Xuyên Nhanh: Đẩy Ngã Nam Thần

Chương 30






Thẩm Lâm Thần yết hầu lăn lăn, bởi vì động tác cố tình của Lục Sanh mà cả người đều sôi trào.

Đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lục Sanh, cái loại ánh mắt phảng phất hận không thể trực tiếp đem cậu ăn sạch.


Nhưng mà còn có Thẩm Vĩ chướng mắt ngồi bên cạch, anh mím môi, gân xanh trên trán bởi vì ẩn nhẫn mà hơi giật giật.

Thẩm Lâm Thần bưng lên chén rượu, nhợt nhạt nhấp một ngụm, "Thẩm Vĩ, ta hôm nay liền vì mặt mũi của Lục Sanh kính ta ly rượu này nên cho ngươi một cơ hội.

Chỉ cần ngươi có thể ở trong vòng 3 ngày đem những cái sổ sách đó giải quyết xong, vậy chuyện này ta liền mở một mắt nhắm một mắt!"    Lục Sanh nghe vậy, bên môi gợi lên một mạt ý cười nghiền ngẫm, vì mặt mũi của cậu, người này thật đúng là không sợ Thẩm Vĩ hoài nghi a!    Cậu đáy mắt chợt xẹt qua tia hài hước, chân lại bắt đầu không nhẹ không nặng giống như nghiền cũng giống như vỗ về chơi đùa, sau đó liền tinh tường nghe được hơi thở nặng nề của nam nhân phát ra.

Thanh âm ép tới cực thấp, nếu không phải bọn họ cách nhau rất gần, chỉ sợ căn bản là không nghe thấy.

Tràn ngập khắc chế cùng ẩn nhẫn giọng nói khàn khàn, quả thực gợi cảm đến muốn mệnh!    "Chú nhỏ, về chuyện sổ sách, có thể hay không cho cháu thêm một chút thời gian, ba ngày! ! Ta chỉ sợ rất khó giải quyết!"    Sổ sách của công ty chi nhánh,thiếu hụt đến ba trăm triệu, không phải 3000 vạn, liền tính hắn hiện tại đem tất cả bất động sản trên danh nghĩa đều bán hết, chỉ sợ cũng không đủ bù vào cái lỗ thủng này!    Thẩm Lâm Thần bị Lục Sanh trêu chọc đến đáy mắt một mảnh đỏ đậm, dục hỏa hừng hực thiêu đốt.


Anh ta hiện tại muốn làm chính là đem tiểu yêu tình ngồi bên cạnh này lột sạch ấn ở trên bàn hung hăng lộng tới khóc, nơi nào còn bận tâm Thẩm Vĩ đang nói cái gì!    Giọng nói áp lực cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, "Thẩm Vĩ, Thẩm Lâm Thần ta nơi này, cơ hội chỉ có một lần! Nếu ngươi làm không được, vậy đừng trách ta vô tình!"    "Chú nhỏ!"    Thẩm Vĩ nghe lời nói này, sắc mặt trắng bạch, kinh hoảng thất thố lập tức đứng lên, bởi vì động tác quá gấp quá nhanh, ghế dựa phía sau cũng đụng ngã.

Ghế dựa ngã trên mặt đất phát ra một tiếng rất lớn, Lục Sanh cũng bị âm thanh nay động chấn ngừng động ngừng di chuyển.

Thẩm Lâm Thần duỗi thẳng lưng, đôi tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay đều nổi gân xanh, đủ thấy anh ta giờ phút này có bao nhiêu ẩn nhẫn.

"Như thế nào, ngươi có ý kiến? Thẩm Vĩ, thủ đoạn của ta ngươi cũng biết, nếu sợ thời gian không đủ liền chạy nhanh đi giải quyết cái phiền toái này, còn ở nơi này dây dưa cái gì!"    Thẩm Vĩ đương nhiên biết thủ đoạn anh ta, chính là biết quá rõ, cho nên hắn từ trước tới nay mới có thể sợ Thẩm Lâm Thần như vậy.

Hắn liền nghĩ tới cái kế hoạch thành phố trò chơi kia, ba ngày, có lẽ hắn còn có cơ hội!    "Được rồi, chú nhỏ, vậy cháu liền không bồi chú ăn cơm, cháu liền trở về giải quyết vấn đề.


Sanh Sanh, anh chỉ sợ vô pháp đưa em trở lại bệnh viện, anh đưa em ra cửa gọi xe?"    Lục Sanh đang muốn mở miệng, lại bị Thẩm Lâm Thần trực tiếp nói.

"Ta một hồi vừa lúc muốn đi bệnh viện xem bằng hữu, ta đưa cậu ấy đi.

Thẩm Vĩ, nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian ba ngày, không cần lại lãng phí, nếu không đến lúc đó cũng đừng nói  chú nhỏ không cho ngươi cơ hội!"    Giọng nói Thẩm Lâm Thần rơi xuống, Thẩm Vĩ cũng không tiếp tục nói cái gì nữa, xoay người liền hướng về phía cửa phòng vip nhanh chóng rời đi.

Lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại hai người Lục Sanh và Thẩm Lâm Thần, Thẩm Lâm Thần nheo mắt yên lặng nhìn chằm chằm Lục Sanh, đôi mắt đen của anh ta như ẩn chứa một con dã thú, tùy thời có thể nhào lên, đem Lục Sanh trực tiếp cắn nuốt đến không còn một mảnh!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.