Editor: Yuki (TUyết Lệ)
Nhan Tử Phong và Chu Tín An hiểu rõ năng lực và tiềm năng của Đỗ Kiều Kiều, sau khi định cư lập tức trực tiếp giao thôn trang cho Đỗ Kiều Kiều quản lý, bọn họ ra ngoài xử lý cửa hàng và tạm thời không để Đỗ Kiều Kiều biết đến chuyện này.
Thế giới này nữ nhân chỉ phụ trách sinh hài tử và lấy lòng nam nhân, làm sao có cơ hội quản gia? Đối với tín nhiệm của bọn họ, Đỗ Kiều Kiều hết sức cảm kích, hứng thú bừng bừng mà quản lý thôn thôn trang và tá điền chung quanh dưới sự trợ giúp của hai thân tín mà bọn họ để lại nàng.
Vì bận rộn nên không cảm giác thời gian trôi đi, đảo mắt, bọn Đỗ Kiều Kiều đã định cư ở Lệ An hơn hai mươi ngày. Sáng sớm mười sáu tháng tám, Nhan Tử Phong và Chu Tín An mang theo xiêm y hoa quý và trang sức tinh xảo xinh đẹp đến đây, tự mình giúp Đỗ Kiều Kiều rửa mặt trang điểm, mang nàng vào thành tuần tra cửa hàng của bọn họ, giữa trưa dùng cơm ở tửu lầu nhà mình, buổi chiều ra ngoài thành du hồ. Chạng vạng trở về, người hầu trong nhà đã làm xong bữa tối phong phú cho bọn họ, sau bữa tối......
Nhan Tử Phong và Chu Tín An giống như thường tới đây hầu hạ Đỗ Kiều Kiều tắm gội.
"Kiều Kiều, hôm nay nàng chơi vui không?" Chu Tín An dịu dàng hỏi.Bởi vì nam nhân rất thích nhốt nữ nhân của mình ở nhà, cho nên rất ít có thể nhìn thấy nữ nhân trẻ tuổi trên đường cái. Nữ nhân có thể được nam nhân mang đi ra ngoài du ngoạn, mở rộng tầm mắt, cơ bản đều là nữ nhân rất được nam nhân sủng ái.
"Ta rất v ui. "Đỗ Kiều Kiều có chút khẩn trương mà trả lời nói. Hôm nay, dựa theo luật pháp Đại Khánh quy định, nàng thành niên, có thể hầu hạ nam nhân. Cả ngày nay bọn họ đều rất hứng thú, khẳng định chính là vì chờ đến buổi tối. Đêm nay là đêm đầu tiên nàng thành niên, bọn họ sẽ cùng nhau sao? Nàng sơ thứ thừa hoan, thừa nhận được hai nhu cầu kịch liệt của hai nam nhân à?
"Bả vai nàng căng đến thật chặt." Nhan Tử Phong đột nhiên nói, ngón tay không nhẹ không nặng mà vuốt ve cơ bắp hai vai nàng.
"Ưm......" Đỗ Kiều Kiều ghé vào giường nệm ngâm khẽ lên. Nàng có thể không khẩn trương sao? Trải qua rất nhiều lần môi tay nghiệm chứng, hai bọn họ độ thô dài độ cứng rắn độ kéo dài đều lợi hại hơn giải thích của nữ tiên sinh và mẫu thân.
"Tử Phong......" Từ khi buổi tối bắt đầu Chu Tín An liền chịu đựng do dự đau lòng cùng đố kỵ nói: "Huynh giúp Kiều Kiều mát xa dầu mè đi, ta có chút mệt, về phòng trước." Nhan Tử Phong là hôn phu đầu tiên của Kiều Kiều, theo vận mệnh trước đó, Kiều Kiều yêu Nhan Tử Phong nhất; ở hiện tại, trộm Kiều Kiều từ trong tay hoàng tộc, quan hệ với họ hoàng tộc cũng là Nhan Tử Phong ra nhiều nhất lực. Về tình về lý, đêm nay hắn đều không thể tham gia với bọn họ. Tối nay, thể xác và tinh thần của hắn đều đau khổ.
"Huynh đệ tốt." Nhan Tử Phong khen ngợi gật đầu, cho Chu Tín An một ánh mắt ngầm hiểu.
Chu Tín An tham lam mà sờ sờ mông trắng nõn đỉnh kiều Đỗ Kiều Kiều, chịu đựng trướng đau giữa hai chân, nện bước mất tự nhiên mà đi ra phòng tắm, rời khỏi Lan Hinh viện mà Kiều Kiều ở—— mặc kệ nữ nhân ở đâu trong nhà vị hôn phu, đều phải ở trong phòng vị hôn phu, trong viện, bởi vì ba bọn họ ở cùng nhau, cho nên Đỗ Kiều Kiều có sân độc lập.
"Mẫu thân Tín An là đường muội của phụ thần ta, bọn ta quen nhau từ nhỏ, lại đọc sách cùng thư viện, cho nên bọn ta giống như huynh đệ ruột vậy." Nhan Tử Phong giải thích nói. Có rất nhiều huynh đệ ruột chung thê để bảo đảm huyết thống đời sau của gia tộc không ra tệ, cùng nguyên tắc thông phòng với thê tử chính là huynh trước đệ sau. Chỉ có huynh đệ sinh đôi, mới có thể có khả năng xuất hiện hiện tượng động phòng hoa chúc cùng lúc với nương tử.
"Các chàng đều là hậu nhân thế gia danh môn, vì ta mất đi thân phận và địa vị đáng giá sao?" Đỗ Kiều Kiều nhịn không được hỏi. Nhan Tử Phong là trưởng tử của Thái Dương công chúa đương triều, cháu ngoại trai của Anh hoàng Cảnh đế, con cháu dòng dõi gia tộc Nhan Thị, Chu Tín An là trưởng tử của ngự sử, cũng là trưởng tôn của đại phòng trong gia tộc. Bọn họ cưới vợ, hoàn toàn không cần từ bỏ vinh hoa phú quý và tương lai tựa cẩm tú tiền đồ.
"Bởi vì là nàng, cho nên bọn ta đều cảm thấy đáng giá." Nhan Tử Phong cúi đầu hôn môi hồng hào mềm mại của nàng, "Ta yêu nàng, ta hy vọng có một ngày, nàng cũng giống như Kiều Kiều trong trí nhớ của ta, nói yêu ta." Hiện tại Kiều Kiều chỉ là thích bọn họ, còn chưa thể nói yêu sâu đậm.
"Bây giờ các chàng vì ta làm tất cả như thế, làm sao ta có thể không yêu các chàng?"Đỗ Kiều Kiều thấp giọng nói. Nàng cần phải yêu bọn họ, bởi vì bọn họ đã vì nàng mà hy sinh. Thái độ khoan dung mấy ngày qua của bọn họ đối với nàng, làm sao nàng có thể không yêu bọn họ?
Tâm viên ý mã bôi lung một ít dầu mè cho Đỗ Kiều Kiều, Nhan Tử Phong dùng một mảnh lụa tuyết trắng bao bọc nàng ôm nàng đến phòng ngủ, gấp không thể chờ mà đặt nàng lên giường.
"Kiều Kiều, thê của ta......" Hắn lẩm bẩm nói, bắt đầu lễ hợp cẩn kiếp này của hắn.