Xuân Phong Khứ

Chương 22: Phiên ngoại 1: ATSM




Tại một nơi tại thế giới bên kia, những linh hồn cũng sinh sống như loài người.

Trong một căn nhà khá lớn ở vùng ngoại ô, có hai người sinh sống cùng nhau thật hạnh phúc.

"Anh tại sao cứ mãi lo công việc, không phải đã hứa sẽ bù đắp cho em sao?" thiếu niên phồng má nũng nịu.

Nam nhân nhìn cậu cười đến không thấy thái dương "Bảo bối, kỳ thực anh có rất nhiều chuyện cần giải quyết!"

"Anh..." Cậu không biết nói gì thêm, nhìn biểu tình này của hắn cũng không thể nào giận được. Suy nghĩ một hồi buông ra câu nói đùa "Anh nha! Nếu còn như vậy em nhất định bỏ về nhà mẹ đẻ!" Vừa dứt lời chính bản thân cũng phải giật mình. Nụ cười trên môi từ tươi tắn đến gượng gạo rồi tắt hẳn. Cậu hiện tại cũng không còn sống nữa, nói cái gì về nhà mẹ đẻ...

Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, hắn vừa định an ủi, cậu đã đẩy tay hắn ra " Sắp trễ giờ, anh mau đi làm đi!"

"Nhưng mà.. " hắn không nỡ nhìn cậu như vậy mà bỏ đi.

Điềm Mạt La đứng dậy dọn điểm tâm sáng trên bàn vào phòng bếp, khi đi còn nói vọng ra "Anh còn đứng đó, tháng này bị trừ lương đừng trách tại sao em không khách khí!"

Vương Hoa Nhiên âm thầm đi tới chỗ cậu, từ phía sau vòng tay ôm lấy cậu, thì thầm bên tai ái nhân "Bà xã, đừng suy nghĩ nhiều. Anh đi đây!"

"Ân!" Điềm Mạt La cảm nhận hạnh phúc đang dâng trào trong lòng. Quay mặt lại hôn nhẹ lên má của hắn "Đi đường cẩn thận!"

Vương Hoa Nhiên cười lớn rồi gật đầu khiến mặt cậu nóng ran, đỏ lựng.

Cả ngày ở nhà ngoài xem TV đọc sách rồi thỉnh thoảng ra ngoài dạo mát một chút. Cuộc sống này từ khi nào yên bình đến vậy. Chờ đến 4h30, xác định Vương Hoa Nhiên sắp tan tầm, Điềm Mạt La ra vườn lấy một ít rau xanh vào nấu bữa tối.

Hắn vừa đẩy cửa về tới, mùi thức ăn thơm phức xông vào mũi. Đặt bó hoa hồng lớn xuống bàn, Vương Hoa Nhiên đi vào bếp, nhìn từ phía sau, thiếu niên dáng dấp mỏng manh đang mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn, giống hệt cô vợ nhỏ đảm đang. Nhưng cậu so với họ hoàn toàn khác, cậu là người hắn yêu.

Ôm vòng eo nhỏ nhắn của ái nhân, hắn tựa cằm lên vai cậu "Hôm nay ăn tối món gì a?"

Điềm Mạt La tách tay hắn ra, quay majwy lại dùng tay cố định đầu hắn đối mặt với mình "Đều là món anh thích, Ông xã đại nhân, anh mau đi rửa tay!"

"Tuân mệnh bà xã đại nhân!" Vương Hoa Nhiên ngoan ngoãn như một đứa trẻ. Vừa rửa tay vừa hát. Điềm Mạt La nhịn không được cười thầm.

Hắn từ đầu đã là người luôn mang cho cậu bất ngờ nhưng lần này không ngoại lệ. Ngồi ở bàn ăn nhìn hắn lấm la lấm lét cậu tò mò không thể chịu thêm nữa "Này, anh đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi?"

"Oan quá bà xã đại nhân!" hắn làm ra bộ dáng ủy khuất, nhìn rất vui mắt.

Cậu giả vờ nghiêm mặt "Mau thành thật khai báo!"

Vương Hoa Nhiên nắm lấy tay cậu "Bà xã... anh... "

"Không cần nói nữa, ai thèm làm bà xã của anh!"

"Em...Aiz được rồi!" Hắn phì cười rút trong túi quần ra một chiếc hộp nhung màu đỏ.

Điềm Mạt La bất ngờ không biết nói gì, trừng mắt nhìn hắn.

Vương Hoa Nhiên đứng dậy đi về phía cậu bật chiếc hộp ra "Chỉ có gọi em là bà xã anh mới không ngượng miệng, vậy nên... Em nhất định phải làm bà xã của anh!"

"Anh đang ép hôn đấy à?" cậu hỏi lại.

Hắn khụy một chân xuống sàn, mở hộp ra nắm lấy tay cậu hôn lên đó một cái "Muốn anh đeo cho em không?"

"Đáng ghét, ai nói tôi muốn làm vợ anh chứ!" cậu nhịn không được cười tủm tỉm, hai má đỏ bừng. Nhìn chiếc hộp, suy nghĩ một chút hình như có gì không đúng "Tại sao trông hộp... chỉ có một chiếc???"

"A...Là do anh đợi không được tự ý đeo cho mình, nhìn xem!" hắn chìa tay trái lên, một chiếc nhẫn sáng bóng ngự tại ngón vô danh.

Điềm Mạt La nhìn hắn, đứa trẻ này ban đầu thực đáng ghét, nhưng càng ngày càng đáng yêu, càng khiến cậu yêu sâu đậm hơn "Tên vương bát đản nhà anh! Mau đeo cho tôi!"

Hắn hí hửng đeo nhẫn lên ngón vô danh cho cậu, đeo xong còn nghiêm mặt đề nghị "Từ bây giờ em là của anh, không cho phép tiếp túc bất kỳ ai..."

"Anh..."

"A... Nhầm lẫn nhầm lẫn... Sau mày không cho để mắt tới ai ngoài ông xã của em!"

"Vậy còn tạm được! Em cũng có điều kiện!"

"Nói!" hắn cao hứng ngay lập tức đáp ứng.

"Sau này tan tầm phải ngay lập tức về nhà, tiền lương toàn bộ phải giao cho em!"

"Được được được! Toàn bộ đều chiều theo ý của mẹ nó!"

Điềm Mạt La đắc ý nhón chân lên xoa xoa đầu hắn "Tốt lắm, chồng ngoan. Mau ngồi xuống ăn cơm, thức ăn nguội cả rồi!"

Vương Hoa Nhiên không phản khán cái xoa đầu đầy yêu thương ban nãy, ngoan ngoãn ngồi xuống gắp thức ăn cho cậu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.