-Diễm tại sao cô bé đó lại giống cậu vậy?
Tôn Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn lên trời nói.
Mặc Diễm không trả lời,cùng với Nguyệt Băng hai mắt nhìn nhau.Mặc Diễm nhìn cô bé không khỏi nhớ vào cái đêm 4 năm trước.Sau khi 6 người kia rời đi,thì anh đã tiến vào căn phòng đó nhưng không phải là tình trạng bỏ thuốc mà hôm đó Dục Hoàn cổ trong anh phát tác và dĩ nhiên anh và Uyển Nghi đã cùng nhau mây mưa ngay sau đó.
Nghĩ đến đây,ánh mắt nhìn Nguyệt Băng của anh càng ôn nhu hơn.
Nguyệt Băng từ trên cao nhìn xuống,gặp mấy cái khuôn mặt đang ngơ ngác nhìn mình thì cũng không quá ngạc nhiên,chuyển tầm mắt sang người giống hệt mình,thấy được trong mắt người đó có chứa ôn nhu,trong lòng bé một dòng nước ấm chảy từ trong tim lan rộng ra khắp cơ thể.Người này có lẽ là papa trong lời mẹ đi.
Nguyệt Băng ngay từ nhỏ tâm trí đã thuần thục thậm chí còn hơn cả lão đại Tuấn Nhạc,sự xuất hiện của cô bé làm cho Dương Uyển Nghi rất ngạc nhiên.Tinh thần lực của cô khủng bố đến như vậy mà lại không thể cảm nhận sự tồn tại của cô bé,nếu không phải giây phút kia,chính cô sinh bé ra thì chỉ sợ cô cũng không biết là mình có đứa con thứ 8 này.
Đây cũng không phải lỗi của Dương Uyển Nghi,cha đứa bé Mặc Diễm mang trong mình cổ độc nên khi cô thụ thai bé,bé đã rất yếu dường như là hoàn toàn không tồn tại,vì vậy khi cô dùng tinh thần lực kiểm tra cơ thể lại chỉ có thể cảm nhận được 7 đứa.
Từ khi sinh ra Nguyệt Băng rất yếu ớt,cô bé rất hay bị nhiễm bệnh,mà một khi đã bệnh thì rất lâu mới khỏi,có thể nói là hoàn toàn không có sức đề kháng.Cũng chính vì điều này mà Dương Uyển Nghi đã đem cô bé đến động băng mà trong lúc vô tình Dương Uyển Nghi phát hiện ra,dấu không cho mọi người biết về sự tồn tại của cô bé.
Tâm trí thành thục ngay từ bé,đã vậy cô bé chỉ suốt ngày làm quen cùng chơi với bóng tối,vì vậy mà đã mắc bệnh trầm cảm rất nặng.Dương Uyển Nghi đã mất đến gần 4 năm mới có thể tạm thời chữa khỏi cho cô bé.
Thật ra thì đáng lẽ cô bé đã đoàn tụ với anh chị em mình vào 3 ngày trước rồi,nhưng không biết tại làm sao mà lúc mẹ bé đến động băng của bé thì đột nhiên ngất xỉu,lúc tỉnh lại cũng là 2 ngày sau đó.Lúc tỉnh,bé thấy mẹ khóc sau đó mẹ kể hết mọi việc cho bé,kể cả việc về mấy papa của bé cùng các anh chị.
Nguyệt Băng mỉm cười đáp lại,điều khiển chổi cho nó bay xuống phía dưới,tiêu soái nhảy xuống,thoải mái đứng vững.Mặc kệ đám người vẫn còn đang ngơ ngác,cô bé đi đến trước mặt Mặc Diễm,vén váy,cúi người làm ra một nghi lễ quý tộc vô cùng hoàn hảo:
-Xin chào,con là Dương Nguyệt Băng là con gái của ngài với mẹ Uyển Nghi,lần đàu tiên gặp mặt,rất hân hạnh.
Hoang mang,hoang mang a~.Đám người Hiên Viên TRiệt ngạc nhiên, tất cả đều quay đầu nhìn Mặc Diễm vẫn đang ôn nhu cười đứng đó.Bọn nhóc bảo bối thì nhìn nhau,khi nào thì chúng ta có thêm một em gái rồi.Nhìn Nguyệt Băng,cô bé chắc cũng bằng tuổi chúng ta đi,nhưng không phải là mẹ chỉ sinh có 7 thôi sao?
Nguyệt Băng cười nhẹ,a xem ra các papa cùng mấy vị anh chị nhà mình hiện tại còn đang rất hoang mang, nhưng...:
-Hiện tại không phải thời gian nói chuyện,khi giải quyết xong,con sẽ co một lời giải thích đến cho mọi người.
-Được,hiện tại chúng ta giải quyết lũ tang thi này đã.
Tuy rằng trong lòng còn đang có rất nhiều nghi vấn nhưng đại cục làm trọng,Hiên Viên Triệt liền đè suy nghĩ cá nhân xuống,hạ lệnh tiếp tục cuộc chiến.
Nguyệt Băng gật đầu,xoay người triệu hồi quyền trượng,tay nhỏ bé nâng quyền trượng lên trên cao:
-Minh Nguyệt.
Theo tiếng hô,một mặt trăng lớn xuất hiện trên đỉnh đầu Nguyệt Băng,từ mặt trăng,hàng ngàn trăng lưỡi liềm phóng ra,tiêu diệt một đám tang thi ngay gần đo.Mấy bảo bối cũng bắt đầu phát động công kích:
-Tử Thần hái.
-Thiểm điện.
-Băng vũ.
-Cuồng phong.
-Độc quyết.
-Thanh diệt.
-Sinh linh kích.
Các đợt công kích lần lượt,nối tiếp nhau,nhanh chóng tiêu diệt được một lực lượng lớn tang thi.Bọn người Hiên Viên Triệt cũng không yếu thế,lần lượt tiêu diệt hết lũ tang thi còn lại,toàn quân ngây ngốc nhìn cảnh này,ai cũng há hốc,trố mắt nhìn,rốt cuộc là bọn họ ra đây để làm gì?Đi nhìn vương tử đánh nhau sao?
Nhanh chóng giải quyết được lũ tang thi,Hiên Viên Triệt giao việc cho tổ hậu cần,nhắc nhở phó đội trưởng đội chiến đấu phải cảnh giác,có việc liền báo về tòa nghị chính.Xong hết công việc,Hiên Viên Triệt cùng mấy người khác đem các bảo bối cùng Nguyệt Băng lên phi thuyền,quay trở về tòa nghị chính.Nguyệt Băng rất vui vẻ,ngoan ngoãn phối hợp đi lên phi thuyền.
Trên phi thuyền,Nguyệt Băng yên vị ngồi trong lòng Mặc Diễm,cùng anh nói chuyện phiếm rất vui vẻ.Bên này cặp cha con đang trò chuyện rất rất vui vẻ thì bên kia chính là một mảnh âm trầm.
-Em là Nguyệt Băng đi,có thể giải thích cho chúng ta được chứ?
Tuấn Nhạc đi đến,cắt đựt cuộc trò chuyện của 2 cha con,nhìn sâu vào trong mắt Nguyệt Băng hỏi.Bây giờ,Nguyệt Băng đã thoát khỏi trạng thái thần lộ ra mái tóc màu nâu dài,hơi xoăn về đuôi,được buộc cao bởi chiếc nơ màu đỏ,đôi con ngươi màu đỏ tím y hệt Mặc Diễm đảo quanh,bên trong ý cười tràn đầy.
Cô bé rất bình tĩnh,từ trên đùi của Mặc Diễm tuột xuống,mỉm cười với mọi người rồi bắt đầu kể lại những gì mà cô bé biết.Nghe xong lời của cô bé,mọi người đều lâm vào trạng thái trầm mặc,chỉ còn đám bảo bối,cả 7 đứa xúm lại vây qunh Nguyệt Băng:
-NGuyệt Băng,chào mừng em quay trở lại.-Tuấn Nhạc ấm áp cười.
-Từ giờ anh sẽ bảo vệ em-Nhật Minh vỗ vỗ ngực,tuyên thệ.
-Chào em,Nguyệt Băng-Bách Ảnh gỡ bỏ vẻ lạnh lùng thường ngày,hòa nhã,mỉm cười.
-A~ không ngờ mình lại có thêm một em gái nha,tiểu Băng nhi lại đây anh hôn một cái-Thiên Dã bộ dáng sói lừa thỏ con,mị mị mắt nói.
-Lão tứ anh dọa cô bé đó-Cảnh Hạo hừ lạnh,kéo Thiên Dã đang có ý định hôn Nguyệt Băng ra.
-Nguyệt Băng từ giờ em sẽ là lão bát nha-Tử Kỳ ôn nhu cười.
-Muahaha,cuối cùng ta đã thoát khỏi kiếp làm em,Nguyệt Băng lại đây chị ôm nào-Ngọc Thiến thích ý cười to,vẫy vẫy tay với Nguyệt Băng.
Nguyệt Băng nhìn một màn này,trong lòng ấm áp hẳn lên,có gia đình...thật tốt.Nước mắt bắt đầu lăn ra,trước mặt mọi người,cô bé khóc,lần đầu tiên khóc như vậy.Không phải là khóc do cổ độc hành hạ mà là những giọt nước mắt khi nhận lại gia đình.Mấy bảo bối nhìn thấy Nguyệt Băng khóc thì luống cuống tay chân,không ai bảo ai liền cùng nhau dỗ dành Nguyệt Băng.Mặc Diễm thấy vậy thì đi tới,ngồi xổm trước mặt cô bé,tay to lớn vươn ra,xoa nhẹ đầu nhỏ nhắn,ôn nhu nói:
-Không có gì rồi,chào mừng con về với gia đình,tiểu Băng.
6 người kia cũng đi tới,mỉm cười ôn nhu với cô bé,không cần biết là con ai,chỉ cần đó là con của Uyển Nghi thì họ sẽ đối đáp như con ruột của mình:
-Chào mừng con,tiểu Băng.
Nguyệt Băng đưa tay lau nước mắt,nở ra một nụ cười tươi tắn tràn đầy hạnh phúc:
-Con đã trở về.
Tối hôm đó,sau khi công bố thân phận của Nguyệt Băng với các đại gia tộc thì tất cả mọi người đều rất vui mừng nhất là Mặc gia,ai nấy đều cười tươi không ngừng.Đêm đến,vì đã muộn nên cả 7 người cho các bảo bối đi ngủ xong thì tụ tậy trên ban công của tòa nghị chính.7 người đàn ông im lặng nhìn lên trời,ngắm nhìn những ngôi sao đang tỏa sang lấp lánh.
-Những ngôi sao thật giống em ấy.-Hiên Viên Triệt nhìn trời không tự chủ được mỉm cười.
-Đúng vậy,xinh đẹp,tỏa sáng y hệt em ấy-Bắc Thần Phong ôn nhu cười cười.
Mấy người còn lại không nói gì nhưng có thể hiểu cả 7 người đều dồng ý với suy nghĩ đấy.Uyển Nghi và 7 người họ từ nhỏ đã chơi thân với nhau,đều là thanh mai trúc mã,hơn nữa 7 người còn yêu thầm Uyển Nghi,yêu đến mức có thể chia sẻ cho nhau chỉ cần Uyển Nghi của họ mong muốn.
7 người im lặng đứng đó được chừng 30 phút đang định quay vào trong phòng thì xuất hiện một luồng khí lạ.Hách Liên Tiêu Dật mặt có chút tối lại:
-Sức mạnh này,có lẽ là ngang bằng với chúng ta đi.
6 người còn lại không nói,ai cũng về tư thế phòng bị,cảnh giác nhìn xung quanh,tinh thần lên dây cót sẵn sàng chiến đấu.Bóng đen từ đằng xa bay tới,nhanh nhẹn như một con báo nhưng cũng rất uyển chuyển,chỉ là hình như...có chút chật vật.
7 người nhìn nhau,chật vật sao?
Một câu hỏi hiện lên trong đầu của cả 7 người nhưng không ai dỡ bỏ phòng bị mà còn tăng cường thêm.
Bóng dáng bay tới,bay thẳng lên chỗ mà họ đang đứng.Bắc Thần Phong đanh định xông lên thì bị một giọng nói yêu mị,ngọt ngào làm cho dừng lại:
-Phong....anh...muốn...giết...em ....sao?
Ầm,một tiếng sét đánh thẳng vào trong tim,giọng nói này,giọng nói yêu mị này,chính là giọng nói của người mà bọn anh đã tưởng niệm bấy lâu nây,là người mà bọn anh đã đem lòng yêu từ nhỏ,là Uyển Nghi.
Cả bọn đều cùng nhau nhìn chằm chằm vào bóng dáng ngay trước mặt,bóng tối đã che phủ mất đi khuôn mặt và dáng người của cô gái nhưng đôi mắt màu xanh đang lay động kia thì họ làm sao có thể không thấy được?Ai nấy đều vui mừng,vây quanh bóng dáng:
-Uyển...Uyển Nghi,là em sao?-Hiên Viên Triệt lắp bắp nói,trong giọng đều là vui mừng.
Dương Uyển Nghi nghe vậy thì cười nhẹ,sáng nay khi cô chia tay với Nguyệt Băng,cô đã khởi hành đi tới Hầm Băng ở phía nam vì hôm nay là ngày cô phát độc,4 năm trước khi cô cùng Enhk và Anhk đi sửa các lỗ không gian do đánh thức thần ủa các bảo bối mà mở ra đã bị phản phệ,xui xẻo là còn trúng một loại bùa chú của một lỗ không gian.Trong vòng 5 năm,cứ đến một thời gian định kỳ thì cô sẽ bị dục vọng điện cuồng trong vòng 7 ngày.
Các năm trước thì cứ đến lúc này thì cô sẽ đến Hầm Băng ở phía nam ở bên trong ngâm mình trong nước băng 7 ngày kiềm nén dục vọng sau mới trở về,nhưng cô lại lo cho Nguyệt Băng,cô bé tuy trưởng thành từ rất sớm nhưng đây là lần đầu tiên cô bé tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên cô rất lo,ngẫm là ngày mai mới phát độc nên quay trở về coi cô bé ra sao.Về biệt thự thì nhận được tờ giấy dì Phượng để lại nói bà có việc phải đi một thời gian,còn các bảo bối thì đã đi đến học viện Thiên Thần báo danh,cho nên cô mới đoán cô bé(NB)cũng đã đi đến đây cho nên chuyển hướng đến học viện,ai ngờ nửa đường thì độc đột nhiên phát tác làm cô không biết nên làm thế nào.
Biết là không kịp đi động băng nên cô vẫn tiếp tục đi đên đây.Nghe nói học viện thiên thần nằm trên tòa nhà nghị chính,mà trong tòa nghị chính kia có 7 người yêu cô từ nhỏ.3 ngày trước cô đã thừa hưởng đầy đủ trí nhớ của thân thể này,nhìn thấy tình yêu của 7 người kia dành cho thân chủ,cô rất cảm động.Nhưng cô lại không biết nên đối mặt thế nào với họ vì người họ yêu lại là chính thân chủ này chứ không phải cô.Trong lúc cô rối rắm thì,thân chủ xuất hiện trước mặt.Cô rất bất ngờ khi được gặp cô ấy chỉ vì cô nghĩ là linh hồn của thân chủ đã sớm biến mất hoặc đã xuyên đến nơi khác rồi.Cô ấy mỉm cười với cô,kể lại tất cả những gì đã xảy ra cũng như những gì mà cô chưa biết,trước khi biến mất,thân chủ đã nhờ cô chăm sóc cho 7 người trước mặt này.Cô ấy nói:Tôi ơi!Làm ơn hãy chăm sóc cho 7 người đó,đừng lo,họ sẽ thích cô thôi vì chúng ta là một mà.
Dương Uyển Nghi kết thúc hồi tưởng,nhẹ cười đáp lại một tiếng:
-Triệt,là em.
Hiên Viên Triệt nghe cô tả lời,nụ cười trên môi càng thêm đậm.
-Nghi,em có nhận ra bọn anh không?
Bắc Thần Phong hoang mang hỏi.
-Haha,Phong em chỉ có đi 4 năm thôi,cũng không phải mất trí nhớ,làm sao có thể quên được chứ?Anh là Phong,còn có Thiên,Thần,Kỳ,Dật còn nữa Diễm cũng ở đây,em làm sao có thể quên được.
Dương Uyển Nghi cố gắng đè nén dục vọng đang thiêu đốt,cố gắng trả lời.Nhận ra được sự khác biệt của cô,Mặc Diễm lo lắng hỏi:
-Nghi,em làm sao vậy?
Mấy người còn lại cũng nhận ra được,tất cả đều lo lắng nhìn cô.Dương Uyển Nghi lắc đầu,định bước vào trong thì chân run lên,cả người mềm nhũn ngã về phía trước.Lam Thế Thần ở gần đó,nhanh tay đỡ được cô,bế thốc cô lên rồi đem cô vào trong.Sắc mặt của mấy người kia nặng nề,cũng đi theo vào,Hách Liên Tiêu Dật đi cuối,tiện tay đóng cửa.
Vào bên trong,chỉ thấy Lam Thế Thần trân trân đứng nhìn Dương Uyển Nghi,còn cô thì ngồi bệt dưới sàn nhà,thở dốc liên tục.
-Thần,sao lại để em ấy ngồi dưới đất thế kia?-Bắc Thần Phong tức giận,đi đến chất vấn Lam Thế Thần.
Lam Thế Thần không trả lời,vẫn đúng yên tại chỗ,ngơ ngác nhìn Dương Uyển Nghi.Mặc Diễm nhíu mày,tiến tới hỏi thăm Dương Uyển Nghi:
-Tiểu Nghi em làm sao vậy?
Dương Uyển NGhi thở dốc,ngước mắt lên nhìn Mặc Diễm.
Mặc Diễm ngạc nhiên nhìn cô,Uyển Nghi có chút lạ,cả người mồ hôi đã chảy đầm đìa,mắt xanh mông lung phủ một tầng sương nhạt,nhìn chông rất quyến rũ,mê hoặc người.
Trong lúc Mặc Diễm vẫn còn ngơ ngác nhìn cô thì Dương Uyển Nghi đã bị mất khống chế,cả người bị dục vọng thiêu đốt,nhanh chóng xông đến ôm hôn Mặc Diễm ngay trước mặt.
6 người kia nhìn màn này thì trợn tròn mắt lên,đang định xông lên tách hai người ra thì mái tóc của Dương Uyển Nghi tự nhiên chuyển màu trắng,hơn nữa còn dài ra bao trùm cả phòng họp.Không chỉ vậy,mái tóc dài còn nhanh chóng bắt được các anh,đem trói hay tay của họ lại,bắt bọn họ ngồi xuống,sắc bén sẽ rách quần áo của họ.Kinh hô lên một tiếng,mái tóc dài lại bao phủ đôi mắt của họ,không cho họ nhìn thấy gì,những sợi tóc mềm mại còn không ngừng ở trên cơ thể 6 người đốt lửa làm cho cả đám người liên tục thở dốc.Cứ mỗi lần định hô dùng lại thì những sợi tóc lại trực tiếp xông vào miệng họ,ở trong vân vê trêu trọc đầu lưỡi.
Mặc Diễm bất ngờ bị Dương Uyển Nghi hôn,trân trân mở to mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang phóng to ngay trước mắt.Hiện giờ đôi mắt màu xanh kia đã kkhoong còn bị sương mù bao phủ mà thay vào đó một đôi mắt màu tím hiện ra.
Dương Uyển Nghi bây giờ đã không còn tự chủ được nữa,như một con thú hoang xông đến điên cuồng hôn Mặc Diễm.Lưỡi nhỏ nhanh nhẹn đi vào trong khoang miệng,uyển chuyển quấn quít với đầu lưỡi của Mặc Diễm,rồi lại mò mẫm khắp nơi bên trong đó,hai tay ở phía dưới cũng không nhàn rỗi,nhanh chóng cởi ra được áo ngoài của Mặc Diễm để lộ ra một thân thểcường tráng.
Dương Uyển Nghi hai mắt mê ly nhìn chằm chằm vào thân trên của Mặc Diễm,sau đó mỉm cười quyến rũ,hai tay mềm mại bắt đầu trên thân thể Mặc Diễm vẽ loạn.
-Ưm...tiểu yêu tinh....em có biết.....mình đang làm gì....không vậy?
Mặc Diễm thở dốc,khó khăn nói.
Dương Uyển Nghi để ngoài tai lời anh nói,tay nhỏ lại vươn lên bắt đầu vân vê hạt đậu đỏ,ngón giữa cùng ngón trỏ không ngừng xoay hạt đậu là nó đứng thẳng lên,đồng thời cô còn vươn mình lên,tiếp tục cường hôn Mặc Diễm.
-Tiểu yêu tinh....đốt lửa...em phải....dập lửa.
Mặc Diễm không chịu đựng được nữa,xông lên muốn áp cô dưới thân để hung hăng chơi đùa thì lại bị mái tóc trăng quấn lấy,nâng anh lên không trung,sau lấy một chiếc ghế ở gần đó,đặt Mặc Diễm ngồi xuống đồng thời trói hai tay,hai chân anh lại.
Dương Uyển Nghi khẽ cười,tiếng cười mang theo quyễn rũ,cô đứng lên,tiến về phía Mặc Diễm đang bị trói kia,cười duyên một tiếng,mái tóc trắng tụt nốt cái quần còn sót của anh,cô cũng rất phối hợp,tay nhỏ đưa lên,cởi từng cái cúc áo một,rất hài lòng nhìn thấy trước mỗi động tác của cô yết hầu của Mặc Diễm đều rung động.
Sau khi cởi xong áo ngoài,cô lại chuyển đến cởi xuống chiếc quần bó màu đen của mình,động tác chậm rãi như là trêu đùa với Mặc Diễm.Rất nhanh,cả cơ thể xinh đẹp,uyển chuyển,mềm mại như tinh linh đã hiện ra trước mặt Mặc Diễm,anh nuốt nuốt nước bọt,cái tiểu yêu tinh hại người này,anh rất muốn xông lên,đem cô đặt dưới thân,hung hăng yêu thương,khổ nỗi là anh đang bị trói nếu không.....
MẶc Diễm híp đôi mắt xinh đẹp của mình lại,tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.
Dương Uyển Nghi sau khi giải thoát được chướng ngại vật của cả 2 người,nhẹ nhàng bước đến gần Mặc Diễm,cô cười nhẹ,nhẹ nhàng ngồi xuống đùi của Mặc Diễm.
-A...
Mặc Diễm kêu rên một tiếng,sau liền hung hăng cắn chặt răng nhìn người đang cười tươi ngay trước mặt,là cô cố ý,cô vậy mà lại ngồi trên cự vật đang ngẩng cao của anh,cảm giác mềm mại làm cho anh thoáng thở dốc.
Dương Uyển Nghi ngừng cười,tay nhỏ nhắn lại bắt đầu sờ đông sờ tây,không thèm để ý khuôn mặt đã đen kịt lại của ai kia.
-Nghi....mau thả...anh ra...
Mặc DIễm dưới sự chơi đùa của cô,khó khăn ra lệnh.
Dương UYển Nghi không thèm nghe,tiếp tục công việc của mình.Nhìn thấy yết hầu của anhliên tục động đậy,cô khanh khách cười rồi vươn người cắn nhẹ vào yết hầu.
-A....
Mặc Diễm không thể nói gì,chỉ có thể rên lên rồi liên tục thở dốc.
HÀi lòng với kết quả của mình,Dương Uyển Nghi nghiêng đầu cười,sau lại tiếp tục liếm lên yết hầu kia.Lưỡi nhỏ xinh đẹp thơm tho,liếm quanh yết hầu rồi chuyển xuống xương quai xanh gợi cảm,lại một đường thẳng xuống hạt đậu đỏ đã đứng thẳng.Mút nhẹ một cái,lưỡi nhỏ xoay quanh hạt đậu làm cho nó bóng loáng lên một tầng nước,rất dụ hoặc a~
-Ân....a...ân..
Mặc Diễm sung sướng rên rỉ,tiểu yêu tinh không biết đã học cái này ở đâu nữa?Vậy mà lại điêu luyện như vầy?Nghĩ đến liền nhớ đến đêm đó 4 năm trước,cự vật đã sưng to nay lại trướng thêm một vòng.
-A...
Dương Uyển Nghi giật mình kêu,cảm nhận được cái kia cứng nóng lại trướng thêm,cô xấu ca cười một tiếng,sau liền đứng dậy rời khỏi đùi của Mặc Diễm.
Mặc Diễm nhìn cô đứng dậy,thấy mềm mại rời khỏi mình liền mất mát một trận,nhưng nhìn cô quỳ xuống giữa hai chân mình thì lại mừng thầm.
Dương Uyển Nghi nhìn ngắm cự vật thô to,vì dục vọng mà đã trương phình ra,bàn tay nhỏ bé vươn ra,khẽ xoa nhẹ như để an ủi nó.
-Ân..a...
Mặc Diễm được cô an ủi thì rên lên vài tiếng.
Dương Uyển Nghi nhẹ nhàng lau đi tinh dịch thấm ra từ định cự vật,sau lại tiếp tục xoa nhẹ làm cho Mặc Diễm sung sướng rên thêm vài tiếng.Cô xấu xa cười,cúi người há mồm ngậm lấy đỉnh cự vật.
-Ân...
Hai tay Mặc Diễm nắm lại thành quyền,người có hơi ngả ngả ra sau,hông lắc nhẹ:
-Nga,..Nghi nhi....nhúc nhích...
Dương Uyển Nghi miệng vẫn ngậm đỉnh cự vật,ngơ ngác nhìn Mặc Diễm rên rỉ,cô thè lưỡi lướt nhẹ lên đỉnh cự vật.
-A...
Mặc Diễm sung sướng hét ầm lên.
Uyển Nghi quyến rũ hướng về phía trước liếc mắt,cúi đầu,nhìn cự vật đã dính đầy nước bọt của mình.Lửa nóng gắng gượng nóng hổi,gân xanh mặt ngoài nổi lên chằng chịt,kích động run nhẹ,ở trên đỉnh cự vật còn chậm rãi thấm qua một lượng bọt trắng.Cô thích ý,lấy tay cầm lấy cự vật,lúc rung lúc lắc,làm cho Mặc Diễm liên tục hít lạnh.
Uyển Nghi nhìn cự vật cứng nóng ở trong tay,cảm giác miệng lưỡi có chút khô,đầu lưỡi nhỏ liền hé ra liếm liếm môi.
-Nghi nhi....nhanh ..một chút..a~
Mặc Diễm khó chịu giục.
Uyển NGhi nhìn Mặc Diễm,sau liền tinh nghịch cười một tiếng,cúi đầu,trên tay vậy mà lại xuất hiện một chiếc bút lông.
Mặc Diễm khó hiểu nhìn Uyển NGhi.
Cô đứng dậy,lại ngồi lên trên đùi của Mặc Diễm,xâu xa cười một tiếng,bút lông trên taykhẽ quét qua cự vật.
-Thật thoải mái...Nghi nhi...
Uyển Nghi cúi đầu,vươn lưỡi nhỏ ra tiếp tục mút đầu hạt đậu nhỏ,thẳng đến khi hạt đậu nhỏ cứng rắn,cô mới tiếp tục liếm xuống cơ bụng sáu múi,cái rốn rồi chuyển thẳng đến cự vật.Cô nâng cự vật lên,như là trân bảo,nhẹ nhàng hôn nhẹ nó,một đường xuống hai túi mang gắng gượng trụ hành phía dưới,trên dưới lại không ngừng liếm mút.
-Ngô...nga..
Mồ hôi nam nhân rơi xuống,Uyển Nghi hài lòng rời hai túi,từ miệng một sợi chỉ bạc kéo thẳng ra,rất mị hoặc,quyến rũ chất người.
-Nghi nhi...ngậm nó...cầu ngươi..
Thanh âm Mặc Diễm do dục vọng mà khàn khàn mang chút gợi cảm.
Uyển Nghi hai mắt đầy sương,ngơ ngác nhìn,không tự chủ mà nghe theo giọng nói gợi cảm.Cô há miệng nhỏ ra,ngậm chặt đỉnh cự vật,không ngừng liếm hút,đầu lưỡi còn không quên quay vòng,cùng chơi với định cự vật.
-A...Nghi nhi..muốn...nhanh,...một chút...a
Uyển Nghi ra sức ra vào nhưng rất nhanh đã mỏi,thấy nam nhân vẫn còn chưa thỏa mãn,cô liền từ bi đem thả hắn ra.
Mặc Diễm được tự do thì mau chóng ép Uyển Nghi nằm xuống:
-Nghi nhi,bây giờ đến lượt ta,phải không nào?
Uyển Nghi có chút hối hận nhưng đã không kịp rồi.
Nói xong,một tay liền cầm vào nụ hoa đã mơ ước,ái muội vuốt ve cho nó đứng lên,ngón tay còn bóp đâù nụ hoa sưng đỏ,thỉnh thoảng còn dùng thêm lực kéo về phía trước.Mà tay để dưới hang động nhỏ cũng bắt đầu càn rỡ.
-Nghi nhi,xem em này,thật ướt.
Mặc Diễm cười tà,một ngón tay thong thả cắm vào bên trong,sau đó càng lúc càng tăng thêm động tác,không ể cho cô phản ứng,tiếp tục tăng thêm hai,ba ngón tay nữa.
-Ân...a..nóng...nóng quá.
Uyển Nghi thoải mái rên rõ,khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng lên tăng thêm vẻ quyễn rũ.
-Nghi nhi,ngươi bên trong...vừa mềm...lại nóng...
Mặc Diễm tà ác,kề tai cô thì thầm,thấp giọng nói:
-Lại còn hút ta rất chặt nữa...
Mặc Diễm tay luật động ngày càng nhanh,chẳng mấy chốc mà cô đã đến cao trào,tinh dịch từ trong hang động nhỏ như dòng suối nhỏ róc rách chảy ra.
-Xem kìa,vậy mà đã cao trào rồi sao?
Mặc Diễm nhổm người,gần như là ngồi lên ngực cô,kẹp cự vật đã cương cứng vào giữa hai con thỏ,bắt đầu đưa ra đẩy vào.
Động tác mãnh liệt làm cô cảm thấy rất thoải mái cúi đầu,vươn lưỡi nhỏ ra,cố gắng mút lấy đỉnh cự vật.
-Ân ,a
Mặc Diễm sung sướng rên một tiếng,không đưa ra đẩy vào ở trước ngực cô nữa,mà cho cự vật đâm thẳng vào miệng cô.....