[Xuyên Nhanh] Siêu Cấp Đại Não

Chương 41




Ngay từ đầu, Bạch Thạch Minh kỳ thật cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

Nhưng mà, ở trên đường đi hướng bãi đỗ xe ngầm, Bạch Thạch Minh trong đầu thỉnh thoảng nhớ lại một màn rồi gặp thoáng qua Tạ Văn Hàm, biểu tình cùng động tác Tạ Văn Hàm không ngừng hiện ra ở trong đầu bắn, làm hắn bước chân dần dần chậm lại,

Người trẻ tuổi theo sát chân hắn kia, mặt mày mang theo vài phần ý cười cùng ôn nhu, khóe môi hơi câu, phiếm vài phần màu sắc động lòng người......

......Từ từ!

Khóe môi hơi câu?!

Bạch Thạch Minh bước chân đột nhiên ngừng lại,

Khóe môi hơi câu, lại nên nói lời như thế nào ?

Chẳng lẽ......?!

Rõ ràng là ban ngày ban mặt, Bạch Thạch Minh thế nhưng ra một thân mồ hôi lạnh,

-- "Cảm ơn anh Bạch."

-- "Anh Bạch mấy ngày nay không thích hợp đi phía đông, khi về nhà đi đường vòng."

-- "Đương nhiên, tốt nhất là tìm người tới đón, không nên tự mình lái xe trở về."

Lời nói người trẻ tuổi vẫn như cũ rõ ràng mà vang ở bên tai hắn, hắn nhìn bãi đỗ xe ngầm cách đó không xa, do dự một chút, xoay người lại theo con đường từng đi qua,

Không biết có phải bọn họ đi quá sớm hay không, lúc này thế nhưng không có vài người đi bên này, dọc theo đường đi thế có vài phần trống rỗng, làm hắn trong lòng càng có vài phần lạnh cả người,

Tìm người tới đón không phù hợp tác phong hắn, Bạch Thạch Minh do dự trong chốc lát, đi một đoạn đường ngắn, đánh xe trở về, trên đường còn theo bản năng mà nói một câu, "Không đi con đường phía đông, đi con đường phía bắc đi."

Tài xế tựa hồ có chút kinh ngạc, sau đó vui tươi hớn hở nói: "Tiểu tử đi phía bắc làm gì ? Các khách phần lớn không thích chúng tôi đường vòng, chủ động nói muốn đường vòng thật là một năm đều không có một lần đâu."

"Bên kia có một cửa hàng bánh kem," Bạch Thạch Minh khẽ cười một chút, vài giây sau liền ngụy biện lý do, khí định thần nhàn nói, "Em gái tôi thích bánh kem nhà bọn họ, chỉ là trẻ con có thể ăn bao nhiêu đồ ngọt? Ngày thường mẹ tôi luôn không cho nàng, một tuần cũng chưa chắc có thể ăn một lần, tôi trở về nhìn nàng, tiểu gia hỏa kia chuyện thứ nhất chính là nói muốn mua bánh kem, bận công tác, ngày thường dễ dàng không quay về, quanh năm suốt tháng cũng không quay về bao nhiêu lần, nào có thể nói tiểu nha đầu này?"

Tài xế có chút bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lại nói: "Tiểu tử nhìn tuổi còn trẻ, thế nhưng đã lập gia đình, hiếm có a."

"Hiện tại người trẻ tuổi đều muộn kết hôn muộn sinh con, cũng không hôn không dục, làm các phụ huynh sầu thúi ruột, người trẻ tuổi đã tìm đối tượng lập gia đình như cậu cũng không nhiều lắm a. "

Tài xế cảm thán mà nói, Bạch Thạch Minh chỉ cười cười, không nói gì,

Nếu vị tài xế này biết người yêu hắn trên thực tế là nam nhân, bọn họ tạm thời cũng không có kế hoạch kết hôn sinh con, sợ sẽ thay đổi thái độ đi?

Bạch Thạch Minh không chút để ý mà nghĩ.

Hắn nào có cha mẹ em gái? Hắn bất quá là cô nhi, sau lại trời xui đất khiến cùng người yêu yêu nhau, cũng bất quá có một người thân, nào có cha mẹ em gái?

Bất quá biện lời nói dối lừa ông ta.

Bạch Thạch Minh không tính toán cùng tài xế đáp lời, vì thế lấy di động ra, không xem không biết, vừa thấy dọa nhảy dựng, cuộc gọi nhỡ thế nhưng ước chừng có mười sáu cuộc!

Hơn nữa đều đến từ một người!

Bạch Thạch Minh ngốc một chút, vội vàng gọi trở lại, sau đó nghe được nhắc nhở "Đối tượng ngài gọi đang trong cuộc trò chuyện", trong lòng không khỏi nóng nảy, mà ngay lúc này, điện thoại người kia lại một lần gọi tới,

Bạch Thạch Minh lập tức nhận, người kia tựa hồ không nghĩ tới hắn sẽ nhận, sửng sốt ước chừng ba giây đồng hồ mới phản ứng lại, cơ hồ rống giận nói: "Anh đang làm gì?! Vì cái gì gọi điện thoại cho anh không nhận?!!"

"Anh vừa mới mang hai tân nhân đi tham gia một yến hội, điện thoại tắt thông báo, vừa mới cùng tài xế nói chuyện, cho nên vẫn luôn không nghe thấy, thực xin lỗi, em làm sao vậy? Không có việc gì đi?"

Bạch Thạch Minh nào gặp qua dáng vẻ này của người yêu trầm ổn bình tĩnh? Thanh âm kia thậm chí có một loại nghẹn ngào khàn khàn!

Bạch Thạch Minh trong nháy mắt bị hoảng sợ, vội vàng trấn an người yêu mình, lặp lại bảo đảm chính mình không có việc, một chút vấn đề đều không có, lúc này mới làm người yêu dần dần bình tĩnh lại.

"......Vừa rồi, phố Tây bên kia đã xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn," nam nhân thật sâu mà hít một hơi, hồi tưởngtin tức vừa rồi chính mình biết kinh tâm động phách, tay chân đều không khỏi hơi rét run, "Một tài xế xe tải báo thù xã hội, thời điểm đèn xanh đèn đỏ, xe phía trước đều đang đợi đèn đỏ, cái xe tải trực tiếp tiến lên, mã lực mở mười phần, một chút cũng không dừng, xe phía trước đều chịu ảnh hưởng, còn ảnh hưởng tới hai bên, toàn bộ trật tự giao thông đều lộn xộn, mấy cảnh sát giao thông cũng chịu ảnh hưởng, có hai người đã nằm viện."

Bạch Thạch Minh ngốc lặng.

Phố Tây, nếu hắn đi đường phía đông về nhà, đường hắn về nhà,

Mà nếu hắn từ bãi đỗ xe ngầm lấy xe về nhà, đi con đường phía đông, cũng không sai biệt lắm cũng ở phố Tây bên kia, rất có khả năng đang đợi đèn xanh đèn đỏ, xe tải kia xông tới......

Bạch Thạch Minh nháy mắt không rét mà run.

Trách không được, trách không được bộ dáng người yêu hắn điên cuồng như thế, thì ra là thế, nguyên lai......

Lúc này, thanh âm người trẻ tuổi mang theo vài phần ý cười ôn hòa lại một lần vang lên ở bên tai hắn,

-- "Cảm ơn anh Bạch."

-- "Anh Bạch mấy ngày nay không thích hợp hướng phía đông đi, khi về đi đường vòng."

-- "Đương nhiên, tốt nhất là tìm người tới đón, không nên tự mình lái xe trở về."

Nếu tìm người tới đón, lựa chọn duy nhất của hắn cũng bất quá là người yêu, đến lúc đó không những có thể né tai họa lúc này, cũng tuyệt không khiến người yêu lúc này trong lòng run sợ,

Bạch Thạch Minh không khỏi có chút ảo não, sớm biết rằng, hắn liền không bận tâm lòng tự trọng chính mình, trực tiếp gọi điện thoại gọi người yêu tới đón, nghĩ đến thanh âm người yêu có chút run rẩy, hắn trong lòng không khỏi một trận đau lòng,

"Không có việc gì, không có việc gì, anh thật sự không có việc gì, anh hôm nay uống chút rượu, căn bản không lái xe trở về, muốn đi phía bắc tới cửa hàng bánh kem mua bánh kem, em không phải nói cửa hàng điểm tâm kia hợp khẩu vị em sao? Anh tưởng thuận tiện mua mang về cho em, căn bản không đi con đường phía đông, em không cần lo lắng, anh sắp về đến nhà, qua vài phút liền có thể nhìn thấy anh, đừng sợ, đừng sợ," Bạch Thạch Minh nói bậy bạ, hắn nào có uống rượu? Chẳng qua nghe người yêu khẩn trương như vậy, tự nhiên là tìm mọi cách an ủi người yêu, cũng bất chấp gì cũng được.

Bạch Thạch Minh cảm nhận được hô hấp người yêu dần dần bình tĩnh trở lại, không giống dồn dập thống khổ vừa rồi, trong lòng thực sự thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ hai người đều ăn ý không có tắt điện thoại, nhưng cũng không nói gì, nghe được tiếng hít thở lẫn nhau, trong lòng một trận an tâm.

Mà tài xế hàng phía trước tựa hồ cũng nghe tới động tĩnh, không khỏi thật cẩn thận hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có gì," Bạch Thạch Minh có chút có lệ mà nói, "Chính là phố Tây bên kia có một tài xế xe tải báo thù xã hội, thời điểm đèn xanh đèn đỏ trực tiếp lên mã lực về phía trước đụng phải, liền đâm vài chiếc xe, cảnh sát giao thông còn bị thương, đoạn đường giao thông hai bên cũng bị ảnh hưởng, hiện tại giao thông tê liệt, tai nạn giao thông liên hoàn dẫn tới rất nhiều người đều bị thương, người yêu tôi sợ hãi, nếu không phải đi mua bánh kem cố ý đi hướng bắc, tôi lúc này sợ không phải cũng đi phố Tây bên kia, xảy ra chuyện phỏng chừng còn thêm phần tôi đấy."

Nói đến này, Bạch Thạch Minh cười khổ một chút, lại có chút may mắn mà nói: "May mắn tôi hôm nay đánh xe trở về, còn đi phía bắc, hiện tại một chút việc đều không có, cũng là may mắn."

"Đúng vậy," tài xế cảm thán nói, "Nếu không phải cậu nói đi mặt bắc, sợ không phải chúng ta hiện tại đều ở phố Tây bên kia, đến lúc đó xảy ra chuyện, phỏng chừng phải thêm hai chúng ta."

"Cậu nói này tài xế xe tải rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Nói báo thù xã hội liền báo thù xã hội, cũng không nghĩ những người khác vô tội cỡ nào!"

Tài xế tựa hồ có chút lòng đầy căm phẫn mà nói, Bạch Thạch Minh cười khổ một chút, cũng không có nói gì, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn an ủi người yêu không có nhìn đường, lúc này hướng ngoài cửa sổ vừa thấy, chỉ thấy là một mảnh cảnh sắc xa lạ, không khỏi hơi hơi nhăn lại mày, hô hấp không khỏi dồn dập vài phần, trong lòng tức khắc có dự cảm không quá tốt đẹp,

Bạch Thạch Minh miễn cưỡng cười một chút, tựa hồ muốn nói cái gì, mà tài xế tựa hồ đã phát hiện hắn đang nhìn bên ngoài, không khỏi nở nụ cười, há mồm đánh gãy Bạch Thạch Minh, khẽ cười nói: "Tiểu tử này, cậu có cảm thấy hay không, tài xế là báo thù người mạnh nhất trong quần thể xã hội ?"

"Không......" Bạch Thạch Minh loáng thoáng đã biết cái gì, hắn gắt gao mà bóp chặt lòng bàn tay chính mình, nói chính mình bình tĩnh, "Nghề nào đều có cặn bã, này cùng chức nghiệp có quan hệ gì?"

"Thí dụ như đại ca cậu, vừa thấy chính là người tốt."

Tài xế kia hừ cười một tiếng, không nói lời nào, Bạch Thạch Minh trong lòng âm thầm kêu khổ, mà lúc này, di động truyền ra tới thanh âm người yêu bất an mà nóng nảy, "Xảy ra việc gì?!"

"Thạch Đầu, làm sao vậy? Đã xảy ra cái gì?!!"

"Thạch Đầu anh nói chuyện a!?!"

"Không xảy ra cái gì," Bạch Thạch Minh tận lực làm một bộ bình tĩnh, nói, "Anh lập tức đến, trước đem điện thoại treo a, tín hiệu không được tốt, nghe không rõ."

"Không được!"

"Không thể cúp điện thoại!"

"Bạch Thạch Minh! Không thể cúp điện thoại anh nghe thấy không!!"

"Không thể cúp!!"

Thanh âm đối diện trong nháy mắt liền trở nên hốt hoảng cùng phẫn nộ, thậm chí ẩn ẩn vài phần kinh sợ hỗn loạn, Bạch Thạch Minh thậm chí nghe được thanh âm có thứ gì bị đụng ngã, không khỏi chua xót cười,

Thế nhưng có vài phần luyến tiếc cúp điện thoại,

Nói không chừng......Đây là cuộc điện thoại cuối cùng của hắn với người yêu,

Nhưng mà, không thể không cúp,

Nếu hắn tưởng tượng như vậy, đối người yêu chính mình như vậy, cũng quá tàn nhẫn.

"Cúp cái gì a, treo nhiều không tốt," tài xế kia nhẹ nhàng mà nở nụ cười, thanh âm bên trong thế nhưng mang theo vài phần nữ tính nhu mị, trong lúc nhất thời, Bạch Thạch Minh chỉ cảm thấy lạnh lẽo dị thường, trên cánh tay, đều bắt đầu nổi da gà,

Sau đó, hắn liền thấy một màn thập phần quỷ dị,

Di động hắn, thế nhưng "Bay" lên!

"Bay" ở giữa không trung!!!

Bạch Thạch Minh hô hấp cứng lại, suýt nữa trực tiếp ngất xỉu !

Hắn gắt gao mà bóp lòng bàn tay, nhắc chính mình bình tĩnh, mới có thể có một đường sống, nhưng giờ này khắc này hắn sao có thể bình tĩnh được?!

Nguyên bản hắn còn nghĩ, hắn vẫn là một nam nhân tráng niên, tài xế muốn đối phó hắn không dễ dàng, chỉ cần nắm chắc thời cơ, hắn hoàn toàn có hy vọng chế trụ tài xế!

Nhưng mà.......Nhưng mà.......

...... Nếu tài xế này, căn bản không phải người thường thì sao?

Bạch Thạch Minh chỉ cảm thấy chính mình một trận không rét mà run.

Mà người yêu hắn, tựa hồ cũng phát hiện cái gì, đang nôn nóng mà kêu tên của hắn,

Tài xế cười khẽ lên, thanh âm kia càng giống một cô gái nhỏ suиɠ sướиɠ, "Yên tâm đi, ta sẽ không cho các ngươi cắt đứt, ngươi sẽ nghe được thanh âm vị khách nhân này, bao gồm mỗi một lần kêu thảm thiết, mỗi một giây giãy giụa, thẳng đến cuối cùng thống khổ tắt thở,"

"Ngươi đều sẽ nghe được."

"Ta như thế nào nhẫn tâm, để ngươi không tiễn người yêu một đoạn đường đâu?"

"Yên tâm đi."

Thanh âm cô gái nhỏ thế nhưng mang theo vài phần ngọt ngào, Bạch Thạch Minh chỉ cảm thấy chính mình da đầu tê dại!

"Muốn gϊếŧ chết ngươi như thế nào, khách nhân tôn quý của ta?"

"Đã có ngươi người yêu ở bên cạnh, không thể để ngươi đơn giản chết đi như vậy, rốt cuộc chúng ta cũng nên cho người yêu một phản hồi a,"

"Người yêu ngươi thực lo lắng nha, tới, khách nhân đáng yêu, nói cho người yêu ngươi, ngươi thống khổ sao?"

Một cổ thống khổ xưa nay chưa từng có nháy mắt thổi quét toàn thân Bạch Thạch Minh, Bạch Thạch Minh toàn bộ thân thể đều run, hắn gắt gao mà cắn chặt răng, đem chính mình cuộn tròn thành một đoàn, cơ hồ muốn đem miệng mình cắn nứt, mùi máu tươi đã lan tràn khoang miệng hắn, nhưng mà hắn cũng không muốn phun ra bất luận một chữ gì, khiến người yêu hắn thương tâm, khiến người yêu hắn lưu lại bóng ma,

Hắn cũng phải chết, muốn an tĩnh tĩnh mà chết, tuyệt đối không thể...... Tuyệt đối không thể để tai họa nửa đời sau của người yêu.

Thần trí hắn cũng có vài phần hoảng hốt.

Hắn phảng phất nghe thấy được thanh âm người yêu hắn khẩn cầu, hoảng loạn mà tuyệt vọng, thống khổ mà thống khổ, điểm này đều không giống người yêu hắn, người yêu hắn rõ ràng là người khuynh đảo Thái Sơn không đổi sắc a,

Hắn muốn nói cho người yêu hắn, không cần thương tâm, không cần khổ sở, nhưng mà một miệng, một búng máu trực tiếp phun ra, thần trí càng thêm hỗn loạn, đau đớn cũng trở nên tê dại,

Mà hắn nghe thấy, thanh âm người yêu hắn, mang theo vài phần khóc nức nở cùng nghẹn ngào,

Rõ ràng là người cao ngạo, thanh âm khóc lóc cầu xin, thống khổ cùng tuyệt vọng làm Bạch Thạch Minh tâm đều đau, tài xế này phát ra thanh âm cô gái nhỏ cười thoải mái,

"Ta cũng thích, phản ứng của ngươi nha."

"Ngươi còn thức thời một chút so với khách nhân tôn kính của ta nha ~"

Bên trong thanh âm nàng, tràn đầy ý vị thâm trường, "Bằng không, ta lưu lại trái tim cho ngươi?"

"Hoặc là một bộ thi thể hoàn chỉnh?"

"Ta rất hào phóng, ngươi chọn đi."

Mà lúc này, xe không biết vì cái gì, thế nhưng chậm rãi ngừng lại,

Tài xế tựa hồ cũng không nghĩ tới hết thảy, thanh âm đột nhiên sắc nhọn lên, "-- cút!"

Có người lên xe, xe lại bay nhanh mà chạy,

Bạch Thạch Minh có thể cảm giác được, một cỗ ấm áp ở khắp người chính mình chảy xuôi, thống khổ một chút một mà biến mất, một cỗ ấm áp thổi quét hắn,

Ngay cả di động hắn, cũng rơi xuống trong tay của hắn,

Sau đó, hắn liền nghe được một thanh âm hơi mang oán trách,

-- "Không phải đã nói với anh sao?"

-- "Không nên tự mình lái xe, để người tới đón anh."

-- "Anh như thế nào không nghe nha, anh Bạch ?!"

Bạch Thạch Minh sửng sốt hai giây, trong lòng nháy mắt nảy lên một cỗ vui sướng, hắn ra sức mà mở to mắt, đối diện một đôi mắt thiếu niên sáng ngời mang theo vài phần buồn rầu cùng bất đắc dĩ,

-- là Tạ Văn Hàm! Tạ Văn Hàm!!

Bạch Thạch Minh trong lòng nháy mắt nhiễm vài phần mừng như điên, lúc nhất thời, trong đầu hắn chỉ còn lại ba chữ,

-- được cứu rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Thạch Minh: Oa oa oa oa oa (liều mạng lôi tay Tạ Văn Hàm không buông)

Bạch Thạch Minh: Hôm nay cậu cứu tôi, ngày mai tôi giúp cậu dìm chết Hà Chấn Triết!

Bạch Thạch Minh: Dìm không chết còn có nam nhân của tôi nha! ! !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.