Thời tiết tháng năm, ban ngày nóng bức, đến khi xế chiều thì gió thổi lên, xóa tan đi nóng bức ban ngày.
Sau một ngày làm việc, Diêu Ký Đình thu thập đồ đạc một chút, rồi cùng vài vị đồng liêu ra về.
“Dự Đức, mùng mười có rảnh không?”
đang đi trên đường, bả vai bên trái bị người khác vỗ một cái, Diêu Ký Đình quay đầu lại, đối mặt với khuôn mặt đầy tươi cười của Tiến sĩ cùng khoa Dương Xuyên. Diêu Ký Đình mỉm cười, “Như thế nào, Dương huynh có hỉ sự?”
Dương Xuyên rút quạt xếp ra lắc lắc, cười nói: “Hỉ sự thì không, nhưng mùng mười là sinh nhật của huynh, muốn mời vài vị bằng hữu đến Nhất Phẩm Trai ăn uống một phen, sau đó ngồi thuyền du hồ ngắm cảnh, thừa dịp ngày nghỉ nghĩ ngơi một phen.Bọn hiền tông đều nói tốt, chỉ còn thiếu mộtmình đệ, thế nào, ngày đó Dự Đức có bận gì không?”
Diêu Ký Đình hơi hơi trầm ngâm. Mùng mười, hắn đã đáp ứng cùng thê tử đi dâng hương, chỉ là,sinh nhật của Dương Xuyên, cố ý mời hắn, nếu hắnkhông đi tựa hồ không quá thích hợp, hơn nữa hiện giờ hắn đang làm việc ở Hộ bộ, chính lục phẩm Sơn Tây thanh lại làm chủ, Dương Xuyên phân tới rồi Công Bộ, nhưng phụ thân của Dương Xuyên nhậm chức tư lang trung ở Sơn Tây thanh lại, vì vậy hắn chính là quan trên……
“Sinh nhật của Dương huynh, ta tất nhiên sẽ vui chơi cùng Dương huynh.” Diêu Ký Đình cũng không do dự lâu lắm, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Dương xuyên cất cao giọng nói cảm ơn,rồi đi thẳng về nhà.
Tươi cười của Diêu Ký Đình thu liễm, nghĩ đến thê tử trong nhà trông mong ngày hưu mộc của hắn mấy ngày nay, có chút khó xử.
“Trời tối còn không trở về nhà, đứng ở chỗ này làm cái gì?”
Giọng nói uy nghiêm quen thuộc từ đằng sau truyền đến, trong lòng Diêu Ký Đình rùng mình, vội vàng đánh lên tinh thần, quay người lại hành lễ, “Nhạc phụ.”
Lục Trảm nhàn nhạt ừ một tiếng.
Diêu Ký Đình cung kính giải thích một phen, đương nhiên chỉ nói Dương Xuyên mời hắn dự tiệc, không đề cập đến việc hắn đã đáp ứng thê tử đi chùa dâng hương.
Lục Trảm không thích nhất là đám thư sinh ở Hộ Bộ kia, nhíu mày nhắc nhở nói: “Uống rượu có thể, nhưng không được chạm vào các ca cơ đó.”
“Nhạc phụ không cần lo lắng, chỉ là mấy người cùng khoa chúng ta tụ tập nhỏ, không có ca cơ, nếu không ta cũng sẽ không đáp ứng.” Diêu Ký Đình cúi đầu cam đoan nói.
Lục Trảm có thể đem nữ nhi gả cho Diêu Ký Đình, tất nhiên đầu tiên cũng tra qua cách hành sự của Diêu Ký Đình, biết đây là lời nói thật, cảnh cáo xong con rể liền đi. Diêu Ký Đình cung cung kính kính mà đi theo phía sau nhạc phụ đại nhân, đưa Lục Trảm lên xe ngựa, hắn mới lên xe ngựa của mình, dẹp đường hồi phủ.
Lục Quân ở trong phòng làm áo ngoài cho trượng phu, thấy trượng phu trở về, nàng vui mừng ra mặt, nhưng ý mừng này khi biết được trượng phu không thể bồi nàng đi dâng hương, lập tức biến mất sạch sẽ, vẻ mặt ai oán mà nhìn trượng phu.
Diêu Ký Đình áy náy cực kỳ, nhưng hắn có khó xử của hắn, đi tới, đỡ bả vai thê tử giải thích nói: “A Quân, quan trường xã giao ắt không thể thiếu, ta ở Hàn Lâm Viện tranh đua ba năm mới được phân đến Hộ bộ, nếu muốn đi lên nữa phải cần Dương đại nhân tiến cử, hiện tại ta cùng Dương Xuyên có quan hệ tốt, đối với tương lai ta lên chức cũng hữu ích.”
Lục Quân không hiểu, rầu rĩ nói: “Dương đại nhân là lang trung Hộ bộ, Nhị ca ta cũng có vậy, có Nhị ca ta hỗ trợ, ngươi còn quản hắn……”
Diêu Ký Đình cười đánh gãy nàng: “không giống nhau, ta ở Sơn Tây thanh lại, Nhị ca quản chính là Chiết Giang thanh lại, bằng không ta cũng sẽ bồi ngươi phải không?
Lục Quân đã hiểu, nhưng mong mỏi nhiều ngày phu thê cùng ra ngoài vui vẻ giờ không còn nữa, nàng rất không cao hứng.
“Chờ một chút nữa, hai mươi mấy ngày nữa ta sẽ bồi nàng.” Diêu Ký Đình hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của thê tử, cam đoan nói lời thề son sắt.
Mi mắt của Lục Quân cũng không nâng lên, mày đẹp vẫn nhíu lại. Dâng hương cầu tử, nàng muốn sớm cầu Bồ Tát cho nàng một đứa con, Bồ Tát mới có thể càng sớm giúp nàng, hơn nữa nếu nàng bởi vì trượng phu không đi cùng nàng nàng liền không đi, Bồ Tát có thiên linh, khẳng định sẽ cảm thấy nàng không đủ thành tâm. Cắn môi nghĩ nghĩ, Lục Quân thở dài: “Thôi, ngươi đi dự tiệc của ngươi đi, ngày mai ta đi hỏi tẩu tử một chút, nếu tẩu tử có rảnh, ta thỉnh tẩu tử đi cùng ta.”
Thê tử không trách hắn, Diêu Ký Đình nhẹ nhàng thở ra, lại cười nói: “Phí chuyện đó làm cái gì, để tổ mẫu bồi ngươi đi không phải được rồi sao?”
Lục Quân lập tức lắc đầu, chột dạ mà nói dối nói: “Tổ mẫu tuổi lớn, ngồi xe ngựa quá vất vả, vẫn là ta cùng tẩu tử đi được rồi.”
Mỗi ngày đều phải đối mặt với ánh mắt Diêu lão thái thái ngóng chờ nàng sinh con, hiện tại Lục Quân đi thỉnh an Diêu lão thái thái sớm tối đều cảm thấy mệt mỏi, sợ nhìn thấy Diêu lão thái thái, khó được có thể ra cửa, làm sao nàng sẽ để bản thân mình khó chịu được? Cùng tẩu tử ra ngoài là giải sầu,hay cùng Diêu lão thái thái ở bên nhau, đương nhiên không cần suy nghĩ nàng cũng sẽ chọn cái đầu tiên.
Diêu Ký Đình là nam nhân, không hiểu trong lòng nữ nhân loanh quanh lòng vòng, cho rằng thê tử thật sự hiếu kính tổ mẫu, hắn vui mừng không thôi, ôm người khen nói: “A Quân thật tốt, nàng săn sóc ngài ấy như vậy, nhất định tổ mẫu sẽ càng ngày càng thích nàng.”
Lục Quân dựa vào trong lòng ngực hắn, không tiếng động mà cười, nhưng nụ cười tràn đầy chua sót.
Ngày hôm sau, Diêu Ký Đình tiếp tục đi Hộ bộ làm việc, Lục Quân bồi Diêu lão thái thái dùng cơm sáng. Sau khi ăn xong, Diêu lão thái thái nhìn cháu dâu uống một chén thuốc bổ đầy điều trị thân mình, lúc này mới nói: “Nhân lúc còn sớm mát mẻ, ngươi đi nhanh về nhà mẹ đẻ đi, hỏi một chút tẩu tử ngươi có rảnh không, nếu nàng không rảnh, tổ mẫu sẽ đi cùng ngươi.”
Liên quan đến con nối dõi của Diêu gia, Diêu lão thái thái dù lười cũng nguyện ý đi cùng cháu dâu đến chùa dâng hương.
Hương vị chén thuốc quá đắng quá thối, tuy rằng Lục Quân đã uống quen, nhưng khuôn mặt vẫn trắng bệch, thuận theo gật gật đầu, hành lễ xong liền dắt chu ma ma đi.
“Phu nhân.” đi ra sân của Diêu lão thái thái, chu ma ma thuần thục mà đem mứt hoa quả trong tay áo đưa cho nàng.
Lục Quân cười, tiếp nhận mứt hoa quả ăn, xóa đi vị đắng thối trong miệng. Chu ma ma ở bên cạnh nhìn, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Nữ nhân sinh không ra hài tử, vậy không thể trách nhà chồng người thúc giục được ngay, hơn nữa Diêu lão thái thái chỉ là an bài phu nhân ăn dược, điều này ở nhà cao cửa rộng đều xem như là nhẹ, đổi một bà bà hoặc là lão thái thái khác, chỉ sợ đã sớm để trong phòng cô gia thêm người.
Bởi vậy mặc dù chu ma ma có điểm bất mãn Diêu lão thái thái, nhưng không có ở bên tai Chu thị, Tiêu thị cáo trạng, đặc biệt Lục Quân sợ bà lắm miệng, đã sớm nhắc nhở bà.
Đổi thân quần áo, Lục Quân cả người thoải mái mà trở về nhà mẹ đẻ.
Lục gia vừa kết thúc một hỉ sự, hai ngày nay Tiêu thị khó được nhẹ nhàng, vừa nghe cô em chồng muốn đi cầu tử cùng nàng, nàng lập tức đáp: “Có rảnh có rảnh, vừa lúc ta cũng định đi cúi chào Bồ Tát đây, chúng ta đi g cùng đi.”
“Tẩu tử muốn cầu cái gì?” Lục Quân tò mò hỏi.
Bên kia Lục Minh Ngọc cũng nghi hoặc mà nhìn mẫu thân, lúc trước sao không nghe mẫu thân nhắc tới?
Tiêu thị cười cười, ánh mắt dừng lại ở trên người nữ nhi, “Tháng bảy A Noãn đính hôn, ta muốn cầu Bồ Tát nhiều chuyện lắm.” Thí dụ như phù hộ Sở Hành có thể tránh được kiếp nạn, phù hộ sau khi nữ nhi xuất giá cùng Sở Hành thì phu thê hai người ân ái con cháu đầy đàn, lại phù hộ Sở Hành sống lâu trăm tuổi, đừng để cho nữ nhi ở lại một mình.
Lục Minh Ngọc nhìn đã hiểu được thâm ý của mẫu thân, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng như ý nguyện gả cho Sở Hành, nhưng cứ như vậy, cha mẹ lại phải vì nàng nhọc lòng rất nhiều, vì nàng lo lắng hãi hùng.
“Vậy A Noãn cũng đi thôi, thừa dịp các ngươi còn chưa chính thức đính hôn, nắm chặt thời gian ra ngoài một chút đi.” Lục Quân mười hai tuổi cùng Diêu Ký Đình đính hôn, sau đó luôn phải ở buồn bực nhốt mình ở trong nhà, tư vị chuẩn bị xuất giá đều đã trải qua.
Lục Minh Ngọc có đi hay không đều được, mắt đào hoa liếc nhìn mẫu thân, để mẫu thân quyết định.
“Cùng đi đi, A Noãn cũng nên đốt một nén hương.” Lúc này, Tiêu thị nguyện ý tin tưởng Bồ Tát.
~
Như vậy ba người cùng nhau thương lượng ngày mai giờ nào lên đường, tại Càn Nguyên Cung, Minh Huệ Đế phê duyệt xong tấu chương, chuẩn bị đến Ngự Hoa Viên đi dạo, tiêu mệt giải lao, trước khi ra ngoài, sai người truyền Sở Hành đến Ngự Hoa Viên diện thánh.
một khắc sau, Sở Hành đi nhanh đi tới Ngự Hoa Viên.
Minh Huệ Đế đã sai người dọn xong bàn cờ, kêu hắn tới đánh cờ.
Kêu hắn lại đây, chỉ là vì chơi cờ?
Sở Hành có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là cung kính ngồi xuống đối diện với Minh Huệ Đế, chọn cờ đen.
Minh Huệ Đế gọi hắn là có chuyện muốn nói với hắn, đi vài nước cờ, Minh Huệ Đế nghi ngờ nói: “Tối hôm qua trẫm co một giấc mộng, mơ thấy ở phía trên chùa An Quốc mây che đầy trời, Thế Cẩn cảm thấy giấc mộng này của trẫm có ý nghĩa gì?”
Sở Hành buông quân cờ, nói lời nói thật: “Thần đối với giải mộng dốt đặc cán mai, Hoàng Thượng không bằng kêu người của Khâm Thiên Giám lại đây hỏi một chút?”
Minh Huệ Đế cười vang, nhìn hắn nói: “Khâm Thiên Giám sẽ nói cái gì, trẫm không cần nghĩ cũng biết, khẳng định đều là những lời nịnh hót đại khát là đại cát hiện ra quốc thái dân an này đó. Thôi, vừa lúc ngày mai nghỉ tắm gội, trẫm cũng có một ngày thời gian có thể trộm lười, như vậy, sáng mai Thế Cẩn cùng trẫm đi dạo chùa An Quốc, nếu là phát hiện kỳ bảo, trẫm chia cho ngươi một ít.”
“Tạ Hoàng Thượng hậu ái.” Sở Hành đứng dậy, thần sắc trịnh trọng mà bái tạ.
Minh Huệ Đế cười hắn quá đứng đắn, giả bộ đỡ một phen, ý bảo Sở Hành tiếp tục chơi cờ.
Đặng Gia