Trong một thành nhỏ thuộc sự cai quản của một tông môn vùng biên giới hẻo lánh, trong một căn nhà nhỏ ở phía Đông thành.
Căn nhà vô cùng đơn sơn, ngoại trừ phòng khách có một bộ bàn ghế mộc thông thường, một bộ ấm trà nhỏ thì cũng không có gì khác lạ, phòng khách cũng không có một ai.
Trong phòng ngủ, một thanh niên đang thất thần nhìn xem khuôn mặt mình trong gương.
Hắn ngây người một lúc sau đó tiếu dung chậm dãi nở rộ trên khuôn mặt, cuối cùng là bật cười lớn:
“ Haha...Ta không chết, Lục Huy ta xuyên không rồi.
“
Cứ nghĩ lại lúc đó là hắn lại thấy sợ, hắn tốt nghiệp THPT, đi làm được một năm thời gian, vì làm quá sức nên đột quỵ mà chết, trong lúc mơ mơ màng màng cảm giác như có vết nứt hút mình vào, tỉnh dậy thì đã ở đây rồi.
Hắn từ nhỏ là cô nhi, được người ta nhận nuôi, lúc ba nuôi còn sống đối với hắn rất tốt nhưng sau khi ông mất mẹ nuôi và anh chị nuôi lại ghét bỏ ghẻ lạnh hắn.
Sau khi lớn hắn thường tự đi làm thêm kiếm tiền nuôi bản thân, đến lúc tốt nghiệp đi làm thì lại sảy ra sự cố đó.
Chết đi cũng là một sự giải thoát?
Có lẽ vậy, chết đi nhưng mình cũng đã sống lại dưới một cuộc đời mới.
Đó chẳng phải là niềm hạnh phúc nhất hay sao?
Không buồn vì áp lực từ gia đình, không cần đối mặt với cuộc sống vội vàng, với lời xì xào của xã hội, bây giờ chỉ cần cuộc sống tự do tự tại không phải hạnh phúc hay sao?
Tha hồ suy nghĩ về viễn tưởng tương lai Lục Huy đột nhiên cảm giác đầu óc của hắn như muốn nứt ra.
Thì ra đây là lúc hắn xuyên qua kí ức của nguyên chủ dung nhập vào kí ức của hắn.
Vừa xem xét hắn cũng giật mình kinh hãi,
Nguyên chủ không ngờ lại là một vị ma đạo cự phách, không chỉ vậy còn từng làm ra vô số việc ác khiến hắn xem không khỏi cồn cào cuống họng.
Cả kiếp trước hắn chưa từng thấy sự kiện máu tanh như vậy, cho dù nghe đến vụ án giết người qua mạng thì cũng chỉ xem cho qua, bây giờ mới biết nó đáng sợ thế nào.
Nguyên chủ trùng tên với hắn, là người có thế lực trong ma đạo, hắn là chủ của một tông phái lớn, được người trong môn xưng là Ma Chủ, trong lúc thăm dò một toà thượng cổ động phủ bị tàn hồn thượng cổ đại năng đoạt xá, cả hai đồng quy vụ tận mà chết, sau đó thì hắn xuyên qua.
Đang trong lúc linh hồn vô cùng đau đớn đó dùng hợp kí ức, lúc này lại có một luồng năng lượng tràn vào đầu óc khiến hắn vô cùng thư sướng.
Lục Huy có cảm giác toàn bộ linh hồn của mình như được gột rửa, lớn mạnh.
Khẽ dùng tinh thần suy nghĩ, không ngờ Lục Huy lại thấy bản thân hiện hoá ở một vùng hải dương vô cùng bao la bát ngát và lúc này đang có vô số sương mù tràn vào mình.
Khẽ suy ngẫm Lục Huy hiểu đây là thức hải mà người ta hay nói còn thân thể trên biển là linh hồn của bản thân hiện hoá, sương mù đó có lẽ chính là tinh thuần linh hồn chỉ lực của nguyên chủ và vị thượng cổ đại năng đó.
Hai người đồng quy vu tận bây giờ lại tiện nghi cho Lục Huy.
Linh hồn bổn nguyên của nguyên chủ chỉ là bị ma diệt linh tính, bây giờ Lục Huy xuyên vào không chỉ tiếp thu kí ức, bổn nguyên nên vô cùng hòa hợp với thân thể, cũng không có sự khó chịu như đoạt xá đại pháp theo kí ức của nguyên chủ mà hắn biết.
Sau khi dùng hợp thành công, Lục Huy bắt đầu hoạch định kế hoạch sau này.
— QUẢNG CÁO —
Nguyên bản bản thân nguyên chủ bị thương tổn linh hồn nhưng khi hắn xuyên qua vấn đề đó cũng biến mất, không chỉ vậy linh hồn lực còn tăng cao, nói trắng ra là còn mạnh hơn cả nguyên chủ.
Nếu muốn đi thì nơi tốt nhất là tông môn của nguyên chủ nhưng hắn cũng không muốn dính vào tranh đấu trong ma đạo.
Hơn nữa khi hắn xuyên qua đã thôn phệ bổn nguyên linh hồn nguyên chủ nên có thể nói hắn cũng là Ma Chủ, sẽ không để lại sơ hở nhưng Lục Huy vẫn có cảm giác lo sợ.
Tuy trong tông môn đã bị nguyên chủ khống chế nhưng ai mà biết hôm nào đó có tên Ma tu nào đó nổi đoá tập kích rồi tự bạo với hắn ?
Nên cách tốt nhất là đi sang chính đạo!
Nhưng hắn là người ma đạo, một khi bị chính đạo tu luyện giả bắt được chỉ có nước chết.
Không đúng, lúc nguyên chủ hành sự đều làm cẩn thận, không lộ mặt trước chính đạo, chỉ cần mình không lộ ma công thì chưa chắc ai biết rằng mình tu luyện ma công.
Ừm, danh môn chính đạo luôn luôn chú trọng mặt mũi, luôn kêu hành hiệp trượng nghĩa, có lẽ sẽ không vô duyên vô cớ ra tay.
Hơn nữa khi sang đó hắn chỉ cần tìm một nơi an cư dưỡng lão không phải là thơm?
Tông môn cái gì tu vi cái gì, đời trước do khổ sở vất vả mà chết bây giờ sống lại phải tận hưởng an nhàn không phải sao?
Thôi, trước ra ngoài tìm hiểu tình hình cái đã!
Lục Huy bước ra khỏi cửa gỗ, đập vào mắt là dòng người nhộn nhịp, tiếng chào hàng bên tai không dứt.
Tuy có tu vi nhưng theo thói quen Lục Huy
khẽ lôi kéo hỏi một người qua đường, hắn biết được toà thành này tên là Thanh Vĩnh thành.
Thanh Vĩnh thành quy mô không lớn, là một toà thành hẻo lánh trong phạm vi quản hạt của ma đạo, Thành chủ là cao thủ Trúc Cơ kì Sơ giai.
Đối với người phàm mà nói Trúc Cơ kì đã là thần tiên có khả năng cưỡi mây đạp gió, nhưng Lục Huy lại cảm thấy không bằng sâu kiến.
Khụ...khụ..
À...Ừm, lấy góc độ của nguyên chủ là như thế.
Tầng cấp tu luyện của đại lục này cũng giống với những tiểu thuyết tu tiên mà hắn đã đọc.
Bắt đầu là Luyện Khí kì dẫn khí nhập thể, rồi đến Trúc Cơ, Kết Đan, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Cuối cùng đến Hoá Thần Kì.
Và Lục Huy hắn bây giờ là Hoá Thần đỉnh phong - cũng chính là đỉnh phong của đại lục.
Ha ha, như vậy công cuộc ẩn cư của ta chẳng phải càng thêm an toàn hay sao?
Tuy có nguy hiểm nhất định như tàn hồn lão quái thượng cổ nhưng chỉ cần mình không chủ động trêu trọc làm gì có ai tìm đến cửa?
Tâm niệm khẽ động Lục Huy biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã là trên không trung ngoài thành.
— QUẢNG CÁO —
Lần đầu tiên cưỡi mây đạp gió hắn cảm giác rất mới lạ, có loại tiêu diêu tự tại hoà mình vào thiên địa, thanh phong khẽ phất, Lục Huy chưa từng thấy khoan khoái như bây giờ.
Nếu như con người chỉ chuyên tâm cầu đạo trường sinh, không đánh đánh giết giết hay bình bình an an sống vui vẻ cuộc đời phàm nhân tốt biết bao a!
Trải qua kí ức của nguyên chủ, tâm tính của Lục Huy tuy có sự thay đổi của người cường giả nhưng trong tâm hắn luôn hướng về sự bình yên giản dị, nếu như không có sự xuyên không này có lẽ kiếp trước hắn sẽ lấy một cô vợ, sinh con, làm việc, qua một quãng đời đạm mạc.
Còn bây giờ hắn nếu đi theo con đường nghịch thiên cải mệnh, có cơ hội tầm Trường Sinh Đại Đạo thế nhưng sẽ có được mấy giây phút bình yên?
Tu luyện là phải trải qua sinh tử, không sinh tử không thành đạo, thành công thì đạp vào tiên đồ bất tử, thất bại thì hôi phi yên diệt.
Theo dòng suy nghĩ, tâm cảnh Lục Huy từ từ biến hoá rộng mở, những đau buồn, những ác niệm của nguyên chủ theo đó cũng không còn.
Hắn tuy là ma đạo đại năng nhưng làm ác là nguyên chủ, còn bây giờ là ta - Lục Huy, ta sẽ hành sự theo tâm của mình.
Ta sẽ chỉ làm những gì ta muốn làm, ta không muốn cầu trường sinh, không cầu đánh vọng, ta chỉ muốn sống qua một quãng đời yên hòa.
Đúng lúc này, một tiếng nói trúc trắc vang lên:
[ Ting!
Chúc mừng kí chủ khai mở tâm cảnh, vượt qua khảo nghiệm,
Mở ra hệ thống! ]
" Ai ?" Lục Huy quay phắt người lại quát hỏi, thần thức không tự chủ báo trùm vạn dặm thế nhưng trong phạm vi không có một ai.
" Chẳng lẽ..."
" Hệ thống?" Tiếng Lục Huy nghi ngờ vàng lên.
[ Tại.
Kí chủ cần gì ].
Tiếng máy trúc trắc không tình cảm lại một lần nữa vang lên.
" Ha ha ha..." .Nghe được từ này Lục Huy khẽ nở nụ cười.
Không ngờ ta không chỉ có tư vi đỉnh phong đại lục còn có cả hệ thống? Nói ra chắc tức chết bao người a?
Thế nhưng hắn cũng không muốn tu tiên, không muốn xây dựng tông môn,...thì cần hệ thống làm gì?
Nhưng cũng không nén nổi tò mò, Lục Huy khẽ hỏi
" Hệ thống, ngươi là hệ thống gì?"
[ Kí chủ chưa đủ điều kiện kích hoạt hệ thống.
]
" Vậy lúc nào thì đủ điều kiện?" Cố nén trong lòng chửi thề Lục Huy cố gắng hỏi.
[ Kí chủ chưa đủ điều kiện kích hoạt hệ thống.
] Hệ thống vẫn giữ nguyên giọng điệu.
" Chưa đủ điều kiện thì ngươi nhảy ra đây làm gì?" Lần này hắn thật bão nổi, ai lại có cái hệ thống nhảy ra kêu với ngươi cái chào hỏi rồi để đấy trưng bày?
— QUẢNG CÁO —
[ Kí chủ chưa đủ điều kiện kích hoạt hệ thống.
]
Nghe vậy, Lục Huy lảo đảo kém chút ngã từ trên không xuống.
Nhặt được hệ thống nhưng lại là cái hệ thống chưa kích hoạt.
Tu vi của mình cũng đã là đỉnh rồi, tông môn có rồi, còn tiền tài linh thạch...!Càng không thiếu!
Chả nhẽ lại là cái hệ thống cho kí chủ đi chuyển sinh?
Cmn!
Có lẽ bây giờ hắn mới hiểu được cái gì là được gặm bông!
Dù là thanh niên hiện đại, trải qua nhiều thăng trầm của cả hai kiếp cũng không có so với hắn lúc này cảm xúc kịch liệt.
Kêu chưa đủ điều kiện nhưng cần điều kiện gì cũng không nói thì chả nhẽ để hắn cả đời mày mò tìm cách kích hoạt ?
" Phù !" Khẽ vận khí điều tức một phen Lục Huy mới bình phục tâm tình.
" Hừm, không kích hoạt càng tốt chứ sao?"
" Nhỡ đâu nó kích hoạt nhảy ra vài cái nhiệm vụ thì công việc dưỡng lão của ta chẳng phải là xong?"
" Hệ thống, Tốt nhất ngươi nên tìm kí chủ mới đi!"
Hệ thống: [...]
.....
Sau khi đã suy nghĩ kĩ Lục Huy bắt đầu thu liễm khí tức còn Trúc Cơ đỉnh phong, hắn muốn chậm rãi hành tẩu thưởng thức phong cảnh dị thế giới.
Lục Huy lại lôi ra vài bộ công pháp chính đạo bắt đầu học tập.
Mấy bộ công pháp này đều là nguyên chủ thủ được trong lúc đáng giết chính đạo nhân cộng thêm công pháp cơ bản hồi nguyên chủ còn ở chính đạo.
Nhớ lại kí ức đó Lục Huy cũng có chút bi ai cho nguyên chủ, mang danh là trừ ma vệ đạo nhưng lại muốn hãm hại cướp đoạt cơ duyên khiến hắn phải lang thang rồi trụy lạc cải tu ma đạo.
Mấy công pháp này tuy hắn xem chẳng hiểu là bao nhưng với nhãn lực của nguyên chủ, chân khí đều tự động vận hành theo công pháp, chỉ mất thời gian một nén hương Lục Huy đã xem xét song toàn bộ.
Công pháp chính ma là hai thể tu hành hoàn toàn trái ngược nhau, nếu đồng thời tự hành có thành quả nhất định sẽ gặp phản phệ.
Thế nhưng Lục Huy tu vi cao thâm, áp chế sự phản phệ của Trúc Cơ thì dư sức.
Sau khi chuẩn bị chu toàn Lục Huy bắt đầu khởi hành về địa phận chính đạo..