Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần

Chương 5: Băng bó vết thương




"Cậu ta về chưa?" Thiên Tử Dật hỏi Thiên Sinh Đông.


"Chưa ạ." Thiên Sinh Đông lắc đầu, tuy cha không nói tên nhưng nhóc cũng biết cha đang hỏi về Châu Thanh.


Bây giờ đã gần khuya rồi, thế nhưng Châu Thanh vẫn chưa trở về, không biết có phải đã chết trong rừng rồi hay không.


"Con về phòng ngủ đi." Thiên Tử Dật nói, giọng nói không nóng không lạnh, khuôn mặt đầy vết sẹo che lấp nhìn không ra biểu tình gì.


Nửa đêm, Thiên Tử Dật nằm trong phòng tối nhìn bầu trời không sao bên ngoài cửa sổ đột nhiên nghe thấy tiếng động ở bên ngoài phòng bếp. Thông qua khe hở cánh cửa hắn nhìn thấy ánh sáng và bóng người. Bóng người ấy ở trong phòng bếp 1 phút, sau đó Thiên Tử Dật liền thấy đèn phòng bếp tắt đi, ngay sau đó cửa phòng mình mở ra.


Một mùi máu tanh lập tức xông vào mũi Thiên Tử Dật, hắn nhíu mày nhìn bóng dáng mờ mờ đang từ từ tiến lại gần hắn, sau đó nằm xuống bên cạnh hắn, hơi thở nặng nhọc.


"Bị thương?" Thiên Tử Dật nhíu mày hỏi, từ mùi máu tanh nồng này hắn dám khẳng định người bên cạnh bị thương không hề nhẹ.


"Ừm." Châu Thanh mệt mỏi trả lời, sau đó không nói gì nữa, tiếng thở lại đều đều, hiển nhiên đã ngủ.


Thiên Tử Dật mày nhíu càng chặt lại, không biết nghĩ gì lại đưa tay chạm vào người bên cạnh, ngay lập tức bàn tay hắn ướt đẫm, hắn đưa lên mũi ngửi, là máu.


Thiên Tử Dật kinh ngạc, hắn chỉ mới chạm nhẹ thôi mà bàn tay hắn đã nhiễm đầy máu, vậy mà ca nhi này lại không rên một tiếng nằm ngủ. Thiên Tử Dật búng tay một cái, đèn trong phòng đều sáng lên.


Tuy rằng ngôi nhà này có chút rách nát, nhưng dù sao đây cũng là thời đại tinh tế, ngôi nhà dù cũ nhưng vẫn có hệ thống bật đèn từ xa.


Đập vào mắt Thiên Tử Dật chính là một thân đầy máu của Châu Thanh, hắn giật mình, nhìn chiếc giường thấm đỏ một mảng lớn mày càng nhíu chặt hơn. Không nghĩ tới ca nhi này lại bị thương nặng tới vậy, cậu thế nhưng một tiếng cũng không rên, nếu không phải hắn thấy bụng cậu phập phồng còn tưởng cậu đã chết rồi.


Từ đầu tới chân Châu Thanh đều có vết thương lớn nhỏ. Lúc bị chấn động của vụ nổ hất đi vài vòng trên đất, khiến cậu ma sát với mặt đất tạo không ít vết thương. Lại nói chỗ cậu văng đi có hơi xa với nhà mình, mà nước thuốc cậu đem bên người cũng đã dùng hết, không còn cách nào khác cậu đành phải lếch cái thân xác đầy vết thương này về nhà.


Mỗi một bước đi của cậu miệng vết thương đều chảy máu, đi một lúc nghỉ một lúc, ma pháp hồi được bao nhiêu đều dồn vào trị thương, kết quả nửa đêm mới về tới nhà.


Vừa về tới nhà cậu liền vào bếp uống nước thuốc, nhưng chỉ còn lại một chén nhỏ, không thể lành lại toàn bộ vết thương, hơn nữa do trong quá trình cậu di chuyển vết thương có dấu hiệu mở rộng cho nên cũng cần chút thời gian để chữa trị. Dù sao cũng chỉ là nước thuốc sơ cấp, đối với những vết thương lớn vẫn cần phải có thời gian.


Thiên Tử Dật nhìn người say ngủ bên cạnh, mím mím môi, sau đó trên tay có đeo một chiếc nhẫn liền xuất hiện một cuộn dải băng bó. Hắn cầm tay Châu Thanh lên bắt đầu băng bó cho cậu. Đây là dải băng trị liệu, có thể làm máu ngưng chảy và làm lành những vết thương nhỏ, nhưng đối với vết thương lớn thì chỉ có tác dụng cầm máu, khiến vết thương không trở nên nặng hơn.


Sau khi băng bó tay xong lại xuống chân, nhìn những vết thương lớn dữ tợn Thiên Tử Dật càng lúc càng giật mình, hắn thật không hiểu với những vết thương như vậy, máu chảy nhiều như vậy Châu Thanh hẳn đã sớm chết mới đúng.


Thiên Tử Dật không biết, nhờ có nước thuốc hồi phục nên những vết thương nhỏ lành rồi, chỉ là Châu Thanh không có lau máu đi, hơn nữa nước thuốc cũng có công dụng bổ máu, cùng với năng lực hệ mộc đang tiến hành điều trị bên trong cơ thể Châu Thanh.


Thiên Tử Dật nhìn vết máu trên giường vẫn không ngừng lan rộng ra, không còn cách nào khác hắn đành phải gọi Châu Thanh dậy.


"Tỉnh đi." Thiên Tử Dật lay người Châu Thanh.


Châu Thanh mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt đầy xẹo của Thiên Tử Dật, cậu mệt mỏi mở miệng, "Tôi mệt lắm, chuyện gì mai lại nói."


Thiên Tử Dật nhìn hai mắt Châu Thanh nhắm lại muốn tiếp tục ngủ, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, người này sao có thể không lo cho bản thân gì hết vậy.


"Ngồi dậy, tôi băng bó vết thương cho cậu." Thiên Tử Dật nghiến răng nói.


"Không cần đâu, ngủ một giấc là tốt rồi." Châu Thanh nói xong liền kéo chăn lên đắp, trời bên ngoài tuyết bắt đầu rơi rồi.


Thiên Tử Dật đen mặt, hắn kéo chăn lại, thiếu kiên nhẫn nói, "Cậu làm bẩn giường."


Châu Thanh nghe vậy, cuối cùng cũng ngồi dậy, hai mắt vẫn nhắm lại, đầu cuối xuống gật gà gật gù.


Thiên Tử Dật không hiểu sao cảm thấy có chút đáng yêu, Lưu Hòa là một mỹ nhân vì thế Châu Thanh cũng kế thường nhan sắc của nàng, hơn nữa cậu còn là ca nhi cho nên nhan sắc của cậu thiên về ôn nhu trời cho trên khuôn mặt ca nhi.


Mái tóc vàng ngắn rối loạn như ổ gà, làn da trắng trẻo hồng hào, tuy rằng sống ở thôn này thời tiết khắc nghiệt nhưng cậu chỉ ở trong nhà hiếm khi ra đường cho nên liền dưỡng ra một thân trắng hồng như vậy. Hai hàng lông mày nhíu lại, trên trán đầy máu, đôi mắt đen to to lúc này đang nhắm lại, đôi môi hồng mím lại dường như đang chịu đựng gì đó.


Nhìn qua thì Châu Thanh chính là một người mang khuôn mặt baby. Khuôn mặt này Thiên Tử Dật đã nhìn nhiều năm nhưng chưa bao giờ hắn nhìn kỹ đối phương như vậy.


"Cởi áo ra." Thiên Tử Dật nói.


Châu Thanh ngoan ngoãn cởi áo, động tác rất khó khăn, nhưng cởi được một nửa thì Châu Thanh không cởi nữa, miệng hô, "Đau."


Châu Thanh bị gãy vài cái xương sườn, hiện tại cậu vẫn chưa chữa trị chúng, ma pháp hệ mộc cậu đều dùng để chữa trị nội tạng vỡ nát, đến giờ chỉ mới được bảy mươi phần trăm, chờ đến sáng mai ngủ dậy ma pháp hồi phục đầy đủ lúc đó lại chữa trị tiếp những cái xương gãy.


Thiên Tử Dật nhíu mày, nhìn vết máu không ngừng lan ra, lại nhìn Châu Thanh đau đớn khi cởi áo. Không cần nghĩ cũng biết, sau lớp áo rách này có một vết thương lớn thế nào.


Thiên Tử Dật lấy kéo trong ngăn tủ ra, bởi vì Châu Thanh không chịu ngồi yên, cả người cứ nghiêng ngả hướng này hướng kia, Thiên Tử Dật không còn cách nào khác là để cậu dựa vào người mình. Ngay lập tức áo hắn dính một mãng lớn máu, bởi vì Châu Thanh mặc áo đen cho nên hắn cũng không thấy rõ trên người cậu đều là máu.


Thiên Tử Dật cắt áo Châu Thanh ra, ngay lập tức ngẩn người, nhìn một đường vết thương lớn không ngừng chảy máu trên bụng cậu, lại nhìn Châu Thanh đang tựa trên vai mình ngủ, thầm nghĩ không biết cậu làm sao có thể sống sót được, lại có thể ngủ như vậy.


Vết thương trên bụng Châu Thanh chính là bị cái đuôi Đại Mãn Xà quất qua, hơn nữa Thiên Tử Dật không biết cậu cũng không có ngủ ngon như vậy, tuy rằng ngủ nhưng ma pháp vẫn không hề ngừng nghỉ chảy vào chỗ vết thương trên bụng, nói đúng hơn là những nội tạng ở nơi đó. Cứ mười phút ma pháp hồi vừa đủ cậu liền dùng để chữa trị.


Tốc độ hồi phục ma pháp so với ban ngày nhanh hơn nhiều, bởi vì Châu Thanh đang ngủ, ngủ là cách nghỉ ngơi tốt nhất nên cứ mười phút cậu đã đủ ma pháp chữa được một phần lớn nội tạng vỡ nát. Dù sao hiện tại Châu Thanh chỉ mới cấp 1, ma pháp cần hồi cũng không nhiều.


Thiên Tử Dật bình tĩnh lại bắt đầu băng bó vết thương trên bụng Châu Thanh, lúc băng bó sau lưng lại khiến Thiên Tử Dật giật mình thêm lần nữa. Từng vết tím đỏ trải khắp lưng Châu Thanh nhìn rất ghê người, bởi vì làn da trắng cho nên những vết thương càng hiện rõ ràng hơn.


Thiên Tử Dật nghĩ mãi cũng không ra làm sao một tên nhát gan như Châu Thanh có thể chịu đựng được những vết thương như vậy.


Sau mười lăm phút cũng đã băng bó xong toàn thân cho Châu Thanh, nhìn thấy cậu run rẩy không ngừng nép vào trong lòng mình, Thiên Tử Dật mới nhận ra lúc này trời tuyết đã âm mấy độ rồi mà trên người Châu Thanh chỉ có dải băng trị liệu.


Thiên Tử Dật kéo chăn đắp cho Châu Thanh và hắn, đây là chăn nhiệt độ, có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ thích hợp cho cơ thể. Đây là đồ của hắn lấy từ trong chiếc nhẫn không gian trên tay, cũng nhờ đó mà nhà hắn mới có thể sống qua những ngày tuyết lạnh.


Trước đó Châu Thanh có một cái, là "cậu" cắn răng mua một cái, bởi vì chăn nhiệt độ chỉ có 1 loại cho nên giá cả rất mắc, nhưng với nhiệt độ như vậy "cậu" sống không nổi, không còn cách nào khác đành phải nhịn đau mua một cái về.


Sau đó cái chăn đó lại đưa cho hai đứa nhóc, "cậu" đành phải dùng chung với Thiên Tử Dật, dù sao hai tên nhóc kia chính là nguồn lương thực nhà này, nếu bọn nhóc xảy ra chuyện gì "Châu Thanh" cũng không dễ sống.


Sau khi đắp chăn lên Châu Thanh cũng yên tĩnh lại, hơi thở đều đều, Thiên Tử Dật để Châu Thanh nằm xuống giường sau đó cũng nằm xuống ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.