Xuyên Nhanh: Đẩy Ngã Nam Thần

Chương 39






Lục Sanh đứng trước cửa nhà của Thẩm Vĩ, mặt vô biểu tình ấn chuông cửa.    Cậu rất muốn biết lúc này Thẩm Vĩ gọi cậu tới đây, là muốn làm cái gì?!    Chuông cửa vang lên, cửa trước mắt liền được mở ra, Thẩm Vĩ đứng ở cửa, vẻ mặt ôn nhu nhìn Lục Sanh, duỗi tay kéo cậu vào nhà.   "Sanh Sanh, mau tiến vào."    Lục Sanh bị hắn kéo vào cửa, trong phòng có chút tối, chỉ bật một bóng đèn tường, ánh đèn màu cam lay động, tô đậm ra một mảnh ái muội không khí.    "Vĩ, trong điện thoại anh nói có chuyện quan trọng, là chuyện gì a, anh mau nói đi.


Miểu Miểu một mình trong bệnh viện, tuy rằng em kêu hộ lý trông giúp, nhưng vẫn không thể yên tâm, một lát nữa em phải trở về."     Thẩm Vĩ không nói chuyện, chỉ kéo Lục Sanh ngồi xuống sô pha.   Sô pha phía trước trên bàn trà đặt một bó hoa hồng đỏ ướt át tươi đẹp, còn có một chai Romanee-Conti vừa mới mở và hai cái ly chân dài trong suốt.    Trên sàn nhà cách đó không xa hai hình trái tim xếp bằng những ngọn nến đủ màu, ánh nến lập loè, rất xinh đẹp, hiển nhiên là đã tỉ mỉ chuẩn bị.    Lục Sanh ngồi trên sô pha, nhìn tất cả mọi thứ trước mắt, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua một tia châm chọc.    Xem ra Thẩm Vĩ là cảm thấy Lục Miểu đã không còn giá trị lợi dụng nữa, cho nên tính toán chuyển qua lợi dụng cậu sao?    Thẩm Vĩ quỳ một chân xuống trước mặt Lục Sanh, nắm lấy tay cậu, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu.   "Sanh Sanh, chúng ta nhận thức cũng đã hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này cùng em ở bên nhau, anh cảm thấy thật sự hạnh phúc.


Trước kia anh chưa từng nghĩ có một cuộc sống ổn định, nhưng hiện tại nhìn thấy tiểu Miểu đột phát bệnh tim nằm trong viện, anh đột nhiên cảm thấy sinh mệnh thật sự rất ngắn.

Bởi vì quá ngắn, cho nên càng phải biết quý trọng, quý trọng người trước mắt! Sanh Sanh, anh yêu em, gả cho anh, được không?"【 sách, đại đại, tên cặn bã này thật không biết xấu hổ a! Hắn trong khoảng thời gian này đương nhiên rất vui vẻ, một mặt cùng ngươi ở bên nhau, một mặt cùng Lục Miểu đùa giỡn, vui vẻ đến mức suýt chết a! Đại đại, ngươi ngàn vạn đừng quan tâm đến tên cặn bã này, luận diện mạo, dáng người, quyền thế, tiền tài, hắn làm sao có thể so được với Thẩm Lâm Thần a! Mấu chốt chính là Thẩm Lâm Thần khẳng định so với tên cặn bã này trung thành hơn nhiều, đại đại tuyệt đối không thể đáp ứng hắn! 】6    Lục Sanh nghe thấy 444 đang phun tào, có chút vô ngữ mà đáp một câu, "444, Thẩm Lâm Thần cho ngươi chỗ tốt gì rồi, giúp hắn nói chuyện như vậy, hửm?"   【 đại đại, ta thật ra từ mình thấy vậy nha, chính là hắn lại không biết ta tồn tại! 】     "Sanh Sanh, em làm sao vậy, là cảm thấy quá đột ngột, dọa tới rồi sao?"    Thẩm Vĩ thấy Lục Sanh nghe hắn nói xong, cư nhiên không có kích động đáp ứng ngày lập tức, mà ngược lại ngây người, trong lòng có chút gấp gáp, nhưng trên mặt lại ra vẻ không có việc gì mà thấp giọng hỏi một câu.    Lục Sanh bắt gặp ánh mắt phi thường nóng bỏng của hắn, tựa hồ có chút lo lắng khẩn trương mà rũ mắt xuống, cắn môi, giọng nói thấp thấp, "Ừm, Vĩ, này......Này quá mức đột ngột rồi."    "Không có việc gì, Sanh Sanh, anh không ép em, em có thể chậm rãi suy nghĩ.


Tới, đây là anh cố ý vì em mà khui rượu vang đỏ, em uống thử xem, khẳng định em sẽ thích."    Thẩm Vĩ đứng dậy đi đến trước bàn trà, cầm lấy chai rượu rót ra hai ly, một ly đưa cho Lục Sanh, nụ cười trên mặt phá lệ ôn nhu.   【 đại đại, ly rượu này có hạ dược nga, ngươi nhất định không thể uống! 】    444 mới vừa nhắc nhở một câu, liền nhìn thấy Lục Sanh đã tiếp nhận ly rượu mà Thẩm Vĩ đưa qua, nâng đến bên môi uống một ngụm.    Kế tiếp, Thẩm Vĩ vẫn luôn ôn nhu cười cười nhìn Lục Sanh, nói rất nhiều, hống Lục Sanh đem ly rượu đều uống hết.    "Ngô......!Nóng quá......"    Lục Sanh duỗi tay vô thức kéo kéo cổ áo, gương mặt trắng nõn đều đỏ ửng, dựa vào sô pha, như là đã uống say.    Thẩm Vĩ liếc nhìn cậu một cái, đắc ý mà cong cong môi, hắn đã sớm lên kế hoạch thật tốt, mặc kệ Lục Sanh có đáp ứng lời cầu hôn của hắn hay không, đêm nay hắn nhất định sẽ không thả cậu đi!    Nhìn thiếu niên trước mắt hai mắt ngấn nước, mị nhãn như tơ, diễm lệ đến mức làm cho tầm mắt không thể dời đi, phía dưới tức khắc liền có phản ứng, nhìn chằm chằm cổ áo đang mở rộng của Lục Sanh, cổ họng khô khốc, hận không thể lập tức xé rách quần áo, trực tiếp làm cậu!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.