"Cậu với Marcus đang có chuyện gì thế?" Hillary hỏi tôi vào buổi sáng hôm sau trong lúc đang lục lọi đống quần áo chồng chất ngày một nhiều bên cạnh giường. Tôi cố ghìm lại sự thôi thúc muốn gấp chỗ quần áo đó cho cô ấy
"Không có chuyện gì hết đâu, thật đấy." Tôi ra khỏi giường và nhanh chóng bắt đầu gấp chăn.
"Có gì hứa hẹn không?" Cô ấy mặc chiếc quần vải cốt tông dày vào, buộc dải rút và thắt lại ngang hông.
"Cũng có thể."
Năm ngoái, Hillary chia tay với anh bạn trai Correy, họ yêu nhau được bốn năm, đó là một anh chàng tốt bụng, thông minh, tuyệt vời ở nhiều mặt. Nhưng Hillary thì lại tin rằng dù mối quan hệ đó cũng tốt đẹp đấy, nhưng vẫn chưa đủ. "Anh ta chưa phải là Người đó," cô ấy cứ nói như vậy. Tôi còn nhớ Darcy đã bảo với Hillary rằng có thể cô ấy sẽ phải xem lại quan điểm đó khi nào bước vào giữa những năm tuổi ba mươi, một câu mà rất lâu sau đó Hillary và tôi đều xào xáo lại. Đúng là phong cách rất Darcy, từ xưa đến nay vẫn thế, vô ý tứ. Thế nhưng, khi thời gian dần trôi, tôi không thể không tự hỏi có phải Hillary đã phạm phải một sai lầm. Một năm sau, giờ cô ấy thế này đây, tự lôi mình vào những cuộc hẹn với những người chưa quen biết mà chẳng đem lại kết quả gì, trong khi người ta đồn rằng anh bạn trai cũ của cô ấy vừa chuyển đến sống ở căn hộ Tribeca với một nữ sinh viên trường y hai mươi ba tuổi, trông giống hệt Cameron Diaz. Hillary tuyên bố điều đó chẳng khiến cô ấy phải bận tâm. Tôi thấy khó tin lắm, ngay cả với một người có tích cách cương quyết đi nữa. Dù sao thì cô ấy cũng không có vẻ gì nóng vội đi tìm ngay một anh chàng khác thay thế Corey.
"Hứa hẹn trong mùa hè thôi hay là hứa hẹn về lâu về dài?" cô ấy hỏi, đưa tay lùa qua mái tóc ngắn màu hung.
"Mình không biết. Có thể hứa hẹn về lâu về dài."
"Tối qua trông hai người cứ như một đôi thật sự," cô ấy nói. "Lúc ở sàn nhảy ấy."
"Thế à?" tôi hỏi, thầm nghĩ nếu trông bọn tôi như một đôi thì chắc chắn Dex phải biết là tôi không nghĩ ngợi nhiều đến anh ta.
Cô ấy gật đầu, tìm kiếm cái áo phông có chữ "Thử Thách Đồng Đội", ngửi hai bên nách áo trước khi ném qua chỗ tôi. "Có sạch không? Cậu ngửi xem."
"Mình sẽ không ngửi áo cậu đâu," tôi nói, ném trả lại. "Cậu kinh quá đi mất."
Cô ấy bật cười, mặc chiếc áo rõ ràng là còn sạch. "Ờ… Hai cậu ở ngoài đó cứ thì thầm với lại cười cợt. Mình đã nghĩ là tối qua thế nào hai cậu cũng ở với nhau, mình sẽ được một mình một phòng."
Tôi cười. "Xin lỗi đã làm cậu thất vọng."
"Cậu làm anh ta thất vọng nhiều hơn ấy chứ."
"Không. Lúc bọn mình về, anh ta chỉ chúc ngủ ngon thôi. Thậm chí còn chẳng hôn."
Hillary đã biết về nụ hôn đầu của tôi và Marcus. "Sao lại không?"
"Mình không biết. Chắc là cả hai đều đang thận trọng tiến tới. Từ giờ đến tháng Chín bọn mình sẽ còn liên lạc với nhau nhiều… Cậu biết đấy, anh ta cũng dự đám cưới mà. Nếu chuyện hỏng bét cả thì có thể sẽ tệ lắm."
Trông cô ấy có vẻ như đang nghĩ ngợi điều tôi vừa nói. Trong giây phút, tôi khao khát muốn kể cho Hillary nghe tất cả mọi chuyện với Dex. Tôi tin cô ấy. Nhưng tôi không nói, lấy lý do là lúc nào cũng có thể kể với cô ấy được, nhưng không thể rút lại lời đã nói và xóa hết những gì cô ấy biết. Khi nào chúng tôi ở cạnh nhau thì tôi sẽ cảm thấy ngượng ngùng hơn, cứ liên tục nghĩ rằng cô ấy đang nghĩ về chuyện đó. Dù sao… chuyện cũng đã qua rồi. Thực sự chẳng còn gì để nói nữa.
Chúng tôi xuống tầng dưới. Những người ở cùng nhà đã tụ tập nhau lại quanh bàn ăn.
"Ngoài trời thật không chê vào đâu được," Darcy nói, đứng dậy, vươn vai, khoe cả vùng bụng phẳng lỳ bên dưới cái áo phông lửng. Cô ấy lại ngồi xuống bàn, chơi tiếp trò tú lơ khơ một người.
Claire ngẩng lên khỏi chiếc máy Palm Pilot. "Thời tiết tuyệt vời để ra biể
"Thời tiết tuyệt vời để đánh gôn," Hillary nói, nhìn Dex và Marcus. "Có ai thích đi không?"
"Ừm, có lẽ," Dex nói, ngẩng lên khỏi trang báo thể thao, liếc nhìn. "Có muốn tôi gọi điện xem thử chúng ta có hẹn được giờ chơi gôn không?"
Darcy đập mấy lá bài đánh rầm xuống bàn, nhìn quanh thách thức.
Hillary chẳng có vẻ gì là để ý đến việc Darcy phản đối đi đánh gôn cả, vì cô ấy nói, "Hay là ta cứ đến chỗ nào tập đánh cũng được."
"Không! Không! Không! Không có gôn ghiếc gì hết!" Darcy lại đập bàn, lần này dùng nắm tay. "Không phải vào ngày đầu tiên đi chơi! Chúng ta phải ở bên nhau! Tất cả mọi người. Đúng không, Rachel?"
"Chắc như thế tức là hôm nay không còn gôn ghiếc gì rồi," Dex nói, trước khi tôi bị ép phải tham gia vào cuộc tranh cãi gay go về gôn. "Lệnh của Darcy mà."
Hillary đứng dậy rời khỏi bàn, vẻ mặt biểu lộ nỗi ghét cay ghét đắng.
"Tôi chỉ muốn tất cả chúng ta ở bên nhau trên bãi biển thôi mà," Darcy nói, quay ngoắt từ chỗ ích kỷ sang rộng lượng.
"Và em làm cho cái viễn cảnh đó có vẻ tươi sáng dễ chịu quá," Dex đứng dậy, tiến đến chỗ bàn rửa, bắt đầu pha cà phê.
"Anh làm sao thế hả, quàu quạu?" Darcy nói khi Dex quay lưng lại, như thể anh ta mới là người vừa mới bảo cô ấy phải tận hưởng ngày hôm nay như thế nào. "Đúng là đồ khọm hom. Giời ạ."
"Khọm hom là cái gì?" Marcus hỏi, gãi gãi tai. Đó là câu đầu tiên anh ta tham gia vào cuộc nói chuyện sáng nay. Trông anh ta như còn đang ngủ dở. "Tôi nghe thấy lạ tai."
"Cứ việc nhìn ngay đằng kia thì biết." Darcy nói, chỉ vào Dex. "Từ lúc đến đây anh ta cứ bực bội khó chịu suốt.�
"Anh không biết," Dex nói. Tôi muốn anh ta quay người lại để có thể nhìn thấy rõ nét mặt anh ta.
"Có. Đúng không?" Darcy hỏi tất cả những người còn lại, đặc biệt nhìn tôi. Làm bạn với Darcy đã dạy cho tôi nghệ thuật xoa dịu tình hình. Nhưng việc ngủ với vị hôn phu của cô ấy đã làm cho bản năng đó của tôi trở nên kém cỏi đi mất rồi. Tôi chẳng có hứng thú đâu và chen vào. Và cũng không ai muốn bị lôi kéo vào cuộc tranh cãi mang tính riêng tư của hai người đó. Bọn tôi đều chỉ nhún vai hoặc nhìn đi chỗ khác.
Tuy nhiên, đúng là Dex có hơi lặng lẽ ủ dột thật. Tôi tự hỏi không biết tâm trạng của anh ta có liên quan gì đến mình không. Có thể thấy tôi ở bên Marcus đã khiến anh ta khó chịu. Không phải là ghen ầm lên, chỉ là cảm giác nhói đau như tôi từng cảm thấy. Hay có lẽ anh ta chỉ đang nghĩ đến Darcy, nghĩ cô ấy là kẻ thích điều khiển người khác, đúng như cái tính cô ấy là vậy. Tôi luôn luôn để ý đến những yêu cầu của Darcy – bạn không thể không để ý được đâu – nhưng thời gian gần đây, tôi ngày càng ít chịu đựng nổi cô ấy. Tôi mệt mỏi vì cô ấy lúc nào cũng bắt người khác làm theo ý mình rồi. Có thể Dex cũng cảm thấy như vậy.
"Chúng ta ăn sáng thế nào đây?" Marcus vừa ngáp thành tiếng vừa hỏi.
Claire liếc cái đồng hồ Cartier đính kim cương của mình. "Ý anh là bữa nửa buổi ư."
"Sao cũng được. Miễn là ăn," Marcus nói.
Chúng tôi trao đổi với nhau các lựa chọn và quyết định bỏ qua cái cảnh đông đúc ở khu Đông Hampton. Hillary nói ngày hôm qua cô ấy đã mua những món cần thiết nhất.
"Cô bảo những món cần thiết, có phải là bánh Pop-Tarts không?" Marcus hỏi.
"Đây." Hillary đặt xuống bàn nào bát, nào thìa, và một hộp ngũ cốc Rice Krispies. "Xin mời."
Marcus mở hộp, đổ một ít vào bát. Anh ta nhìn tôi ngồi phía bên kia bàn không?"
Tôi gật, và Marcus lấy bát cho tôi. Anh ta cũng chẳng hỏi xem còn ai muốn ăn ngũ cốc không, chỉ đặt hộp xuống bàn.
"Chuối không?" anh ta hỏi tôi.
"Có."
Anh ta bóc vỏ quả chuối, cắt từng lát cho vào bát tôi và bát anh ta, lần lượt người này rồi đến người kia. Phần chuối bị thâm thì anh ta ăn. Chúng tôi chia nhau một quả chuối. Điều này cũng có ý nghĩa đấy chứ. Dex liếc mắt về phía tôi, khi Marcus thả lát chuối gọn ghẽ cuối cùng vào bát cho tôi, để miếng cuối không ngon lành ở lại trong vỏ như nó vốn thế.
° ° °
Vài tiếng sau, cuối cùng chúng tôi cũng sẵn sàng ra biển. Claire và Darcy từ phòng đi ra, mang theo túi vải bạt thời trang, nhét đầy đến tận miệng nào khăn tắm mới đắt tiền, nào tạp chí, kem bôi da, bình đựng nước, điện thoại di động và đồ trang điểm. Hillary chỉ có mỗi cái khăn tắm nhỏ mang từ nhà đi và một cái đĩa ném Frisbee. Tôi thì thuộc loại trung bình với một khăn tắm, máy nghe đĩa CD và một chai nước. Sáu người chúng tôi đi thành một hàng ngang, những đôi dép xỏ ngón loẹt quẹt trên vỉa hè cùng với thứ âm thanh dễ chịu của mùa hạ. Claire và Hillary mỗi người trấn một đầu, ở giữa là một cặp đôi có sẵn và một cặp có-thể-thành-đôi. Chúng tôi đi qua khu đỗ xe ở bãi tắm, trèo qua một gò cát, ngần ngừ trong giây lát, lần đầu tiên cả nhóm cùng nhau nhìn ngắm biển. Tôi lấy làm mừng là mình không còn ở cái bang Indiana nằm trọn trong đất liền nữa, nơi mà mọi người gọi hồ Michigan là "bãi biển". Khung cảnh thật tuyệt vời. Nó gần như khiến tôi quên bẵng đi rằng mình đã từng ngủ với Dex.
Dex dẫn đầu cả đoàn đi xuống bãi biển đông đúc, tìm cho mọi người một chỗ ở giữa gò cát và biển, nơi đây cát vẫn còn mềm nhưng cũng không bị lún, đủ để trải khăn ra nằm. Marcus đặt khăn của anh ta cạnh chỗ tôi; phía bên kia tôi là Darcy, rồi đến Dex cạnh cô ấy. Hillary và Claire ngồi phía trước mặt chúng tôi. Mặt trời toả nắng rực rỡ nhưng không quá nóng. Claire cảnh báo mọi người về những tia UV, rằng những ngày này phải hết sức cẩn thận. "Các cậu có thể bị cháy nắng rất nặng mà thậm chí chẳng hề nhận ra trước khi quá muộn
Marcus đề nghị bôi kem chống nắng lên lưng cho tôi.
"Thôi, cảm ơn anh," tôi nói. Nhưng lúc tôi cố gắng xoay xở để bôi lên chỗ giữa lưng, anh ta cầm lấy lọ kem từ tay tôi và bôi hộ, cẩn thận khéo léo bôi quanh những đường viền ở áo bơi của tôi.
"Dex, bôi cho em," Darcy vui vẻ nói, cởi chiếc quần soóc trắng ra, ngồi xổm trước mặt Dex trong bộ bikini đen. "Đây. Anh dùng loại dầu dừa ấy."
Claire phàn nàn rằng trong loại dầu đó chẳng có mấy chất chống nắng, rằng chúng tôi già rồi, đừng giữ da rám nắng, khi nào các nếp nhăn xuất hiện thì Darcy sẽ phải hối hận. Darcy tròn mắt và nói cô ấy chẳng quan tâm, mặc kệ các nếp nhăn, giờ cứ phải tận hưởng đã. Tôi biết rồi lát sau mình sẽ bị tống đầy tai bởi những lời Darcy nói, bảo rằng Claire chỉ ghen tị vì làn da trắng của cô ấy chuyển thẳng từ màu trắng sang màu hồng rực. "Khi nào bốn mươi tuổi cậu sẽ ân hận," Claire nói, mặt cô ấy bị một cái mũ cói to đùng che khuất.
"Không, mình sẽ không ân hận. Chỉ cần đi tái tạo da bằng tia laze là xong." Darcy chỉnh lại quần áo bikini rồi nhanh nhẹn khéo léo bôi dầu lên bắp chân. Tôi đã quan sát cô ấy bôi dầu lên người hơn mười lăm năm nay rồi. Mùa hè nào cô ấy cũng đặt mục tiêu rám nắng hết cỡ. Thường thì hai bọn tôi nằm dài ở sân sau nhà cô ấy với một hộp dầu Criscoto, một lọ kem Sun-In và một cái vòi phun nước trong vườn để chốc chốc lại nghỉ ngơi. Thật đúng là tra tấn dã man không để đâu cho hết. Nhưng tôi cố gắng khổ sở chịu đựng cái trò đó, tin rằng sắc tố da sẫm màu đại loại cũng là một đặc điểm hấp dẫn. Da tôi trắng nhạt giống da Claire, thế là ngày nào Darcy cũng giục phơi nắng nhiều hơn.
Claire bảo rằng phẫu thuật thẩm mỹ chẳng chữa được bệnh ung thư da đâu.
"Ôi giời đất ơi!" Darcy nói. "Thế thì cứ đội cái mũ dở hơi mà ngồi đó đi."
Claire mở miệng rồi nhanh chóng khép lại, trông có vẻ bị tổn thương. "Xin lỗi. Tôi chỉ muốn giúp thôi."
Darcy nở một nụ cười làm hoà với Claire. "Mình biết, cưng à. Mình không cố ý quát nạt cậu đâ
Dex nhìn tôi, nhăn mặt như thể muốn nói ước gì cả hai người đó im miệng đi. Đó là lần đầu tiên trong ngày chúng tôi thực sự giao tiếp với nhau. Tôi cho phép mình mỉm cười đáp lại. Gương mặt anh ta nở một nụ cười rạng rỡ. Anh ta quá đẹp trai đến đau đớn. Giống như khi nhìn vào mặt trời vậy. Anh ta đứng lên chỉnh lại cái khăn bị gió lật. Tôi nhìn vào lưng anh ta, rồi nhìn xuống bắp chân, cảm giác ùa đến, nhớ lại chuyện đã qua. Anh ta đã nằm trên giường của mình. Không phải tôi muốn màn đó lặp lại đâu. Nhưng mà, ôi, thân hình anh ta đẹp thật - khổ người to lớn nhưng lại săn chắc. Tôi không phải là người chỉ thích hình thể, nhưng tôi vẫn ngưỡng mộ một thân hình đẹp chứ. Anh ta lại ngồi xuống đúng lúc tôi quay đi.
Marcus hỏi xem có ai muốn chơi ném đĩa Frisbee không. Tôi bảo không, rằng mình mệt lắm, nhưng tôi đang nghĩ, điều cuối cùng mà tôi muốn làm là chạy vòng quanh với cái bụng trắng trẻo mềm mại lộ ra dưới bộ tankini. Nhưng Hillary thì đồng ý, và thế là bọn họ chơi với nhau, cái cảnh hai người khéo chơi để lại cho những người còn lại cảm giác buồn chán.
"Đưa em cái áo sơ mi." Darcy nói với Dex.
"Làm ơn?"
"Nói thế là có ‘làm ơn’ rồi," Darcy nói.
"Nói đi," anh ta bảo, bỏ một miếng bánh quế Altoid vào miệng.
Darcy đấm thật mạnh vào bụng anh ta.
"Ối," Dex nói bằng một giọng vô cảm, cho thấy rằng chẳng đau đớn tí ti.
Cô ấy lại chuẩn bị đánh nữa, nhưng bị anh ta tóm lấy cổ tay.
"Cư xử cho đàng hoàng đi. Em đúng là trẻ con," anh ta âu yếm nói. Cơn giận dỗi sáng nay đã không còn.
"Em có thế đâu," cô ấy nói, xích lại chỗ khăn anh ta ngồi. Darcy áp những ngón tay vào ngực anh ta, chuẩn bị hôn.
Tôi đeo kính râm vào và nhìn đi chỗ khác. Nếu bảo cái cảm giác trong tôi lúc này không phải ghen thì một lời nói dối chính hiệu.
° ° °
Tối đó, tất cả chúng tôi dự một bữa tiệc ở Bridgehampton. Ngôi nhà đó rất rộng, có một cái bể bơi hình chữ L nằm trong khung cảnh đẹp tuyệt vời, ít nhất có hai mươi ngọn đuốc nhỏ để trang trí. Tôi đưa mắt quan sát khách khứa ở sân sau nhà, trông thấy toàn váy ngắn váy dài màu tím, hồng rực và cam. Có vẻ như tất cả phụ nữ, giống như tôi, đều đã đọc bài báo "màu sáng lên ngôi, màu tối thoái trào". Theo lời khuyên, tôi mua một chiếc váy mùa hè màu xanh lá cây, cái váy màu chói rực, dễ khiến cho người ta nhớ đến độ không thể đem ra diện lần nữa trước khi sang tháng Tám, điều đó có nghĩa là mỗi lần mặc tôi tiêu tốn mất một trăm năm mươi đô la cơ đấy. Nhưng tôi vẫn vui vì mình đã chọn mua, cho đến khi nhìn thấy một cái y hệt nhỏ hơn độ hai cỡ mà một đứa con gái tóc vàng hoe thanh mảnh đang mặc. Cô ta cao hơn tôi nhiều, thế nên váy cô ta mặc thành ra ngắn hơn, khoe cặp đùi dài bất tận với nước da nâu. Tôi đành sáng suốt đứng ở phía đối diện của bể bơi, tránh xa cô ta.
Tôi vào phòng tắm, lúc đi ra tìm Hillary thì bị kẹt lại phải nói chuyện với Hollis và Dewey Malone. Trước đây Hollis làm việc cùng công ty với tôi, nhưng sau ngày đính hôn với Dewey Malone thì cô ta bỏ việc. Dewey không đẹp trai, chẳng hài hước, nhưng lại có tài sản uỷ thác cực nhiều. Thế nên Hollis mới thích. Thật buồn cười khi nghe Hollis giảng giải cho chúng tôi rằng Dewey mới "tốt bụng" làm sao, vân vân và vân vân, cố gắng hết sức để che giấu những ý định thực sự của cô ấy. Tôi ghen tị với Hollis vì cô ấy thoát được khỏi cái công ty chết giẫm, nhưng tôi thà chịu nợ nần còn hơn kết hôn với Dewey.
"Bây giờ cuộc sống của mình tốt hơn nhiều lắm," tối nay cô ấy hớn hở khoe như vậy. "Cái công ty đó thật chẳng ra gì! Quá bức bí ngột ngạt! Mình đã tưởng đầu óc chẳng còn hứng thú với cái gì nữa… nhưng không phải. Giờ thì mình lại có thời gian đọc những tác phẩm văn học cổ điển và suy tư. Thật là tuyệt. Tự do biết bao."
"Ừm ừ… Vậy thì tốt rồi," tôi nói, phải nhớ lát nữa kể lại cho Hillary mới được.
Hollis tiếp tục kể cho tôi về căn hộ đắt tiền của họ trong khu công viên, về chuyện cô ấy đã phải vất vả thế nào để trang trí cho ngôi nhà, đuổi việc ba nhà thiết kế vì tội không chịu tuân theo ý tưởng của cô ấy. Trong cuộc nói chuyện đó, Dewey chẳng nói năng câu nào, chỉ nhai rào rạo mấy cục nước đá với vẻ chán chường. Có một lần tôi bắt gặp anh ta nhìn chằm chằm vào mông Darcy bó g trong chiếc quần ngố Caprio màu đỏ tươi ôm sát.
Marcus bất ngờ tiến đến bên tôi. Tôi giới thiệu Dewey và Hollis với anh ta. Dewey bắt tay Marcus rồi sau đó tiếp tục đứng thở ra đằng miệng, trông có vẻ lơ đãng. Hollis nhanh chóng hỏi Marcus sống ở đâu, làm nghề gì để kiếm sống. Rõ ràng cái địa chỉ nhà ở khu Murray Hill và công việc marketting của Marcus không tương xứng với họ, vì họ kiếm cớ cáo lui để tiếp tục đến nói chuyện với những vị khách khác xứng đáng hơn.
Marcus nhướn mày. "Hắn là Dewey, đúng không?"
"Đúng."
"Hắnnnn bịịịị cắm gai nhọn vào mông hay gì à?"
Tôi cười.
Trông anh ta có vẻ hãnh diện với trò đùa của mình, hài lòng khi làm cho tôi cười.
"Thế nào, em có thấy vui không?"
"Cũng tạm. Còn anh?"
Anh ta nhún vai. "Những người ở đây hơi bị coi trọng bản thân quá mức, đúng không?"
"Hampton này là thế mà."
Tôi quan sát bữa tiệc diễn ra. Như thế này khác xa so với những bữa tiệc thịt nướng ở nhà hàng xóm hồi tôi còn ở Indiana. Phần nào trong tôi hài lòng vì được mở mang tầm mắt. Nhưng có một phần khác lớn hơn cảm thấy thoải mái mỗi lần tham dự một bữa tiệc kiểu này. Tôi là người thích gây ấn tượng với người khác, cố gắng hoà nhập với những người coi Indiana chỉ là một bang qua đường - một địa hình cần phải vượt qua trong chuyến đi đến Aspen hay Los Angeles. Tôi để ý Darcy đi chào hỏi khắp nơi. Dex kè kè bên cạnh. Con người cô ấy không còn đặc điểm nào của vùng Indy nữa rồi; nhìn cô ấy chắc bạn sẽ đoán cô ấy lớn lên ở khu đại lộ Park. Chắc chắn các con của cô ấy sẽ lớn lên ở Manhattan. Khi nào có con, đấy là nếu mà có, thì tôi định sẽ chuyển ra ngoại ô sống. Tôi nhìn Marcus, cố tưởng tượng ra cảnh anh ta kéo xe đạp Big Wheel cho đứa con trai của hai chúng tôi, dẫn nó ra ph� nhìn xuống cậu nhóc dính vệt kem que đã khô trên mặt, bảo nó đi trên vỉa hè thôi. Thằng bé có đôi lông mày ngắn của Marcus, nhướn lên trông như hình chữ V ngược vậy.
"Đi nào," Marcus nói. "Đi kiếm một ly khác thôi."
"Vâng," tôi nói, mắt nhìn đứa con gái tóc vàng mặc bộ váy giống mình.
Trong lúc chúng tôi tiến về phía bàn bar ở bên cạnh bể bơi, tôi lại nghĩ đến Idiana, hình dung ra Annalise, Greg và những người hàng xóm, tất cả kéo nhau ra ngồi trên những bãi cỏ vùng Trung Tây mới cắt. Nếu có người mặc chiếc quần soóc Gap giống Annalise thì cũng chẳng ai để ý.
° ° °
Sau khi tiệc tan, chúng tôi lại đến một bữa tiệc khác, rồi cuối cùng như mọi khi chốt hạ ở Talkhouse, tôi lại nhảy với Marcus. Đến khoảng ba giờ sáng, tất cả chui vào xe và về nhà. Hillary và Claire leo thẳng lên giường đi ngủ, trong khi hai cặp đôi còn lại ngồi trong phòng chung. Darcy và Dex tay trong tay ngồi trên chiếc ghế tình nhân; Marcus ngồi cạnh tôi trên chiếc ghế sofa kề bên nhưng chúng tôi không chạm vào nhau.
"Thôi. Quá giờ mình đi ngủ rồi," Darcy nói, đột ngột đứng lên. Cô ấy liếc nhìn Dex. "Anh đi ngủ không?"
Tôi bắt gặp ánh mắt Dexter. Cùng lúc cả hai đều nhìn đi chỗ khác. "Có," anh ta nói. "Lát nữa anh lên."
Ba người chúng tôi nói chuyện thêm vài phút nữa cho đến khi Darcy gọi Dex từ trên đầu cầu thang. "Thôi đi, Dex! Bọn họ muốn ở riêng với nhau."
Marcus cười tự mãn còn tôi thì xem xét một vết cháy nắng trên cánh tay.
Dex đằng hắng, ho mấy tiếng. Mặt anh ta tỏ vẻ nghiêm chính. "Thôi. Có lẽ tôi lên đây. Chúc ngủ ngon."
"Được thôi, anh bạn. Mai gặp lại," Marcus nói.
Tôi chỉ lẩm bẩm câu chúc ngủ ngon, thiếu thoải mái đến mức không ngẩng lên nhìn khi Dex rời khỏi
"Cuối cùng," Marcus nói. "Cũng được riêng tư."
Trong tôi chợt có một cảm giác đau nhói bất ngờ đối với Dex, cảm giác ấy gần như khiến tôi nhớ lại lúc Hunter bỏ đi, để lại Joey và tôi ngồi với nhau trong căn phòng chung ở trường Duke, nhưng tôi xua cảm giác ấy đi và mỉm cười với Marcus.
Anh ta xích lại gần hơn và hôn tôi mà không hỏi như lần đầu tiên. Nụ hôn đó cũng ổn, thậm chí có khi còn hơn cả nụ hôn đầu của chúng tôi ấy chứ. Không hiểu sao tôi lại nghĩ đến phim Brady Bunch, khi Bobby nhìn thấy những chùm pháo thăng thiên sau khi hôn Millicent (người bị bệnh quai bị mà Bobby không biết). Lần đầu tiên xem tập phim đó, tôi ở tầm tuổi Bobby, thế nên tôi coi hôn hít có vẻ là chuyện nghiêm túc lắm. Tôi nhớ mình đã nghĩ là một ngày nào đó tôi cũng sẽ thấy pháo thăng thiên như thế. Đến nay tôi vẫn chưa được nhìn thấy pháo thăng thiên. Nhưng Marcus cũng chỉ ở mức gần như những người đến trước anh ta mà thôi.
Nụ hôn của chúng tôi dần dần cuồng nhiệt hơn, thế rồi tôi nói. "Ừm, em nghĩ là ta nên đi ngủ thôi."
"Ngủ chung?" anh ta hỏi. Tôi biết anh ta đang nói đùa.
"Vui tính quá," tôi đáp. "Chúc ngủ ngon, Marcus."
Tôi hôn anh ta thêm một lần nữa trước khi về phòng, trên đường đi qua chỗ cánh cửa phòng Dex và Darcy đã đóng kín.
° ° °
Sáng hôm sau, tôi kiểm tra hộp thư thoại. Les để lại cho tôi ba lời nhắn. Có thể hắn ta cũng là người trong tổ chức Jehovah’s Witness hay sao ấy, vì hắn cũng quan tâm đến những kỳ nghỉ lễ lắm. Hắn nói rằng muốn "bàn bạc vài vấn đề vào ngày mai, lúc đầu giờ chiều." Tôi biết hắn chẳng có mục đích rõ ràng khi không để lại thời gian cụ thể hay bảo gặp hắn ở văn phòng hay gọi điện. Bằng cách đó, hắn ta chắc chắn sẽ khiến cho ngày nghỉ Lễ Tưởng niệm của tôi không được trọn vẹn. Hillary nói cứ mặc kệ hắn, vờ như tôi không nhận được lời nhắn. Marcus thì bảo đốp lại cho Les một tin, nói với hắn, "cút – đây là kỳ nghỉ của cả nước cơ mà." Nhưng tất nhiên là tôi ngoan ngoãn kiểm tra lịch tàu hoả và xe buýt, quyết định là chiều nay tôi sẽ về để tránh tắc nghẽn giao thông. Từ sâu trong thâm tâm, tôi biết công việc chỉ là cái cớ để tôi đi mà thôi – tôi đã chịu đủ cái kiểu cư xử kỳ quái rồi. Tôi cũng thích Marcus, nhưng thật mệt mỏi khi phải ở bên cạnh một anh chàng "có nhiều hứa hẹn", như Hillary nói. Và phải tránh né Dex thì thậm chí còn mệt mỏi hơn. Tôi tránh anh ta khi anh ta ở một mình, tránh anh ta khi anh ta ở bên cạnh Darcy. Tránh nghĩ ngợi nhiều đến anh ta và Sự Cố đó.
"Thực sự mình phải về," tôi thở dài, cứ như thể đó là điều cuối cùng tôi muốn làm vậy.
"Cậu không thể về được!" Darcy nói.
"Phải thế thôi."
Trong khi cô ấy xị mặt giận dỗi, tôi muốn nói cho cô ấy biết là đến chín mươi phần trăm thời gian nghỉ hè ở Hamptons thì cô ấy hoàn toàn chẳng để ý gì đến bạn bè, đi hết tiệc này đến tiệc nọ, gặp gỡ đủ loại người. Nhưng tôi chỉ nhắc lại là tôi phải về.
"Cậu đúng là kẻ phá hỏng cuộc vui."
"Cô ấy không thể bỏ công việc được, Darcy ạ," Dex nói. Có lẽ anh ta nói thế vì cô ấy cũng hay gọi anh ta là kẻ phá hỏng cuộc vui. Nhưng cũng có thể anh ta cũng chỉ muốn tôi về, với cùng một lý do như tôi nghĩ.
Ăn trưa xong, tôi thu xếp đồ đạc, đến phòng chung, nơi mọi người đang ngồi nhàn nhã xem ti vi.
"Có ai lái xe đưa tôi ra bến xe buýt được không?" tôi hỏi, mong rằng Darcy, Hillary hay Marcus sẽ tình nguyện.
Nhưng Dex lên tiếng trước. "Tôi sẽ đưa cô đi," anh ta nói. "Tôi cũng muốn ra cửa hàng mua đồ."
Tôi chào tạm biệt mọi người, Marcus siết lấy vai tôi và nói tuần sau sẽ gọi cho tôi.
Sau đó Dex và tôi đi. Đi riêng với nhau suốt quãng đường dài bốn dặm.
"Cuối tuần vừa qua cô thấy vui chứ?" anh ta hỏi trong khi chúng tôi lùi xe ra đường. Bỏ đi, đó cũng là điều xảy ra ngay sau Sự Cố. Và cũng như Darcy, anh ta không hỏi chuyện về Marcus nữa, có lẽ vì một điều khá rõ ràng là chúng tôi có vẻ đã thành một đôi rồi.
"Vâng, vui lắm," tôi nói. "Còn anh?
"Có," anh ta đáp. "Rất vui."
Sau một khoảng lặng ngắn, tôi và Dex nói chuyện công việc và những người bạn của cả hai từ hồi ở trường luật, những chuyện chúng tôi đã nói trước khi xảy ra Sự Cố. Mọi chuyện có vẻ trở lại bình thường, hay bình thường hết mức có thể sau khi xảy ra một sai lầm như thế.
Chúng tôi đến điểm đỗ xe buýt sớm. Dex lái xe vào bãi, quay người lại trên ghế và nhìn tôi chăm chăm bằng đôi mắt xanh, cái nhìn theo kiểu khiến cho tôi phải quay đi chỗ khác. Anh ta hỏi tối thứ Ba tôi định làm gì.
Tôi nghĩ mình biết anh ta đang hỏi gì rồi, nhưng không dám chắc, thế nên tôi nói linh tinh. "Làm việc. Như mọi khi. Thứ Sáu tôi phải lấy khẩu cung mà còn chưa chuẩn bị gì cả. Điều duy nhất tôi viết ra được là ‘Anh có thể đánh vần họ của mình cho thư ký toà được không?’ và câu ‘Anh có đang dùng loại thuốc nào có thể gây hạn chế khả năng trả lời những câu hỏi trong buổi hỏi cung này không?’ " Tôi cười đầy lo lắng.
Mặt anh ta vẫn nghiêm trang. Rõ ràng anh ta chẳng có hứng thú gì tới buổi hỏi cung của tôi cả. "Nghe này Rachel, tôi muốn gặp cô. Tôi sẽ đến chỗ cô lúc tám giờ. Tối thứ Ba."
Cái cách anh ta nói ra điều ấy – nó như một lời tuyên bố hơn là một câu hỏi - khiến dạ dày tôi đau nhói. Đó không phải cơn đau tôi vẫn hay bị trước khi hẹn hò với một người không quen. Không phải là cảm giác hồi hộp lo lắng trước khi thi cuối kỳ. Không phải linh cảm "Mình sẽ bị bắt quả tang vì làm gì đó." Không phải cảm giác chóng mặt song hành khi say đắm một anh chàng, khi anh ta nhận ra sự có mặt của bạn bằng một nụ cười hay một câu chào bình thường. Đó là một thứ khác cơ. Một cảm giác đau đớn quen thuộc, nhưng tôi không thực sự rõ cho lắm.
Nụ cười của tôi cứ nhạt dần cho hợp với gương mặt nghiêm túc của anh. Tôi cũng muốn nói rằng yêu cầu của anh ta khiến tôi ngạc nhiên, khiến tôi bất ngờ, nhưng tôi nghĩ, phần nào đó trong tôi đã chờ đợi điều này, thậm chí là hy vọng, khi Dex đề nghị lái xe đưa tôi đi. Tôi không hỏi vì sao anh ta muốn gặp tôi, hay anh ta muốn nói về chuyện gì. Tôi không nói mình phải làm việc, hay đó chẳng phải là ý hay đâu. Tôi chỉ gật đầu. "Được thôi."
Tôi tự nhủ bản thân mình rằng lý do duy nhất khiến tôi đồng ý gặp anh ta là vìphải nói nốt cho rõ chuyện xảy ra giữa hai người. Và vì thế, tôi không làm gì sai trái hơn nữa đối với Darcy; chỉ đơn giản là tôi đang cố gắng sửa chữa lại điều không hay đã xảy ra. Tôi tự nhủ, nếu thực sự tôi có muốn gặp Dex vì những lý do nào khác, thì đó cũng chỉ là vì tôi nhớ người bạn của mình mà thôi. Tôi nhớ lại hôm sinh nhật, lúc chúng tôi ngồi ở quán 7B trước khi lên giường với nhau, nhớ lại tình bạn của anh ta. Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh ta thôi. Tất cả chỉ có vậy.
Xe buýt đến, mọi người bắt đầu kéo nhau lên. Tôi ra khỏi xe ô tô mà không nói thêm câu nào.
Khi ngồi xuống bên chiếc ghế sát cửa sổ đằng sau một đứa con gái tóc vàng hoe hớn ha hớn hở nói chuyện điện thoại quá to, đột nhiên tôi biết cái cảm giác ở dạ dày của mình là gì rồi. Đó là cảm giác trong tôi sau khi ân ái với Nate vào những ngày cuối cùng trước khi anh ta đá tôi để đến với cô nàng chơi guitar chẳng mấy danh tiếng. Cảm giác ấy là tình cảm thực sự dành cho một người xen lẫn nỗi sợ hãi. Sợ mất đi một điều gì đó. Lúc này đây, tôi biết khi để cho Dex đến là tôi đã mạo hiểm một thứ. Mạo hiểm với tình bạn. Mạo hiểm với trái tim mình.
Đứa con gái đó vẫn nói tiếp, dùng quá nhiều những từ ngữ "không thể tin nổi" và "hết sức ngạc nhiên" để nói về kỳ nghỉ cuối tuần "ngắn ngủi đến phát chán". Cô ta nói rằng mình bị "cơn đau nửa đầu khủng khiếp" vì đã "chè chén vô độ" ở một "bữa tiệc hoành tráng". Tôi muốn nói với cô ta rằng nếu hạ âm lượng xuống một độ thì cơn đau đầu của cô ta có thể sẽ dịu đi đấy. Tôi nhắm mắt lại, hy vọng pin điện thoại của cô ta hết. Nhưng tôi biết, cho dù cô ta có thôi nói the thé đi nữa, tôi cũng chẳng thể nào ngủ được khi cảm giác đó cứ ngày một dâng lên trong mình. Cảm giác ấy vừa tốt mà cũng lại vừa xấu, giống như là uống quá nhiều cà phê Starbucks. Vừa thú vị nhưng cũng thật đáng sợ, giống như chờ đợi một con sóng sắp qua đầu vậy.
Có điều gì đó đang xảy đến, thế mà tôi chẳng làm gì để ngăn nó lại.
° ° °
Giờ đã là tám giờ kém hai mươi phút tối thứ Ba. Tôi đang ở nhà. Cả ngày không có tin gì của Dex nên tôi đoán là chúng tôi vẫn sẽ gặp nhau. Tôi dùng chỉ nha khoa rồi đánh răng. Tôi thắp một cây nến trong bếp để phòng trường hợp vẫn còn váng vất mùi đồ ăn Thái tôi đã gọi tối hôm qua, một mình ăn tối trong ngày Lễ Tưởng niệm Liệt sĩ. Tôi thay bộ vest ra, mặc chiếc quần lót dây màu đen – cho dù tôi biết, tôi biết, tôi biết là sẽ chuyện gì xảy ra hết - rồi quần jean và áo phông. Tôi thoa một lượt má hồng, một chút son bóng. Trông tôi thoải mái và bình thản, trái ngược với những gì tôi đang cảm thấy lúc này.
Đúng tám giờ, Eddie, người thay chân José, bấm còi báo hiệu cho tôi. "Cô có khách," anh ta gào lên.
"Cảm ơn Eddie. Cậu cho anh ta lên đi."
Mấy giây sau, Dex xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà tôi trong bộ vest sẫm màu kẻ sọc xám nhạt, áo sơ mi xanh, cà vạt đỏ.
"Người gác cửa nhà cô, anh ta cười đểu tôi," Dex nói khi bước vào căn hộ của tôi, bẽn lẽn nhìn quanh như thể đây là lần đầu tiên ta đến chơi.
"Không thể nào," tôi nói. "Anh tưởng tượng ra thế thôi."
"Tôi không tưởng tượng. Tôi biết vì tôi trông thấy điệu cười đó."
"Đó không phải là José. Anh nhầm người gác cửa rồi. Tối nay là ca của Eddie. Anh cắn rứt lương tâm nên thế."
"Tôi đã bảo cô rồi. Tôi chẳng thấy tội lỗi vì những gì chúng ta đã làm." Anh ta nhìn chăm chăm vào mắt tôi.
Tôi cảm thấy mình bị hút vào cái nhìn đó, đánh mất hết cả quyết tâm làm một người tốt, một cô bạn tốt. Tôi lo lắng nhìn đi chỗ khác, hỏi anh ta muốn uống gì không. Anh ta nói uống nước lọc cũng được. Không cho đá. Tôi hết nước đóng chai mất rồi, thế nên tôi vặn vòi cho đến khi nước mát chảy ra. Tôi rót vào hai cốc cho mỗi người một cốc, rồi ra sofa với anh ta.
Anh ta uống vài ngụm thật lớn, sau đó đặt cốc xuống tấm lót ly trên bàn uống cà phê của tôi. Tôi uống cốc của mình. Cảm thấy anh ta đang nhìn mình chăm chăm, nhưng tôi không đáp lại. Tôi cứ nhìn thẳng về phía trước, nơi đặt chiếc giường - hiện trường của Sự Cố đó. Tôi cần có phòng ngủ riêng hay ít nhất là một tấm bình phong để ngăn cách cái góc đặt giường với phần còn lại của căn hộ.
"Rachel," anh ta nói. "Nhìn tôi đây."
Tôi rồi nhìn xuống cái bàn uống cà phê.
Anh ta đặt tay lên cằm tôi, xoay mặt tôi về phía anh ta.
Tôi cảm thấy mặt mình đỏ lên nhưng không quay đi chỗ khác. "Gì vậy?" tôi bật ra tiếng cười đầy lo lắng. Nét mặt anh ta không hề thay đổi.
"Rachel."
"Gì vậy?"
"Chúng ta có rắc rối rồi."
"Thế ư?"
"Rắc rối to."
Anh ta ngả người về phía trước, cánh tay đặt lên lưng ghế sofa. Anh ta hôn tôi dịu dàng, rồi mạnh mẽ hơn. Tôi cảm thấy mùi quế. Tôi nhớ đến hộp bánh quế Altoid mà suốt cuối tuần qua anh ta đã ăn. Tôi hôn đáp lại.
Và nếu tôi từng nghĩ Marcus hôn giỏi, hay trước đó là Nate, hay bất kỳ ai khác đi nữa, thì tôi đã lầm. Nếu so sánh thì không ai ngang hàng hết. Nụ hôn của Dex khiến cho cả căn phòng quay cuồng. Và lần này thì không phải vì say. Đây là nụ hôn tôi đã từng đọc hàng triệu lần trong sách, đã từng xem trên phim. Nụ hôn tôi không dám chắc liệu có tồn tại trên đời. Trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế này. Tất cả như pháo hoa bùng nổ. Giống như Bobby Brady và Millicent vậy.
Chúng tôi hôn lâu, thật lâu. Không rời ra lấy một lần. Thậm chí không xê dịch trên chiếc sofa, cho dù cả hai đang ngồi cách nhau một khoảng không thoải mái đối với nụ hôn sâu đậm đến như thế. Anh ta thế nào thì tôi không chắc, nhưng tôi biết tại sao mình không xê dịch. Tôi không muốn nó kết thúc, không muốn cảm giác ngượng ngùng sau đó kéo đến, khi ấy chúng tôi có thể sẽ hỏi cả hai đang làm gì thế này. Tôi không muốn nói đến Darcy, thậm chí không muốn nghe đến tên cô ấy. Cô ấy không có liên quan gì đến giây phút này hết. Không gì cả. Nụ hôn chỉ là nụ hôn, thế thôi. Nó không bị ảnh hưởng bởi thời gian, bởi hoàn cảnh, hay bởi đám cưới của họ vào tháng Chín. Tôi đang cố tự nhủ với chính mình như thế. Dex cuối cùng cũng dừng lại, nhưng cũng chỉ để xích lại gần bên tôi, vòng tay ôm lấy tôi và thì thầm, "Tôi không thể ngừng nghĩ đến em."
Nhưng rồi có thể kiềm chế được hành vi của mình. Cảm xúc đến, rồi bạn sẽ phải làm gì tiếp theo. Tôi lùi ra, nhưng không quá xa, và lắc đầu.
"Sao thế?" anh ấy khẽ hỏi, vòng tay vẫn còn chưa rời tôi.
"Chúng ta không nên làm thế này," tôi nói. Lời phản đối yếu ớt, nhưng ít ra cũng là một điều gì đó đấy chứ.
Darcy có thể tính tình khó chịu, thích điều khiển người khác, hay cáu giận, nhưng cô ấy là bạn của tôi. Tôi là một người bạn tốt. Một người tốt. Đây đâu phải con người thật của tôi. Tôi phải dừng lại thôi. Nếu không dừng lại thì tôi không còn là mình nữa rồi.
Thế nhưng, tôi lại không lùi ra chỗ khác. Thay vào đó, tôi chờ đợi để tin vào điều ngược lại, hy vọng anh ấy thuyết phục tôi hãy cứ làm đi. Và đúng như vậy: "Có. Chúng ta nên chứ," anh ấy nói. Những lời nói của Dex thật cương quyết. Không băn khoăn hối hận, không nghi ngờ, không lo sợ. Anh ấy áp hai tay ôm lấy mặt tôi, nhìn sâu vào mắt tôi. "Ta phải làm."
Những câu nói của anh ấy không có chút gì giả dối, chỉ có sự chân thành. Anh ấy là bạn tôi, người bạn tôi biết và quan tâm từ trước khi Darcy gặp anh ấy. Tại sao tôi lại không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn? Tại sao tôi lại đặt lợi ích của Darcy lên trên chính mình? Dex ngả người và hôn tôi lần nữa, nhẹ nhàng nhưng cảm giác hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng như thế này là sai, tôi âm thầm chống cự, biết rằng đã quá muộn rồi, tôi đã đầu hàng từ bao giờ. Cả hai chúng tôi đã vượt qua một ranh giới mới. Bởi lẽ cho dù chúng tôi đã ân ái với nhau một lần, nhưng lần đó không thực sự tính. Chúng tôi đã say, đã làm liều. Không có chuyện gì thực sự xảy ra, cho đến khi có nụ hôn ngày hôm nay. Một chuyện lúc trước lẽ ra không thể bị giấu kín trong tủ, bị lầm lẫn với một giấc mơ hay thậm chí bị quên lãng hoàn toàn, thì thực sự lại chẳng có gì.
Giờ đây tất cả đã thay đổi rồi. Dù sau này có tốt xấu thế nào đi chăng nữa.