Xin Sư Thúc Kiềm Chế

Chương 34: Đa tâm ít tâm




Phịch.

Một con bồ câu màu đỏ nhạt bất thình lình đậu ngay bệ cửa sổ, cái đầu không lớn, nhưng bộ lông trên người của nó quá chói mắt.

Sở Lương Âm nhìn sang, lông mày khẽ nhíu chặc.

Nhĩ Tương thoáng nhìn con bồ kia câu, không nén nổi kinh ngạc, sao con bồ câu này lại có màu sắc sặc sỡ thế nhỉ, tầm mắt rơi xuống ống trúc ở ngón út bên chân nó, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, đây là bồ câu đưa tin, chẳng qua màu sắc ít có đặc biệt quá đi.

Sở Lương Âm hừ một tiếng, dễ dàng đoạt lấy cây gãi ngứa trong tay Nhĩ Tương, nói: “Mau bắt nó lại đây.”

Nhĩ Tương gật đầu, đi đến chỗ con chim bồ câu kia.

Bồ câu thấy người đến, có hơi lo sợ, nhưng không bay đi, cứ đi lòng vòng giống như con quay.

Nhĩ Tương không khỏi bật cười, chìa tay ra bắt lấy nó, không dám dùng lực quá mạnh, ôm nó đến bên người Sở Lương Âm, “Sư thúc.”

Sở Lương Âm có hơi khó chịu, lại dùng tay gãi chỗ ngứa, sau đó tháo ống trúc trên chân con bồ câu ra.

Nhĩ Tương tò mò đùa nghịch với bồ câu, không để ý gương mặt Sở Lương Âm thay đổi sau khi đọc xong tờ giấy bên trong ống trúc.

“Thấy sắc quên nghĩa.” Mắng một tiếng, đem tờ giấy trong tay ném lên trên bàn, Nhĩ Tương bị dọa giật mình, lập tức nhìn Sở Lương Âm, phát hiện sắc mặt của nàng không tốt lắm.

“Sư thúc, làm sao vậy?” Nhĩ Tương lui ra phía sau, dè dặt hỏi.

Một lần nữa cầm lấy cây gãi ngứa, dùng sức gãi sau lưng, cả người Sở Lương Âm run lên, chắc hẳn rất thoải mái, “Ninh Chiêu Nhiên nữ nhân chết bầm kia, chuyện của mình thì mặc kệ, để bà đây đi quản, đúng là có nam nhân rồi chuyện gì cũng không cần.”

Con bồ câu trong tay Nhĩ Tương lo sợ vỗ cánh muốn bay đi, giống như sợ hãi Sở Lương Âm trong lúc tức giận sẽ đem nó đi nấu cháo.

Trong nháy mắt Nhĩ Tương không hiểu lắm, “Đó chính là ma giáo….À, không, thần giáo ma nha đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đem phần cháo cuối cùng ăn hết, Sở Lương Âm vứt chiếc đũa xuống, lúc đứng lên cũng không quên cầm cây gãi ngứa, gãi xung quanh người.

Sở Lương Âm đi đến trước cửa sổ, gió ùa vào khiến nàng dễ chịu đôi chút, “Người của đường trưởng lão bị công kích, chết không ít, lại không điều tra được là do ai làm, đám người ra tay tới vô ảnh đi vô tung.” Khẽ nheo mắt, trong đầu Sở Lương Âm loại bỏ những bang phái từng có xung đột với thần giáo Ma Nha, có bản lãnh làm cả một đường trưởng lão của bang phái bọn họ bị trọng thương, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Nhĩ Tương há to mồm kinh ngạc, chim bồ câu trong tay hắn phút chốc được nới lỏng, lập tức bay đi mất.

“Thì trước đó phải có kết hoạch chứ, bằng không sao có thể không tra được ra là ai.” Nhĩ Tương phân tích.

“Có lẽ vậy, ai biết được chứ. Năm nào bọn họ không gặp những chuyện thế này, chẳng qua cho tới bây giờ cũng không có nhiều người chết như thế.” Sở Lương Âm lơ đểnh đáp, hằng năm đều có chuyện phát sinh, hiện tại Ninh Chiêu Nhiên lại không lo lắng, ngu ngốc ở cạnh Gia Cát Vô Phạm, còn dám bảo nàng đi xem thử, đúng là kẻ thấy sắc quên nghĩa.

Nhĩ Tương gật đầu như gà hỏi, “Vậy, đã chết bao nhiêu người?” Một đường Trưởng Lão? Trước kia hắn có nghe qua, một đường Trưởng lão của ma giáo quản lý cả gần ngàn người, tổng cộng có đến mười đường Trưởng lão, đó là chưa tính đám cận vệ bảo vệ giáo chủ ma giáo gần vạn người, thật ra ma giáo mới là đệ nhất võ lâm, chẳng có môn phái nào có nhiều người như bọn họ.

“Hơn bảy trăm người.” Sở Lương Âm ‘vân đạm phong khinh’ đáp, giống như bảy trăm này chỉ có con số mà thôi.

Nhĩ Tương lại kinh ngạc, hơn bảy trăm người? Hơn bảy trăm người đã chết? Lại không quan tâm?

Thu lại biểu cảm trên mặt, Nhĩ Tương dọn dẹp bàn ăn, nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện của thần giáo Ma Nha, “Thất sư thúc, người không định trông nom chuyện này sao?” Thật ra hắn biết, Sở Lương Âm và Ninh Chiêu Nhiên có giao tình cực kỳ tốt, nhưng chuyện lần này Sở Lương Âm cũng không để ý, theo lý thuyết nàng nên quan tâm mới đúng chứ.

Xoa xoa trán, trên mặt Sở Lương Âm cũng xuất hiện rất nhiều mẩn đỏ, chẳng thua gì Nguyệt Ly Phong, “Bây giờ bà đây rất khó chịu, ai dư hơi đâu mà quản mấy chuyện kia.”

Nhĩ Tương im lặng nghĩ, được rồi, hắn không nên nhiều chuyện quá.

Thu dọn xong, Nhĩ Tương bước ra từ trong phòng Sở Lương Âm, vừa đóng cửa lại định đi đến nhà bếp, đột nhiên Hoành Hạ từ đâu nhảy ra, làm hắn giật mình.

“Mới vừa rồi ngươi và sư thúc đã làm gì trong phòng?” Hoành Hạ hơi hí mắt, trên mặt viết rõ hai chữ nguy hiểm, tựa như hắn đã biết được bí mật gì đó, chỉ chờ Nhĩ Tương thành thật khai báo sẽ được khoan hồng.

Nhĩ Tương rối rắm, không biết dây thần kinh nào đã bị Hoành Hạ dọa sợ đến không hoạt động.

“Còn giả bộ cái gì? Khai mau!!” Hoành Hạ tra hỏi, bày ra tư thế không trả lời sẽ không cho đi.

“Làm cái gì là cái gì? Ta có thể làm cái gì?” Nhĩ Tương rất vô tội, nhưng vẫn mạnh mồm.

Hoành Hạ hừ lạnh một tiếng, hất cằm nhìn Nhĩ Tương từ đầu đến cuối, “Đừng tưởng ta không biết, vừa nãy ra đi ngang qua nghe thấy hết rồi.”

Nhĩ Tương đảo mắt nhìn chỗ khác, vòng qua hắn, tiếp tục đi về phía trước, “Nếu nghe được, còn hỏi ta làm gì?”

Hoành Hạ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, lúc này còn giữ lấy cổ tay Nhĩ Tương, biểu hiện trái lại rất giống mấy bà già khó tính, lải nhải: “Nhĩ Tương ơi là Nhĩ Tương, hai chúng ta biết nhau đã lâu, ngươi là người thế nào sao ta không biết. Ngươi đó, tâm tư đơn thuần, rất dễ bị lừa gạt, mặc kệ là chuyện gì đều phải mở to hai mắt ra mà nhìn. Tuy rằng người sùng bái võ nghệ của thất sư thúc, nhưng không có nghĩa ngươi vì thế mà dâng hiến hết mọi thứ, đây là việc sai trái….”

“Ngươi đang nói gì thế?” Nhĩ Tương chợt dừng bước, xoay lại nhíu mày nhìn hắn, tên này càng nói càng khó hiểu, nói năng lộn xộn gì thế.

Hoành Hạ vẫn cứ làm ra bộ dạng ‘ngươi đừng có giả bộ’, tiếp tục vỗ vai hắn, nói dông dài, “Ngươi cứ nghe ta nói đi, chúng ta là huynh đệ tốt, ta sẽ không làm hại ngươi.”

Nhĩ Tương khó chịu hất tay Hoành Hạ ra, “Ta thấy đầu của ngươi bị cửa kẹp rồi đó, nói nhăng nói cuội. Vừa rồi ngươi nghe thấy cái gì?”

Nghe Hoành Hạ nói, đây không hứng thú nhé, Nhĩ Tương càng thêm khinh bỉ hắn, “Nhàm chán!!!”

Nhĩ Tương xoay người định rời đi, Hoành Hạ lại đuổi theo, vừa đi vừa nói: “Vừa nãy ta ở bên ngoài nghe tiếng thất sư thúc, giọng nói cũng không giống bình thường, cái gì mà thoải mái dùng sức, các người đã làm gì thế?”

Nhĩ Tương chợt dừng lại, cả người cứng ngắc, nửa ngày sau hắn mới dám quay lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hoành Hạ, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, nhưng dù ánh mắt có mãnh liệt thế nào, thì gương mặt cũng đỏ như trái cà chua.

Hoành Hạ nhíu mày, bộ dạng như có điều khó giải thích.

Chim chóc líu ríu bên ngoài cũng đang cười nhạo người kiếm chuyện vô cớ.

“Vừa rồi ta chỉ giúp Thất sư thúc gãi ngứa, nàng đang dùng cơm, không có thời gian gãi, ta không dám dùng quá sức, nàng liền sai ta dùng lực hơn, chuyện đơn giản như thế thôi mà ngươi đã nghĩ lung tung.” Nhĩ Tương nổi giận thật, khuôn mặt ửng hồng, trên cổ còn lòi cả gân xanh.

Hoành Hạ nháy mắt mấy cái, dường như đã hiểu ra vấn đề, nhưng nhìn bộ dạng của Nhĩ Tương vẫn không khỏi hoài nghi, sau đó hừ một tiếng, tự nói: “Thất sư thúc không có trái tim như người khác, đối với ai cũng vô tâm. Còn ngươi, chỉ có một trái tim như người ta, cho nên, ngươi lo mà quản trái tim mình đi, bằng không sớm muộn gì người khổ cũng là ngươi.” Dứt lời, Hoành Hạ xoay người nghênh ngang rời đi, Nhĩ Tương nhìn theo bóng lưng hắn, sắc mặt cứng đờ, đôi mắt trong veo như thêm nặng trĩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.