Sau đó, Độc Cô Vô Song liền đã cảm thấy phân thân của bản thân đột ngột bị một bàn tay nhẹ nhàng bao khỏa.
Kế tiếp, đã tiến vào trong một nơi mềm mại, từng chút từng chút một bị nuốt trọn.
“Sư tôn…” Hạ thể tiến vào nơi tiêu hồn quen thuộc, Độc Cô Vô Song rốt cuộc cũng đã không nhẫn nại được mà đưa tay, giật phăng khăn che mắt của mình ra, quả nhiên, ngay lập tức liền đối diện với một màn làm người huyết mạch sôi sục.
Nửa người trên của Kỉ Tình thời khắc này vẫn vô cùng nghiêm cẩn, chỉnh tề, tựa như những lúc dạy dỗ hắn luyện kiếm trước kia, nửa người dưới thì bị che phủ dưới lớp ngoại y thật dày, không thể nhìn rõ được toàn diện.
Sắc mặt của y thời khắc này rất giống người đang say rượu, đỏ bừng một mảnh.
Hung hăng cắn chặt lấy môi dưới, vừa quật cường lại vừa đáng yêu.
Tưởng tượng đến bên dưới bộ dạng thánh khiết này của y, lại là hình ảnh dâm mị không chịu nổi, nơi tư mật còn đang ngậm chặt lấy tính khí của bản thân không thả, hắn liền chỉ hận không thể đem y đè xuống, chà đạp một phen.
Hít sâu một hơi, cố đè xuống dục hỏa đang cuộn trào của mình, Độc Cô Vô Song liền ép bản thân phải nhẫn nhịn, chờ xem tiếp theo y sẽ làm gì.
Mặc dù đã cùng bọn họ làm qua không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi bị tiến vào, Kỉ Tình vẫn có cảm giác như bị hung khí chẻ ra thành hai nửa, muốn hỏng mất.
Tư thế này, khiến dị vật tiến vào rất sâu, Kỉ Tình phải cắn chặt môi mới có thể đè xuống được tiếng rêи ɾỉ, hai mắt cũng ẩn chứa nước mắt.
Một bên không ngừng hít sâu, xem nhẹ cảm giác trướng bạo, một bên, y lại thả lỏng bản thân.
Huyệt khẩu chậm rãi tìm lại cảm giác quen thuộc, Kỉ Tình lúc này mới đặt tay lên bụng của Độc Cô Vô Song, dùng đó làm điểm tựa mà chậm rãi nâng hông, phun ra nuốt vào vật cứng rắn bên dưới.
Vốn tưởng rằng việc này rất đơn giản, nhưng chỉ mới vặn vẹo mông được mấy lần, Kỉ Tình mới phát hiện, loại chuyện này thật sự rất khó.
Hai chân của y đã như nhũn ra, không thể động nổi một chút sức lực.
Nơi tư ẩn cũng lại càng ê ẩm, tê dại, như có một dòng điện không ngừng chảy qua người.
Sau khi gắng sức thêm một lần nữa, Kỉ Tình liền đã mồ hôi đầy đầu, tiếng hít thở cũng trở nên mềm nhũn.
Mặc dù nhìn thấy y chủ động như vậy thật sự là một chuyện rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng đồng dạng cũng là một loại tra tấn vô hình.
Tựa như ăn chưa đủ no, ngủ chưa đủ giấc,…vô cùng nửa vời, gần như muốn đem người bức điên.
Mắt thấy Kỉ Tình đã không còn sức nữa, Độc Cô Vô Song liền thừa thắng mà lên, dùng hai bàn tay nhẹ nhõm ôm lấy eo y, đề nghị :“Sư tôn, nếu không vẫn là để ta tới đi.”
Vốn còn đang mơ màng, còn chưa kịp đáp lại, Kỉ Tình liền đã cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đợi khi y phản ứng lại, thì nam nhân cũng đã sớm cưỡi ở trên người của y.
Vật nóng bỏng chôn sâu trong cơ thể y cũng vì thế mà xoay một vòng, làm y sống lưng tê dại, chỉ có thể há miệng, thở hắt.
“Sư tôn, ta rất thích ngài, từ lần đầu tiên nhìn thấy ngài liền đã ưa thích.” Thân thể bị du͙ƈ vọиɠ chi phối, Độc Cô Vô Song liền đột ngột thì thầm ra mấy câu như vậy.
Sau đó, hắn liền đã nắm lấy cổ chân thon gọn của Kỉ Tình, đem nó gác lên vai, khiến nơi giao hợp hoàn toàn bại lộ.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn xem nơi nhỏ bé kia là như thế nào tiếp nhận thứ to lớn của mình.
“Vô Song ngươi…” Chỉ vừa nói ra được ba chữ, chào đón Kỉ Tình liền đã là động tác ra vào mạnh mẽ, đều đặn của nam nhân.
Mỗi một lần, hắn đều đem phân thân cứng rắn như thiết đâm vào tận cùng, đem mị thịt mềm mại căng ra.
Từng đợt va chạm của hắn, khiến tất cả lời muốn nói của Kỉ Tình đều bị thô bạo đẩy ngược trở về.
Thân thể y cũng tựa như một con thuyền, bấp bênh không ngừng nghỉ.
Thứ duy nhất y có thể làm chính là dùng mười ngón tay bấu víu ga giường dưới thân, đồng thời mím môi, đè xuống tiếng rêи ɾỉ.
“Sư tôn, có chuyện gì mai hẳn nói, hiện tại, chúng ta vẫn nên làm chính sự đi.”
-----------------------
Một đêm kiều diễm, sáng hôm sau, Độc Cô Vô Song cũng tỉnh dậy rất trễ.
Lúc hắn thức dậy, bên giường cũng đã sớm trống vắng không một bóng người, ga giường cũng đã có chút lạnh.
Vốn chỉ cho là Kỉ Tình đã sớm rời giường, đang giận dỗi chính mình vì đêm qua quá mức điên cuồng.
Nhưng Độc Cô Vô Song lại không ngờ được rằng, Kỉ Tình cư nhiên lại mất tích!
“Cho nên, chúng ta để ngươi đến giám sát sư tôn, nhưng ngươi lại bị sư tôn dùng sắc dụ dỗ, sau đó liền đã ngủ say như chết, sư tôn đi từ lúc nào, đi đâu, ngươi cũng không biết?”
Nghe Độc Cô Vô Song tường thuật chuyện đêm qua, Lục Dạ liền đã tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn.
Thế nhưng, cũng không để bản thân bị những người khác liên hợp chỉ trích, Độc Cô Vô Song liền đã cúi đầu, lạnh rên :“Đổi lại thành ngươi, ngươi sẽ không bị mê đến thần hồn điên đảo à?”
“Ta…” Há miệng, nhưng lại không cãi được, Lục Dạ cũng liền hừ lạnh một tiếng.
Nhưng trong lòng kỳ thực đã sớm ghen tị muốn chết.
“Được rồi, bây giờ không phải là lúc tranh cãi.
Chúng ta đi tìm Thương Loan hỏi thử xem.”
Vốn chỉ ôm tâm lý may mắn, nhưng bốn người bọn họ vẫn không ngờ được, Thương Loan lại thật sự biết được tung tích của Kỉ Tình.
Hơn nữa, còn vô cùng rõ ràng.
“Kỉ Tình canh tư hôm nay đã tới đây, nhờ vả ta trông coi tấm Luân Hồi Kính này, còn bản thân thì tiến vào thế giới trong gương rồi.” Đem Luân Hồi Kính đưa cho Cố Thừa Trạch, Thương Loan liền nhún vai nói.
Nghe thấy Kỉ Tình đã tiến vào thế giới trong gương, Cố Thừa Trạch liền không khỏi nhíu mày, truy vấn :“Sư tôn có nói với ngươi ngài vào trong gương làm gì hay không?”
“Cái này…không có.”
“Vậy ngươi có biết sư tôn đã tiến vào thế giới nào không?” Nghiêng đầu, cùng Cố Thừa Trạch chen chúc nhìn vào mặt gương, Độc Cô Duy Ngã liền lo lắng hỏi :“Là thế giới chân thực, hay là kịch bản?”
“Tựa hồ là kịch bản…” Có chút không dám chắc thì thầm, lời kế tiếp Thương Loan nói, liền đã khiến bốn người bọn họ không khỏi trợn tròn mắt, ngay tức khắc hóa thành bốn đạo bạch quang, chui vào trong Luân Hồi Kính, đuổi theo Kỉ Tình.
“…H văn NP.”.