Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo

Chương 41




Ân Tử Mạch còn chưa nói, đã bị Cố Thừa ấn ở trên vách tường, Cố Thừa cúi đầu, sau đó chậm rãi giữ chặt cánh tay, đem hắn ôm vào trong lòng.

Ân Tử Mạch: "!!!" Vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra cái gì?! Vì cái gì sự tình phát triển lập tức vượt qua tưởng tượng của hắn?!

Hắn vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía Cố Thừa, hỏi: "Câu vừa rồi là sao?"

Cố Thừa: "...... Đừng nói chuyện."

Ân Tử Mạch gắt gao ngậm miệng lại, hắn cho rằng Cố Thừa có chuyện quan trọng muốn nói cho hắn, nhưng chờ mãi chờ mãi, lại không thấy Cố Thừa mở miệng nói chuyện, ngược lại càng ôm càng chặt.

Ân Tử Mạch: "......" Ôm thời gian dài như vậy không bỏ, là ôm đến nghiện sao?

Cố Thừa ẩn ẩn cảm thấy không quá thích hợp.

Hắn tựa hồ thật sự ôm Ân Tử Mạch đến nghiện.

Người trong lòng thực mềm mại thực ấm áp, vẻ mặt mờ mịt nhưng ánh mắt nghi hoặc lại vẫn ngoan ngoãn mà đứng bất động để hắn ôm, Ân Tử Mạch như vậy làm tâm Cố Thừa trở nên vô cùng mềm mại.

"Giáo chủ, chúng ta quyết định buổi tối......" Phong Lai hứng thú ngẩng cao mà chạy vào, thấy rõ ràng tình hình trong phòng tình, tức khắc đem câu nói kế tiếp đều nuốt trở về.

Vì cái gì Cố Thừa sẽ ôm giáo chủ?!

Hơn nữa xem tư thế ôm đến còn ám muội như vậy!

Ngọa tào sẽ không phải vì trận gió kia của Kỳ Lãng thật sự có tác dụng đi!

Thấy Phong Lai vào, Ân Tử Mạch rốt cuộc giãy giụa từ trong lòng Cố Thừa ra, hắn sắc mặt đỏ bừng, nhấp môi trừng mắt nhìn Cố Thừa liếc mắt một cái, sau đó hỏi Phong Lai: "Các ngươi quyết định buổi tối làm cái gì?"

Phong Lai: "...... Đi đêm thăm Đỗ gia."

Ân Tử Mạch ngạc nhiên nói: "Các ngươi cũng cảm thấy Đỗ Tịch Nguyệt có vấn đề?"

"Ân." Phong Lai gật gật đầu, "Tối hôm qua chúng ta cũng đi Đỗ gia, phát hiện Đỗ Tịch Nguyệt mặt ngoài thoạt nhìn hoàn toàn không giống. Kết hợp với việc gần đây, chúng ta cảm thấy từ nàng có thể là người xuống tay."

Phong Lai nhắc tới việc tối hôm qua, Ân Tử Mạch tức khắc nghĩ đến tối hôm qua hắn cùng Cố Thừa nhìn được một đoạn hình ảnh cấm thiếu nhi.

Hắn mặt nóng lên, nói: "Vừa rồi Cố huynh cũng đề nghị đêm nay lại đi một chuyến Đỗ gia."

Phong Lai: "Giáo chủ, ngươi đêm nay không cần đi, hội tiểu Yến lưu lại bảo hộ ngươi, ta cùng Kỳ Lãng qua một chuyến."

"Ta sẽ bảo hộ hắn." Cố Thừa mở miệng nói, "Chúng ta phân công nhau hành động."

Phong Lai: "...... Vạn nhất phát sinh một vài việc không mong muốn thì sao?"

Cố Thừa nhàn nhạt mà nói: "Ta có thể bảo đảm bảo vệ hắn an toàn."

Phong Lai chuyển hướng Ân Tử Mạch, Ân Tử Mạch vội nói: "Ta tin tưởng Cố huynh."

Phong Lai: "......"

Hắn yên lặng rời khỏi phòng, ngoài cửa, Kỳ Lãng thấy hắn thần sắc phức tạp mà đi ra, vội hỏi nói: "Làm sao vậy? Như thế nào lại là bộ dáng mất hồn mất vía?"

Phong Lai yên lặng mà liếc hắn một cái, nói: "Trong phòng bầu không khí không đúng lắm."

"Bầu không khí không đúng?" Kỳ Lãng không rõ nguyên do.

Phong Lai từ từ mà nói một câu: "Trận gió kia của ngươi, có khả năng có hiệu quả."

Kỳ Lãng sờ sờ cằm, đột nhiên tới hứng thú, nói: "Ta đi vào nhìn nhìn."

Phong Lai còn chưa đi đến phòng mình, liền nhìn đến Kỳ Lãng đã ra.

"Nhanh như vậy?"

Kỳ Lãng cười nói: "Đích xác bầu không khí không đúng, lại đi xem, ta có khả năng sẽ không nhịn được mà lao tới hôn ngươi."

Phong Lai: "......" Vì cái gì lại liên quan đến hắn?! Cùng hắn có nửa quan tiền quan hệ sao!

Ban đêm, Cố Thừa mang theo Ân Tử Mạch lại một lần nữa đi Đỗ gia.

Lần này bọn họ thẳng đến thẳng phòng Đỗ Tịch Nguyệt.

Sau đó...... Lại một lần nữa gặp được xuân cung sống.

Ân Tử Mạch cả người đều không tốt, hàng đêm hoan ái như vậy thật sự được chứ!

Hơn nữa, lần này người nam nhân này còn không phải là người tối hôm qua!

Hắn khiếp sợ mà nhìn thoáng qua nam nhân xa lạ, nghĩ thầm hay là Đỗ Tịch Nguyệt mỗi đêm đều phải đổi một người mới?

Trong phòng thanh âm càng lúc càng lớn, thô nặng thở dốc lại càng rõ, Ân Tử Mạch nghe được mặt đỏ tai hồng, lại ngượng ngùng che lỗ tai, đành phải gắng gượng mặc như nghe không thấy.

Cố Thừa nhưng thật ra không sao cả, hắn một chút đều không cảm thấy loại nghe góc tường có cái gì mà cảm thấy thẹn, ngược lại cười tủm tỉm mà nhìn Ân Tử Mạch, thấy hắn mặt đỏ, tai đỏ, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, tâm tình trở nên cực kỳ tốt.

"Ngươi thoạt nhìn nghe thực hưởng thụ?" Ân Tử Mạch trừng mắt nhìn hắn.

Cố Thừa tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: "Kỳ thật, nàng kêu còn không có dễ nghe như ngươi nói chuyện."

Ân Tử Mạch: "......"

"Con khỉ nhỏ, không bằng ngươi kêu hai tiếng ta nghe một chút, bảo đảm ném nàng xa mấy phố."

Ân Tử Mạch: "!!!" Vị anh hùng này, ngươi có tự giác của người nghe góc tường sao?!

Hơn nữa vì cái gì lại kéo hắn nằm cũng trúng đạn!

Ân Tử Mạch căm giận nói: "Không bằng ngươi kêu hai tiếng để ta nghe một chút."

Cố Thừa cười tủm tỉm nói: "Ta chỉ biết suyễn."

Ân Tử Mạch: "Suyễn cái gì?"

Cố Thừa hạ giọng, gần như than nhẹ nói: "Thở dốc."

Ân Tử Mạch không hiểu ra sao: "Thở dốc là cái gì?"

Cố Thừa cười mà không nói, thần sắc ôn nhu mà nhìn hắn.

Ân Tử Mạch suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc phản ứng lại Cố Thừa đến tột cùng đang nói cái gì!

Hắn tức khắc quẫn bách muốn chạy, nếu lúc này trên mặt đất, hắn nhất định đã sớm chạy, nhưng lúc này hắn cùng Cố Thừa ngồi xổm nóc nhà, hắn không có nội lực không có khinh công, từ nóc nhà nhảy xuống không có ngã chết đại khái cũng sẽ bị Đỗ Tịch Nguyệt chém chết.

Ân Tử Mạch đành phải tận lực quay lưng đối với Cố Thừa.

Cố Thừa cười nói: "Ngươi đem mông đối với ta làm cái gì?"

Ân Tử Mạch hừ một tiếng, không để ý đến hắn.

Cố Thừa ý vị thâm trường nói: "Hay là...... Là có ý khác?"

Ân Tử Mạch trong đầu tức khắc nhớ tới trước kia xem tiểu hoàng thư (1) khi đó cảnh tượng miêu tả.

(1) Tiểu hoàng thư: sách 18 + 😂

Cùng loại với khom lưng nhặt xà bông (2), Ân Tử Mạch tuyệt đối so với Cố Thừa hiểu hơn nhiều.

(2) Khom lưng nhặt xà bông: chế nào không biết thì lên youtobe đánh "nhặt xà bông" là ra nha 😉

Ân Tử Mạch vội quay lại đối mặt Cố Thừa, nhăn khuôn mặt nhỏ phi thường nghiêm túc mà nói: "Ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, ta liền không cùng ngươi nói chuyện."

Cố Thừa vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Ta nói đều là thật sự, lời từ đáy lòng. Ta am hiểu suyễn, ngươi kêu lên tương đối dễ nghe, đều là lời nói thật, tuyệt không nói dối."

Ân Tử Mạch: "......" Hắn trước kia sẽ cảm thấy Cố Thừa là người chính trực nhất định là bởi vì đầu óc bị cửa kẹp!

Bất quá bị Cố Thừa đùa giỡn, trong phòng những tiếng gào thật ra đều dần dần đi xa, thẳng đến khi lặng im không tiếng động.

Ân Tử Mạch chạy nhanh ý bảo Cố Thừa đừng nói lung tung rối loạn, hai người ghé vào mái ngói thượng đầu hướng vào trong xem.

Lúc này đây cùng lần trước giống nhau như đúc, nam nhân ở một bên yên lặng mà mặc tốt quần áo, mà Đỗ Tịch nguyệt toàn thân trên dưới đều chỉnh chỉnh tề tề.

Quả nhiên cùng Cố Thừa tối hôm qua nói giống nhau như đúc, như vậy xem ra người nam nhân này cũng không phải tình nhân của Đỗ Tịch Nguyệt.

Nghĩ vậy, Ân Tử Mạch bị khiếp sợ.

Một ngày đổi một nam nhân, tốc độ này thật là có thể so với vận tốc phi thuyền vũ trụ.

"Bò trên lưng ta." Cố Thừa nhẹ giọng nói.

Ân Tử Mạch lập tức bò lên, ôm cổ hắn, nói: "Đỗ Tịch Nguyệt muốn đi ra ngoài?"

"Không sai, nàng mỗi đêm đổi một nam nhân, quá vài ngày sau lại đem người ngày đó bồi nàng chơi đùa giết." Cố Thừa nhỏ giọng nói, "Như thế tàn nhẫn độc ác, sau lưng nhất định có người dụ dỗ, chúng ta phải tra tốt Đỗ Tịch Nguyệt này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.