Editor: Yuki
Đỗ Kiều Kiều một bụng nghi hoặc. Hai vị Thái Tử cực kỳ hiểu rõ nàng, nàng cũng không có nuôi mèo, chó hay là thỏ, nhưng bọn họ lại biết nàng thích động vật lông xù xù đáng yêu, ngay lần đầu đã dẫn nàng đi xem loại động vật đáng yêu nhất --- gấu trúc.
Nàng nghe thấy cung nô chăn nuôi ở Vạn Thú Viên gọi con gấu trúc đó là gấu Hắc Bạch, hai vị Thái Tử nói chuyện với cung nô chăn nuôi lúc nhắc tới gấu trúc họ cũng gọi nó là gấu Hắc Bạch, nhưng đến khi nói với nàng bọn họ lại gọi gấu Hắc Bạch là gấu trúc.
Bọn họ cho hạ nhân đưa điểm tâm đến đây, tất cả đều là món nàng thích ăn.
Vấn đề gấu trúc và gấu Hắc Bạch nàng còn chưa thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng theo bọn họ nói thì trước khi hạ thánh chỉ bọn họ đã được xem qua những thứ mà nàng thích cũng như tương đối có chút hiểu biết về nàng.
Hai vị bệ hạ của Anh hoàng Cảnh đế phái người điều tra nàng thực bình thường, người ta là tuyển Thái tử phi, tìm Thái tử phi sinh tôn tử cho bọn họ, chỉ là vì sao hai vị thái tử mười hai tuổi chỉ cần thông qua một vài báo cáo đã hiểu rõ về nàng?
Trở lại trong phủ, Đỗ Kiều Kiều tùy ý để Đại An Tiểu An hầu hạ mình tắm gội thay quần áo, trong đầu vẫn luôn đang suy tư, cảm giác mình bị bao phủ bởi một màng sương mù.
Mục đích nhân sinh đời này của nàng chính là, tìm hai ba người tương đối khoan dung với nữ tử, thực sủng ái mình, vị hôn phu không yêu cầu mình liên tục sinh con giống như những nữ nhân khác. Hiện giờ, thánh chỉ đã hạ, mộng tưởng tan biến, chỉ cần nàng không chết, hoặc là hai vị Thái Tử đều còn sống, thì nàng chính là Thái tử phi.
"Đại An Tiểu An, các ngươi thấy hai vị Thái Tử thế nào?" Nàng lười nhác mà dò hỏi gã sai vặt bên người. Miễn là nàng tắm gội, thì cần phải dùng dầu vừng mát xa. Gần đây tay nghề của Tiểu An có chút khác trước, đầu ngón tay sẽ dao động nhiều lần ở phía sau cột sống, đặc biệt mạnh.Có chút tê dại, nàng không nhịn được bị ngứa, lại có chút thích.
"Không hổ là nhóm Thái tử được Hoàng Thượng bồi dưỡng, trừ lúc nhìn ngài ra, ánh mắt đều rất thâm trầm sắc bén." Đại An vừa mát xa cho Đỗ Kiều Kiều vừa nhíu mày nói: "Ta cảm giác hai vị Thái Tử đều không thích huynh đệ bọn ta." Chính là, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu thân mật với cô nương mà mình hầu hạ, thì vĩnh viễn đều không làm được một bước cuối cùng, xâm phạm quyền lợi của nhóm cô gia tương lai ma.
"Vậy sao? Ta không để ý lắm, có lẽ là do dục vọng chiếm hữu của nam nhân, các ngươi đã hầu hạ ta từ nhỏ, là người hầu thân cận nhất bên cạnh ta, thời gian ở bên cạnh ta còn lâu hơn nhóm hôn phu tương lai." Đỗ Kiều Kiều nói. Hoạn quan bởi vì thân thể khuyết tật, cho nên cảm tình còn tinh tế hơn nữ nhân, trực giác thực nhạy bén.
Đại An Tiểu An không nói gì. Cô nương bọn họ đã dịu dàng hiểu chuyện từ nhỏ, có chủ trương của mình, cho dù nhóm cô gia tương lai có chướng mắt ghét bỏ bọn họ, chỉ cần bọn họ tận tâm hầu hạ cô nương thật tốt, cô nương sẽ không có mới nới cũ, vứt bỏ dần dần tuyển những tiểu hoạn quan trẻ tuổi xinh đẹp hơn thay cho bọn họ.
○○○
Trấn Nam tướng quân tiến cung tạ ơn hai vị bệ hạ của —— Anh hoàng Cảnh đế, Chu phu nhân dẫn theo Đỗ Kiều Kiều đến bên kia tạ ơn Hoàng Hậu.
Ngày thứ ba, hai vị bệ hạ hạ lệnh cho Lễ Bộ bên dưới, đổi thiếp canh (ngày, giờ tháng năm sinh) của Đỗ Kiều Kiều và hai vị thái tử.
Sính lễ phong phú của hoàng gia làm lòng Đỗ Kiều Kiều rung động. Thật nhiều thật nhiều tiền á......
Chính là bởi vì nữ nhân không có quá nhiều quyền lực, tuyệt đại đa số sính lễ sẽ cho Trấn Nam tướng quân, chỉ có con dấu hoàng gia và trang sức quần áo là cho Đỗ Kiều Kiều.
Mà cái con dấu hoàng gia gì đó chỉ có thể tự dùng chứ không thể bán của cải lấy tiền mặt...
Đỗ Kiều Kiều: ( ╥╯﹏╰╥)
Trấn Nam tướng quân thực sủng ái hòn ngọc quý trên tay, thực dũng cảm mà nói: "Kiều Kiều, con cứ việc chọn, tương lai cho vào làm của hồi môn cho con." Nữ nhi nhà người khác thế nào ông không biết, ông chỉ biết phải cho nữ nhi mình yêu nhất thật nhiều vàng bạc trang sức châu báo và quần áo đẹp.
Đỗ Kiều Kiều tức khắc thực vui vẻ, lấy vài thỏi vàng bạc từ trong sính lễ, sau đó về phòng, lúc rãnh rổi không việc gì làm sẽ cùng Đại An Tiểu An nỗ lực phá hư ấn ký đặc thù trên thỏi vàng, cắt thỏi vàng đó ra thành bạc vụn, rồi đem ra ngoài tiêu xài.
Đỗ Kiều Kiều, như một con sóc dự trữ lương thực mùa thu, dưới sự trợ giúp của hai gã sai vặt hoạn quan bên người, lặng lẽ làm chuyện mà mình thích.
Không ai lại ghét bỏ việc mình có nhiều tiền, có nhiều quyền lực một chút thì sẽ có nhiều tự do hơn. Dù sao cũng rãnh rỗi không có việc gì làm, làm ăn cũng là một loại lạc thú.
Đỗ Kiều Kiều căn cứ vào ý niệm như thế, thực vui vẻ mà trộm mở cửa làm buôn bán, lợi dụng hiểu biết về thế sự của Đại An Tiểu An mà tuyệt đại đa số nữ nhân đều không biết.
Mấy đôi mắt lén lút chú ý, mạch nước ngầm quỷ dị kích động chung quanh Đỗ Kiều Kiều.