[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 38: Hoàng Đệ, Ngươi Đi Đi! (14)




"Ngươi có bệnh à?" Mặc dù giáo dưỡng rất tốt, nhưng lúc này, Độc Cô Vô Song cũng không thể không dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn xem Huyết Thừa Phong.

Thẩm Thiên Xu là thê tử hắn quang minh chính đại cưới về. Tại sao lại phải chia sẻ cho hai tên ắt ơ bọn họ chứ? Hơn nữa còn phải vứt bỏ quyền thế...hắn có điên mới có thể đồng ý.

Dư quang rơi vào trên người Thẩm Thiên Xu, Độc Cô Vô Song liền đưa tay:"Tới đây."

"Thân vương...ta..." Nhìn Độc Cô Vô Song, Thẩm Thiên Xu chỉ cảm thấy vô cùng khó xử. Thế nhưng, nàng rốt cuộc vẫn không chịu rời khỏi vòng tay của Huyết Thừa Phong, mà chỉ dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Lúc này, Liên Ngân cũng đã có chút mất kiên nhẫn cau mày, đạm thanh nói:"Cho nên, ngươi không muốn cùng chúng ta đi?"

"Phải." Độc Cô Vô Song không chút yếu thế gật đầu.

"Được, được lắm. Xem ra, ngươi chính là rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt rồi." Không giống với Liên Ngân tính tình lãnh bạc, Huyết Thừa Phong rõ ràng là vô cùng nóng tính.

Nhìn thấy Độc Cô Vô Song cư nhiên dám từ chối, ngay lập tức, hắn liền buông Thẩm Thiên Xu ra, chân khí trong cơ thể cũng bắt đầu cuồn cuộn dâng lên.

Không sao, hắn không muốn chứ gì? Vậy thì trực tiếp bắt là được.

Lúc này, nhìn thấy Huyết Thừa Phong muốn động thủ, Thẩm Thiên Xu liền vội vã từ phía sau ôm chầm lấy hắn. Sau đó, mới lập tức thuyết phục Độc Cô Vô Song:"Thân vương, ta biết, đối với một nam nhân như ngươi, loại chuyện này rất khó chấp nhận. Thế nhưng..."

"Ta biết, ngươi yêu ta." Khi nói ra những lời này, ánh mắt của Thẩm Thiên Xu cũng vô cùng chân thành:"Vô Song, ta cũng yêu ngươi."

"Ta muốn ở bên cạnh ngươi, dù cho hai chân của ngươi không đi lại được, ta cũng cam nguyện đẩy xe lăn cho ngươi cả đời."

Không biết Độc Cô Vô Song nghe thấy những lời này có cảm giác gì, nhưng bản thân Thẩm Thiên Xu thì đã sớm bị lời nói của chính mình làm cảm động.

"Chỉ là, Vô Song, ta yêu ngươi, nhưng ta cũng yêu Ngân ca ca cùng Phong ca ca. Hai người bọn họ cũng giống như ngươi, đều yêu ta. Cảm giác yêu một người nhưng không thể ở bên người đó sẽ rất đau khổ, ngươi khẳng định cũng hiểu rõ."

"Ta không thể phụ ngươi, nhưng cũng không thể phụ hai người họ. Cho nên..."

"Các ngươi đều yêu ta, tại sao lại không thể cảm thông cho nhau, cùng nhau chung sống hòa thuận chứ? Tựa như nam nhân tam thê tứ thiếp, nữ nhân cũng có thể có tam phu tứ hầu. Chẳng phải rất vẹn toàn sao?"

Lời nói của Thẩm Thiên Xu mặc dù có chút kinh hãi thế tục, thế nhưng, cũng không quá làm Độc Cô Vô Song phản cảm. Thậm chí, còn cảm nhận được một tia đạo lý ở bên trong.

Nói thật, nếu hắn thật sự cùng Thẩm Thiên Xu lưỡng tình tương duyệt, dù trong lòng có điểm không thoải mái, hắn có lẽ cũng sẽ vì nàng mà chấp nhận chuyện hoang đường này.

Thế nhưng, như đã nói, tiền đề là hắn phải yêu nàng mới được!

Nhất thời, nhãn thần của Độc Cô Vô Song khi nhìn về phía Thẩm Thiên Xu cũng không khỏi xuất hiện một tia cổ quái:"Ai nói với ngươi là ta yêu ngươi?"

Hắn thừa nhận, chính mình đã từng rất có hảo cảm với Thẩm Thiên Xu. Đồng thời, cũng vì thế mà thưởng thức tài năng của nàng.

Nhưng nói đến yêu...vẫn còn kém rất xa. Là người nào cho nàng tự tin như vậy chứ?

"Vô Song, ngươi không cần giận dỗi ta mà vội vã chối bỏ tình cảm của mình, ta hiểu, ta đều hiểu cả." Không biết ý nghĩ thật của hắn, Thẩm Thiên Xu chỉ cho rằng hắn là đang cố mạnh miệng.

Nhìn thấy Thẩm Thiên Xu khóc, Liên Ngân liền đau lòng không thôi. Lúc này, nhìn về phía Độc Cô Vô Song, trong mắt của hắn cũng đã bao hàm sát ý:"Làm nàng ấy khóc, nên chết."

Dứt lời, trọng kiếm sau lưng Liên Ngân liền đã ong ong chấn động. Theo sau đó, hắn liền đưa tay, đem trọng kiếm rút ra. Khí tức quanh thân trong nháy mắt cũng tăng đến cực hạn, tựa như một thanh kiếm siêu việt cổ kim.

Đối diện với kiếm khí tung hoành của Liên Ngân, dù cho cảm nhận được từng ngọn gió thổi xung quanh bản thân đều trở nên sắc bén như liêm đao, sắc mặt Độc Cô Vô Song vẫn không đổi.

"Ở trước mặt ta, ngươi cũng xứng rút kiếm?" Hai kẻ này xem ra là khẳng định bản thân có thể ăn chắc hắn rồi?

Chỉ thấy, Độc Cô Vô Song vừa dứt lời, trọng kiếm trong tay Liên Ngân lại đột ngột run rẩy dữ dội hơn.

Nhíu mày, Liên Ngân cũng không biết bội kiếm theo mình xông pha nhiều năm đã xảy ra chuyện gì. Theo bản năng, hắn liền cưỡng ép dùng chân khí, khống chế lấy chuôi kiếm.

Thế nhưng, làm Liên Ngân không ngờ tới được chính là, trọng kiếm cư nhiên không những không ngoan ngoãn, trái lại, lại phản kháng càng thêm kịch liệt.

Cuối cùng, giằng co vài giây, trọng kiếm liền triệt để mất khống chế, tránh thoát khỏi bàn tay Liên Ngân, bay thẳng về phía Độc Cô Vô Song, cắm thẳng vào mặt đất trước người hắn. Hóa thành tử vật như lúc đầu.

"Làm sao có thể?!!" Lúc này, hai chữ "kinh hách" đã không đủ để hình dung cho tâm tình của Liên Ngân.

Đối với kiếm khách mà nói, kiếm liền là mệnh. Nay, bội kiếm của chính mình lại mất khống chế, chưa nói đến đây là ngạnh sinh sinh bị đánh mặt. Thì không có kiếm nơi tay, thực lực của hắn trong nháy mắt cũng đã biến thành mười không còn một.

Nhìn thấy một màn này, cắn răng, Huyết Thừa Phong liền dùng chân khí đem Thẩm Thiên Xu chấn khai. Trong nháy mắt, thân thể cũng chớp nhoáng đánh về phía Độc Cô Vô Song.

Không giống với Liên Ngân, Huyết Thừa Phong là chủ tu luyện thể, thể phách vô cùng cường hoành. Chỉ thấy, trong tích tắc, năm ngón tay của hắn cũng đã hóa thành trảo, chộp về phía bả vai của Độc Cô Vô Song, muốn trước đem xương vai của hắn bóp nát, tạo thành áp chế.

Dưới sự đắc ý của Huyết Thừa Phong, Độc Cô Vô Song cũng không biết là không kịp phản ứng, hay là bị dọa ngốc, cư nhiên lại không hề có chút chống cự nào.

Bàn tay gã vô cùng dễ dàng liền bóp lấy bả vai của hắn. Thế nhưng, ngay sau đó, sắc mặt của gã cũng đã cứng lại, bị vô tận sợ hãi thay thế.

"Đây...đây là..."

"Hấp Công Đại Pháp." Độc Cô Vô Song lãnh đạm phun ra bốn chữ, thay gã bổ sung.

**A Song không cần người đẩy xe lăn cả đời đâu. Hắn cần người bế công chúa cả đời cơ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.