Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 2 - Chương 13




Bạch Thủy Tiêu nhếch miệng.

Cô ta buông tóc Huống Mỹ Doanh ra, lưỡi dao đè trên họng cô cũng hơi lỏng ra, phân phó Mạnh Kình Tùng: “Chuẩn bị xe cho tôi.”

Thừa lúc ánh mắt mọi người tập trung hết lên Bạch Thủy Tiêu, Giang Luyện ghé xuống sát tai Mạnh Thiên Tư.

Mạnh Thiên Tư chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp ập lên vành tai, trong lòng ác cảm, theo bản năng nghiêng đầu muốn tránh, lại bị mũi dao của Giang Luyện chặn lại, khiến cô không thể di chuyển, sau đó mượn mái tóc dài của cô che giấu, nhỏ giọng thì thầm: “Cô Mạnh, mong cô hiểu cho, cô ta là kẻ điên, thật sự sẽ giết người, tôi cũng là bất đắc dĩ, tạm kéo dài chút thời gian trước.”

Mạnh Thiên Tư cười xì một tiếng rất khẽ.

Lần trước hắn động thủ với cô là “bị tình thế ép buộc”, lần này lại là “bất đắc dĩ”, ông trời rảnh ghê nhỉ, toàn bức bách một mình hắn.

“Cô xem…hay là phối hợp trước đã? Tôi nghĩ cách giữa chừng tìm sơ hở, cứu Mỹ Doanh ra, đến lúc đó chúng ta liên thủ đối phó với cô ta sẽ dễ dàng hơn.”

Mạnh Thiên Tư đến cười khẩy cũng lười, ai là “chúng ta” với hắn chứ, tên Giang Luyện này lúc quỷ lúc thần, lời hắn nói nghe xong chỉ coi như gió thoảng qua tai, cơ mà, có điều này cô tán thành: trên người Bạch Thủy Tiêu đúng là có một sự điên cuồng cố chấp, người như vậy dù có bị bắt được cũng sẽ không cậy miệng ra được cái gì, cô ta sẽ chỉ cười âm hiểm nhìn anh, không hé răng nửa lời, cứ thế khiến anh cồn cào ruột gan.

Bởi vậy nên, so với bắt cô ta, chẳng thà giả bộ thả cô ta nghe theo cô ta, xem xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì…

Chợt nghe Mạnh Kình Tùng lạnh lùng đáp: “Tôi bưng bát quỷ non ăn cơm, không nghe người ngoài sai khiến. Thiên Tư vẫn đang ở đây, cô còn chưa có tư cách kêu tôi làm việc đâu.”

Sắc mặt Bạch Thủy Tiêu trong nháy mắt khó coi tột độ.

Giang Luyện bắt lấy khe hở này, nói ngắn gọn: “Cô Mạnh, cứ bế tắc thế này không phải cách hay. Tôi thật sự sẽ không giết cô, cô có thể hạ lệnh tấn công vũ lực, nhưng như vậy Mỹ Doanh sẽ phải chết.”

“Lưu Thịnh chết, Bạch Thủy Tiêu biết rơi vào tay các cô sẽ không có kết cục tốt đẹp, thà đồng quy vu tận còn hơn, cũng sẽ không để các cô bắt sống, hơn nữa cũng sẽ không mở miệng – không phải cô muốn biết tại sao cô ta lại muốn đối phó với các cô, sau lưng có người nào khác hay không sao? Bế tắc ở đây, cô sẽ mãi mãi không biết.”

Trong hành lang vô cùng yên lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở phập phồng, Giang Luyện cảm thấy đã nói hết những lời có thể nói, nhiều hơn nữa cũng chỉ phí công.

Xem ra cần phải ra quyết định xấu nhất rồi.

Hắn nhìn về phía Huống Mỹ Doanh: cướp người khỏi tay Bạch Thủy Tiêu quá khó khăn, động tác có nhanh hơn nữa cũng không thể nhanh bằng lưỡi dao cô ta dán trên họng cô, trừ phi Mỹ Doanh liều mạng phối hợp tránh thoát một dao này, hoặc là nhát dao này cắt đi đâu cũng được, chỉ là đừng cắt vào họng cô.

Huống Mỹ Doanh như nhìn hiểu ánh mắt hắn, cánh tay buông thõng bên người chậm rãi di chuyển.

Đúng lúc đó, Mạnh Thiên Tư lên tiếng.

Cô nói: “Nếu cô Bạch muốn đi thì chuẩn bị xe đi.”

***

Mạnh Thiên Tư đã lên tiếng thì chuyện dễ làm hơn nhiều, có điều Mạnh Kình Tùng cẩn thận tính toán, sau khi hỏi một vòng thì bảo Liễu Quan Quốc lái xe van đưa đón khách của nhà nghỉ tới – xe này chạy không quá nhanh, đuổi theo không quá tốn sức.

Bạch Thủy Tiêu không còn lòng dạ nào mà bận tâm đến loại xe, đoạn đường xuống nhà mới là quan trọng nhất, dù sao bốn phía đều là quỷ non, mà người cô ta có thể chân chính dùng sức mạnh ép buộc thì lại chỉ có một mình Huống Mỹ Doanh, mỗi bước rút lui ra ngoài, mỗi ngã rẽ đi qua đều có thể xuất hiện biến cố, cũng may hữu kinh vô hiểm, toàn bộ hành trình đều thuận lợi bất ngờ.

Cô không biết là Mạnh Kình Tùng đã lĩnh hội dụng ý của Mạnh Thiên Tư qua ánh mắt, ngầm kêu dừng tất cả mọi hành động nỗ lực cứu người, còn thầm nhủ là thần động phù hộ, liên tiếp mặc niệm mấy câu “Giáp khấu mạc (cảm tạ)”.

Đến cạnh xe, Bạch Thủy Tiêu ra lệnh Vi Bưu lên lái xe, lại bắt Giang Luyện áp giải Mạnh Thiên Tư lên trước. Mạnh Thiên Tư rất phối hợp, không cần đẩy kéo gì, chỉ là sau khi ngồi xuống có hỏi Giang Luyện một câu: “Hai người các anh cấu kết nhau lúc nào? Kỹ xảo không tệ.”

Giang Luyện có miệng mà khó lòng trả lời, chỉ cười khổ.

Trời đất chứng giám, nào có cấu kết gì đâu, cấu kết cấu kết, đầu bên kia vừa câu, đầu bên này đã kết, nhưng bất kể là hắn hay Vi Bưu cũng đều không nói được câu nào với Bạch Thủy Tiêu…

Sau khi nghe thấy tiếng đập cửa và tiếng hét sợ hãi của Huống Mỹ Doanh, hắn và Vi Bưu gần như đồng thời ngồi dậy, lại đồng thời xông về phía cửa, giữa lúc cuống cuồng mắc phải sai lầm, Vi Bưu sốt ruột cứu Huống Mỹ Doanh, khổ người lại to lớn, bất chấp xông ra ngoài, thế năng không thể khinh thường, vậy nhưng lại đụng hắn ngã lăn.

Hắn bị đụng phải ngã ngồi xuống bên tường, mông đau, đầu đau, cộng thêm đang ngủ vừa tỉnh, có hơi hoa mắt váng đầu. Vi Bưu kéo cửa ra, ánh đèn mờ tối bên ngoài bao bọc lấy tiếng người loáng thoáng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ cảm thấy bóng đen đang đứng khuất sáng kia vừa quái dị vừa cồng kềnh.

Chờ đến lúc hắn nhìn rõ ra được thực ra đó là hai người, tầng trên tầng dưới đã ầm ĩ tiếng người, Bạch Thủy Tiêu kẹp Huống Mỹ Doanh lui vào giữa hành lang, chỉ nói một câu.

“Giúp tôi bắt cóc Mạnh Thiên Tư, bằng không…”

Cô ta không nói hết, cũng không cần phải nói hết, lưỡi dao lơ lửng loang lổ vết máu kia rét lạnh hơn bất kỳ ngôn từ uy hiếp nào.

Bởi vậy nên, thật sự không có cấu kết nào ở đây, Bạch Thủy Tiêu ra một đầu đề mở, hắn và Vi Bưu “tích cực” phát huy tính năng động chủ quan mà thôi.

Nhưng lời này không thể nói với Mạnh Thiên Tư được, con thuyền hữu nghị vốn đã chế tạo rất gian nan, giờ còn chưa được khua mái chèo đã dò nước, Giang Luyện qua loa đáp: “Thì là bị ép…rất đột xuất.”

Mạnh Thiên Tư nói: “Rất đột xuất mà còn phối hợp được tốt như vậy, có tính lập đội lâu dài không?”

Đang nói chuyện, Bạch Thủy Tiêu đã kẹp Huống Mỹ Doanh chen vào ghế phó lái, quát Vi Bưu: “Lái xe.”



Xe van cỡ nhỏ xì khói nhanh chóng chạy đi, tất cả hộ núi đều xúm lại quanh Mạnh Kình Tùng, chỉ chờ y ra lệnh.

Mạnh Kình Tùng hỏi Liễu Quan Quốc trước: “Trên xe có thiết bị định vị không?”

Đó là thiết bị gắn kèm cho mọi xe quỷ non dùng.

Liễu Quan Quốc gật đầu: “Có.”

***

Xe van vù vù lao ra khỏi thành phố.

Ghế phó lái chen chúc hai người, vốn đã chật chội, Bạch Thủy Tiêu còn phải nghiêng người ra sau để thu hết ghế sau và ghế lái vào tầm mắt, phòng ngừa mấy người này làm gì mờ ám – song cô ta tựa hồ rất thuộc đường, hệt như có mắt sau đầu, đến mỗi một ngã rẽ đều chỉ ngắn ngủi một câu “Rẽ trái” hoặc “Đi thẳng”, không chút rề rà, khống chế xe ngựa không dừng vó.

Rất nhanh đã đi hết đường cái, lên tới đường núi.

Đường núi không bằng phẳng như đường cái, không chỉ xóc nảy mà còn chật hẹp, lúc tới khúc cua, một bên dán núi, bên kia gần như không che không chắn, hơn nửa đêm, tinh thần lại căng thẳng cao độ, tay nắm tay lái của Vi Bưu đổ đẫm mồ hôi, Bạch Thủy Tiêu còn nạt y: “Đừng hòng giở trò, bắt chước người khác đột ngột bẻ lái – anh có nhanh nữa cũng chẳng nhanh bằng dao của tôi đâu, tôi không có hứng thú gì với cô bé vẽ tranh này, các anh không cần phải chôn theo.”

Vi Bưu đầy một bụng những câu “Mẹ kiếp cái quái gì vậy” không nói ra miệng, kiểu đường núi này thì còn bẻ lái được cái gì nữa, y đã sống đủ đâu.

Chỉ có Mạnh Thiên Tư là giật mình, cô ả này quả nhiên là nhằm vào cô.

Cô không nhịn được nhắc lại câu cũ: “Cô lạc động của cô, tôi giữ núi của tôi, nước sông không phạm nước giếng, thú không chen lời chim, nói rõ ràng ra đi, làm thế này là để làm gì?”

Bạch Thủy Tiêu đổi tay cầm dao, lưỡi dao vẫn đặt trước họng Huống Mỹ Doanh như cũ, tay phải rờ thẳng lên búi tóc.

Giang Luyện theo hướng nhìn qua.

Bạch Thủy Tiêu hẳn là người Miêu, búi tóc kiểu phụ nữ Miêu, người bình thường khi đề cập tới cái này đều sẽ nghĩ đến đầu đầy trang sức bạc óng ánh nặng trịch, thực ra đó chỉ là trang phục khi gặp đại hội đại sự cấp quốc gia, phụ nữ Miêu hằng ngày cũng không ăn diện gì, mặc vậy không tiện lao động.

Con gái Miêu bình thường đều vấn mái tóc dài lên buộc thành búi tóc trên đỉnh đầu, búi tóc này rất lớn, bởi vậy nên để ngừa bị rối còn có thể quấn khăn đen lên, sau đó cắm vào chính diện một đóa hoa, biểu trưng cho mặt trời, phía sau cắm lược, biểu trưng cho mặt trăng, ai đỏm dáng sẽ tô điểm thêm cái khác cho búi tóc, nói chung là thế nào đẹp thì làm thế ấy.

Bạch Thủy Tiêu thò ngón tay mò mò một lúc, lấy từ bên trong khăn quấn ra một cái que nhỏ hình trụ dài chừng một tấc ra kẹp giữa ngón tay, lại liếc sang Giang Luyện, hỏi: “Có lửa không?”

Chẳng lẽ là thuốc lá?

Giang Luyện từng nghe cụ nuôi nói, ở vùng Vân Nam có một loại gỗ có thể coi như thuốc lá – dân bản xứ chặt ra thành que mảnh cùng kiểu với thuốc lá, châm lửa ngậm lấy, vừa có thể qua cơn nghiện thuốc, vừa không có chất có hại như nicotin, chỉ là không ngờ ở Tương Tây cũng có. Bạch Thủy Tiêu vô tư ghê, rơi vào tình cảnh này rồi còn nhớ nhung chuyện hút thuốc, cách giấu thuốc lá còn khá là…gợi cảm nữa.

Hắn lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”

Bạch Thủy Tiêu giơ giơ cái que hình trụ kia lên cho Mạnh Thiên Tư xem: “Tôi chính là đốt cái này rồi ném vào hành lang, qua một lúc là người của cô gục. Đáng tiếc lượng quá ít mà không gian lại quá lớn, hiệu quả giảm đi nhiều.”

Mạnh Thiên Tư ngoài cười trong không cười: “Không gian trong xe nhỏ, đủ để cô thi triển đó.”

Bạch Thủy Tiêu cũng cười: “Đang lái xe mà, hơn nữa, cũng không có lửa.”

Nói tới đây, cô ta nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói: “Dừng xe.”

Vi Bưu đạp phanh thắng gấp.

Tiếng xe tắt hẳn, bốn phía lập tức yên lặng đến có phần rùng rợn, núi trên vách dưới đều như một quầng tối đen đặc như mực, đường núi quanh co thì lại được ánh trắng chiếu rọi sáng loáng.

Giang Luyện nhìn ra ngoài cửa sổ: vị trí dừng xe vô cùng kỳ quặc, đúng tại chỗ ngoặt của khúc cua, là khu vực đỗ xe nguy hiểm, cơ sở hạ tầng trong núi không tân tiến, vách núi không có hàng rào bảo vệ, chỉ cắm vài thanh gỗ tượng trưng – dừng ở đây, ngộ nhỡ trước sau có xe đến nhất định sẽ va chạm, mà một khi ngã xuống, vách núi cao như vậy, ngoài chết ra thì cũng chẳng còn cách nghĩ nào khác.

Bạch Thủy Tiêu cắn lấy que trụ vào giữa hai hàm răng như ngậm nửa điếu thuốc lá, một tay bẻ cằm Huống Mỹ Doanh giơ lên, lưỡi dao lại dí sát vào yết hầu nhô ra, tội nghiệp Huống Mỹ Doanh chỉ có thể phát ra những âm thanh vụn vặt nơi cổ họng, đến lời cũng không nói ra được.

Vi Bưu vừa cuống vừa tức: “Cô làm gì vậy hả!”

Bạch Thủy Tiêu cứ thế cắn que trụ nói, phát âm hơi mơ hồ: “Không gì cả, chỉ là đề phòng các người quấy rối thôi.”

Lại cười với Mạnh Thiên Tư: “Tôi cũng chỉ làm việc cho người khác, đã hẹn giao người ở đây, không muốn bước chân vào cửa, còn có thể gây loạn gì nữa chứ.”

Quả nhiên, sau lưng còn có người khác.

Trước khi gặp được chính chủ, Mạnh Thiên Tư cũng không muốn phát sinh rắc rối gì, cô cười cười, ngồi càng thêm vững: “Ai ra tờ thế, có thể cho chút phong thanh không? Đợi đến lúc gặp mặt, tôi cũng chuẩn bị tốt được.”

Ra tờ tức là bỏ tiền, chỉ kẻ chủ mưu, gần một trăm năm qua, tiền mặt được thế chỗ vàng bạc, tiền tài không tính bằng “đĩnh” hay “lượng” nữa mà tính tiền bằng “tờ”, ngôn ngữ trên đường cũng liền thân mật gọi nó là “tờ”, Mạnh Thiên Tư mở miệng dùng ngôn ngữ trong nghề thứ nhất là thuận miệng, thứ hai cũng là tò mò địa vị của Bạch Thủy Tiêu, muốn thăm dò thử nguồn gốc của cô ta.

Bạch Thủy Tiêu dường như cũng không biết tờ này là tờ gì, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô ta luận ra ý nghĩa, cô ta nhìn chằm chằm Mạnh Thiên Tư một lúc nhưng đang suy tính xem có được hay không, sau cùng vậy mà lại sảng khoái gật đầu: “Cũng được.”

Nói đoạn cúi người về phía Mạnh Thiên Tư, mà Mạnh Thiên Từ thì cũng ngồi thẳng người tự nhiên, ngẩng mặt lên.

Đúng lúc đó, Giang Luyện để ý thấy trong mắt Bạch Thủy Tiêu gợn lên một làn sóng vi diệu.

Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng còn chưa nghĩ rõ đã không còn kịp nữa rồi: Bạch Thủy Tiêu mím môi một cái, sau đó, trong que trụ đang ngậm phun ra một chùm bột phấn màu trắng.

Giang Luyện thầm biết không ổn, lập tức nín thở. Kỳ thực bột phấn không phun về phía hắn, dẫu vậy, bởi vì ngồi gần nhất nên vẫn bị dính một chút, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, có điều hắn coi như vẫn ổn, Mạnh Thiên Tư mới là người bị phun đầy mặt đầy cổ, đừng nói nín thở, đến nhắm mắt cũng đã muộn, Giang Luyện chỉ nghe thấy tiếng cô không ngừng ho khan.

Tiếp đó cô thế nào, Giang Luyện cũng thật sự không chú ý tới được – cửa xe bị thô bạo đá văng ra, Bạch Thủy Tiêu kéo Huống Mỹ Doanh, xem phương hướng là đi thẳng về phía vách núi.

Sống lưng Giang Luyện buốt lạnh, vội vàng xuống xe đuổi theo, Vi Bưu cũng gấp gáp từ bên kia vòng qua, nhưng khoảng cách chỗ Bạch Thủy Tiêu đứng lại quá gần vách núi, hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống Mỹ Doanh thì đã sợ đến tắt cả tiếng, chỉ có thân mình là không ngừng run rẩy.

Bạch Thủy Tiêu cười với hai người, nửa người tựa hồ chìm vào bóng tối bên dưới vách núi: “Thử xem các người có đủ nhanh hay không.”

Lời còn chưa dứt, nụ cười vụt tắt, lực tay cô ta không nhỏ, lưu loát nhấc cả người Huống Mỹ Doanh lên ném mạnh ra ngoài vách núi.

Giang Luyện chỉ cảm thấy trong não ầm ầm chấn động, mẹ kiếp, con ả đúng thật là kẻ điên!

Tình thế nguy cấp, chẳng có nửa giây mà lưỡng lự, gần như cùng lúc khi cơ thể Huống Mỹ Doanh bay ra ngoài, Giang Luyện đã co giò chạy tới vách núi, dưới chân giẫm mạnh một cái, mượn lực lao thẳng xuống chỗ Huống Mỹ Doanh rơi xuống, đồng thời gào lên: “Bắt lấy anh!”

Cũng may là ít nhiều gì thì thân thể Huống Mỹ Doanh cũng gầy yếu, váy ngủ và áo khoác mặc trên người lại căng gió, nhất là áo khoác, trải qua cả một đường giày vò, vốn đã nửa cởi nửa rơi, cú ném này lại khiến nó rời hẳn khỏi thân, bị gió thổi phồng lên tung bay. Tuy Giang Luyện không thể xuất phát sau mà đến trước được, nhưng cũng vừa vặn tóm được eo Huống Mỹ Doanh, lật mình giữa không trung, đúng lúc trông thấy Vi Bưu rống to một tiếng, hai tay ôm lấy cọc gỗ, cả người vươn ra ngoài vách núi, lấy thân làm thừng cho hắn bắt lấy.

Giang Luyện áng chừng vị trí chân y, trực giác cảm thấy không bắt được, trái tim thình lình chìm xuống, chợt lại trông thấy cái áo khoác, không chút nghĩ ngợi tóm lấy, ném về phía chân Vi Bưu quấn quấn, cái áo cuốn lấy mắt cá chân Vi Bưu nhưng rốt cuộc cũng không phải nút thắt, lại long ra, nhưng Giang Luyện nương theo lực quấn này, đột ngột rướn người lên, cánh tay vươn dài, rốt cuộc cũng bắt được mắt cá chân Vi Bưu.

Ba người, người này treo lên người kia, xâu thành hình hồ lô, cứ như vậy lung lay treo dưới vách núi.

Chuỗi hành động rơi kéo quấn bắt này nhìn thì phức tạp nhưng kỳ thực chỉ trong sát na, mỗi thời cơ vụt qua rồi đều là mất hẳn: giả như không bắt được Huống Mỹ Doanh, hoặc là vóc người Vi Bưu không cao lớn như vậy, hay không có cái áo khoác, hậu quả đều không dám tưởng tượng.

Lúc này Giang Luyện mới cảm thấy nghĩ mà sợ, sau lưng mồ hôi ra như mưa, gió núi thổi qua, lại lạnh buốt lưng, chỉ cảm thấy tứ chi cứng ngắc, bất kể là cánh tay đang ôm lấy Huống Mỹ Doanh hay cánh tay nắm mắt cá chân Vi Bưu cũng đều không nhúc nhích được nữa. Huống Mỹ Doanh đã nghẹn thở, đầu rũ oặt xuống, hiển nhiên là lại bị sợ đến ngất đi rồi.

Trên vách núi vọng xuống tiếng xe van khởi động.

Tiếng vang này lập tức kéo Giang Luyện trở lại hiện thực: Bạch Thủy Tiêu không nói dối, cô ta chỉ muốn Mạnh Thiên Tư, tới vách núi này chỉ là khôn ngoan ném những vướng víu là họ đi mà thôi, chết sống cũng không quan trọng.

Giang Luyện ngẩng đầu lên, muốn thúc giục Vi Bưu mau kéo hai người họ lên.

Thực ra nào cần đến hắn thúc giục, Vi Bưu lo lắng cho an nguy của Huống Mỹ Doanh, chỉ hận không thể dài thêm mấy cánh tay xuống kéo. Y ôm cọc gỗ mượn lực, gắng gượng kéo nửa người trên lên mặt vách núi, lại rờ tay bám chặt lấy mặt đất, từng tấc từng tấc di chuyển. Thân mình lực lưỡng trâu bò như thế thật sự không phải là để trưng cho đẹp, trên chân treo hai người, vậy nhưng lại không chậm trễ chút nào, đợi đến lúc nửa người trên đã thỏa đáng, lập tức xoay người ngồi vững như xây móng, trầm giọng thét dài, vận lực, kéo cả Giang Luyện và Huống Mỹ Doanh lên.

Giang Luyện vừa tiếp đất đã lập tức buông Huống Mỹ Doanh ra đứng dậy, đưa mắt nhìn quanh, nhìn nhìn một hồi, cuối cùng cũng trông thấy ánh đèn xe van như đom đóm lập lòe, ẩn hiện dưới bóng cây rậm rạp dày đặc.

Hắn chỉ bỏ lại một câu “Anh chăm sóc Mỹ Doanh”, người đã chạy vội ra ngoài.

Vi Bưu đang kiểm tra thương thế cho Huống Mỹ Doanh, chợt nghe câu này, tức đến nhảy dựng lên: “Người nhà đã thế này rồi cậu còn quản người khác làm gì!”

Lúc ngẩng đầu lên nhìn, Giang Luyện đã lao vụt đi, nhấp nhô mấy cái, bóng người cũng không thấy đâu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.