Editor: Yuki
Đỗ Kiều Kiều chậm rãi mở mắt ra, nhìn đến chính là ngọn đèn dầu tối tăm và màn giường bằng tơ lụa, cả người mình thì mệt mỏi.
"Kiều Kiều, cuối cùng nàng cũng tỉnh."
"Kiều Kiều, nàng cảm thấy thế nào?"
Giọng nói của hai nam tử xa lạ vang lên ở bên cạnh, bên trong tràn ngập kích động và áy náy. Đôi tay Đỗ Kiều Kiều nhanh chóng gian nan mà chống ván giường ngồi dậy.
"Kiều Kiều, mấy ngày qua nàng đều chỉ uống nước cơm, cả người không có sức lực, đừng lộn xộn." Tiếng nói thanh nhã nam tử vang lên, rất quen thuộc mà đỡ Đỗ Kiều Kiều ngồi dậy, nhét hai cái đệm mềm mại phía sau lưng nàng.
"Kiều Kiều, nếu nàng đói bụng, thì ăn cháo gà xé sợi này trước đi. Nàng đừng sợ, bọn ta chắc chắn sẽ không tổn thương nàng, nàng có chuyện gì chờ ăn cháo xong rồi hãy hỏi lại." Tiếng nói dịu dàng trầm thấp của nam tử vang lên, bưng một cái chén đến ngồi xuống bên giường, cầm muỗng nhỏ múc hai lần.
"Các ngươi là ai? Vì sao ta lại ở chỗ này?" Loại nhiệt tình không lý do này thực giống như đã từng quen biết! Đỗ Kiều Kiều bình tĩnh hỏi, một chút cũng không e lệ co rúm mà đánh giá hai nam nhân trước mắt này.
Nam tử áo gấm xanh nhạt đỡ nàng ngồi dậy mười bảy tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn mày kiếm tà phi, hai tròng mắt ngăm đen thâm thúy, mũi cao ngay thẳng can đảm, môi mỏng màu đỏ nhạt, thân hình cao to; thanh niên áo lam làm ra tư thế muốn đút cháo cho nàng cũng mười bảy tám tuổi, khuôn mặt trái xoan mắt hai mí, khí chất ôn hòa nho nhã.
"Kiều Kiều, xem ra nàng đã hoàn toàn quên chúng ta." Thanh niên áo lam có chút thương tâm, ngồi ở mép giường nói với Đỗ Kiều Kiều: "Bốn năm trước An Dương lão Vương gia làm đại thọ 60, nàng hái sen ở hoa viên của vương phủ, có phải có vài thiếu niên vây quanh bắt chuyện với nàng hay không?"
Đỗ Kiều Kiều lướt nhanh qua hồi ức: "Đúng là có chuyện này, chẳng qua là ta hoàn toàn không nhớ rõ là ai cả?"
Phát hiện nàng không hiểu tình huống thà rằng chịu đói, thanh niên áo lam nói: "Ta là con của Chu Ngự sử - Chu Tín An, chính là thiếu niên đầu tiên tiến lên bắt chuyện với nàng."
"Ta tên là Nhan Tử Phong, là thiếu niên nói nàng kiêu ngạo khinh thường người." Nam tử áo gấm xanh nhạt cười khổ nói: "Sớm biết rằng chuyện sau này sẽ xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không nói nói vậy."
"Các ngươi......" Đỗ Kiều Kiều dừng một chút, hỏi: "Vì sao ta lại xuất hiện ở chỗ này?" Tiếng kêu "ùng ục ùng ục" truyền ra từ trong bụng của nàng, nàng có chút xấu hổ.
"Kiều Kiều, tới, ăn cháo trước, bọn ta sẽ từ từ nói với nàng." Thanh niên áo lam Chu Tín An vội vàng nói, múc cháo đưa tới bên miệng Đỗ Kiều Kiều.
Hương vị tươi ngon của cháo gà xé sợi xông vào mũi, Đỗ Kiều Kiều cực kỳ đối cũng không còn cố kỵ, lập tức há mồm ăn. Bọn họ muốn hại nàng thì đã sớm hại nàng, không cần phải ân cần với nàng như vậy.
Ăn hơn nửa chén, phát hiện bọn họ đều không nói lời nào, Đỗ Kiều Kiều liền hỏi nói: "Các ngươi bắt cóc thái tử phi như ta là có mục đích gì?" Giá trị lợi dụng của Thái tử phi cao hơn một chút so với nữ nhi của Trấn Nam tướng quân.
"Thái tử phi?" Nhan Tử Phong đột nhiên sẵng giọng nói: "Nàng đã thích hai huynh đệ khốn kiếp đê tiện vô sỉ kia rồi sao?" Hắn và Tín An sợ nhất chính là điểm này, chỉ là nghĩ đến hai vị Thái Tử và Kiều Kiều ở chung không đến một tháng liền rời xa kinh thành, lại an ủi lẫn nhau, Kiều Kiều có cá tính và kiên trì của mình, hai tên vô sỉ không dễ dàng có được lòng của nàng như vậy,thì bọn họ còn kịp.
"Bọn họ là hai Thái Tử, hai hôn phu do hai vị bệ hạ chỉ định cho ta." Đỗ Kiều Kiều bình tĩnh mà nói, trong lòng tràn ngập kỳ quái. Chỉ một câu, nàng liền biết bọn họ bắt cóc nàng không vì mục đích chính trị, mà là nhằm vào việc hôn nhân của nàng và hai vị Thái Tử.
"Chúng ta mới là nhóm hôn phu của nàng, bọn họ mặt dày vô sỉ lợi dụng hoàng quyền giành trước." Chu Tín An cả giận nói: "Kiều Kiều, nàng vẫn luôn thông minh tuyệt đỉnh, nàng không cảm thấy việc tứ hôn của nàng được ban đến quá đột ngột sao?"
"Chuyện này......" Đỗ Kiều Kiều kinh ngạc mà nhìn Chu Tín An: "Ý của lời này là sao?" Lúc nàng chuẩn bị thân cận, Chu Tín An và Nhan Tử Phong cũng không có trong danh sách thân cận mà phụ mẫu nàng đề ra.
"Kiều Kiều, dựa theo mạch phát triển ban đầu của vận mệnh mà nói, sau nửa năm cập kê nàng sẽ gả cho Nhan Tử Phong và ta." Chu Tín An nói: "Bọn ta là hôn phu do chính nàng lựa chọn."
Đỗ Kiều Kiều: Σ⊙▃⊙ Gì!! Dựa theo mạch phát triển ban đầu?
"Kiều Kiều, bọn ta là hôn phu của nàng." Nhan Tử Phong chém đinh chặt sắt nói: "Ta biết, bên trái bắp đùi của nàng có một cái bớt đỏ tươi, giống như một cánh hoa hồng trên tuyết trắng vậy."
Đỗ Kiều Kiều tức khắc hai má nổi lên một chút thẹn thùng của nữ nhi. Cái bớt này của nàng có rất ít người biết, mấy năm nay xem qua bớt chỉ có hoạn quan Đại An Tiểu An hầu hạ bên người nàng.
"Kiều Kiều, nhi tử của chúng ta tên là Nhan Kính Văn, đôi mắt thật to, hoạt bát đáng yêu, nàng thích kêu nó là tiểu ếch xanh." Nhan Tử Phong vội vàng nói, "Sau khi nàng sinh hạ nó thì đều đặt hết tâm tư lên người nó, làm ta và Tín An phiền não rồi thật lâu.
Trong lòng Đỗ Kiều Kiều vừa động: "Các ngươi là biết trước tương lai, hay là trọng sinh tới đây? Có phải tình huống của hai vị thái tử cũng giống các ngươi không?"
Nếu biết trước, sẽ không có được đầy đủ tình cảm như vậy, cho nên, bọn họ hẳn là trọng sinh!
Nếu hai vị Thái Tử cũng trọng sinh, như vậy tất cả nhiệt tình của bọn họ đối với nàng coi như thông suốt.
Trọng sinh và xuyên qua chính là đề tài rực rỡ nhất của tiểu thuyết internet, nàng đều có thể xuyên qua, vì sao hôn phu tương lai của nàng không thể trọng sinh chứ?
A!!!!!
Σ(°△°|||)︴ người đã chết mới có thể trọng sinh, nàng vốn ở tương lai, hai vị trước mắt này, còn có hai vị Thái Tử gia, chẳng lẽ tất cả đều tử hình?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đỗ Kiều Kiều tức khắc kịch biến, thân mình không tự chủ được mà run run lên.