Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu

Chương 12




Về phần những chuyện xảy ra sau đó, hẳn là mọi người đều đã biết rồi heng.

Cái màn gặp mặt với Lý Sơ và Điển Mặc, chẳng có gì hay ho để kể cả, dù gì thì nhiệm vụ trò chuyện tiếp đón cũng đều do một tay Nghiêm Trang lo liệu mà. Tôi chỉ việc sắm vai một tên ái nam ái nữ, chốc chốc thì soi gương, chốc chốc lại chỉnh trang trâm cài.

Chẳng qua mục đích bọn họ đến đây cũng thật đáng kinh ngạc, sao họ dám đến để bắt tôi về chớ.

Lý Sơ nói chuyện chẳng đâu ra đâu, song tôi vẫn có thể hiểu được nội dung chủ yếu, đại khái là nhóc ta bị đổ tội là đã gây ra tất cả những biến cố trên núi Bình Tâm. Giờ chỉ còn cách bắt cái đứa tội đồ là tôi về, thì mới giải oan cho nhóc được.

Tôi vờ như lơ đãng liếc qua chỗ cậu nhóc, rồi lại ngó sang Điển Mặc ở sau lưng nhóc.

Bụng bảo dạ, Lý Sơ hả mậy, cứ tiếp tục ngây thơ vô (số) tội đi con, dù sao thì tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện cũng cóc có phải anh đây đâu, mà là cái thằng đệ tử đang đứng sau lưng mày kia kìa.

Thấy Lý Sơ gọi Điển Mặc là Tiểu Hắc, nên từ giờ tôi cũng sẽ bắt chước gọi theo.

Tiểu Hắc đảo mắt qua chỗ tôi mấy lần, nhưng tôi nghĩ gã ta chắc gì đã nhận ra tôi là ai đâu.

Dù sao thì cái đứa mà gã gặp là con tò he, còn tôi bây giờ lại là một con người hoàn chỉnh cơ mà, ngay đến phần hồn bị phá hỏng cũng được tu sửa lại như mới rồi. Mặc cho việc gã ta không ngừng săm soi cả người tôi, tôi vẫn chỉ lo mải mê ngắm nghía bộ móng tay của mình, Tiểu Hắc hình như nghĩ ngợi chi đó, rồi lại đảo mắt sang chỗ Nghiêm Trang.

Không cần ngước lên nhìn, tôi cũng biết hai tên này đang đấu mắt với nhau, trong lòng mỗi người lại ôm mưu đồ riêng.

Tôi tranh thủ liếc mắt dòm Lý Sơ, thằng nhóc đang nhìn đăm đăm vào cốc trà trong tay, thả hồn theo mây gió, chả biết đã ‘du hành’ đến cõi nào rồi.

Ta nói chưa thấy cái đứa nào số đỏ như thằng này hết nha.

Đợi được một hồi lâu, tôi bắt đầu thấy chán, bèn mượn cái cớ đi dặm lại lớp trang điểm mà chuồn lẹ, đằng nào thì những chuyện còn lại cũng đều do Nghiêm Trang tự xử mà.

Vừa tránh được khỏi tầm mắt của hai tên đó tôi liền thở phào nhẹ nhõm, tót thẳng về gian phòng của môn chủ, vừa nằm lăn ra giường tôi liền bắt tay vào thực hiện một hành vi mà từ lâu đã muốn làm nhưng lại chẳng có cơ hội được làm – Suy ngẫm.

Nghiêm Trang đã huỵch toẹt tất tần tật với tôi về mưu đồ của y, với một kẻ đã mất đi năng lực tu luyện pháp lực như gã mà nói, có được một con tò he tuyệt đối ngoan ngoãn phục tùng như tôi mà nói thì đúng là chẳng còn gì bằng.

Chẳng qua ý đồ của gã khi tiếp xúc với Lý Sơ và Tiểu Hắc là gì, thì tôi không rõ lắm.

Tôi nằm mơ màng ngủ thiếp đi hồi nào không hay, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên đánh thức mình dậy.

Tôi giương mắt lên nhìn, thì bắt gặp ngay Nghiêm Trang đang đẩy cửa bước vào.

Tôi thấy mặt y đanh lại, theo sau là Tăng Ảnh. Hắn ta cũng trông thấy tôi, song chẳng tỏ thái độ gì, mà đi thẳng tới trước bàn trang điểm, lầm rầm đọc thần chú, chỗ bức tường vừa lõm vào lóe lên tia sáng, rồi ở đó xuất hiện một cái hộp.

Nghiêm Trang cũng không ngại việc tôi có mặt ở đó, trực tiếp mở hộp ra, bên trong có để một bó nhang.

Có chậm lụt tới đâu đi nữa cũng hiểu Nghiêm Trang nửa đêm nửa hôm qua đây chắc chắn không phải để thắp hương cho tôi rồi, máu tò mò lại nổi lên, tôi hỏi: “Anh làm gì đấy?”

Nghiêm Trang nhìn tôi, rồi đáp: “Đằng nào thì trước sau gì mi cũng sẽ biết thôi. Mau qua đây.”

Tôi vội sà qua đó, Nghiêm Trang đốt bó nhang lên rồi cầm huơ qua huơ lại trước mặt tôi, khói hương lượn lờ, tôi còn đang mải phân tích xem bó hương này có thành phần là gì, thì bất thình lình cảm giác choáng váng kéo đến làm cho tôi đứng không vững nổi.

Nghiêm Trang lập tức đưa bó nhang ra chỗ khác: “Đây là trầm hương được đặc chế từ cây hương thảo, số lượng cực kì có hạn. Đương nhiên nó vô hại với con người, nhưng với những thứ phi nhân loại, hễ hít phải sẽ đều giống như trúng thuốc mê vậy.” – Y nhìn tôi rồi nói tiếp – “Ví dụ như con yêu quái nhà mi, có phải cảm thấy cả người lắc lư muốn té lắm rồi không?”

Không, tôi có lắc với chả lư gì đâu, thứ đang lắc lư điên cuồng là cái thế giới này đấy chớ.

Tăng Ảnh lấy ra một tấm mạng che mặt, trùm lên cho tôi. Một lúc lâu sau, tôi mới thấy bình thường trở lại.

“Khăn trùm đầu này có thể ngăn khói hương thảo, mi đừng có tháo nó xuống.” – Tăng Ảnh căn dặn tôi, lại hỏi – “Môn chủ, bây giờ đi đổi toàn bộ trầm hương trong phái chúng ta thành hương thảo này sao?”

Nghiêm Trang gật đầu.

“Anh, muốn đối phó, với ai?” – Rốt cục tôi vẫn không nhịn được mà bật thốt câu hỏi.

“Lý Sơ là con người, vậy mi nói xem ta muốn xử ai đây?”

“Tiểu Hắc?”

“Ta không tin hắn lại là con người đâu. Muốn thăm dò nguồn gốc của hắn, thì trước hết phải phá dỡ bức tường phòng ngự của hắn đã, vì vậy ta mới cần tới hương thảo, chẳng qua cũng thật là phiền ghê.” – Nghiêm Trang thở dài thườn thượt – “Chỉ riêng chuẩn bị trận pháp thôi mà đến tận bây giờ mới xong.”

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, mới hỏi: “Sao anh không dùng mắt thần của mình để soi xem bản thể của gã, việc gì phải thuốc gã rồi còn bày vẽ trận pháp nữa?”

Tôi thừa nhận tôi nói như vậy là có ý đồ riêng. Lai lịch của Tiểu Hắc thật bất minh, làm tôi cũng tò mò muốn chết luôn hà. Mà nếu Nghiêm Trang đã có siêu năng lực này, thì sao không lợi dụng nó để thỏa mãn chút đỉnh óc tò mò của mọi người đi.

Nghiêm Trang vừa nghe liền run bắn người lên, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt y, thậm chí còn pha lẫn cả nét sợ hãi trong đó.

“Nếu có thể dễ dàng sử dụng mắt thần như vậy, thì việc gì ta lại không làm chứ?” – Nghiêm Trang rề rà lên tiếng – “Nhưng là, mắt thần này của ta tuy rằng rất hữu ích, song, tác dụng phụ của nó thì lại quá nghiêm trọng.”

“Giề?” – Tôi ngơ ngáo, đúng lúc này Tăng Ảnh bước vào, báo cáo việc đã đổi xong toàn bộ trầm hương.

Nghiêm Trang gật gù, rồi bỏ ra ngoài.

Tôi nhận ra tướng đi của gã thậm chí đã bắt đầu chệch choạng rồi.

Tăng Ảnh dặn tôi tuyệt đối không được tháo khăn che mặt ra, rồi quay đầu tính bỏ đi theo, tôi vội giữ hắn lại.

“Môn chủ ấy, con mắt đó của anh ta, bị làm sao vậy?” – Tôi bắt đầu cà lăm, cố gắng sắp xếp từ ngữ thành một câu hoàn chỉnh.

Tăng Ảnh lia mắt nhìn tôi một cái, vậy nhưng đến khi trả lời lại tỏ ra rất hớn hở: “Mỗi lần sử dụng mắt thần, môn chủ đều phải gặp tác dụng phụ trong mười hai canh giờ.”

“Tác dụng phụ gì thế?”

Tăng Ảnh chỉ chỉ lên đầu tôi: “Chính là cái này.”

Tôi cúi đầu xuống, liền trông thấy mớ trang sức lủng lẳng: “Sở thích giả gái? Thích làm pede à?”

Tăng Ảnh gật đầu: “Cộng với gu thẩm mỹ trở nên kì cục nữa.”

Tôi đứng ngẩn tò te ra đó.

Mắt thần là báu vật trong thiên hạ, trên thế gian này ai cũng ao ước có nó.

Thế nhưng, nếu mọi người biết cái giá phải trả khi sử dụng mắt thần chính là có thêm cái sở thích đồng bóng cùng với gu thẩm mỹ bị biến dị, thì tôi thật hoài nghi không biết có ai thèm nó nữa hay không?

Cũng khó trách, hôm nọ sau khi Nghiêm Trang dùng mắt thần để thu phục tôi xong, liền ba chân bốn cẳng chạy về phòng.

Khỏi nói cũng biết là phải lo về lo mặc đầm rồi.

“Thế nhưng, nếu đã biết là trong mười hai canh giờ sẽ mắc phải cái sở thích quái dị ấy, vậy thì khỏe re rồi, chỉ cần không mặc là được chứ gì.” – Tôi kiến nghị.

Tăng Ảnh thở dài: “Nào có đơn giản như vậy. Hiệu lực cưỡng chế của mắt thần, hẳn là mi cũng từng trải nghiệm qua rồi đúng chứ?”

Đúng thế, thân là một con yêu quái, tôi đã từng cảm nhận một cách hết sức sâu sắc năng lực của mắt thần.

“Cho dù tự mình biết điều này rất dị hợm, rất biến thái, thế nhưng, môn chủ vẫn không tài nào khống chế bản thân được. Mấy năm trở lại đây môn chủ cũng đã thử nghĩ ra rất nhiều biện pháp, chung quy vẫn là có chống cự thế nào cũng vô ích thôi, hoàn toàn không có tác dụng.” – Tăng Ảnh lại thở dài não nề – “Mắt thần mang đến nhiều lợi ích như thế, chỉ dùng thử một lần thôi ngươi sẽ không bao giờ quên được đâu. Vậy nhưng càng sử dụng nhiều, tác dụng phụ của nó lại càng đáng sợ hơn. Hồi ta mới nhập môn, mớ phụ tùng trang sức của môn chủ còn chưa có thấy gớm dữ vậy đâu, mà thời gian hiệu nghiệm cũng chỉ kéo dài bảy canh giờ mà thôi; giờ đây nó diễn tiến ngày càng dữ dội hơn, thời gian cũng lâu thêm rồi.”

Tôi âm thầm dành ra ba phút mặc niệm cho Nghiêm Trang.

Sau khi Tăng Ảnh đi rồi, tôi nằm trên giường cố cách mấy cũng không ngủ lại được.

Thế là lại nghĩ lan man về loại hương thảo có thể làm những thứ phi nhân loại hôn mê, nghĩ về Tiểu Hắc và Lý Sơ, nghĩ về Nghiêm Trang và Tăng Ảnh, nghĩ tới nỗi đầu nhức bưng bưng.

Trằn trọc mãi vẫn ngủ không được, tôi quyết định ra ngoài đi dạo.

Vừa mở mắt ra, liền thấy một khuôn mặt hiện ra trước mắt, mặt của Tiểu Hắc.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là, ây dà, lẽ nào tôi lại biến hình xong và hiện đang nhìn vào gương đây.

Sau đó tôi thấy miệng “mình” hé ra, thốt lên từng từ một: “Đã lâu không gặp.”

Bao nhiêu lông lá trên người tôi đều sởn lên hết, cái giọng này, cái điệu bộ này, đây là Tiểu Hắc phiên bản gốc đó nha!

Tiểu Hắc ghé vào bên giường tôi, một tay chống cằm: “Xem ra mày cũng đã có một cuộc kỳ ngộ nhỉ. Đáng lý ra lượng pháp thuật mà mày hấp thu vào rồi lại giải phóng ra, đã hoàn toàn vượt xa mức mà mày có thể chịu đựng được, bởi vậy nên hồn phách bị tổn hại, lẽ ra đã không thể nào hoàn toàn thành tinh để hóa thành người được nữa. Rốt cục là ai, mà lại sẵn sàng lấy hồn của mình đắp vào cho mày như thế, đừng nói là Hà Đồng – Môn chủ của môn phái Bế Phong đó nha?”

Xem ra gã chẳng chút nghi ngờ gì về danh tính của tôi cả, vậy thôi tôi cũng chẳng việc gì phải làm bộ làm tịch nữa.

“Sao anh lại tới đây?”

“Mày cho là tao muốn tới à, còn chẳng phải tại thằng nhóc Lý Sơ kia…” – Gã chỉ nói tới đó, rồi lại vỗ vỗ lên mặt tôi – “Cơ mà tới rồi thì cũng tốt, trông mày thế này, thú vị hơn nhiều rồi đó.”

Tiểu Hắc thì mải lo tấm tắc khen ngợi, phần tôi lại không khỏi nghĩ tới lời Nghiêm Trang đã nói lúc đó cùng với mớ hương thảo kia, hỏi nhát gừng: “Anh, không thấy đầu óc choáng váng hả?”

Tiểu Hắc lập tức hiểu ngay tôi đang đề cập tới điều gì: “Hương thảo ấy à, dùng để xua đuổi những sinh vật không phải loài người chứ gì. Hắn ta đoán đúng rồi đó, chẳng qua, vẫn chưa đủ lắm. Thân thể này của tao, thật ra lại là con người 100% đó. Thế nhưng, tao cũng có thể hùa theo hắn diễn vở kịch này, đằng nào thì, cũng không nằm ngoài dự tính của tao được đâu.”

Một câu hai nghĩa à nha.

Đôi mắt Tiểu Hắc sáng rực lên trong đêm đen: “Vừa hay có mặt mày ở đây. Tao đang có việc cần tới mày đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.