Xuyên Nhanh: Nam Chủ Khai Quải Sao?

Chương 7: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh 7






Edit by Vân Hi
Tiêu Nghiên nhìn A Chiêu bởi vì mình nói mà thần sắc rõ ràng trở nên vui vẻ, nội tâm cười nhạo một tiếng kỹ thuật diễn phù hoa(*), tiếp tục đi theo cô về phía trước.

(*) Phù hoa: vẻ đẹp phô trương ở bề ngoài.

Một trận gió đêm thổi qua.

Chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, A Chiêu theo bản năng rùng mình, buột miệng thốt ra: "Lạnh quá."
Cô nhớ tới nam chủ bên cạnh, thuận miệng hỏi một tiếng: "Tiêu Nghiên, em lạnh không?"
Tiêu Nghiên lắc đầu.


A Chiêu sờ sờ cánh tay, ghen tị nhìn áo khoác trên người hắn: "Vẫn là em thông minh, biết mang cái áo khoác ra ngoài."
Tiêu Nghiên trong lòng cười lạnh, đây là sắp lộ ra đuôi hồ ly rồi sao?
Bước tiếp theo, cô có phải muốn mặc nó hay không?
Hắn ân cần nhìn A Chiêu: "Cô có lạnh quá không? Muốn mặc áo khoác của em hay không?"
Theo suy đoán của Tiêu Nghiên, nữ nhân này khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Nói không chừng, cô còn sẽ thuận nước đẩy thuyền làm ra điều gì đó càng hơn thế nữa.

Đáng tiếc A Chiêu cũng không phải Hứa Chiêu.

Cô nghe vậy nghiêm khắc cự tuyệt Tiêu Nghiên, còn không tán đồng giáo huấn một câu:
"Em nói bừa cái gì vậy? Sức khỏe của mình vốn dĩ đã không tốt, loại thời điểm này còn muốn trúng gió? Đem quần áo mặc cho tốt, kéo khóa lên!"
Tiêu Nghiên: "......?"
Hắn hiếm khi được mờ mịt một giây, có chút không hiểu nữ nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Cô không phải muốn tiếp cận mình sao? Cơ hội tốt như vậy, vì cái gì muốn cự tuyệt?
Nhìn thấy nam chủ ngơ ngác nhìn mình, gió đêm thổi bay mái tóc có chút dài của hắn, làn da trắng nõn ở dưới ánh hoàng hôn thế nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác gần như trong suốt.

Tâm A Chiêu nháy mắt liền mềm xuống.


Nam chủ vẫn là một đứa trẻ mới lớn.

Còn biết lo lắng cho mình lạnh hay không, thật là một thiếu niên tốt a.

Một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy lại phải chịu đựng sự khi dễ, bà mẹ kế kia quả thật không ra gì!
A Chiêu nhẹ giọng ôn nhu với Tiêu Nghiên, nói: "Cô là một người trưởng thành, một chút gió này không tính là gì, ý tốt của em, cô nhận rồi."
Tiêu Nghiên im lặng, không nói nên lời.

Thật ra trong lòng đang mắng, hắn một chút cũng không có quan tâm đến cô.

Hắn có chút bực bội, tổng cảm thấy mấy biểu hiện Hứa Chiêu, luôn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Tiêu Nghiên rất không thích loại cảm giác này, loại chuyện này đã phát triển ngoài tầm kiểm soát.

Hắn quyết định đẩy cô một phen.

A Chiêu liền nhìn thấy thiếu niên trước mặt chớp chớp hai mắt đen láy, nhẹ giọng nói: "Kia, cô giáo cứ dựa gần em một chút, gió sẽ không thổi đến."
Tiêu Nghiên là cố ý thử, mấy lời này, kỳ thật đã không phù hợp với biểu hiện bên ngoài của hắn ngày thường - cái bộ dáng người sống chớ tiến lại gần.

Bất quá A Chiêu chỉ từ chỗ mẹ kế hắn nghe qua một ít tin tức liên quan đến nam chủ, vốn dĩ liền không quá tin tưởng người phụ nữ kia.


Lúc này nhìn đến biểu hiện của Tiêu Nghiên, càng là cho rằng những cái mô tả đó chỉ là do bà ta cố ý bôi đen nam chủ.

Rõ ràng chỉ là một thiếu niên ngoan ngoãn có chút hướng nội, sợ người lạ, nơi nào có quá mức giống như lời bà ta nói!
"Còn biết quan tâm cô, Tiêu Nghiên của chúng ta đã là một tiểu nam tử hán." A Chiêu cười tủm tỉm khen nói.

Tiêu Nghiên nghe những lời này, vẻ mặt có chút vặn vẹo khó nhận nhận ra.

Vì cái gì, hắn có một cảm giác, nữ nhân này ở coi hắn như tiểu hài tử để dỗ dành?
Nói xong câu kia, A Chiêu cũng không có đến gần như trong suy đoán của Tiêu Nghiên.

Bởi vì A Chiêu còn nhớ rõ lời nói mẹ kế nam chủ cùng nguyên chủ Hứa Chiêu.

Lương cao như vậy không chỉ đơn giản là dạy dỗ đơn thuần, Triệu Lệ, bà ta chính là hy vọng, người gia sư này có thể đem Tiêu Nghiên dạy dỗ trên giường đi.

Bởi vì chuyện này, A Chiêu theo bản năng, liền cùng nam chủ bảo trì một khoảng cách..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.