Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng

Chương 46




CHƯƠNG 46

Gặp lại Tiên Tôn, Tiên Đào Viên vẫn như cũ phảng phất một mùi hương thanh khiết.



Lần trước Tuyết Linh Hầu một mắt nhắm một mắt mở cho bọn họ tùy ý đi vào, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng Tuyết Linh Hầu đâu, chắc là nghe tin bọn họ sắp đến, cho nên đã sớm bỏ của chạy lấy người, Huyền Thanh thản nhiên từ cổng chính bay thẳng vào Tiên Đào Viên.

Tiên Tôn đứng cạnh một gốc Tiên Đào Thụ, nhẹ nhàng ve vuốt thân cây, Tiên Đào Thụ đã tu được nguyên thần nên sớm có ý thức, không biết đang thì thầm điều gì đó, Tiên Tôn nghe xong liền mỉm cười gật đầu.

Bỗng phát hiện có người tiến vào Tiên Đào Viên, Tiên Đào Thụ lập tức đình chỉ động tác, đứng yên như một gốc Tiên Đào bình thường. Tiên Tôn quay đầu, không hề lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngữ điệu ôn hòa đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Lần này các người đến là vì chuyện gì?”

“Lần này chúng ta tới không phải vì Long Đế, mà đến để xác nhận một việc.”

Dứt lời, Huyền Thanh thuận tay hái một trái Đào Tiên phấn hồng xuống lau lau, một khuôn mặt nho nhỏ thò ra từ phía sau lưng hắn, nhận lấy Đào Tiên ôm vào trong lòng, kim mâu lay động lấp lánh quang mang lay, nhìn Tiên Tôn không chớp mắt.

Đã qua nhiều năm như vậy, gặp không biết bao nhiêu lần, mỗi khi mình bình tâm lại, thì thường nghĩ đến đôi mắt của Ngao Phóng vẫn như lần đầu gặp gỡ, khiến cho y nhớ mãi không quên —— Đôi mắt kia chẳng những vô cùng trong suốt mà còn thanh lãnh cô ngạo lộ ra ý cười ấm áp.

Thiên Tứ khẽ chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phì nộn nở nụ cười khả ái, đôi đồng tử của Tiên Tôn khẽ co lại.

Tiểu hài tử này rất giống Ngao Phóng, y không biết vẻ ngoài của hai người bọn họ giống nhau, hay là nụ cười giống nhau, hoặc là những nguyên nhân khác khiến cho y bất giác nảy sinh hảo cảm, không hề có điểm chán ghét, mà ngược lại muốn gần gũi ôm lấy nó.

Tiên Tôn cả kinh, nhưng vẫn cố nở nụ cười, “Có chuyện gì?”

“Cũng không phải chuyện gì quan trọng, chỉ là chúng ta muốn biết lai lịch mảnh ngọc bội mà Long Đế đưa cho Thiên Tứ.” Huyền Thanh cố ý nhấn mạnh hai từ “Ngọc bội”.

Tiên Tôn nghe xong, vội vàng nói: “Đưa ta xem.”

Thiên Tứ tháo mảnh ngọc bội ra khỏi cổ, Tiên Tôn chẳng những cầm mảnh ngọc bội lên, mà còn tháo luôn mảnh ngọc bội trên thắt lưng xuống, hai mảnh ngọc bội giống nhau như đúc lập tức sát nhập lại, hai danh tự một trái một phải song song nhau hợp cùng một chỗ, “Thiên Nhất” “Ngao phóng” kim quang chói lòa, một con Kim Long trở mình bay ra, lượn vài vòng giữa không trung, đóa đóa bạch vân kết thành tên của bọn họ.

Chỉ chốc lát sau toàn bộ đều biến mất, nhưng Tiên Tôn vẫn ngẩn ngơ nhìn vào không tịch mịch, tự mình hoài niệm cố sự xảy ra năm đó.

“Đó là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, trước khi ta trở thành Tiên Tôn, Tân Đế Long Tộc sai người chuyển lời đến ta rằng: Hắn nguyện trung thành với Tiên Giới nhưng lại không muốn cùng ta thực hiện khế ước, lại càng không nguyện cùng ta gặp mặt, thậm chí ngay cả danh tính cũng không muốn nói cho ta biết, điều này vô cùng hợp ý ta.

Hơn năm ngàn năm sau, ta xuống nhân gian viếng thăm một vị Huyền Tiên không màn thế sự, trên đường trở về Tiên Giới vô tình đi ngang một tiểu quán bán ngọc sức, phát hiện một khối Ngọc Tủy vạn năm, ngặt nỗi trong người không mang theo tiền đành trơ mắt nhìn người nọ nhanh tay cướp mất, Ngọc Tủy đối với phàm nhân không sử dụng được, ta liền một đường theo sát hắn, cứ như vậy mà quen biết nhau, hắn chính là Ngao Phóng.

Ngao Phóng và ta đều cố tình che giấu khí tức của mình, chưa từng truy cứu thân phận của đối phương, cho đến khi Đại Môn Ma Giới một lần nữa mở ra, Long Đế chỉ xuất một ngàn Long Binh Long Tướng đến trợ giúp cho Tiên Giới, nhưng để có thể phong ấn Đại Môn Ma Giới bắt buộc xung quanh phải yên tĩnh không bị ai quấy nhiễu, ta bất đắc dĩ đi đến Long Cung thỉnh Long Đế xuất toàn bộ binh quyền, nhưng không ngờ rằng người ngồi trên Long Vị kia lại là Ngao Phóng.”

Nói đến đây, Tiên Tôn thở dài, hồi tưởng cảnh tượng năm ấy.

“Trước khi xảy ra Tiên Ma Chi Chiến, ta có nói hắn: Sau khi giải quyết xong sự tình trước mắt ta sẽ trở lại, thật không ngờ hai người chúng ta gặp lại nhau trong tình cảnh trớ trêu như vậy, Ngao Phóng khi ấy so với ta càng kinh ngạc hơn, mặt mày trắng bệch, không nói một lời liền xoay người bước đi, đến nửa đêm hắn mới đồng ý gặp ta, quan hệ giữa ta và hắn vốn không phải bình thường, không khác gì một đôi nhân tình, hắn nói: Chỉ cần ta thuộc về hắn thì hắn lập tức xuất binh, còn chuyện sau đó thế nào, các ngươi cũng đã biết.”

Chuyện sau đó thế nào Tiên Tôn không nói Huyền Thanh cũng biết được “Chuyện gì đã xảy ra”, nhưng. . . Nhãn tình lập tức chuyển sang người Thiên Tứ —— Nhưng Tiên Tôn vẫn chưa nhắc đến lai lịch của Thiên Tứ a~~

“Huyền Thanh, chẳng phải phụ hoàng vì yêu mẫu thân nên mới sinh ra ta sao? Tại sao người phụ hoàng yêu lại là Tiên Tôn? Ta không hiểu.” Thiên Tứ ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng cũng không tìm ra nguyên nhân trong chuyện này, cảm thấy vô cùng nhức óc a~~Hóa ra là phụ hoàng yêu Tiên Tôn, không hề yêu mẫu thân, vậy tức là phụ hoàng cũng không yêu nó.

Mối quan hệ này thật là rắc rối, khiến cho một tiểu hài tử muốn hiểu rõ thêm thật là…Không có khả năng, Huyền Thanh chọn lấy một móc nối quan trọng nhất, đơn giản nhất hỏi nó: “Một khối ngọc bội khác nằm trên người ai?”

Thiên Tứ không cần suy nghĩ lập tức trả lời: “Tiên Tôn.”

“Người có mảnh ngọc bội ấy là gì của ngươi?”

“Là mẫu thân của ta.” Thiên Tứ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Ngọc bội ở trên người Tiên Tôn, vậy tức là Tiên Tôn là mẫu thân của ta.” Thiên Tứ càng nói càng túng quẫn, “Nhưng…Mẫu thân của ta là “Nữ nhân”, còn Tiên Tôn là “Nam nhân”, mấy quả trứng kia mẫu thân của chúng nó đều là “Nữ nhân” hết a~~Tại sao mẫu thân của ta lại là “Nam nhân” chứ?!?”

“Ta cũng không biết.” Mặc dù nói: Trên đời này không có gì là không thể, nhưng đây là lần đầu tiên Huyền Thanh gặp phải chuyện kì lạ như vậy, “Ngươi đi mà hỏi ‘Mẫu thân’ của ngươi kìa.”

“Tại sao ngươi là “Nam nhân” mà có thể trở thành mẫu thân của ta?”

Tiên Tôn bị ánh mắt tràn ngập câu hỏi “Tại sao” của Thiên Tứ áp đảo liền thối lui về phía sau, “Ta không phải là mẫu thân của ngươi.”

“Nhưng phụ hoàng đã nói với ta rằng: Người có khối ngọc bội còn lại chính là mẫu thân của ta.” Thiên Tứ suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, “Phụ hoàng mặc dù không nói cho ta biết “Nam nhân” vẫn có thể làm mẫu thân được, nhưng phụ hoàng yêu ngươi, cho nên ngươi nhất định là mẫu thân của ta.”

Thiên Tứ gật gù ra vẻ hết sức tán dướng ý kiến của mình, “Mẫu thân!” Thiên Tứ chu cái mỏ nhỏ nhắn “đánh” về hướng “Mẫu thân” của mình, bỗng dưng hai mắt hoa lên, “Mẫu thân” của nó lập tức biến mất,rồi xuất hiện phía sau lưng nó, Huyền Thanh đứng tại chỗ bày ra vẻ mặt bất lương xem hai người kia làm trò.

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Mắt thấy Thiên Tứ chuẩn bị tư thế bổ tới, Tiên Tôn sắc mặt đại biến hỏi hắn.

Sau khi gặm xong quả Tiên Đào nằm trên bàn, Huyền Thanh đưa tay xỉa răng một cách vô cùng bỉ ổi nói: “Lão tình nhân Long Đế của ngươi đưa mảnh ngọc bội cho Thiên Tứ, rồi nói với nó mảnh ngọc bội kia vốn là một cặp, người giữ mảnh ngọc bội còn lại chính là mẫu thân của nó, cho nên ngươi chính là mẫu thân của Thiên Tứ, ngươi làm ‘Mẫu thân’ như thế nào mà ngay cả đứa con mình rứt ruột sinh ra cũng không biết?”

Thiên Tứ lệ rơi đầy mặt, “Ô ô ô ô. . . Mẫu thân a. . .”

“Chuyện đó không thể nào, ta và Ngao Phóng chỉ làm chuyện ấy có một lần, hơn nữa ta lại là. . .” Tiên Tôn nhất thời khó có thể giải thích, “Chuyện này…Ta phải đi hỏi Ngao Phóng.”

Sau đó, Tiên Tôn hóa thành một đạo quang rồi biến mất, Thiên Tứ lệ thủy tuôn trào dữ dội hơn, nhào vào lòng Huyền Thanh, “Phụ hoàng và mẫu thân đều không thương ta. . . Ô ô. . . Tất cả đều không thương ta. . . Huyền Thanh, bọn họ vì cái gì lại sinh ra ta?”

“Bọn họ nếu không thương ngươi thì tại sao lại sinh ra ngươi chứ? Cho dù bọn họ không cần ngươi vẫn còn có ta bên cạnh ngươi, ngươi chính là Thiên Tứ do ta nhặt được.” Lai lịch mảnh ngọc bội đã được xác nhận, thân phận của Thiên Tứ cũng từ đó mà được hé lộ, bất luận Thiên Tứ từ đâu mà đến thì nó vĩnh viễn là Thiên Tứ của hắn.

“Ngươi có yêu ta không?”

Huyền Thanh mím môi chau mày, nhìn nhìn vẻ mặt cực-kì-khao-khát-câu-trả-lời của Thiên Tứ, lập tức vứt bỏ cái gì gọi là giữ vững lập trường, đáp: “Yêu.”

Nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Thiên Tứ nước mắt lưng tròng mỉm cười hạnh phúc, từ từ sà vào lòng hắn, “Ta cũng yêu ngươi, rất rất rất là yêu ngươi.”

Huyền Thanh nghe xong, không khỏi cười khổ, khẽ nâng tay trái lên, người tu đạo thường chủ động đoạn tuyệt tất cả mối nhân duyên, nhưng càng tìm cách cắt đứt thì sợi dây nhân duyên ấy lại càng bám chặt hơn.

Ha hả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.