Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 111: 111: Đại Tỷ Tỷ





Lục Huy vô cùng hài lòng với thành quả tu luyện của mình, chưa bao giờ hắn cảm thấy thỏa mãn tới vậy, có lẽ bởi vì bản thân mình có thể làm được việc mà những vị tiền bối khác cũng không cách nào hoàn thành đi?
Có lẽ vậy!
Hít sâu một hơi không khí ban mai tươi mát, cảm nhận từng giọt sương sớm nhẹ giăng trên mặt, Lục Huy cảm thấy vô cùng thư thái.

Sau một ngày một đêm tu luyện tinh thần của hắn cũng hơi căng thẳng nhưng trải qua chuyện vui vừa rồi khiến mọi mệt nhọc đều bị đánh tan đi không ít, hiện tại lại nghỉ ngơi thư giãn một chút là hắn có thể hoàn toàn hồi phục.

Lục Huy cũng không tiếp tục tu luyện mà chỉ ngồi tại chỗ xếp bằng điều tức hấp thụ tử khí ban mai điều dưỡng cơ thể.

Tính thời gian thì Tiểu Hồ Ly chắc cũng sắp hoàn thành quá trình tôi thể nên hắn cũng không có tâm tình nào để tu luyện.

Lục Huy lúc này cũng vô cùng hồi hộp, hắn rất muốn biết sau khi ăn Cửu Chuyển Xích Dương Tán thì Tiểu Hồ Ly sẽ biến hoá tới mức nào!
Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, hừng đông đã ló dạng, dưới sự theo dõi chăm chú của Lục Huy Tiểu Hồ Ly cuối cùng cũng xảy ra sự biến đổi nho nhỏ.

Những luồng dị tượng xung quanh cơ thể dần dần rút đi lộ ra cơ thể Hồ Ly đang nằm cuộn tròn nhắm mắt.

Tuy không có cách nào nhìn rõ ràng nhưng chỉ vừa liếc mắt qua đã khiến Lục Huy vô cùng rung động.


Nếu như nói lúc trước Tiểu Hồ Ly là một tiểu yêu tinh linh động nhỏ nhắn đáng yêu và tạo cho người ta cảm giác nhẹ nhàng thoát tục khiến người gặp người yêu chỉ muốn ôm vào lòng cưng nựng thì lúc này lại hoàn toàn khác biệt!
Vẫn là Tiểu Hồ Ly đó nhưng thân thể lại càng trở nên thanh thoát: vóc dáng nhỏ nhắn thon gọn ưu mỹ, bộ lông trắng dài mềm mượt thi thoảng lại toả ra hào quang dịu nhẹ, cặp tai dài nhọn hơi vểnh lên, bên trên điểm xuyết thêm một túm lông mao trắng hồng, chín chiếc đuôi đã hoàn toàn mọc lại trải dài sau lưng, thi thoảng khẽ vô thức ve vẩy tạo nên từng gợn sóng mềm mại.

Lục Huy nhìn đến thất thần, hắn cũng không rõ ràng đây là bản thể của Tiểu Hồ Ly sau khi khôi phục lại nên thế hay do tác dụng không ngờ của Cửu Chuyển Xích Dương Tán nhưng không thể không nói Lục Hồ của hiện tại quá mê người!
Vừa liếc nhìn qua trong đầu Lục Huy không khỏi nổi lên ý nghĩ kì quái:
"Cái tai kia, mấy cái đuôi kia nữa! nếu đem vuốt ve chắc thích lắm nhỉ?"
Không được, không được, tội lỗi a!
Ùm, hành vi sai trái này cần phải loại bỏ! Nhưng mà thật muốn sờ một chút a!
Thanh trừ tạp niệm, đem mấy ý nghĩ kì quái vứt ra sau đầu rồi Lục Huy tiếp tục ngưng thần quan sát.

Thông thường thì càng vào lúc cuối lại càng phải cẩn trọng, trong lịch sử cũng có không ít ví dụ về những trường hợp ba năm kiếm củi thiêu một giờ, vào ngay lúc tối hậu quan đầu thì lại xảy ra sai sót, từ đó khiến bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!
Tuy đã được hệ thống đảm bảo sẽ giúp con bé không xảy ra sai sót nhưng hắn vẫn có chút lo lắng.

Đại đạo năm mươi thiên diễn bốn chín, dù sao mọi chuyện trên đời này cũng không thể đều vẹn toàn, ngay cả Thiên Đạo còn đều có thiếu khuyết chứ nói chi hệ thống?
Mặc dù không biết nó có mạnh hơn Thiên Đạo không nhưng ngộ nhỡ hệ thống bất ngờ xảy ra trục trặc gì đó thì không phải Tiểu Hồ Ly cũng có khả năng gặp nguy hiểm sao?
Tốt nhất là cứ canh chừng hộ pháp cho con bé để đảm bảo an toàn!
Thêm nửa canh giờ nữa, luồng hoả diễm cuối cùng còn sót lại cũng đã hoàn toàn dập tắt, thân thể của Tiểu Hồ Ly hoàn toàn hiện ra, lúc này Lục Huy mới dám thở phào một hơi.

Hắn vội vàng chạy lại xem xét, Lục Hồ yên tĩnh nằm đó, yêu thể phô bày vô cùng hoàn mĩ, bây giờ nhìn kĩ mới thấy toàn thân con bé toát ra mị lực vô tận.

Đúng là Hồ Ly Tinh a!
Tuy dị tượng đã kết thúc nhưng không hiểu sao Tiểu Hồ Ly vẫn chưa tỉnh lại, Lục Huy cũng không có tâm tư ngắm nhìn, hắn vô cùng sốt ruột:
"Hệ thống, tôi thể đã hoàn thành rồi sao con bé vẫn còn hôn mê?"
[Kí chủ không cần lo lắng, vừa rồi chỉ là dấu hiệu của dược lực đã hoàn toàn bị hấp thu, bây giờ mới đến giai đoạn quan trọng nhất: tẩy cốt phạt tủy!]
Hệ thống ngay lập tức liền đáp lời nhưng Lục Huy có thể nghe ra trong sự vô cảm cũng cất chứa một tia lo lắng.

"Ngươi không thể đảm bảo sao?"
[Hệ thống chỉ có thể phụ trợ đảm bảo an toàn tính mạng, còn có thành công hay không phải dựa vào tự thân Lục Hồ!]
Quả nhiên là không giúp được sao? Cũng phải, nếu hệ thống cái gì cũng có thể làm thì cũng quá nghịch thiên rồi đi.


Lục Huy cũng không trách hệ thống, dù sao nó cũng chỉ là phụ trợ, có thể trợ giúp con bé nhiều như vậy cũng đã là quá tốt rồi!
"Lục Hồ a, mọi chuyện đều phải dựa vào tự thân con rồi!"
Lục Huy không biết tình hình hiện tại của Tiểu Hồ Ly ra sao nên cũng chỉ có thể thầm buông lời động viên, mong rằng con bé tất cả đều ổn thoả.

Trong khi Lục Huy đang vô cùng lo lắng thì lúc này Lục Hồ lại rơi vào trạng thái vô cùng huyền diệu!
Ở một vùng không gian nào đó, nơi đây tràn ngập hoa thơm cỏ lạ, chim chóc vang ca.

Dưới bầu trời trong xanh linh cầm dị thú, tiên hoa lung linh sắc màu thay nhau vũ động.

Một con Tiểu Hồ Ly toàn thân trắng muốt đang ngẩng đầu si mê nhìn khung cảnh đẹp đẽ kia.

Miệng nó hơi trương lên, hai mắt cũng mở to vô cùng hiếu kì.

Đột nhiên một con bướm sặc sỡ từ đâu bay tới đậu lên chóp mũi trắng hồng đang không ngừng phập phồng, Tiểu Hồ Ly lúc này mới giật mình hồi thần lại, nó nhẹ nhàng giơ bàn chân nhỏ đặt con bướm lên vuốt mình rồi thích thú ngắm nhìn.

"Thật đẹp a!" Một giọng nữ hài non nớt đột nhiên thốt ra từ miệng Tiểu Hồ Ly.

"Đúng vậy, rất đẹp a!" Một giọng nữ thanh thúy khác cũng theo đó vang lên, giọng nói giống Tiểu Hồ Ly đến mấy phần chỉ có điều thêm phần thành thục cùng tang thương.

Tiểu Hồ Ly giật mình ngẩng đầu ngước nhìn, nó thấy một con hạc lớn đang từ từ bay tới, trên lưng có một bóng dáng người phụ nữ kiều mị xen chút lười biếng vừa nằm nghiêng nhấm nháp thứ quả gì đó vừa lười biếng ngáp dài.


Chưa đầy một tức hạc đã hạ cánh, nữ nhân kia toàn thân bao trùm trong bạch quang mờ ảo, uốn éo thân thể chầm chậm bước tới gần.

Đối phương vừa xuất hiện Tiểu Hồ Ly liền không cách nào rời mắt, đôi mắt to tròn dường như có thể nhìn thấu khuân mặt dưới lớp bạch quang kia.

Khi nhìn thấy nàng Tiểu Hồ Ly cũng không tỏ vẻ gì là sợ hãi, trái lại tận sâu trong linh hồn còn cảm nhận thấy một tia quen thuộc:
"Đại tỷ tỷ, ngươi là chủ nhân nơi này sao? Mà tại sao ta lại cảm thấy ngươi rất quen thuộc?" Tiểu Hồ Ly hấp háy đôi mắt đen láy pha xuyết đỏ hồng hiếu kì hỏi.

"Ừm, ta quả thật là chủ nhân của nơi này, mà bản thân muội cũng là chủ nhân của nơi này!" Nữ nhân kia khẽ mở môi son cười đáp lời.

"Muội cũng là chủ nhân? Tỷ tỷ đừng có gạt ta.

Đây là lần đầu tiên muội đến nơi này a, làm sao lại là chủ nhân được!" Tiểu Hồ Ly chống cằm nghiêng đầu, nàng có chút không tin tưởng.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.