Xuân Như Cựu

Chương 17






Trong núi thanh tĩnh như một tầng ngăn cách, thế gian có loạn như thế nào cũng không ảnh hưởng tới nơi này.
Bộc Dương hít một hơi thật sâu, thể xác và tinh thần đều được thả lỏng. Trong đình, Vệ Tú đang pha trà, trên bàn trước mặt còn để một chén nhưng bên cạnh nàng lại không có một vị khách nào, giống như là đang đợi công chúa tới.
"Không ngờ ta với tiên sinh lại có sự ăn ý như thế này." Bộc Dương vừa vào cửa liền nở nụ cười.
Từ nhà chính tới đình các, bốn phía đều theo phong cách gỗ mộc cổ xưa, trong đình để vài chiếc bàn, có trà, có cờ, còn có nhã sĩ phong lưu. Chỉ nghĩ đến chuyện này đều khiến cho lòng người mong muốn, huống chi Bộc Dương còn đang ở tại nơi đây.
Bộc Dương đến ngồi đối diện Vệ Tú. Vệ Tú nhìn nàng cười cười, lấy ra chung trà vừa ngâm trong nước nóng, đưa tới trước mặt Bộc Dương, rồi sau đó thay nàng châm trà.
"Nhìn điện hạ thần thái tự nhiên, một tháng không gặp chắc điện hạ trải qua rất tốt." Sau khi uống một ngụm trà, Vệ Tú mới nói.
Rất tốt.
Phủ đệ nàng sẽ ở sắp tới hiện đang xây, Công bộ không dám chậm trễ, phái đầy đủ công tượng đến cùng làm việc, có lẽ không tới hai tháng là có thể hoàn thành.
Ngoài ra, việc quyên tiền nàng dù chưa từng đi quyên góp khắp nơi với vương công quyền quý, nhưng trong triều là nàng đề xướng, trong nhân gian cũng là nàng phái người tuyên truyền. Vương thừa tướng nghe nói là cháu ngoại khởi đầu, thấy cũng là chuyện tốt nên chung tay đẩy một cái khiến chuyện này càng lúc càng thuận lợi.
Như thế, nàng không cần lên tiếng nhưng trong dân gian cũng biết thất công chúa là người làm việc tốt này. Hơn nữa, nàng cũng không chủ động lên tiếng tranh công lại tạo được cảm giác thần bí "Làm việc tốt mà không cần ai biết tới".
"Tiên sinh đoán chính xác, một tháng này, mọi chuyện ta trải qua rất tốt." Bộc Dương cười nói cũng không quên tranh công "Phủ đệ do ta đích thân tuyển chọn, bên trong có một rừng trúc xum xuê, xanh ngắt. Tuy không thể so với sự rộng lớn của rừng trúc nơi này, nhưng cũng có chút cảm giác như ở đây."
Vệ Tú đơn giản ngồi nghe nàng nói, Bộc Dương càng nói càng hứng khởi.
"Ta cho người ở nơi đó dựng lên một ngôi nhà giống như nơi này, hy vọng tiên sinh ở đó sẽ cảm thấy thoải mái." Bộc Dương hoàn toàn xem như không nhớ lần trước Vệ Tú có nói nàng ấy ở trong kinh đã có chỗ ở.
Đương nhiên là Vệ Tú lên tiếng từ chối.
"Tại hạ đã phái người đi chuẩn bị chỗ ở trong kinh thành, chuyện này điện hạ không cần phải lo lắng cho tại hạ."
Nhất định Vệ Tú còn giận nàng còn vì chuyện "Kim ốc". Cũng đã một tháng rồi vẫn không hết giận, người này giận dai thật. Nếu là người khác, Bộc Dương cũng không thèm để ý tới, chẳng lẽ phải để một công chúa như nàng đi làm lành, dỗ người ta sao?
Nhưng Vệ Tú không giống vậy, từ khi biết nàng ấy là nữ tử, Bộc Dương chẳng những ngưỡng mộ và luyến tiếc tài hoa của Vệ Tú, mà còn có hảo cảm hơn với nàng ấy. Hơn nữa, còn có một chút tò mò và kính nể làm sao một nữ tử có thể làm được những chuyện này. Tất cả những cảm giác đó gộp lại khiến cho Bộc Dương khoan dung hơn nhiều đối với Vệ Tú, ai bảo nàng còn cần người ta giúp đỡ chứ? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, "Kim ốc" chẳng phải là tượng trưng cho tình cảm nam nữ hay sao? Nàng cũng không nghĩ tới chuyện này, có lẽ cũng hơi lỗ mãng.
"Tiên sinh không thể nói như vậy? Đã có ta ở trong kinh thì sao lại có thể để tiên sinh ở tại nơi khác? Hơn nữa nếu sau này ta đột nhiên có chuyện khẩn cấp muốn tìm tiên sinh thương nghị, còn phải phái người đi tìm chẳng phải rất phiền toái hay sao?" Bộc Dương ôn nhu nói.
Giọng nói của nàng nhu hòa như nước, còn là nước ấm trong ngày xuân, xanh trong mang theo ấm áp lượn quanh, nhu tình vạn phần. Lời nói của nàng quả thật chính xác, chiếu theo lý thì rất đúng, nhưng giọng nói của công chúa lại khiến Vệ Tú có cảm giác điện hạ đang dỗ dành mình mà thôi.
Vệ Tú hơi nhíu mày.
Ngày đó nàng hỏi công chúa về nơi ở của nàng chẳng qua là muốn nhắc nhở, điện hạ còn thiếu một chỗ ở thực sự của mình, nên dọn ra khỏi hoàng cung. Trong cung tuy là tốt nhưng lại có nhiều bất tiện.
Nàng vốn không có ý định ở lại phủ công chúa, nhưng điện hạ hình như đã hiểu lầm chuyện gì rồi. Vệ Tú cũng suy nghĩ có nên giải thích một chút chuyện này hay không.
Bộc Dương nhìn thấy Vệ Tú dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nên thừa lúc nàng ấy còn chưa quyết định được phải lập tức đánh tới. Bộc Dương suy nghĩ, trong ánh mắt mất đi vẻ nhu hòa vừa nãy, chuyển thành nghiêm túc hơn.
"Tiên sinh đang do dự chuyện gì? Nếu sự việc nguy cấp, một khắc đều không thể chậm trễ, lúc đó còn mất thời gian mời tiên sinh tới chỗ ta sao? Chi bằng ngay lúc này dọn vào cũng thuận tiện hơn nhiều." Lời nói của Bộc Dương dường như hoàn toàn là vì chính sự là suy nghĩ.
Nhưng Vệ Tú là người cực kì nhạy cảm, nàng đã có thể nhìn thấu ý muốn của công chúa. Bộc Dương thật sự suy nghĩ vì chính sự của mình nhưng trong đó cũng có một chút mong muốn cùng nàng ở chung. Chỉ là lời nói của công chúa rất có lý, lại nói, nàng cũng xem như là môn khách của điện hạ, phản bác nàng ấy như vậy cũng không tốt. Vệ Tú nghĩ vậy cũng đáp ứng chuyện này. Nếu phản đối chuyện này khiến cho công chúa trong lòng không vui, không bằng cứ đồng ý để công chúa yên tâm hơn.
"Như vậy thì tốt, ta cũng an tâm" Bộc Dương đương nhiên rất vui vẻ.
Giải quyết xong vấn đề, các nàng thoải mái cùng chơi một ván cờ. Trời xanh, gió mát, trong núi chim hót du dương, đương nhiên là thanh thản, thoải mái. Hai người đều chó chút hào hứng, vừa nói chuyện, vừa chơi cờ.
Bắt đầu chơi cờ vây thì đầu tiên là bố cục, trong lòng hai người đều có chủ ý riêng, cũng thông hiểu đạo chơi cờ. Ngay từ đầu, hai người hạ cờ đều rất thoải mái, từ từ sắp xếp hạ xuống từng quân của mình, thuận tiện nói tới những chuyện khác.
"Nghe nói Tấn Vương gia đi chẩn tai(1) không được thuận lợi?" Vệ Tú hỏi.
(1) chẩn tai: cứu trợ thiên tai.
Về việc Vệ Tú ở trong núi nhưng luôn tường tận mọi chuyện xảy ra bên ngoài, Bộc Dương cũng không có chút cảm giác kì lạ. Nàng đã sớm đoán được, Vệ Tú chắc chắn có tai mắt thám thính hết mọi chuyện.
"Quả thật không thuận lợi."
Tấn Vương cũng còn biết rõ việc phân nặng nhẹ, nơi gặp họa thiên tai không quá xa kinh thành, Hoàng đế vẫn luôn theo sát tình hình thực tế tại đó, hắn chắc chắn không dám dùng thủ đoạn gì. Hơn nữa, Hoàng đế còn phái Trương Đạo Chi cùng đi theo, Tấn Vương không có thăm dò được ý của Hoàng đế, chỉ phải cố gắng đi một chuyến làm tốt chuyện này rồi sau đó quay về kinh. Còn về ngân lượng giúp nạn dân thiên tai, hắn cũng không có ý định đụng tới.
Đáng tiếc, không phải chỉ cần có lòng là có thể làm tốt được mọi chuyện.
"Hắn năng lực không đủ. Điều phối nhân thủ ngay từ đầu đã sai, suýt nữa khiến cho một đội quân mất mạng trong cơn lũ tới bất ngờ. Thuộc cấp cũng không muốn nghe theo lời hắn, mà hắn lại ôm mộng kiến công lập nghiệp làm sao có thể như vậy mà thu quân? Tình hình giằng co như vậy làm trì hoãn chính sự, may mà có Trương Đạo Chi ở đó nên cũng không gây ra đại họa gì." Bộc Dương có chút sung sướng khi người gặp họa, nói lại đầy đủ mọi chuyện. Nói xong, nàng lại hỏi. "Tấn Vương là người như thế nào, phụ hoàng sao lại không biết? Tại sao còn phái hắn đi?"
Bộc Dương đoán rằng Hoàng đế là muốn vì nàng mà trừng trị Tấn Vương cho hả giận, hoặc giả là việc lần trước khiến Hoàng đế sinh lòng kiêng kị, cho rằng Tấn Vương bất nhân bất nghĩa. Vì để giữ vững triều đình, không muốn trực tiếp xử lý, nhưng cũng không muốn để Tấn Vương cầm quyền trong triều.
Vệ Tú có suy nghĩ giống với nàng.
"Chỉ sợ hoàng thượng còn có ý muốn mượn việc này xem xét năng lực của Tấn Vương." Chỉ một quận nhỏ còn không thể giải quyết được thì làm sao bình định thiên hạ?
Tấn Vương có thù oán với Bộc Dương, dù là ngoài mặt không thể hiện ra một chút gì, nhưng qua chuyện ám sát lần trước liền nhận ra được kết quả chỉ có thể một mất một còn. Bộc Dương nghe được lời này liền cười. Nàng đột nhiên muốn dò xét ý tứ của Vệ Tú, muốn xem thử Vệ Tú của mười hai năm trước liệu có được sự sâu sắc của kiếp trước hay không.
"Vậy theo ý của tiên sinh, tiếp theo phụ hoàng sẽ xử trí như thế nào?"
'Đinh –' một con cờ được hạ xuống chạm vào bàn cờ bằng gỗ tử đàn, phát ra tiếng vang nặng nề. Vệ Tú quan sát toàn bộ ván cờ rồi mới thu tay lại, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Chẩn tai lần này là hoàng thượng muốn cho Tấn Vương cơ hội cuối cùng. Từ nay về sau, vị thế của Tấn Vương chỉ sợ là sẽ từ từ biến mất."
"Biến mất như thế nào?" Bộc Dương hỏi lại.
"Hoàng thượng vẫn còn những hoàng tử khác." Vệ Tú nở một nụ cười, lời nói vẫn ngắn gọn như cũ "Tại hạ nghe nói giao tình của Kinh Vương cùng Tấn Vương rất tốt."
Nửa câu đầu, ý nghĩ của Bộc Dương cũng giống như vậy nhưng đến nửa câu sau, nàng hơi sửng sốt kêu lên "Lục hoàng huynh?"
Lục hoàng tử Kinh Vương giao hảo cùng Tấn Vương, ngày thường bận rộn trong ngoài thay hắn mượn sức, thu nhân tâm, luôn một dạng hết lòng hết dạ. Muốn hắn thay thế vị trí của Tấn Vương, trước tiên phải khiến hắn phản bội Tấn Vương. Nhưng Kinh Vương và Tấn Vương luôn rất hòa thuận, làm sao có thể nói phản bội lập tức phản bội được?
Bộc Dương nhớ rõ kiếp trước, cho tới khi Tấn Vương làm liên lụy đến Kinh Vương bị giáng chức, điều đi viễn xứ, hai người cũng chưa từng có tin đồn bất hòa. Sao lại có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?
Thấy Bộc Dương vẫn còn nghi vấn, Vệ Tú khẳng định.
"Nếu có một người có thể thay thế Tấn Vương thì nhất định là Kinh Vương."
Bộc Dương vẫn nửa tin nửa ngờ. Trong suy nghĩ của nàng thì Đại Vương càng có khả năng hơn. Đại Vương đứng hàng thứ tư, xếp trước Kinh Vương, hơn nữa hắn luôn nuôi ý định đoạt lấy trữ vị. Chẳng qua là hắn vẫn bị hào quang của Triệu, Tấn hai người này che lấp, không dám vọng động. Nếu phụ hoàng cho hắn cơ hội, hắn chắc chắn sẽ nắm chặt.
"Ta lại nghĩ là Đại Vương." Bộc Dương nói.
"Đến phiên điện hạ hạ cờ." Không chút hoang mang, Vệ Tú lại đánh xuống một quân cờ.
Bộc Dương cúi đầu nhìn ván cờ. Vệ Tú lại cùng phân tích thế sự. Người bình thường so sánh hai người với nhau đều trước nói về ưu thế rồi mới bàn tới thiếu hụt nơi nào. Nhưng Vệ Tú thì chỉ đưa ra ý kiến về sự thiếu hụt của Đại Vương.
"Không sai, Đại Vương có dã tâm, nhưng tính tình lại có chút mềm yếu. Trong chuyện đoạt trữ vị làm sao cho phép hắn do dự, lo trước lo sau? Hoàng thượng chắc chắn không thích hắn."
Phụ hoàng quả thật không thích Đại Vương, nhưng dường như chẳng có vị hoàng tử nào ngài thích cả. Nếu không thì tại sao kiếp trước lại bỏ qua hoàng tử mà truyền trữ vị cho hoàng trưởng tôn. Bộc Dương liền phản bác.
"Nhưng mà trong khi bị Tấn Vương cùng Triệu Vương áp bức, Đại Vương vẫn có thể thu được một phần thế lực của riêng mình, có thể thấy được hắn cũng thông minh, không đến mức như tiên sinh nói bách vô nhất dụng(2)"
(2) nguyên câu: Bách vô nhất dụng thị thư sinh. Trích từ "Tạp cảm" của Hoàng Cảnh Nhân đời nhà Thanh: "Thập hữu cửu nhân kham bạch nhãn, bách vô nhất dụng thị thư sinh": trong mười người thì chín người chịu được ánh mắt khinh bạc của đời, trong trăm người thì người vô dụng nhất là thư sinh.
Ý của trong câu Bộc Dương là Đại Vương không phải người vô dụng nhất.
Vừa chơi cờ, vừa suy nghĩ trong triều tình thế, Vệ Tú dường như không gặp cản trở gì giữa hai việc, nàng lại hạ một quân, rồi sau đó cười nói.
"Nếu không thì điện hạ với ta cược một ván đi? Xem thử ai nói đúng"
Bộc Dương không cần suy nghĩ lập tức lên tiếng.
"Hảo, người thua..." Nàng thoáng dừng lại một chút. Hiện tại, thứ nàng cần nhất là sự cam đoan của Vệ Tú, trung thành với nàng, sau này sẽ không thay đổi hướng đứng khác trận tuyến với nàng. Bộc Dương tràn ngập tự tin tiếp tục. "Người thua thì sau này, cho dù là người thắng nói cái gì cũng đều phải tin, cũng không được nói một câu không thật lòng với người kia."
Với kinh nghiệm của Bộc Dương, sự tín nhiệm là điểm mấu chốt duy trì mối quan hệ của hai người. Còn về phần thắng của vụ cá cược này, nàng có trí nhớ của kiếp trước đương nhiên nắm chắc phần thắng.
Ngày tháng sau này? Lần cá cược này hình như phải trả giá quá lớn. Loại người như các nàng, chuyện này chẳng khác nào là đem sinh tử của mình giao vào tay người khác. Vệ Tú hơi chần chừ. Sau khi đặt xuống bàn cờ quân trắng trong tay, nàng mới nhìn về phía Bộc Dương, chỉ thấy ánh mắt của công chúa lộ ra thần sắc phấn khởi, dường như không sợ bất kì chuyện gì, lại giống như mọi chuyện trên đời này chỉ cần nàng muốn thì đều có thể đạt được. Sự tự tin của Bộc Dương khiến cho Vệ Tú sửng sốt.
Bộc Dương vừa nói lên giá trị của lần cá cược này, bất giác lại giống như một câu thần chú.
"Điện hạ rất quyết đoán, vậy thì cứ theo lời điện hạ nói." Vệ Tú hơi mất tự nhiên dời đi ánh mắt của mình.
Bộc Dương hài lòng nở nụ cười, tay vân vê một quân cờ đen trong hộp cờ, đang định đánh xuống thì thấy được tất cả đường đi của quân đen trên bàn cờ đều đã bị chặn hết không chút lưu tình.
Nàng đã thua.


  --------------- 
 

Tác giả có lời muốn nói:
Ẩn sĩ phát thiếp: Ta cố chủ luôn làm như vô tình mà muốn đẩy ngã ta, không phải chuyện này rất kì quái hay sao? Ta nên từ chức không?
Ta có một cái tật mỗi khi viết chương mới đều phải xem lại chương cũ, hơn nữa mỗi lần xem là lại muốn sửa lại.


---------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.