Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Gả Cho Nông Phu Làm Kiều Thê

Chương 30: Thu mua 2




Hoành thánh vỏ mỏng nhân nhiều, hai huynh đệ Tiêu Giản ăn sạch sẽ. Chén lớn số lượng hoành thánh nhiều, Phó Nguyệt ăn uống ít, thật sự ăn không hết, Tiêu Thái tiếp nhận chén của nàng, đổ vào chén của mình, ăn hết sạch sẽ.

Phó Nguyệt chống hai cánh tay đỡ cằm, cười nhìn Tiêu Thái không hề có bất cứ sự ghét bỏ nào, cúi đầu nghiêm túc ăn hoành thánh.

Sau khi ăn xong, Phó Nguyệt chọn một cửa hàng trước kia thường đi chọn mua đồ tên là tiệm vải Lý Ký, bà chủ được gọi là Lý nương tử.

Cửa hàng lớn, bán đủ loại chỉ thêu, vải vóc, trang phục may sẵn, đồ trang sức, vật trang trí trên quần áo bà cũng bán, đầy đủ mọi chủng loại. Nghe nói sau lưng dựa vào Lý gia - một gia tộc buôn bán lớn chuyên buôn bán vải lụa ở Giang Nam.

Khi Phó Nguyệt ở Triệu phủ cùng học thêu thùa với Triệu Vân Liên. Triệu Vân Liên học ở mức trung bình, nhưng nàng lại học một cách nghiêm túc và nỗ lực.

Vì dự định cho tương lai về sau, có thêm một tay nghề thì cuộc sống sẽ tốt hơn.

Chẳng phải hiện tại có thể có tác dụng hay sao.

“Khách quan ngài tùy tiện nhìn xem, muốn cái gì thì cứ nói với ta.” Tiểu nhị trong tiệm nhiệt tình chào đón.

Phó Nguyệt chọn một ít chỉ màu cùng vải thêu quen thuộc, Lý nương tử nhanh nhẹn mà tính tiền, “Tổng cộng là 450 đồng. Tiểu nương tử còn muốn mua thêm gì nữa không?”

Phó Nguyệt nhìn hai huynh đệ Tiêu gia, nghĩ đến ngăn tủ trong nhà chỉ có hai ba bộ quần áo mỏng manh, còn bị mài mòn chắp vá liền thở dài.

Vì thế lại chọn hai cuộn vải bông, một cuộn màu xám đậm, một cuộn màu trắng. Màu xám để làm áo ngoài cho bọn họ, màu trắng làm trung y. Vải bông mặc bên trong thoải mái, thấm mồ hôi tốt và ít bị mài mòn.

Hiện tại bên ngoài còn mặc thêm một cái áo khoác nhỏ, khoảng một thời gian nữa thì thời tiết trở nên ấm áp, có thể trực tiếp mặc ra bên ngoài.

Trước mắt trong nhà không có nhiều tiền lắm, trước hết mua vải mua Phó Nguyệt trở về tự mình làm một bộ, mặc luân phiên với quần áo cũ, chờ về sau kiếm tiền dư dả hơn thì lại mua tiếp.

Tiêu Thái thấy Phó Nguyệt chọn lựa màu vải liền lôi kéo nàng: “Đổi cái màu xám kia đi.”

Phó Nguyệt: “Chàng không thích màu đó sao?”

Tiêu Thái: “Cái màu đỏ, hồng nhạt, nàng mặc lên chắc chắn sẽ đẹp.”

Phó Nguyệt: “Nhưng không phải ta mặc, mà là mua làm xiêm y cho bọn chàng.”

Nghe thấy làm quần áo cho bọn họ, hai huynh đệ Tiêu gia đều kinh ngạc mà mở to hai mắt. Tiêu Thái liên tục xua tay: “Không cần làm cho chúng ta, chính nàng mua là được, chúng ta có quần áo để mặc.”

Tiêu Giản nghe thấy ca ca nói như vậy, cũng gật gật đầu theo, cậu bé có hai bộ quần áo, nếu thủng thì nhờ Trương thẩm vá lại thì có thể mặc tiếp.

Phó Nguyệt không đôi co với hắn, “Bá đạo” hỏi hắn, “Có phải nói về sau chuyện trong nhà đều nghe ta hay không?”

Tiêu Thái gật đầu. Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện giữ lời!

“Thế là được, ta nói mua thì mua.”

Phó Nguyệt xoay người không để ý tới hắn, dò hỏi bà chủ: “Bà chủ Lý, chỗ bà có thu mua thêu phẩm không?”

Bà chủ Lý đánh giá Phó Nguyệt từ trên xuống dưới một phen, “Vị nương tử này, cửa hàng chúng ta thu mua thêu phẩm, ta dám khẳng định giá cả hợp lý nhất so với toàn bộ cửa hàng thêu ở trên phố này. Nhưng mà tiền nào của nấy, phải xem ngài có thể đưa ra thêu phẩm chất lượng như thế nào đã.”

“Vậy cũng tốt, chờ ngày sau ta mang thêu phẩm tới cho ngài, ngài xem một chút.”

“Không sao, ta chờ ngài mang đến.” Mở cửa làm buôn bán, bà chủ khách sáo nói.

“Làm phiền bà chủ nhìn xem, chỗ này tổng cộng hết bao nhiêu tiền.”

“Hai cuộn vải này, màu xám 240 đồng, màu trắng chỉ cần 200 đồng. Hơn nữa phía trước đó lấy chỉ thêu cùng vải lụa thêu, tổng cộng là 890 đồng.”

Trong tiệm một bộ quần áo trắng của nam tử trưởng thành đã gần 150 đồng, nếu chú ý hình thức cắt may, đường cong trang trí v..v thì có thể càng đắt hơn. Giá cả này coi như hợp lý.

Phó Nguyệt đưa cho bà chủ một lượng bạc, lão bản nương trả lại 10 đồng tiền thừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.