Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 39: Người lạ cùng đường




Theo Ninh Chiêu Nhiên trở về khách điếm ở tạm, phòng trọ trong khách điếm đã hết, xem ra người trên giang hồ nghe được sự tình cũng tụ tập về đây, đúng thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa mà tiếng dữ thì đồn xa, đám người này cũng chẳng phải thật sự vì muốn điều tra giúp Mộ Dung gia, trái lại đến xem náo nhiệt thì đúng hơn.

“Ngày thứ hai chúng ta tới đây cũng là ngày Mộ Dung gia chuẩn bị đưa tang, ai ngờ, trong vòng một đêm, già trẻ trên dưới gần ba trăm người bị người ta giết chết. Ta với Gia Cát Vô Phạm đã đích thân đi đến Mộ Dung phủ xem xét qua, xung quanh đều là máu tanh, xác chết khắp nơi, Mộ Dung phủ không ai may mắn thoát được. Nhưng mà sau khi tìm kiếm mới phát hiện không thấy xác của Mộ Dung Tử Quân, căn phòng của hắn là nơi duy nhất không có dấu vết đánh nhau. Sau đó lại nghĩ Vân lục hiệp đã ở Mộ Dung phủ, hơn nữa còn liên tục ở trong viện của Mộ Dung Tử Quân, kết quả, bây giờ không thấy hắn đâu.”

Sở Lương Âm đẩy cửa sổ phòng trọ ra nhìn, tầm mắt phóng nhìn Lan Châu rộng lớn, thành Lan Châu là thành trì tương đối lớn ở Đại Tề, kinh tế luôn dẫn đầu, rất nhiều người giàu đều tập trung nơi này, cửa hàng rực rỡ muôn màu, trong đó sản nghiệp Mộ Dung gia chiếm một phần ba.

“Mạc Thiên Tuyệt cũng đến Lan Châu rồi, cuối cùng ông ta nói thế nào? Nghe ý tứ của tên thủ vệ kia, cái rắc rối này đã đổ lên đầu Vân Liệt Triệu? Rốt cuộc Mạc Thiên Tuyệt làm minh chủ cái quái gì thế?” Những người còn lại nàng mặc kệ, nàng không dư hơi mà quan tâm, nhưng sao lại vu oan Vân Liệt Triệu, cho dù không bắt được hung thủ thì cũng chẳng ai oán giận, nhưng để người ta ăn nói xàm bậy thật đúng là khiến người ta tức giận.

Ninh Chiêu Nhiên lắc đầu, “Mạc Thiên Tuyệt không nói thế, chỉ là đám nhân sĩ giang hồ xem náo nhiệt đoán mò thôi.”

“Hừ, tốt nhất đừng để bà đây nghe được, bằng không ta trực tiếp cắt lưỡi bọn họ.” Sở Lương Âm nhíu mày, sắc mặt dữ tợn.

Ninh Chiêu Nhiên nhún nhún vai, “Chuyện của Lưu Vân đường bên ta cũng rất kỳ quái, ca ca ta tra xét mấy ngày rồi, cũng không thu hoạch được gì. Không biết đối phương là thần thánh phương nào, Lưu Vân đường chưa từng đắc tội với môn phái nào cả, tuy rằng thần giáo chúng ta rất ít qua lại với môn phái khác, nhưng cũng chưa tới mức hận thù giết chết nhau.” Nói đến đây, Ninh Chiêu Nhiên vô cùng tức giận, thần giáo Ma Nha nhiều người chết như vậy, kết quả ngay cả hung thủ là ai cũng không biết, nghĩ lại vẫn còn thấy buồn bực.

Sở Lương Âm liếc mắt nhìn Ninh Chiêu Nhiên một cái, ánh mắt có vài phần phức tạp nói, “Nguyệt Ly Phong đã điều tra thử, hắn nói Lưu Vân đường bị tập kích chỉ là sự trùng hợp, cũng không phải là cố ý nhắm vào. Cô nghĩ thử xem có khi nào, vụ này với huyết tẩy Mộ Dung phủ là cùng một đám người làm không?”

Vẻ mặt Ninh Chiêu Nhiên lập tức nghiêm túc, “Nơi Lưu Vân đường bị tập kích chỉ cách Lan Châu năm sáu trăm dặm, có lẽ sẽ có liên quan tới nhau.” Nàng đứng lên, đi tới đi lui trong phòng, chân mày nhíu chặc suy nghĩ hai nơi xảy ra chuyện.

“Nguyệt Ly Phong còn tra được gì không? Hay chỉ có bấy nhiêu?” Ninh Chiêu Nhiên đối với tin tức do Nguyệt Ly Phong điều tra được rất có hứng thú, bọn Ninh Tùy Phong cũng tra được một ít, nhưng rất mơ hồ, không có lợi ích bao nhiêu.

“Tra được một chút tung tích, nhưng mà đã mất dấu ở một làng chài ven biển Lam Hải, không có tin gì nữa.” Sở Lương Âm đáp, càng lúc nàng càng cảm thấy chuyện này kỳ hoặc.

“Lam Hải?” Ninh Chiêu Nhiên hơi híp mắt, chẳng lẽ việc này do người bên ngoài làm?

“Hiện tại Mạc Thiên Tuyệt đang ở đâu? Không phải nói đang cùng với đám người tiền bối võ lâm bàn bạc chuyện Mộ Dung phủ sao? Người Tùng Vụ môn có đến chưa?” Chuyện liên quan đến Vân Liệt Triệu, ắt hẳn Nhị sư huynh Trâu Ngọc sẽ đến.

“Ở Lan Châu Mộ phủ có một phủ đệ, hôm qua mấy gia chủ những thế gia có tiếng đã chạy tới Lan Châu, tất cả đều ở tạm Mộ phủ. Tùng Vụ môn chưa thấy ai tới cả.” Ninh Chiêu Nhiên đem những chuyện đã xảy ra trong hai ngày này kể lại rõ ràng.

“Vậy hôm nay bà đây phải đi ‘thăm viếng’ một phen mới được, lời đồn đãi hình như là thật, để xem ông ta làm minh chủ thế nào, đối với lời đồn không đúng sự thật cũng không ngăn lại hay sao?” Nghĩ tới tới vẻ mặt của tên thủ vệ khi nãy, Sở Lương Âm lại tức giận không có chỗ phát tiết.

Ninh Chiêu Nhiên chấp tay, xem như đồng tình, “Nghĩ đến ta đây là người tà môn ngoại đạo, người ta còn không thèm để ý, tự nhiên đối với cái gọi là minh chủ võ lâm sẽ rất tôn quý, nhưng nếu dựa vào cô thì ta có thể gặp được rồi.” Đối với nàng mà nói cái gọi là võ lâm chính đạo vô cùng thiên vị, Ninh Chiêu Nhiên rất tức giận, tuy cùng đồng hành với Gia Cát Vô Phạm, nhưng Gia Cát Vô Phạm lại không giống với Sở Lương Âm, nàng cũng không dám yêu cầu nhiều, cho nên, đến Mộ phủ chỉ có một mình Gia Cát Vô Phạm, nàng đi cũng chỉ ở lòng vòng bên ngoài.

Sở Lương Âm liếc mắt khinh bỉ nhìn Ninh Chiêu Nhiên, nhưng nàng cũng không thèm quan tâm, ai thèm quản Sở Lương Âm có thật sự khinh bỉ nàng hay không.

“Trời sáng rồi, bây giờ đến Mộ phủ thôi.” Sở Lương Âm sốt ruột nói, tuy Ninh Chiêu Nhiên nghe ngóng được không ít, nhưng khẳng định vẫn không bằng Mạc Thiên Tuyệt hiểu rõ, nàng chính là muốn biết, cuối cùng Vân Liệt Triệt như thế nào, còn nữa đã tìm được hung thủ hay manh mối gì chưa.

“Một khi đã như vậy, chúng ta đi thôi.” Ninh Chiêu Nhiên đem nhuyễn tiên ở trên bàn cẩn thận quấn ở bên hông, chuẩn bị đầy đủ để đi.

Sở Lương Âm cầm lấy kiếm, bước trước một bước ra khỏi phòng, nhưng được nửa chừng thì dừng lại.

“Làm sao vậy?” Ninh Chiêu Nhiên thò đầu hỏi, thoáng nhìn thấy Gia Cát Vô Phạm.

Gia Cát Vô Phạm không hề bất ngờ khi nhìn thấy Sở Lương Âm, cả người mặc trường sam màu trắng, để lộ thân thể gầy gò, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi, bộ dạng hiền lành không đổi, hơi thở nhẹ nhàng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều đẹp mắt, mặc kệ hắn đi tới chỗ nào cũng làm người ta phải chăm chú ngắm nhìn.

“Rời giường.” Sở Lương Âm tùy tiện chào hỏi, sau đó đi lên vài bước, cố ý nhìn lướt qua trang phục trên người Gia Cát Vô Phạm, xem ra quản gia của nhà Gia Cát tới đây, chỉ có những lúc quản gia đến, Gia Cát Vô Phạm mới có thể đổi với bộ trang phục kia.

Khóe môi Gia Cát Vô Phạm cong lên một nụ cười trong trẻo, “Nghe được giọng của cô. Đừng sốt ruột, chuyện này không thể gấp gáp được.” Hắn đây là đang nói chuyện của Vân Liệt Triệu.

Sở Lương Âm thở dài, trên mặt thả lỏng đi đôi chút, đến gần Gia Cát Vô Phạm, lắc đầu nói: “Võ công Vân Liệt Triệu đến trình độ nào ta là người hiểu rõ nhất, huynh ấy vô duyên vô cớ mất tích, có thể tưởng tượng được đối thủ là người thế nào.”

Gia Cát Vô Phạm gật đầu, đồng tình với suy nghĩ của nàng, sau đó nói thêm: “Cho dù như thế, cô tìm Mạc Thiên Tuyệt cũng không hỏi được tin tức hữu dụng, bởi vì bọn họ cũng không tìm được thứ gì giá trị.” Hắn đi Mộ phủ, cho nên, những tin tức này hắn biết khá nhiều.

Sở Lương Âm nhíu mày, “Vậy đi Mộ Dung phủ, ta muốn tận mắt nhìn xem Mộ Dung phủ đã thành ra cái dạng gì, còn phải xem xét thi thể nạn nhân nữa, như vậy mới hi vọng có thể tìm được manh mối khác.”

Gia Cát Vô Phạm gật đầu, “Được, ta đi với cô.”

Một câu nói đơn giản và nhẹ nhàng của hắn, như gió xuân ấm áp, Ninh Chiêu Nhiên đứng ở bên cửa cảm thấy ủ rũ, nàng và Gia Cát Vô Phạm ở cùng một chỗ nhiều ngày như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng không nói nhiều với nàng, ‘đi với cô’ một câu thoải mái như thế không biết đả thương bao nhiêu người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.