Xuyên Đến Hiện Đại Thành Bại Gia Tử

Chương 2: VỀ NHÀ




Lúc Kiều Cảnh An biết ‘mình’ hóa ra là bị người đánh cho phải nhập viện thì… sắc mặt thực khó coi. Nghĩ tới cậu kiếp trước tuy không phải võ lâm cao thủ gì, nhưng cũng là văn võ song toàn, loại chuyện bị người đả thương này càng chưa từng phát sinh qua, thật là mất thể diện. 

Vết thương trên đùi đã gần khỏi hẳn, miệng vết thương trên trán cũng đã khép lại, chỉ là còn lưu lại một vết sẹo mờ, dùng tóc mái che đi liền không nhìn thấy, chỉ là cái màu tóc này nhìn thế nào cũng không thấy đẹp mắt, kim thải tiên diễm (tóc nhuộm màu vàng sáng) có chút chói mắt. Vì vậy sau khi ở bệnh viện hai tuần, Kiều Cảnh An có thể xuất viện. 

Người hạ nhân tới đón cậu bộ dáng cũng thực không tồi, chỉ là thái độ đối với cậu không đủ cung kính. Nghĩ tới vị huynh trưởng cũng chỉ mới thấy qua mặt một lần kia của mình, cậu đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Người này chỉ nghe theo mệnh lệnh của huynh trưởng, tự nhiên là người của huynh trưởng. Chính cậu tại đây cũng chỉ là một đệ đệ thất thế, nên trong mắt những người này đương nhiên không thể tìm được sự tôn kính xứng đáng của một chủ tử (chủ nhân). 


Cậu là một vị công tử rộng lượng, đúng, cho nên cậu có thể thông cảm.

Hộ sĩ thu vén gì đó cho cậu, lại loáng thoáng nhắc nhở cậu không cần phải chọc giận cái người hiện đang làm chủ Kiều gia kia, một mực nói liên miên cằn nhằn không ngừng nghỉ. 

Kiều Cảnh An nhìn cô gái đang giúp cậu thu dọn đồ đạc, tuy theo trên sách cậu đã hiểu được phụ nữ ở đây phần lớn là độc lập, hơn nữa lại có chính kiến của riêng mình, nhưng thiên tính thiện lương lại chẳng phân biệt thời gian địa điểm, giống như cô gái trước mắt này, tuy chỉ là một nhân viên nho nhỏ, có lẽ đứng trước Kiều Sâm đại địa chủ kia cũng chẳng có phân lượng gì, nhưng ở phía sau, nàng vẫn quan tâm nhắc nhở mình. 

Quả nhiên nữ tử đều là tốt đẹp. 

Sau khi cám ơn cô nương đã luôn chiếu cố tới mình, Kiều Cảnh An tiếp nhận túi quần áo nhỏ theo trong tay hộ sĩ, vừa mở ra cửa đã chứng kiến một nam nhân đang đứng dựa ngoài tường. 


“Chào cậu, Nhị thiếu gia, tôi là Trầm Tuấn, trợ lý của tổng tài. Tổng tài bảo tôi tới đón cậu về nhà.” Nói rồi, liền tự động tự phát tiếp nhận túi xách trong tay Kiều Cảnh An, sau đó chìa tay về phía cậu. 

Lễ nghi chào hỏi đã học rốt cục cũng có đất dụng võ, điều này làm cho tâm tình Kiều Cảnh An tốt lên không ít. Cậu mang theo nét vui nhẹ trên mặt, gật đầu, cùng đối phương bắt tay: “Làm phiền anh.” 

Trầm Tuấn có chút không được tự nhiên thu tay lại, chính mình đã từng gặp qua Kiều Cảnh An một lần tại văn phòng tổng tài, lúc nhìn thấy, là cậu ta đang cùng sếp gây hấn, thật không sao tưởng tượng nổi cậu ta sau khi mất trí nhớ lại có thể biến thành một người ưu nhã như vậy. 

Hắn bắt đầu có chút lý giải biểu tình ngày đó của sếp lúc từ bệnh viện đi ra, dù sao một đại hôi lang (con sói xám lớn) đột nhiên chuyển sang ăn chay luôn có chút làm cho người ta khó mà tin được, huống chi Kiều gia Nhị công tử trở nên biết lễ, tận thế 2019 đã muốn tới sớm như vậy rồi sao? 


Ra cửa chính của bệnh viện, Kiều Cảnh An còn chưa có kịp phản ứng thì đã thấy một đám người xúm lại, trên mặt tràn đầy hưng phấn, khiến cậu có chút liên tưởng tới đám nữ tử quăng hoa quăng khăn tay cho mình ở kiếp trước, nhưng mà những nam nhân kia trên vai khiêng một cục đen sì gì đó cũng chen chúc đi lên làm chi? 

Trầm Tuấn nhìn thoáng qua thần sắc bình tĩnh của Kiều Cảnh An, lại nhìn đám phóng viên truyền thông đang ùa lên, bất động thanh sắc (đứng im không biết làm gì). 

“Kiều Nhị thiếu gia, về sự kiện bị thương lần này, có phải bởi vì một cô gái không?” 

“Kiều Nhị thiếu gia, nghe nói cậu cùng đương gia của Kiều gia hiện đang bất hòa, lời đồn đại này là thật hay không?” 

“Kiều Nhị thiếu gia, cứ nhìn trong lúc cậu đang ở đây nằm viện, đương gia của Kiều gia chỉ đến nhìn qua cậu một lần, có phải cho thấy cảm tình giữa huynh đệ các vị không tốt?” 
“Nhị thiếu gia…” 

Kiều Cảnh An có chút nhíu mày, những người này so với đám phu nhân phố phường trong thành Lạc Dương còn huyên náo hơn, việc tư của quý phủ nhà người khác bọn họ đã thích trộm đem ra bàn luận thì thôi, sao còn đến hỏi người trong cuộc? Điều này thật sự là quá thất lễ, chẳng lẽ đây là mấy cái “Phóng viên”, “Cẩu tử đội” (Paparazzi) vô khổng bất nhập (dịp hay ho nào cũng tìm cách nhảy vào la liếm) mà trên sách đã nói tới? 

Phóng viên thấy Kiều Cảnh An nhăn lại lông mày, một số người bắt đầu nghĩ cái tên Kiều Nhị thiếu gia tính tình bất hảo này không phải là đang muốn mắng chửi người đó chứ? Tưởng tượng như vậy, các phóng viên càng hăng tiết gà, mắng chửi đi, mắng chửi đi, chỉ cần Kiều nhị thiếu gia nói lời thô tục, tin tức ngày mai bọn họ đưa lên đã có nội dung để viết rồi. 
“Các ngươi đang hỏi chuyện ta mà cũng không thèm mang theo chữ ‘thỉnh’ (mời) sao?” (vì chỗ này Tiểu An đang phát uy nên để xưng hô ta – ngươi) Kiều Cảnh An có chút không hài lòng nhìn một đám người trước mắt: “Cảm thấy hứng thú đối với việc tư nhà người ta cũng không có gì đáng trách, nhưng lúc hỏi thăm người khác thì không có lễ phép là không được, hơn nữa cũng phải có trình tự trước sau, các ngươi ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa? Các ngươi cảm thấy hứng thú đối với vấn đề của huynh trưởng ta, hẳn là nên đến hỏi chính anh ấy.” 

Các phóng viên trợn mắt há hốc mồm, Kiều nhị thiếu gia từ bao giờ bắt đầu đi theo con đường của thầy giáo dạy trẻ? 

Kiều Cảnh An thấy những ký giả này tựa hồ đã có chút ăn năn, vì vậy thỏa mản gật gật đầu: “Ta cùng với huynh trưởng cảm tình rất tốt, đa tạ các vị quan tâm. Về phần sự kiện đả thương người, tại hạ nghĩ các vị càng hẳn là nên đến hỏi vị tiên sinh nào đó đã đả thương ta. Nếu các vị có nghi vấn gì, có thể hỏi vị đang đứng bên cạnh ta, anh ấy có thể thay ta trả lời.” Làm một chủ tử, vốn không phải nói nhiều lời như vậy, ngay tại lúc này, đáng lẽ nên là hạ nhân ra mặt, nhưng xét thấy vị địa chủ ca ca hiện giờ của mình cũng không có được giáo dưỡng nhiều (thèng nông dân mà =.,=), nên chắc bất kỳ thủ hạ nào của anh ta cũng chẳng ai hơn được là mấy, những chuyện này cậu đành phải chính mình ra mặt thôi. 
Trầm Tuấn sờ sờ cái mũi, nở một nụ cười xã giao giả tạo: “Các vị phóng viên, đồn đại bên ngoài đều không phải là thật, hôm nay tổng tài bảo tôi tới đón nhị thiếu gia là bởi vì tổng tài có một vị khách lớn cần gặp, hiện tại xin mọi người nhường đường một chút, nhị thiếu gia vừa mới xuất viện còn cần phải tĩnh dưỡng, mong các vị hiểu cho.” 

Nhìn xem cái người gọi Trầm Tuấn này đã vào can thiệp cùng những phóng viên, Kiều Cảnh An chắp tay sau lưng yên tĩnh đứng ở một bên, trên mặt đã không còn bất nhẫn (không kiên nhẫn) cũng không có lửa giận nữa, yên tĩnh đến mức làm cho một vài phóng viên cảm thấy quỷ dị. Vị Kiều nhị thiếu gia này thói cư xử không tốt, thậm chí còn từng phát sinh chuyện đánh phóng viên, hôm nay lại im lặng như vậy, thật sự là làm cho người ta không thế nào quen được. 
Dưới sự trợ giúp của nhân viên bệnh viện, cuối cùng cũng đuổi được phóng viên, Trầm Tuấn dẫn Kiều Cảnh An lên xe, do dự một lúc lâu hắn mới mở miệng nói: “Nhị thiếu gia, tổng tài bảo tôi đón cậu tới biệt thự của tổng tài, cậu…” 

“Những chuyện này đương nhiên là do huynh trưởng an bài.” Kiều Cảnh An mỉm cười gật đầu, trong nội tâm còn đang cố nén một cảm giác rất hiếu kì, người ở đây chỉ cần ngồi bên trong một cái hộp liền có thể đi lại, thật là một điều kì lạ mới mẻ, bất quá những thứ gì đó mà thế giới này thường có, cũng chưa tính là tân kỳ. Kiếp trước cậu mặc dù không có gặp qua những vật này, nhưng là kỳ trân dị bảo cũng đã nhìn thấy không ít, chính sự giáo dưỡng tốt đã giúp cậu đối mặt với bất luận sự vật mới lạ gì cũng sẽ không lộ ra biểu tình thất lễ. 
“Như vậy… nhị thiếu gia, cậu thắt dây an toàn cho tốt, tôi lái xe đây.” Trầm Tuấn đánh cái rùng mình, hắn đã nghĩ đến sắc mặt đen kịt của tổng tài, bởi vì chắc anh ta cũng sẽ không ngờ rằng nhị thiếu gia lại đồng ý tới ở biệt thự của mình, quả nhiên nhị thiếu gia sau khi mất trí nhớ rất đáng sợ, gϊếŧ người một cách vô hình. 

Liếc mắt nhìn sợi dây trên người Trầm Tuấn, Kiều Cảnh An chậm rãi đeo dây an toàn lên. Sau khi ô tô khởi động , cậu tâm đắc nghĩ: cái này rất giống cảm giác cậu cùng với một số công tử trong thành đua ngựa, chỉ là ở đây hình như không ai kỵ mã (cưỡi ngựa). 

Cậu có chút thất thần nhìn ngoài cửa sổ, mình bây giờ cứ như vậy mà ‘đi’, cũng không biết vị tiểu thư Lý gia đã cùng mình đính hôn kia sẽ như thế nào, dù sao chồng mà chết sớm đối với thanh danh của nữ nhi luôn không hay, hy vọng sẽ không ảnh hưởng tới chuyện cưới xin của con gái nhà người ta. 
“Nhị thiếu gia, cậu nếu đến biệt thự của tổng tài, vậy có muốn sai người về nhà cũ của cậu thu dọn chút gì đó hay không?” Trầm Tuấn thấy Kiều Cảnh An có vẻ đang thất thần, không biết tại sao, hắn lại cho rằng nhị thiếu gia như vậy có chút đáng thương, vì thế hắn lần nữa nói ra một câu mà sau khi sếp biết được chắc chắn sẽ bóp chết hắn. 

“Tìm thời gian bảo người đưa tới cho tôi là được.” Kiều Cảnh An không để ý lắm, quan niệm sinh hoạt trước kia làm cậu cảm thấy loại chuyện nhỏ nhặt này vốn là không nên do chính cậu đi làm. Lắc vài sợi tóc màu vàng đã có chút dài ra trên trán, cậu nhíu nhíu mày: “Cái màu tóc này tại sao lại không giống với của anh?” Tuy cậu cũng đã gặp qua người man di có tóc màu vàng, nhưng cậu vẫn thích tóc đen hơn. 

Đương nhiên là không giống tôi rồi, cậu ba ngày lại đổi hai màu tóc, tắc kè hoa so ra cũng kém với công lực biến sắc (đổi màu) của cậu: “Nhị thiếu gia là muốn đổi lại màu tóc?” 
“Có thể đổi?” Lòng Kiều Cảnh An trở nên an tâm không ít, tuy chỗ này rất nhiều thói quen cậu không thể thích ứng, nhưng chuyện có thể đổi màu tóc cũng không tồi đấy chứ. 

“Đương nhiên có thể đổi.” Trầm Tuấn trong lòng thầm mắng: cậu đã đổi cũng chỉ còn thiếu màu hồng! Đem xe ngoặt sang một ngã rẽ, hắn có thêm nhiệm vụ là mang vị Kiều nhị thiếu gia này tới salon Tóc đẹp. (để salon cho nó oai =.,=) 

Nhà thiết kế Tóc đẹp nhìn thấy Kiều Cảnh An ngoan ngoãn đứng ở một bên, thì khuôn mặt trắng bóc cũng hiện lên ý cười, trong nội tâm nhận định đây chắc là một thiếu gia ngoan ngoãn của nhà có gia giáo, vì vậy tu bổ cho Kiều Cảnh An một kiểu đầu nhẹ-nhàng-khoan-khoái-trầm-tĩnh, đem mái tóc kim thải tiên diễm nhuộm thành màu đen, một mĩ thiếu niên sạch sẽ ưu nhã nóng hổi đã ra lò. 
Mãi tới lúc đến được biệt thự của Kiều Sâm, Trầm Tuấn vẫn là có loại cảm giác không chân thực, Kiều nhị thiếu gia khi nào thì có một mặt sạch-sẽ-yên-tĩnh-ưu-nhã như thế? Nếu như mất trí nhớ có thể làm cho một tên bại gia tử biến thành như vậy, hắn hy vọng bại gia tử khắp thiên hạ đều lần lượt đi đánh nhau, sau đó đều mất trí nhớ, như vậy thế giới này sẽ trở nên vô cùng tươi đẹp. 

“Anh nhìn chằm chằm vào tôi làm chi?” Kiều Cảnh An bị Trầm Tuấn nhìn chằm chằm vào có chút không vui, cau mày nói khẽ: “Tôi cũng không phải dạng người đoạn tụ (đồng tính), anh như vậy thật sự là thất lễ.” 

Trầm Tuấn sửng sốt sau nửa ngày mới sững sờ nghĩ, đoạn tụ … Cậu ta tự cho là mình thầm mến cậu ta? Tưởng tượng như vậy, khiến Trầm Tuấn sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, cho dù hắn thật sự muốn đoạn tụ, cũng chỉ đi thầm mến tổng tài, sao lại không có mắt mà để ý tiểu tử này? Không đúng, hắn yêu mến chính là nữ nhân! Nữ nhân ngực lớn! 
Tại trong biệt thự, vài người hầu chứng kiến Kiều Cảnh An cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng là làm một người hầu, bọn họ cũng không muốn đi trông nom việc của gia chủ, rót trà cho hai người rồi cứ tiếp tục làm chuyện của mình, dù sao cách cậu nhị thiếu gia này xa một chút mới là kế sách tốt nhất để bảo vệ sự an toàn của bản thân. 

Kiều Cảnh An uống một ngụm trà, khẽ cau mày, nhẹ nhàng đặt chiếc chén xuống, đương nhiên vị thiếu gia này đối với nước trà rất chi là bất mãn, nhưng chính nhờ sự tu dưỡng tốt đẹp khiến cậu không biểu lộ ra sự bất mãn đó, chỉ là thân thể khẽ nhún nhún, dù sao cái đệm mềm mại phía dưới vẫn khá tân kỳ với cậu. 

“Tổng tài rất nhanh sẽ trở lại, nhị thiếu gia xin chờ trong chốc lát.” Trầm Tuấn chỉ sợ vị nhị thiếu gia này không chịu nổi kiên nhẫn, tính tình bạo phát, hắn sẽ trở thành bia ngắm.
“Đây là đương nhiên, huynh trưởng phải ở bên ngoài bôn ba, chúng ta sao có thể trách cứ.” Kiều Cảnh An rất tự nhiên ứng lời. 

Trầm Tuấn tâm tình có chút quay cuồng, tại sao hắn lại có loại cảm giác lúc cùng nhị thiếu gia nói chuyện, đối phương là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, còn mình chỉ là một đồ vật tầm thường trong nhà? Đây rốt cục là loại cảm giác gì? 

Kiều Sâm lái xe vào biệt thự, vừa bước xuống đã thu được một loạt ánh mắt thương cảm của những người hầu, trong lòng anh chột dạ, sẽ không phải là… Trầm Tuấn đem cái tên bại gia tử kia đến chỗ mình đi? 

Khi anh tiếp thu đến cái ánh mắt thương cảm thứ n thì… xúc cảm tên là ‘hy vọng’ trong nội tâm rốt cục đã bị dập tắt, bởi vì anh nghe được tiếng nói chuyện rõ ràng trong phòng khách. 

“Nghe nói huynh trưởng là nhà đầu tư… đất, hàng ngày đều phải thường xuyên ra ngoài?” 
Kiều Sâm hít sâu một hơi, quả nhiên kiếp trước chính mình đã làm chuyện xấu a. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.