Xung Hỉ Bảo Bối

Chương 1




Cả người như có lửa, nhiệt năng làm cho người ta sợ hãi……

Dục vọng bị lý trí giam cầm trong người, thời điểm này như bị nổ tung.

Thốt nhiên khi tiến vào, nam nhân cùng nữ nhân hút một ngụm không khí đồng thời vang lên một âm thanh -

Nam nhân mở to con ngươi đen tràn ngập dục vọng, mày rậm nhíu chặt, lý trí bình tĩnh xưa nay đã không còn nữa, dục vọng tràn lên hai mắt, từ trên cao nhìn xuống.

Giây lát, nam nhân lựa chọn không thối lui, mà là cường hãn thẳng tiến, tiện đà bá đạo vùi đầu vào thân thể mềm mại mê người, vong tình hôn, mút, cắn……

Khi buông miệng ra, trên da thịt trắng noãn liền có một chút mạt hồng ngân (dấu hôn ý) , giống vô số đóa nở rộ hoa nhỏ, diễm lệ dị thường.

Cơ thể mềm mại khiến cho người ta yêu thích, cỡ nào cũng không muốn buôn tay, bàn tay to lớn không thể kiềm chế không ngừng dao động, xoa, vỗ về, say mê.

Trên người nữ nhân lưu luyến phản phất hương thơm Như Lan (bánh Như Lan à???) , giống như đã từng quen biết, cực kỳ giống hương vị người nào đó, hắn tham lam mở to miệng hô hấp, dùng hết khí lực hô hấp, dùng hết khí lực

Nữ nhân ở dưới thân nam nhân, đồng dạng, mắt say lờ đờ mê ly, tinh mâu khép hờ, môi bị hôn, cắn sớm đã đỏ bừng, áp lực tình dục càng lớn, lại vẫn là không khống chế được, kìm lòng không đậu phát ra vài tiếng yêu kiều.

Thanh âm thật yêu mị ……

Như được ủng hộ, nam nhân hôn càng nóng bỏng, càng cấp bách đoạt lấy thân mình nữ nhân, dẫn dắt nữ nhân đến thiên đường ân ái, hoan lạc xa lạ vui thích.

“Ân……”

Nữ nhân bất lực vừa vội vàng cầm lấy cánh tay kiên cường của nam nhân, không rõ là muốn ngăn lại hay thúc giục, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành không nói gì, cái miệng nhỏ nhắn khó khăn hút không khí, thở gấp.

móng tay nữ nhân đâm sâu cơ bắp gây ra một cơn đau nhỏ, căn bản lay động không được nam nhân, ngược lại kích hắn hơn, mừng như điên.

Hai thân hình giao triền càng ngày càng nhiệt năng, càng ngày càng chuyển động càng nhanh hơn, khích lệ, dẫn dắt nhau đến cực hạn.

Phút chốc, ở nữ nhân phát ra tiếng rên rỉ kháng lượng, khuôn mặt nam nhân ngẩng lên, trong yết hầu thoáng xuất hiện một tiếng gầm nhẹ, cảm giác sở hữu ở trong miền da thịt mềm mại như nháy mắt tới đỉnh núi vạn trượng, hơi nghỉ, chỉ còn lại lâng lâng thư sướng……

Thoải mái cực kỳ!

Thật sự, trước nay chưa từng có cảm giác vui vẻ như thế, tứ chi có vui vẻ đầm đìa, tứ chi bách hải không một không thoải mái.

Nam nhân thoả mãn ngã lên thân thể mềm mại, trầm trọng phun vào, giây lát, mắt đầy sương mù say lờ đờ, mùi rượu chưa lui vẫn kiểm soát khiến ý chí mê mang, phân không rõ thiệt giả.

Trong lúc mơ hồ đó, nam nhân phảng phất thấy hé ra khuôn mặt quen thuộc……

“…… Chỉ Nhàn?”

Chỉ Nhàn? An Chỉ Nhàn? Suy nghĩ hồn độn không thể xác định, một lát, nam nhân vô tình nở nụ cười.

Nhất định là mộng, này nhất định là mộng, nếu không An Chỉ Nhàn làm sao có thể trần như nhộng nằm ở trong lòng chính mình?

Không có khả năng! Này nhất định là mộng……

Nhưng, này thật sự là một hồi mộng đẹp!

Trong mộng hết thảy mọi thứ đều không đúng thật, toàn bộ mọi việc đều quên mất hết thảy, giống như mỗi bộ phận chính mình bị hoàn toàn an ủi thỏa mãn.

Cơ hồ là không cần nghĩ ngợi, hắn lại điên cuồng hôn trụ ngay phiến môi đỏ mọng tươi mới ở trước mắt.

“Ngô…… Không thể hô hấp……”

Hắn không buông tha đôi môi anh đào, chỉ nghe đến âm thanh lười biếng kháng nghị vô tội nhẹ nhàng thoát ra.

Thanh âm thật ngọt, giống Thiên Âm, hắn thích cực kỳ, chỉ là khi nghe thấy âm thanh nỉ non đầy mê hoặc, trong phút chốc, tình dục dã thú lại bị tiếng nói ôn nhu khơi dậy, làm hắn lại lần nữa rục rịch.

Lý trí sớm không còn sót lại chút gì, chỉ thuận theo bản năng, không chút do dự tiếp tục tiến vào nữ nhân, vùi mặt vào mái tóc đang toả thơm hương, bàn tay không an phận, đôi môi làm càn tiếp tục bá đạo chiếm lĩnh phấn môi sưng đỏ -

Nếu là mộng, hắn sao không thuận theo khát vọng chính mình, cảnh mơ mĩ lại mĩ mãn như vậy làm cho người ta không phân rõ chân thật hoặc hư ảo.

Bóng đêm thâm trầm, song người trên giường vô cùng thân thiết dây dưa, còn không tính ngừng lại……

Mưa gió đang kéo đến buổi trời chiều làm cho nắng ảm đạm, mây bắt đầu đổi sắc đen

Trên ngọn đồi nhỏ có hai bóng dáng, Trình Hải Đông, mười bảy tuổi mặc đồng phục trung học nằm ở trên cỏ, hai tròng mắt híp lại nhìn lên bầu trời đầy mây, bên cạnh là một cô gái xấp xỉ tuổi hắn ngồi trên chiếu, mặt mày buông xuống, làm cho người ta không thể thấy rõ ràng bộ dáng của nàng.

Cô gái chuyên chú gì đó trên tay, ước

chừng có mười đến phút duy trì tư thế như vậy, cực kỳ giống một pho tượng tượng thạch cao.

Trình Hải Đông liếc mắt nhìn nàng một cái, không khí yên tĩnh an tường như thế, nếu không nhìn thấy nàng cầm gì đó trong tay gì đó, nếu không nghe âm thanh gậm, cắn xương cốt, hắn tin tưởng hết thảy mọi thứ đều rất đẹp.

Nàng cố tình cắn thực sự quá lớn, Trình Hải Đông không thể không lên tiếng nhắc nhở nàng, cái người đang ăn “khí thế” như vậy.“An Chỉ Nhàn, ăn nhỏ thôi được không?” Hắn tức giận nhắc nhở.

An Chỉ Nhàn đầu tiên là sợ run một chút, miệng đình chỉ động tác, sau đó, dùng đôi mắt đẹp to tròn nhìn hắn một cái, như là đã làm chuyện xấu bị phát hiện, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, rụt vai,“Đã biết !” Phun phun cái lưỡi thơm tho (ý là chị ấy le lưỡi ấy), chợt nhớ lại mục đích của bản thân tiếp tục cắn xương.

Ăn ngon, thật sự ăn tốt lắm!

Nghe nói cánh gà đông lạnh (món này ta chưa từng nghe a) này là sản phẩm nổi tiếng nhất Đài Trung, cánh gà cực vì ngon miệng, xương thịt mềm mại, th ật đ áng đ ồng ti ền, tốt như vậy, khó trách có nhiều người đến mua như xua vịt(hơ, cách so sánh này ta pó tay) – nàng cũng là một trong số vịt đó. ( ta nhận, câu sau là của ta ^^)

Dò xét vẻ mặt say mê của nàng, Trình Hải Đông thật sự không biết nói gì.

Buồn a! Có như vậy trong nháy mắt, hắn thật đúng là hy vọng chính mình là kia hộp gà đông lạnh, làm cho nàng nuốt vào bụng.

Bọn họ là cùng nhau lớn lên từ nhỏ mà mọi người gọi là thanh mai trúc mã, nhận thức hơn mười năm, An Chỉ Nhàn nói bọn họ là anh em tốt, giao tình thân thiết, quả thật như thế, bọn họ cơ hồ mỗi ngày ở cùng nơi, mặc kệ là sống phóng túng vẫn là học bài đều cùng một chỗ, trình độ thân cận một chút cũng không rời như trẻ sinh đôi.

Gà trảo đông lạnh là hắn ngày hôm qua cùng ba mẹ về nhà thăm ông nội, ghé mua trên đường về Đài Bắc cho nàng ăn, hắn biết nàng thích ăn, muốn cho nàng đỡ thèm, nhưng xem nàng ăn không coi ai ra gì, cơ hồ xem nhẹ sự tồn tại hắn, trong lòng hắn thật là có chút tư vị.

Nên sẽ không ở nàng trong mắt, hắn còn so ra kém này nhất hộp gà trảo đông lạnh đi?

Ánh mắt hắn dừng lại vào An Chỉ Nhàn……

Mấy năm nay kể từ khi làm lễ rửa tội, nàng từ một con nhóc đã lột xác thay đổi. Xem, mi thanh mục tú, mặt trái xoan, không có tính tình nhăn nhó kiêu căng như các nữ sinh làm người ta chán ghét, tính tình sáng sủa lại yên vui, ngẫu nhiên còn thích xen vào việc của người khác, nàng dùng nhiệt tình đối xử với mọi người, bất đắc dĩ có một lớn nhất khuyết điểm, chính là thần kinh không phát triển. ( trùi, làm gì mà nói chị ấy ghê thế ^^)

Không, hẳn là không thể nói là thần kinh không phát triển, mà là căn bản không có thần kinh.

Nàng rõ ràng cũng không phải là ngốc, nhưng đối cảm tình lại dị thường trì độn, thích phải loại đứa ngốc này, Trình Hải Đông cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Mắt thấy các học sinh khác mối tình đầu như đóa hoa đều đã muốn nở rộ, hắn cũng là câm điếc, nếu nói ông trời đem nàng dành riêng cho hắn cũng được, tất cả những khổ tâm này…… Hắn đã bị An Chỉ Nhàn chậm chạp này mê hoặc trong tình yêu hoàn toàn, ông trời cũng nên làm cho bọn họ có kết quả đi!

Bất quá, may mắn nàng đối với tất cả mọi người đều như nhau, hơn nữa ở hắn nghiêm mật trông coi, cái nam sinh khác đừng nghĩ muốn chiếm được cái gì, coi như là bất hạnh.

Rốt cục hắn cũng chờ nàng xử lý xong cây gà trảo cuối cùng,“Đi rồi, về nhà.” Trình Hải Đông đứng lên, đi hướng đứng ở một bên xe đạp.

An Chỉ Nhàn thỏa mãn liếm liếm môi, vội vàng rút khăn tay ướt đem lau khô hai tay, tâm vui vẻ theo sau.

Trình Hải Đông nắm xe đạp đi ở phía trước, nàng chậm rãi đi ở hắn phía sau, hắn thỉnh thoảng quay đầu xác nhận nàng có hay không đuổi kịp, nếu phát hiện chính mình đi quá nhanh, sẽ lặng lẽ thả chậm cước bộ, không cho khoảng cách hai người quá xa.( oa, ga-lăng quá)

Không biết là lần thứ mấy quay đầu, gió vừa vặn thổi bay mái tóc phía trên trán của nàng, làm cho hắn nhìn đến vết sẹo cũ gần mi mắt của nàng, hắn dừng lại cước bộ, nhíu mi lại, thân thủ sờ soạng……

Đây là kiệt tác của hắn.

Còn nhớ rõ lúc ấy hắn vừa học được chạy xe đạp, liền không để ý người lớn ngăn cản, muốn chở nàng đi công viên chơi, kết quả ở trên đường phát sinh tai nạn xe cộ, hắn bình an vô sự, nàng lại thiếu chút nữa mất một cái mạng nhỏ, lần đó sau, nàng trên mi giác (lông mày) liền có vết sẹo rõ ràng rõ ràng này.

“Về sau kinh doanh tốt nên man ngươi đi thẩm mĩ viện xoá vết sẹo này, tránh cho về sau không ai lấy”

“Ngươi đã lo lắng như vậy, rõ ràng ngươi thú (cưới) ta là tốt nhất.” Nàng không kiềm được chế nhạo hắn. Bất quá chỉ là vết thương nhỏ thôi, hắn đến bây giờ còn tại canh cánh trong lòng, thật là khờ quá.

“Hảo.” Hắn không chút do dự trả lời, tuyệt không cảm thấy khó xử.

“Di? Ngươi, ngươi điên ư? Ta là tùy tiện nói thôi.”

Trình Hải Đông cơ mặt hơi hơi run rẩy, ở trong lòng hừ lạnh một tiếng. Lại còn nói hắn điên rồi? Rõ ràng chính là nàng không có thần kinh, không cảm giác.

Hắn dùng ngón trỏ hung hăng chỉ vào cái trán của nàng,“Nghe cho rõ, nếu đến ba mươi tuổi ngươi còn không lập gia đình, ta thú ngươi.”

An Chỉ Nhàn nghe vậy, đầu tiên là sững sốt, sau đó thấy hắn dáng thật sự như thề son sắt…… Di, là lạ, làm chi nói lời êm đẹp như vậy, sẽ không là đùa giỡn nàng chứ? Nàng mắt híp lại, ra vẻ khôn khéo. Hắc hắc, dám đùa giỡn nàng, nàng cũng không phải ngu ngốc! (đúng chị không ngốc, chỉ không có thần kinh thui)

Giây tiếp theo, nàng nghiêm mặt, không hề hình tượng đứng lên cười ha ha, miệng đại cơ hồ có thể thấy cổ họng của nàng.“Ba mươi tuổi? Ngươi cũng không ngẫm lại chờ ta thật sự ba mươi tuổi, ngươi một ngày đến mấy lá thư tình, nói không chừng lúc đó đã làm cha vài đứa nhỏ. Thú ta? Rõ ràng có muốn lừa ta, thiếu chút nữa hù ta mất hồn.”

Làm ơn, thư tình hắn một phong cũng chưa đọc qua liền trực tiếp ném vào thùng rác,“Ước định chính là ước định, làm chi hù ngươi?”

Dục, thực dám nói, nghĩ đến nàng không dám đáp ứng sao? Kia hắn thật sự là quá coi thường nàng.“Tốt, đến lúc đó ngươi sẽ không chạy mất đó.” Đôi mắt đẹp thoáng nhìn, khiêu khích nói.

An Chỉ Nhàn vốn định muốn tiếp tục chọc ghẹo hắn, mưa to lại cố tình vào lúc này rơi xuống.“A, trời mưa !”

“Lên xe.” Dã hầu tử (con khỉ) sợ mưa, nói là mưa sẽ rất đau, nàng nha, kỳ thật là rất sợ đau.

Nghe lời ngồi trên xe đạp Trình Hải Đông, hai tay chặt chẽ vòng ôm thắt lưng hắn, mưa ngày càng lớn hạt hơn, mưa lớn đánh cho hai người toàn thân phát đau, hắn dùng sức đạp xe, dùng tốc độ nhanh nhất hướng về nhà.

“Hải Đông, đều là ngươi, loạn hay nói giỡn, ngươi xem, lão thiên gia đang trừng phạt ngươi !”

Ai loạn hay nói giỡn, hắn coi đó là thật sự, không giống nàng, không để ý gì cứ như một đứ ngốc! So với mang nàng đi xoá sẹo, xem ra hắn còn phải mang nàng đi khoa thần kinh, đem thần kinh nàng ra xem xét lại thì may ra nàng mới thong minh chút.

Quên đi, nàng không tin không sao, tóm lại, đến ba mươi tuổi, hắn nhất định phải đem đứa ngốc không hiểu phong tình này lấy về nhà.

Hắn càng đạp càng ra sức, hận thời gian không thể giống bánh xe mau chuyển, tốt nhất nháy mắt là có thể đến ba mươi tuổi……

Khoảng cách ba mươi tuổi, còn có một năm.

Trình Hải Đông theo cảnh đại tốt nghiệp xong, thông qua các đặc khảo, trở thành giám sát viên cục hình sự.

Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, so với chờ đợi kết quả xuất hiện, tâm tư của hắn không khỏi có vài nghĩ xa xăm……

Nha đầu An Chỉ Nhàn kia hiện tại không biết đang làm cái gì? Nên sẽ không là ở Pháp quốc uống rượu say như chết, giống cái đứa ngốc dường như khanh khách bật cười đi? Không biết lão Pháp quốc tự cho là lãng mạn, có hay không vụng trộm mơ ước về tiểu nữ, nàng Đông Phương?(ý anh là chị có nhớ anh hay không đó mà, vì Pháp có lịch sử lâu đời nên gọi bằng lão,mà chị ý thì đang ở Pháp, văn chương gớm ^^) Hay là……

Ta! Hắn càng nghĩ càng khó chịu.

Đúng vậy, bọn họ thanh mai trúc mã cảm tình vẫn tốt như trước, nhưng trừ lần đó ra, vốn không có quan hệ gì khác, không phải hắn rất tốn, mà là hắn có phong độ quân tử, không hề không đề cập tới, không muốn gây áp lực nàng, nghĩ rằng chờ nàng ngày nào đó thông suốt, có thể chân chính hiểu được tâm ý nhiều năm qua của hắn.

Nhưng An Chỉ Nhàn người này lần này không khỏi rất không có nghĩa khí, không hiểu ra thì thôi, cư nhiên còn dấu hắn, một mình chạy tới Pháp quốc du lịch, còn tranh thủ nghiên cứu về rượu!

Hắn có chút gì ăn ngon đều nhớ tới nàng, nàng thế nào lại chỉ nghĩ đến mình như vậy, nàng cư nhiên như vậy hồi báo hắn, thật sự hơi quá đáng, hiện tại là như thế nào, ngại hắn chướng mắt, thử một mình xuất ngoại xem có gì mới lạ hay không sao?

Đáng giận, tiểu nữ nhân không có lương tâm này, hắn còn tưởng nha đầu này đã lớn, duyên dáng yêu kiều mỹ nhân, không nghĩ tới so với dã hầu tử (con khỉ) còn không bằng.

Bị lãng quên trở thành buồn bực ngày đêm tăng thêm, Trình Hải Đông biểu tình càng dữ tợn, hai tay không tự giác nắm chặt thành quyền.

“Hải Đông?” Đột nhiên, một đạo ôn nhu của một nữ khinh gọi hắn.

Nghe tiếng, hắn vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn về phía người tới, đồng sự Lô Nhã Đình hướng tới hắn cười, trong mắt có sự cẩn thận.

“Có gì không thuận lợi sao? Nhìn ngươi giống như rất tức giận, mặt mày nhăn nhó như vậy.” Nàng vươn tay tính vuốt lên mi tâm hắn, lại nhìn thấy hắn mắt hờ hững, ngượng ngùng thu hồi tay.

Trình Hải Đông ánh mắt không được tự nhiên, hít vào một hơi, khôi phục thái độ bình tĩnh bình thường, điềm đạm nói:“Không có, hết thảy đều chiếu theo kế hoạch tiến hành.”

“Do tâm tình không tốt?” Hắn mới vừa rồi thoạt nhìn rõ ràng buồn bực cực kỳ.

“Không có.” Hắn dùng khầu khí như không có chuyện gì trã lời, xoay người sang chỗ khác, im lặng nhìn sang chỗ khác, rõ ràng cùng mỹ nhân kế bên phân giới tuyến.

Hắn biết đối đại đa số đồng sự mà nói, hắn cũng không phải là một người dễ gần, luôn cùng mọi người tuy vẫn duy trì ôn hoà nhưng lại có một khoảng cách, chỉ khi nào có việc thì mới gặp mặt trò chuyện còn lại hầu như không tiếp xúc, có người nói hắn quá độ ngay thẳng, cũng có người cảm thấy hắn tự cho là mình tài giỏi, đối với lời bình phẩm của người khác, hắn cảm thấy không có ảnh hưởng gì.

Hắn là đến công tác, cũng không phải đến quan hệ hữu nghị, kết bằng hữu, chủ yếu là công việc giải quyết xong, chuyện còn lại không quan trọng.

“…… Vậy là tốt rồi, ta còn nghĩ đến ngươi làm sao vậy.” Thấy mặt hắn lãnh như vấy, Lô Nhã Đình đành phải miễn cưỡng chính mình hạ hoả.

Nàng nhìn bóng dáng cao lớn suất khí, hắn thật tình không ra nhìn ra tình ý của nàng sao, hảo buồn bực…… Từ nàng ngày đầu tiên đến giám sát trung tâm, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền thích hắn, chính xác mà nói, là thầm mến.

Ngũ quan chuẩn sát, phân phối hoàn mỹ ở trên khuôn mặt, mày rậm lãng mục, mâu sắc (màu mắt) thâm đến run sợ, mũi thẳng chứng minh hắn cẩn thận, tỉ mỉ, chính trực, đôi môi độ dày vừa phải, sống chết chính là một mỹ nam tử!

Nhưng mà, nàng sẽ thích Trình Hải Đông không chỉ chính là bởi vì hắn bộ dạng suất, còn là vì hắn dám làm dám chịu.

Hắn đối chính mình yêu cầu nghiêm cẩn, đối với việc mỗi ngày đều làm giống nhau lại buồn tẻ, cũng không dễ dãi quá, người khác dễ dàng sơ sẩy chi tiết, hắn cũng không sai lầm, nguyên nhân vì hắn cẩn thận, giúp cảnh sát phá nhiều kỳ án, khó trách ngoại giới đều bàn tán hắn là chuyên gia.

Đại bộ phận nam nhân đều thích khuyếch đại năng lực chính mình, miệng đều thực sẽ nói, làm việc lại tuyệt không bền chắc, chỉ có hắn luôn yên lặng làm bổn phận công tác, cũng không tranh công lấy lòng.

Hắn nếu là bạn trai của nàng, không biết có bao nhiêu tốt, bọn họ nhất định thực xứng đôi.

Da mặt mỏng Lô Nhã Đình nhìn xem bốn phía, xác nhận không ai, nũng nịu mở miệng mời,“Hải Đông, ngươi ăn cơm xong sao? Gần đây mới mở một nhà rất ngon, ta……”

“Ta không đói bụng.” Không cần nghĩ ngợi đáp. Bị nữ nhân kia làm tức đến no rồi, thế nào còn ăn được, chính xác mà nói, nàng không ở, hắn mấy ngày nay căn bản không biết đói.

“Ách.” Hắn cự tuyệt quá nhanh, hại Lô Nhã Đình thiếu chút nữa cắn được đầu lưỡi chính mình, nhưng nàng không cam lòng, quyết định không ngừng cố gắng.“Hôm nay là cuối tuần, mọi người đều đi rồi, ngươi……”

“Di, ngươi còn không tan tầm sao?” Hắn đột nhiên hỏi.

Muốn, đương nhiên sắp tan tầm, nhưng là nàng muốn cùng hắn cùng nhau tan tầm a!“…… Muốn a.” Nàng đáp.

“Kia đi thong thả, lần sau gặp.” Lễ phép giành trước nói xong, hắn tiếp tục vùi đầu công việc, hoàn toàn đem nàng đặt sang một bên.

Lô Nhã Đình cắn cắn môi, nam nhân Trình Hải Đông này cái gì cũng tốt, chính là chết tiệt phong tình khó hiểu, nếu không ngại hình tượng thục nữ, nàng thật muốn ngửa mặt lên trời rống lên. (** vỗ vỗ vai ** không phải anh không hỉu mà tại anh không muốn chị à!)

Nàng tuy rằng thích hắn, nhưng muốn nàng hạ mình năn nỉ, nàng không làm được, chỉ có thể phẫn nộ trả lời:“Ta đây đi trước, ngươi cũng sớm một chút tan tầm, đừng quá mệt mỏi, bài bài (tạm biệt).”

Nguyên bản còn hy vọng hắn hội quay đầu lại, cấp nàng một cái ôn nhu mỉm cười, im lặng, gì đều không có, nàng đành phải thất bại tan tầm chạy lấy người.

Nghe thấy tiếng bước chân quả thật đi xa, Trình Hải Đông ám thở ra.

Hắn lại không giống An Chỉ Nhàn thiếu não, đương nhiên biết Lô Nhã Đình đối hắn có ý tứ, chuyện tình yêu công sở, đối hắn đã sớm hận nghiến răng, hắn nếu không bảo trì khoảng cách, nói không chừng ngày nào đó trung tâm sẽ phát sinh tình sát án (án tình), nói sau, đời này trừ bỏ An Chỉ Nhàn, hắn nghĩ, hắn muốn rất khó lại thích nữ nhân khác.

“Đáng giận, An Chỉ Nhàn, ngươi không phải hạ cổ ta (cái n ày ai coi mấy truyện xuyên không nhiều chắc rành ha)?” Trình Hải Đông nhịn không được rủa thầm.

Thực không cam lòng, rõ ràng là tâm chính mình, lại ẩn chứa một người khác, nhưng lại là cái không thần kinh bổn nữ nhân, xem ra, tối xuẩn kỳ thật là hắn chính mình.

Xuất ra di động nhìn thoáng qua, không có tin tức, ngay cả tin ngắn đều không có, nguyên lai bị vứt bỏ chính là loại cảm giác này.

Hôm nay là hắn sinh nhật a, sinh nhật hai mươi chín tuổi, An Chỉ Nhàn này vô tâm, không gọi điện thoại cho dù, cư nhiên ngay cả tin ngắn cũng không có……

Tâm tình buồn bực hoàn thành công tác xong, hắn nhắm hai mắt, nhìn thời gian – mau chín giờ, tan tầm đi.

Dọn dẹp xong, ở hành lang dài cùng vài đồng sự lưu lại tăng ca gật đầu ch o nhau, Trình Hải Đông kéo bước chân nặng nề chuẩn bị về nhà……

Kỳ Nhi: Đọc xong cảm th ấy thương thương anh nha!

Tất! Tất!

Nghĩ đến hạnh phúc gõ cửa, khuôn mặt tuấn tú đang tối tăm nhất thời hiện lên một chút hào quang, Trình Hải Đông chạy nhanh lấy ra điện thoại di động (thế mà trong bản dịch nó ghi túi tiền di động làm ta giật cả mình), thuần thục mở ra tin nhắn, bất quá mới nhìn vào, ánh sáng trong mắt lập tức biến mất……

Không phải An Chỉ Nhàn mà hắn đang nhớ tha thiết, mà là lão mẹ của hắn, khoe bọn họ một đám lão nhân ở nam bộ (cái nam bộ này ta cũng không bít nó ở đâu) du ngoạn có bao nhiêu vui vẻ, cuối cùng chỉ có hắn cô đơn chiếc bóng một mình mừng sinh nhật của mình. (em mừng cùng anh nha)

Có phải hay không hơi quá đáng! Hắn nhịn không được ở trong lòng rống to, không kiên nhẫn đưa điện thoại di động để vào trong túi.

Đi vào bãi đỗ xe, Trình Hải Đông ngồi trên ghế điều khiển, vừa mới đem xe khởi động, di động lại phát ra tiếng chuông mãnh liệt.

Hắn không ôm gì hy vọng nữa, ấn phím trò chuyện rảnh tay -

“Này, ta là Trình Hải Đông.” Âm thanh trong diện thoại so với đường ven biển còn muốn bình lặng hơn.

“Trình cảnh quan, nhĩ hảo (xin chào), nơi này là xx phân cục, xin hỏi ngươi biết một vị tiểu thư An Chỉ Nhàn sao?”

Trình Hải Đông phút chốc nhíu mày, An Chỉ Nhàn? Tên kia không phải ở Pháp quốc nghỉ phép sao? Lúc này hắn nghe thấy giọng quen thuộc truyền đến -

“Cảnh sát tiên sinh, hắn đương nhiên biết ta, chúng ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên là anh em tốt, ngươi nói với hắn ta hiện tại ở trong này, thỉnh hắn nhanh chút lại đây cứu ta, Hải Đông hắn không phải người có tính nhẫn nại nha……”

Trình Hải Đông vừa nghe, trên mặt nhịn không được xuất hiện ba đường hắc tuyến, hắn thực khẳng định đối phương chính là An Chỉ Nhàn, trăm phần trăm, bởi vì trợn tròn mắt nói dối chính là biệt tài của nàng, nhưng, nàng vì sao ở Đài Loan, nhưng lại là ở cục cảnh sát?

“Biết, nàng là bằng hữu ta, ta hiện tại lập tức đi qua.”

Vội vàng treo điện thoại, Trình Hải Đông dùng sức đạp chân ga, hoả tốc tiến đến.

Đuổi tới cảnh cục, biết rõ ràng chân tướng, Trình Hải Đông tức giận cái người ngồi ở góc, trên người đè nặng hành lý bao lớn bao nhỏ, liếc mắt một cái -

Rốt cuộc là nàng đang suy nghĩ cái gì, đem hành lý tùy thân gởi cho một người xa lạ ngồi ở đại sảnh sân bay, không hề cảnh giác chạy vào toilet, sau đó khiến cho thân không còn một xu dính túi bị xe taxi chở đến cục cảnh sát? (ta pó chi với chị này lun)

Trình Hải Đông cảm giác chính mình đang nghi ngờ, hoài nghi đầu óc của nàng rốt cuộc có hay không vận động, nếu không phải bên cạnh có rất nhiều ánh mắt đang nhìn, hắn đã sớm xông lên một phen bóp chết nàng. (bóp chết chị, anh dám sao??????)

May mắn là ở Đài Loan, lái xe taxi có thể đem nàng đưa đến cảnh cục, vừa gọi điện thoại là có thể tìm được hắn, vạn nhất là ở Pháp quốc phát sinh loại sự tình này, xem nàng muốn tìm ai đi cứu nàng.

Trình Hải Đông không tự giác ngực hắn phập phồng lo sợ, vụng trộm ở trong lòng nhắc đi nhắc lại phải xem chừng nàng.

Hoàn hảo An Chỉ Nhàn cũng rất biết chuyện, biết là vấn đề của mình, mặt mày buông xuống, an phận ngồi ở trên ghế, ngay cả cổ họng cũng không dám ho he một tiếng, mặc Trình Hải Đông quay vần xử lý.

“Trình cảnh quan, thỉnh ở trong này kí tên, như vậy là có thể.”

Tiếp nhận bút củacảnh sát đưa, Trình Hải Đông cứng cáp hữu lực ký hạ chính mình tên,“Cám ơn, ngại quá làm phiền các vị.”

“Đều là người một nhà, Trình cảnh quan đừng khách khí.” Cảnh sát thường trực cười cười nói.

Giây lát, một đạo bóng ma bao phủ bóng dáng nhỏ nhắn An Chỉ Nhàn, nàng ngẩng đầu, hướng đối phương lộ ra nụ cười ngọt ngào vô tội cốt yếu lấy long ai đó.

“Còn không đi, là muốn ở tại nơi này sao?” Liễm mâu lãnh dò xét.

“Mới không cần giận, ta thật vất vả mới có thể gấp trở về.” Hờn dỗi lẩm bẩm.

Không khỏi phân trần, nàng nhanh chóng ôm đồ trong lòng, cố hết sức dùng một tay bắt lấy bao lớn bao nhỏ hành lý, tay kia thì giữ chặt tay Trình Hải Đông, vội vàng cùng nhóm cảnh quan nói gặp lại sau, vội vàng đuổi kịp cước bộ (bước chân) của hắn. (tưởng tương làm ta đau cả ruột)

“Ngươi thật sự rất giỏi, tiền, thẻ tín dụng, hộ chiếu đều làm đã đánh mất, ngươi như thế nào không đem đầu mình vứt luôn đi!” Hắn tức giận thì thầm.

“Cái gì đều có thể quăng, đầu là tuyệt đối không thể, ta nghĩ đến ngươi sẽ ở nhà thôi, cho nên kêu lái xe trực tiếp về nhà, ai biết hai nhà chúng ta cư nhiên ngay cả bong người cũng không có.”

“An thúc cùng An thẩm không phải đi nước Mỹ thăm người thân sao? Cũng là ngươi xuất ngoại trước đó có nói cho ta biết đâu!”

“Nhất thời đã quên mất…… Ngươi cũng không biết, không có tiền, lái xe thật hung dữ, ta sợ quá, đành phải kêu hắn đem ta đưa đến cảnh cục đi, ít nhất ở bảo mẫu nhân dân (chị ấy kêu cục cảnh sát là bảo mẫu nhân dân thế cảnh sát là gì? Là bảo mẫu a), có thể bảo đảm than thể của ta an toàn, ngươi xem, ta cũng không phải cũng không động não a.”

Khư! Loại sự tình này cũng có thể đắc chí, nàng trong óc rốt cuộc đang chứa cái gì a? Trời ơi, đầu của hắn đau quá……

“Không phải nói ngày kia mới trở về sao?” Hắn nhớ rõ nàng lúc trước nàng hào khí nói nghỉ nửa tháng.

“Cho nên trước thời gian dự tính nhìn thấy ta, có hay không cảm thấy thực kinh hỉ (vui sướng)?” Nàng nháy mắt đẹp, hưng phấn hỏi.

Kinh hỉ? Chẳng lẽ…… Nàng là vì sinh nhậ hắn, gấp trở về ? Trình Hải Đông nhíu mày xem xét nàng.

Chỉ thấy nét mặt xinh đẹp biểu lộ một chút giảo hoạt,“Ngươi sẽ không cho rằng ta đã quên?”

Trình Hải Đông bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

“Hậu, cái gì thôi, đối với ta không tin tưởng như vậy, chúng ta là giao tình anh em, ta làm sao có thể quên sinh nhật của ngươi, nói cái gì đều gấp trở về nha! Nhạ, quà sinh nhật của ngươi là ta từ Pháp quốc tự tay mang về đến nhưng lại bị mất, vì nó, ta đồng Euro trên người đều tiêu hết.”

Hừ, thật đúng là có lương tâm nha, Trình Hải Đông không tỏ ra mặt thái độ gì, không cho nàng nhìn thấy chính mình vui sướng, miễn cho nữ nhân này rất đắc ý. Sau một lúc lâu, hắn cố gắng khôi phục bình tĩnh quay đầu lại,“Có nặng hay không?” Hỏi hành lý trong tay nàng.

Nàng ngửa đầu, cười meo meo dùng sức gật đầu, Trình Hải Đông lập tức tiếp nhận của nàng hành lý.

“Đừng nóng giận nữa, ta đều trước thời gian chấm dứt ngày nghỉ gấp trở về……” Nàng dùng bả vai nhẹ nhàng đỉnh (đụng) hắn một chút. Hai má trắng nõn, phiếm ngọt hồng quang (đôi môi hơi trể ra, nhà nào có con nít chắc biết mỗi lần làm sai tụi nó hay làm gì ha), con ngươi đen thủy nhuận (ngân ngấn nước mắt) bày ra mười phần thành khẩn.

Ấm, tâm đều ấm, chỉ cần nhìn nàng ngọt như mật đường tươi cười, hắn áp căn bản không sinh khí được.

Hai người ngồi trên xe, An Chỉ Nhàn bắt đầu lải nhải nói tỉ mỉ ở Pháp quốc lữ hành phát sinh chuyện gì, biểu tình của nàng, ngữ điệu sung sướng ngạc nhiên, làm người ta không khỏi cũng tưởng tượng theo.

Thực ầm ỹ, khả Trình Hải Đông lại nghe mùi ngon, khóe miệng còn nhịn không được hơi hơi gợi lên.

“Hải Đông, lần sau chúng ta cùng đi, ta có thể làm hướng dẫn du lịch tư nhân của ngươi, mang ngươi đi tự tay thu thập thể nghiệm, hưởng lạc thú rượu, Michelle Barnier tiên sinh là người rất tuyệt nha!” Vẻ mặt hoài niệm.

“Michelle Barnier tiên sinh?” thật đúng là có nam nhân! Trình Hải Đông khuôn mặt hơi hơi nhăn nhăn, nhíu mày nghĩ về một vẻ mặt gian tà đang say mê nhìn nữ nhân “nào đó” .

“Ân, chính là chủ nhân của trang trại rượu, hắn thật đáng yêu, cùng ông nội giống nhau đáng yêu.”

Ông nội? Khư, không nói sớm một chút (cho anh ăn tí giấm ấy mà), nguyên lai là giống ông nội……

“Không phải là nói cho qua chuyện đó chứ ?”

“Đương nhiên không phải, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy” Câu nói tràn đầy hào khí.

Đối với mọi việc An Chỉ Nhàn đều tràn ngập nhiệt tình như vậy, đến khi trưởng thành, tính tình vẫn là không thay đổi.

“Ta là lo lắng ngựa của ngươi đều bị ngươi giết chết ở ven đường.” Hắn nhịn không được chế nhạo.

“Cái gì thôi!” Nàng kháng nghị trạc trạc hắn tuấn nhan.“Ta kí nhất tương rượu, hiện tại hẳn là còn tại trên biển hoảng nha hoảng, một lọ cho ba Trình, một lọ cho mẹ Trình, một lọ cho lão ba, một lọ cho lão mẹ, ông nội có hai bình, bởi vì ông nội siêu thương ta, mỗi lần đều đưa ta thiệt nhiều này nọ, Nhị thúc một lọ, nhị thẩm một lọ……” Nàng nghiêng đầu ban bắt tay vào làm, bắt đầu phân phối.

Thân thích của nàng tất cả đều ở nước ngoài, danh sách thật dài kia trừ bỏ cha mẹ của nàng, còn lại đều là thân thích của Trình gia, ngay cả người nàng đặc biệt coi trọng là ông nội, kỳ thật cũng là ông nội của Trình Hải Đông.

Trước đây mỗi đến nghỉ đông và nghỉ hè, An Chỉ Nhàn đều cùng hắn cùng nhau về nhà, ở lại vài ngày, ông nội thương nàng tới mức đem nàng trở thành cháu gái của mình, đối xử với nàng thập phần thiên vị, có khi ngay cả hắn trưởng tôn chính tông cũng cảm thấy cảm động.

Di, đợi chút, danh sách lý vì sao không có hắn?

“Vì sao ta không có?” Ngồi ở ghế điều khiển hắn quay đầu sang nàng, trừng lớn ánh mắt xem xét nàng.

Ngô, có sát khí……

“Không phải là một đường từ Pháp quốc mang về đến đây thôi, đây là Michelle Barnier tiên sinh siêu trân quý tư tàng rượu (hầm rượu) nha! Ta phải năn nỉ thật lâu, hắn mới nguyện ý cho ta hai bình yêu thích của mình, đừng xem thường hai bình rượu này, đắt tiền lắm nha, hiện tại ngẫm lại thật đúng là đau lòng.” Nàng giơ cao túi trong tay, tính trẻ con hiện rõ. (phục chị này quá, túi hành lý chứa tiền chi không cầm, toàn cầm rượu ~^^~)

Trình Hải Đông cao ngạo bĩu môi,“Này còn kém không nhiều lắm, bằng không liền đem ngươi nhưng hồi cảnh cục đi.” Hắn cố ý đe dọa.

Ép buộc nửa ngày, Trình Hải Đông cảm thấy đói bụng, nhưng nói còn chưa xuất khẩu, An Chỉ Nhàn đã ồn ào trước,“Hải Đông, ta hảo đói nha, chúng ta mua mỳ thịt bò về nhà ăn có được hay không? Ta ở Pháp quốc siêu cấp tưởng niệm đồ ăn Đài Loan.” Nàng vẻ mặt chờ mong cầu xin.

“Hảo.” Hắn khi nào thì bỏ đói nàng chưa ta?

“Mau mau mau, lập tức phải đi đến quán của Thái bá bá, thống khoái gọi hai bát thật lớn, chờ ăn no, chúng ta cùng nhau nhấm nháp Michelle Barnier tiên sinh siêu trân quý trong tư tàng rượu (hầm rượu), nhìn xem có phải hay không cùng ông nội đều tạo ra loại rượu uống rất ngon.”

“Chậc, hai bát lớn, ngươi là trư (heo) đầu thai a?” Cố tình ăn cũng không mập lên tí nào, lãng phí lương thực, hắn nếu không có nhiều tiền, đều đã bị nàng ăn suy sụp.

An Chỉ Nhàn tặc hề hề cười,“Ta nếu là trư, ngươi chính là trư ca, ai kêu chúng ta là anh em tốt.” Bướng bỉnh vươn tay, dám đem cái mũi cao thẳng tuấn tú của hắn, biến thành mũi trư.

“An Chỉ Nhàn, mau dừng tay, ta ở lái xe!”

Bướng bỉnh! Nàng căn bản không sợ hắn, vui vẻ cười khanh khách, cười đáp thiếu chút nữa không thở nổi.

Một ngày nào đó hắn sẽ bị nữ nhân này làm cho điên lên mất, nhịn, toàn bộ mọi thứ đều sinh lợi tức (tiền lời), ngày sau nhất định phải nàng từng giọt từng giọt hảo hảo bồi thường hắn, Trình Hải Đông thầm nghĩ.

“Ai, đâu có lâu, đêm nay không say không về, người nào say trước thì phải bao người kia ăn sáng một tuần.”

“Thực hay nhỉ, nguyên lai là lại là nữ tửu quỷ ( ma men)!” Trình Hải Đông trêu tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.