Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 4: Mi để tâm gian




"Bé ngốc, ngươi không nên vào lúc này khen nam nhân." thanh âm Cầu Thế Trinh ám ách, ngón tay đang làm càn bên trong Thẩm Thanh Lạc bỗng dưng rút ra, Thẩm Thanh Lạc thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên đau đến kêu rên, lúc này Cầu Thế Trinh đè nàng vào lồng ngực, hai cánh tay đem nàng ôm thật chặt, nàng cảm thấy xương ngực mình cũng bị hắn đập vụn rồi.

Nhịp tim như trống không ngừng dồn dập ở bên tai nàng trầm đục, muốn đem hơi thở nóng bỏng như muốn thiêu trụi trên cổ nàng, Thẩm Thanh Lạc có chút muốn ngất xỉu, người cứng ngắc không tự chủ được mềm nhũn đi xuống.

"Ngày mai ta cho người đưa ngươi về nhà." Cầu Thế Trinh nhỏ giọng nói, trong thanh âm có hiếm thấy hu tình. Thẩm Thanh Lạc không có cảm nhận được, nàng làm sợ tới mức lắc đầu liên tục, thất thanh nói: "Ta không muốn về nhà, bọn họ lại đưa ta cho những người khác, cầu xin ngươi, để cho ta ở tại trong phủ ngươi làm nô tỳ, có một chỗ dung thân, không được sao?"

"Bọn họ còn muốn đem ngươi đưa cho những người khác?" Cầu Thế Trinh nắm lên quả đấm.

“Đúng, hôm đó ta nếu không phải trốn ra được, bọn họ liền đem ta đưa cho những người khác rồi." Thẩm Thanh Lạc nước mắt rơi như mưa, không nhịn được khóc lóc kể lể: "Bọn họ chỉ đem ta làm công cụ để đổi lấy bạc, ta chỉ nghĩ có một chỗ an thân, nghe nói ngươi ở đây tìm ta, ta cũng vậy không dám lộ diện, ta sợ. . . . . . Ta không muốn cùng nhiều nữ nhân như vậy cùng nhau chờ ngươi sủng ái, ngươi bỏ qua cho ta, giao cho ta một cái chỗ an thân được chứ?"

"Ta không có nữ nhân." Thẩm Thanh Lạc nghe được Cầu Thế Trinh một tiếng mơ hồ than nhẹ, trong thoáng chốc chỉ nghi là nghe nhầm.

"Gia." Thẩm Thanh Lạc rưng rưng ngẩng đầu, tiêu điều lạnh lẽo nhìn Cầu Thế Trinh.

"Hảo, ngươi tạm thời lưu lại trong phủ làm việc đi, có cái gì uất ức tới nói với ta." Cầu Thế Trinh trầm ngâm nghiêm khắc nói, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt của Thẩm Thanh Lạc.

Cầu Thế Trinh tuy là thương nhân, lại tập võ từ nhỏ, lòng bàn tay to có chút thô ráp, mang theo vết chai long ngóng lau nước mắt trên da mặt mềm mại của Thanh Lạc, hơi có chút đau nhói, Thẩm Thanh Lạc có chút hoảng hốt, động tác này của hắn rất giống lúc trước, ở bên cạnh hắn trong năm năm, mỗi lần nàng ủy khuất rơi lệ, hắn cũng sẽ hơi có có chút luống cuống lại có chút thô bạo thay nàng lau nước mắt, vừa lau lại ác thanh hô quát không cho phép nàng khóc.

"Không muốn làm nữ nhân của ta, ngươi cũng đừng như vậy nước mắt lưng tròng nhìn ta câu dẫn ta." Cầu Thế Trinh thô thanh nói. Thanh Lạc vừa định giải thích, thân thể đã bay lên không, Cầu Thế Trinh bế nàng lên hướng trong phòng đi tới.

"Gia, ta không muốn." Thanh Lạc âm thanh kêu lên, thật là không biết mình nơi nào lại chọc tới Cầu Thế Trinh rồi.

"Không cần, liền lấy ." Cầu Thế Trinh nói giọng khàn khàn: "Ngươi đừng uốn éo, nữa uốn éo ta không phải có thể bảo đảm không cần."

Thẩm Thanh Lạc cứng người, một cử động cũng không dám.

Cầu Thế Trinh nói không muốn, nhưng là cái bàn tay kia vẫn không ngừng vân vê ngọn núi của Thẩm Thanh Lạc, đầu ngón tay ở đỉnh núi không ngừng chuyển động, những địa phương kia vốn là nơi mẫn cảm nhất của nàng, Thẩm Thanh Lạc trong đầu lại nghĩ đến cảnh mây mưa kiếp trước, chỉ cần hắn làm như vậy là làm cho cả người nàng khống chế không được liền nóng lên.

Thẩm Thanh Lạc đôi môi cắn chặt đến nỗi chảy máu, liều mạng khống chế mới không phát ra tiếng rên rỉ trên môi.

Loại cảm giác này. . . . . . Thật khó chịu đựng. . . . . .

"Thanh Lạc Thanh Lạc. . . . . . Ngươi thật mẫm cảm. . . . . ." Cầu Thế Trinh lẩm bẩm nói nhỏ.

Thanh Lạc đi ra Phong Hiên uyển thì đã là nửa canh giờ sau, nàng hai chân bủn rủn, vòng eo vô lực, trên người xiêm áo đã bị mồ hôi làm cho ướt dầm dề.

Né tránh trở về chỗ nghỉ chân, ban ngày cũng không còn thời gian tắm rửa rồi, Thẩm Thanh Lạc cầm khăn vải lau qua thân thể, thay xiêm y và búi lại tóc, liền chạy nhanh tới phòng của người hầu. Trước khi xuất môn nàng suy nghĩ một chút, lấy ra túi tiền đã giấu đi, từ bên trong lấy ra một hai bạc vụn bỏ vào túi trong tay áo.

Trước phòng rất nhiều nha hoàn đang chờ lấy đồ, Lý thị mặt lạnh đứng đó. Ước chừng là những người này sốt ruột chờ rồi, đi tìm Lý thị tới đây.

Thẩm Thanh Lạc vội vàng ghi danh, phát ra đồ. Giúp xong, những nha hoàn kia sau khi đi. Lý thị âm mặt hỏi: "Ban ngày ban mặt, ngươi đi những đâu, làm việc kém như vậy sao?"

Thanh Lạc cúi đầu nghe dáo huấn, chờ Lý thị mắng xong rồi, từ túi trong tay áo lấy ra khối kia bạc vụn, nhỏ giọng nói: "Thanh Lạc lo việc không chu đáo rồi, buổi chiều không có ai, Thanh Lạc nghĩ tới những ngày mới vào phủ được đại nương chăm sóc, liền trở về chỗ ở cầm bạc tới đây, muốn mời đại nương uống một ly rượu, tạm thời biểu lộ lòng biết ơn của Thanh Lạc."

Một hai bạc vụn Lý thị cũng không thế nào để ở trong mắt, chỉ là nhìn Thanh Lạc như thế thuận phục, không khỏi trái tim đắc ý, cười nhận lấy, cũng không mắng, ý vị sâu xa nói: "Các cô nương ở hậu viên, tuy nói vô danh vô phận, nhưng là khó tránh ngày nào đó gia liền cưng chiều nâng đỡ, không được khinh thường ."

"Tạ đại nương chỉ điểm." Thanh Lạc cảm kích nói.

Buổi tối nằm ở trên giường, Thẩm Thanh Lạc ở trong lòng hỏi mình: ta cư trú ở Cầu phủ rốt cuộc là đúng là sai? Thật có thể ngăn cản Tiêu Nguyệt Mị gả cho Cầu Thế Trinh báo thù Tiêu Nhữ Xương hại hài tử sao?

Thẩm Thanh Lạc trái lo phải nghĩ, tâm kết khó giải, trằn trọc trở mình, nhớ tới buổi chiều bàn tay tác quái của Cầu Thế Trinh, vừa thẹn thùng vừa xấu hổ, chính mình là cái gì trong sạch cũng không còn, về sau làm sao có thể đi lập gia đình.

Có muốn hay không cứ như vậy gả cho Cầu Thế Trinh? Thẩm Thanh Lạc hung hăng tát cho chính mình một bạt tai, nhứng dạy dỗ trước kia ngươi quên rồi sao? Nàng đã giải thích bao nhiêu lần đứa bé đó là con của Cầu Thế Trinh, Cầu Thế Trinh vẫn còn độc ác như vậy, bắt nàng uống thuốc sảy thai. Hắn mỗi một lần nghĩ gì liền có nấy, chưa bao giờ chú ý ý nguyện của nàng. Hắn còn là đã có vị hôn thê, nhớ tới Tiêu Nguyệt Mị, Thẩm Thanh Lạc lại tạt cho mình một cái bạt tai nữa, khi Tiêu Nguyệt Mị bụng dần cao lên, cảnh tượng ở trước mặt nàng diễu võ dương oai giương, nàng tại sao có thể quên.

Cầu Thế Trinh từng hứa hẹn qua, tuy nói lui không được hôn sự Tiêu gia không thể cưới nàng làm vợ, nhưng tuyệt không cưới Tiêu Nguyệt Mị làm vợ, sau đó Hoàng Đế ban thánh chỉ chỉ bắt cưới Tiêu Nguyệt Mị, lại cùng nàng bảo đảm không đụng đến Tiêu Nguyệt Mị không để cho Tiêu Nguyệt Mị có con với hắn, nhưng những lời hắn bảo đảm không có một lời nào thực hiện được.

Thẩm Thanh Lạc ngày thứ hai rời giường lúc soi gương chải đầu búi tóc thì sợ hết hồn, hai bên hai má một mập một gầy một đỏ một trắng, nàng cầm khăn vải nhúng nước đắp một hồi lâu, nhưng vết sưng hồng không có giảm đi, bộ dáng như vậy nếu như bị cho là bị bệnh hiểm nghèo, vậy làm phiền cũng không nhỏ, Thẩm Thanh Lạc cắn răng, nâng lên tay trái quạt hai cái gò má má trái, nhìn kỹ một chút, miễn cưỡng hồng mập nhất trí.

Thẩm Thanh Lạc vừa tới ký phòng, đã có một nha hoàn đến tìm nàng, nha hoàn này không phải là người ở nội viện, Thanh Lạc nhận ra nàng là người làm việc trong sảnh chính , đang âm thầm kỳ quái, nha hoàn kia tiến tới trước mặt nàng nhỏ giọng nói: "Ngô quản sự để cho ngươi tìm Lý đại nương xin nghỉ xuất phủ một chuyến, Tiêu công tử muốn gặp ngươi, tại quán trà Cúc Hoa trong một phòng trang nhã."

Thanh Lạc vào phủ hơn một tháng, một ngày nghỉ cũng không xin qua, hôm qua lại mới vừa cùng Lý thị lấy lòng, Lý thị tất nhiên đáp ứng rồi.

"Mặt của ngươi làm sao vậy?" Tiêu Nhữ Xương chân mày nhẹ vặn, gặp mặt câu nói đầu tiên ngược lại quan tâm tới mặt của Thanh Lạc.

Người này thật giỏi diễn trò, Thẩm Thanh Lạc ý định chuyển một cái, nhăn mày nói: "Có thể là do nắng nóng."

"Này rõ ràng là bị đánh, Thế Trinh đánh?"

Thẩm Thanh Lạc cắn môi không nói, Tiêu Nhữ Xương thở dài nói: "Trước ngươi gặp qua Thế Trinh?" Thẩm Thanh Lạc gật đầu, cho có lệ.

"Nếu không, ngươi rời đi Cầu phủ đi, nếu không có chỗ an thân, đến trong phủ ta ." Tiêu Nhữ Xương ân cần mà nói.

Sợ nàng đem việc của hắn nói cho Cầu Thế Trinh sao? Thẩm Thanh Lạc âm thầm cười lạnh, nàng sẽ không nói cho Cầu Thế Trinh cái gì, nàng muốn âm thầm làm việc, mới có thể không ở thế thất bất bại.

"Thanh Lạc cảm tạ đại ân của Tiêu công tử, chuyện công tử nhờ vả, chưa hoàn thành, không dám nói lời nhẹ nhàng buông tha."

Đây là không muốn rời đi Cầu phủ rồi, Tiêu Nhữ Xương cầm ly trà tay bấm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.

Hắn nghe nói Cầu Thế Trinh vừa trở về cũng liền đến Thẩm gia ép hỏi vị trí của Thẩm Thanh Lạc, trái tim cực độ bất an, nghe Ngô Minh Dương nói Thanh Lạc lại chính là người mà Cầu Thế Trinnh muốn tìm thì trong lòng đã quyết định chủ ý muốn đem Thanh Lạc mang ra khỏi Cầu phủ, cách xa Cầu Thế Trinh .

Thỉnh thần dễ đưa thần khó, Thanh Lạc không muốn rời đi Cầu phủ, Tiêu Nhữ Xương nhất thời có chút khó khăn.

"Làm sao ngươi lại biết Cầu Thế Trinh?" Tiêu Nhữ Xương như không có chuyện gì xảy ra lại hỏi thăm.

Thẩm Thanh Lạc đỏ mặt, cắn cắn đôi môi, hồi lâu nói: "Cha ta muốn cùng Cầu phủ mượn bạc, đưa ta cho Cầu Thế Trinh, ta tạm thời trốn. Ta không biết ngươi nói em rể ngươi lại chính là chủ nhân Cầu Phủ này, nếu sớm biết, cũng không đi. Cầu Thế Trinh hôm qua đánh ta, cũng không còn trách phạt nữa, cho phép cứ như vậy bỏ qua cho ta."

Thẩm Thanh Lạc nửa thật nửa giả nói ra thật tình, lại mơ hồ giải thích nguyên nhân mình không rời đi Cầu phủ, Tiêu Nhữ Xương nửa tin nửa ngờ, suy nghĩ một chút, Thanh Lạc chưa cùng Cầu Thế Trinh nói ra mưu đồ của hắn, nghĩ đến lời này cũng có thể tin, không bằng quan sát thêm một chút, nếu không được, lại nghĩ biện pháp dọn dẹp nàng.

Hai đồng minh ngươi lừa ta gạt, tính toán lẫn nhau, Thanh Lạc đem tình hình trong Cầu phủ đã từng báo cho Ngô Minh Dương báo lại cho Tiêu Nhữ Xương một lần, vừa không ngừng khe ngợi ba cô nương Liễu, Hồng, Mạn.

". . . . . . Ba vị này cô nương, dáng dấp đó là khuynh quốc khuynh thành, Thanh Lạc nghĩ, trong hoàng cung mỹ nhân cũng chẳng qua như thế thôi, không biết Cầu Thế Trinh từ nơi nào tìm được những mỹ nhân như vậy."

Tiêu Nhữ Xương lông mày vặn càng chặt hơn, hồi lâu nói: "Thế Trinh trở về phủ, ngươi lưu ý, hắn đối với mấy cô nương này như thế nào? Có thể nghe được nói chuyện hành sự càng tốt hơn."

"Cái này không khó, chỉ cần cùng các cô nương trước mặt hầu hạ bọn tỷ muội đối xử khá hơn chút, cũng có thể hỏi thăm được." Thẩm Thanh Lạc có chút dừng lại, cũng không nói tiếp, chỉ nói có thể làm đến đó.

Muốn làm chuyện không thể thiếu tốn tiền mua vài món đồ đưa người lấy lòng đi, cái này là cố ý để Tiêu Nhữ xương hiểu, gấm Yên Hà của Tiêu gia nổi tiếng cả nước, bạc đối với Tiêu Nhữ Xương giống như cát lạc, hắn đưa tay vào ngực, vươn tay ra thì trong tay đã nhiều hơn một tấm ngân phiếu.

"Này ngân phiếu ngươi cầm đi, đến ngân hàng tư nhân đổi tiền giấy cùng bạc vụn giữ ở bên người mà sử dụng."

Thẩm Thanh Lạc gật đầu, cũng không từ chối, nhận lấy cũng không nhìn, trực tiếp bỏ vào tay áo trong túi.

Ra khỏi quán trà, Thẩm Thanh Lạc đi ngân hàng tư nhân, vào ngân hàng tư nhân sau nàng lấy ra ngân phiếu, nhìn lên mệnh giá trước mặt Thẩm Thanh Lạc sợ hết hồn, Tiêu Nhữ Xương thật là có tiền, vừa ra tay chính là một ngàn lượng.

Mệnh giá lớn như vậy không cần phải đổi rồi, giao thiệp thì chỉ cần bạc vụn, dùng bạc của mình lúc trước khi đổi đồ liền vậy là đủ rồi. Trên đường trở về Cầu phủ, Thẩm Thanh Lạc có chút hoảng hốt, Tiêu gia có tiền như vậy, Tiêu Nhữ Xương nếu muốn muội muội gả vào Cầu Phủ, dùng bạc đập cũng có thể nện xuống Cầu phủ một nửa người làm việc thay hắn, ý tưởng mình muốn báo thù có phải hay không quá ngây thơ rồi?

Mấy ngày kế tiếp thật yên lặng, Cầu Thế Trinh mỗi ngày đều trở về phủ, mỗi đêm cũng tiến vào trong viện nghỉ ngơi, một đêm một cô nương, không nhìn ra hắn yêu thích người nào, nhưng ba cô nương đẹp nhất nội viện, ngược lại không có đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.