Xin Em Ở Lại Bên Anh

Chương 28: cướp cô dâu






Chương 28: Cướp cô dâu.
Edit: Sắc Team
Beta: BRANDY
 
Chàng trai mười tám tuổi đánh rất mạnh bạo không phải đang đùa giỡn.

 
Đừng nhìn Nghênh Cảnh có gương mặt em trai quốc dân điển hình, nhưng nắm đấm đó một khi hung ác thì cũng rất ghê gớm.
 
Lệ Khôn ngã xuống đất, Nghênh Cảnh lập tức nhào tới, đè trên người anh đánh như phát điên.
 
“Ai cho anh bắt nạt chị tôi, ai cho anh bắt nạt chị tôi hả?”
 
Lệ Khôn im lặng cắn răng, chỉ dùng cánh tay bảo vệ phần đầu, cũng không có đánh lại.
 
Tên nhóc Nghênh Cảnh này, đầu óc cũng rất tinh khôn, chỉ đánh vào phần xương sườn trên người. Động tĩnh quá lớn lập tức có người chạy đến.
 
“Dừng tay.”
 
“Vị đồng chí này, cậu đang làm gì thế?”
 

Cảnh vệ binh tức giận quát lớn, chạy như điên lao tới.
 
Nghênh Cảnh giữ chặt không lãng phí một giây phút nào, một cước đạp thẳng vào bụng Lệ Khôn. Cậu nhanh chóng bị giữ chặt hai tay.
Lệ Khôn được người đỡ dậy: “Lệ đội, anh có sao không?”
 
Lệ Khôn khoát tay áo rồi nói: “Thả cậu ta ra, hai chúng tôi có quen biết.”
 
“Chuyện này…..” Các chiến sĩ ngơ ngác nhìn nhau.
 
Giọng nói Lệ Khôn bình tĩnh nhìn về phía Nghênh Cảnh: “Còn có chuyện muốn nói đúng không, đến phòng huấn luyện đi.”
 
Nghênh Cảnh được thả ra, khuôn mặt đanh lại, điệu bộ muốn cá chết lưới rách đến cùng, lầm lì rời đi với Lệ Khôn.
 
Phòng huấn luyện vô cùng yên tĩnh.
 
Hai người một trước một sau, hai cái bóng chồng nhau in trên sàn nhà.
 
Sự phẫn nộ của Nghênh Cảnh còn chưa hết, xông lên đẩy anh một phát.
 
Lệ Khôn vẫn không nhúc nhích.
 
Nghênh Cảnh gào lên một hồi, ngày càng táo tợn hơn, nắm đấm của cậu không theo bất cứ nguyên tắc nào đang trút giận trên người Lệ Khôn.
 
Xem chừng đã đủ rồi, Lệ Khôn bắt cổ tay cậu lại, dùng sức vung mạnh ra sau, dễ dàng đẩy ngã Nghênh Cảnh.
 
Sắc mặt Lệ Khôn đã rất khó coi: “Đủ chưa?”
 

Nghênh Cảnh ấm ức rất lâu, nói từng câu từng chữ: “Anh ỷ chị tôi thích anh thì anh muốn bắt nạt chị ấy sao cũng được à?”
 
Câu nói này đã chọc giận Lệ Khôn, anh nắm bả vai Nghênh Cảnh kéo đến, anh mắt mang ngụ ý cảnh cáo.
 
Nghênh Cảnh không hề sợ anh, mặt đối mặt không chút e sợ: “Tôi nói sai sao? Anh chính là không dám thừa nhận.”
 
“Tôi không dám thừa nhận chuyện gì?” Lệ Khôn gặng hỏi: “Tôi phải thừa nhận chuyện gì?”
 
Nghênh Cảnh tức giận bừng bừng, cuộn tay thật chặt.
 
“Thừa nhận thích chị gái cậu sao?” Lệ Khôn liếc mắt đã biết cậu đang suy nghĩ gì, anh lạnh lùng cười một tiếng: “Thừa nhận rồi như thế nào? Hòa nhau? Quen lại? Xem như chưa xảy ra chuyện gì?”
 
Sự bất lực và thê lương thoáng qua trong giọng nói của anh.
 
“Nghênh Cảnh tôi cho cậu biết, ai cũng có thể bình phẩm tôi, duy chỉ có nhà họ Nghênh các người là….Không thể.” Lệ Khôn lùi ra sau một bước, thân hình cao lớn khuất dưới ánh sáng giống như kéo ra một cái bóng thật dài, đứng đối lập với Nghênh Cảnh.
 
“Nhà các người dựa vào đâu mà có thể ở đó cướp đoạt cơ hội của người khác? Mạng của các người là mạng, mạng của người khác không phải là mạng sao?”
 
Nghênh Cảnh nuốt yết hầu: “Chuyện nào ra chuyện đó, anh và chị tôi không thể tính như vậy được.”
 
Lệ Khôn cảm thấy giống như đang nghe chuyện hài, khúc mắc trong lòng được nói ra từng chút một: “Câu nói này cậu nên đi nói với chị cậu.”
 
“Nếu như cô ấy trong sạch thì tại sao năm đó sau khi xảy ra chuyện, cô ấy không nói một câu liền rời đi.” Sắc mặt Lệ Khôn đau khổ.
 
Năm đó sau khi Lệ Khôn biết sự thật, cảm thấy sụp đổ.
 
Nghênh Thần còn nhỏ tuổi, cũng sợ hãi đến kinh khủng. Anh tức giận, trút hết lên đầu cô, phát ra một trận lửa lớn: “Em không cần đi theo tôi nữa! Cả nhà các người không ai tốt hết.”
 
Lúc hai người yêu nhau, Lệ Khôn luôn luôn yêu chiều cô, Nghênh Thần chưa từng bị đối xử như này. Áy náy, tủi thân, sợ hãi, tất cả cảm xúc đều đan xen ở trong lòng, Nghênh Thần cảm cũng cảm thấy lực bất đồng tâm.
 
Lệ Khôn uống say, uống đến hốc mắt đỏ bừng, Nghênh Thần đi lên dìu anh, lại cẩn thận, lo lắng nhỏ giọng nói: “Xin anh, xin anh đừng uống nữa.”
 
Lệ Khôn đập mạnh chai rượu xuống đất rồi hất tay cô ra: “Đừng đụng vào tôi.”
 
Thật ra anh cũng không dùng lực mạnh, nhưng Nghênh Thần đứng không vững, ngã nhào ra đất, đụng phải những mảnh chai vỡ, tay cô bị đâm đến chảy máu.
 
Nghênh Thần khóc huhu, tủi thân ngước nhìn anh.
 
Lệ Khôn bị vết thương đầy máu kia dọa sợ, tự động cởi áo ra bọc bàn tay cô vào trong.
 
Chờ anh xích lại gần, Nghênh Thần không để ý đến vết thương, vòng tay ôm lấy cổ anh rất chặt: “Em không đi, em muốn đi theo anh.”
 
Lệ Khôn cũng khóc, hai người ôm lấy nhau, mặt mũi đều tràn đầy nước mắt trượt vào trong miệng, là đau khổ.
 
Mẹ vừa qua đời, nhan đèn còn chưa tắt, người thân bạn bè của Lệ gia ai nấy đều khóc thương, cảm thấy không công bằng, cuối cùng đều hóa thành lời chửi mắng đối với Nghênh gia. Mấy ngày nay tinh thần Lệ Khôn cực kỳ sa sút.
 
Nghênh Thần điện thoại anh không nghe máy, lại chẳng có tin tức gì. Giữa mùa đông, bông tuyết rơi vù vù bên ngoài. Nghênh Thần không dám đến vào ban ngày, sợ bị người nhà họ Lệ đánh thế là ban đêm, thân hình bé nhỏ của cô đứng dưới phòng anh cố đè thấp giọng nói mà gọi: “Lệ Khôn, Lệ Khôn.”
 
Đến cùng Lệ Khôn vẫn đau lòng, đi xuống nhà kéo cô vào phòng mình.
 
Vừa vào cửa, hai người cùng nhau phát tiết, xé rách, gặm cắn, hận không thể lập tức đi vào cơ thể cô.
 
Lệ Khôn không biết nặng nhẹ, Nghênh Thần cũng hành hạ, cọ sát anh, bộ phận phía dưới của hai người đụng vào nhau, khơi dậy dục vọng của đối phương. 
 
Sau đó Nghênh Thần bị anh làm cho thở hổn hển, chân cuộn tròn lại, khóe mắt đỏ hồng. Lệ Khôn cũng không dễ chịu mấy, eo bị cô quấn chặt, mồ hôi rơi từng giọt từng giọt lên ngực cô. Để trả thù, Lệ Khôn cúi đầu liếm sạch lại cố tình mút cắn bầu ngực tròn trịa, trắng ngần.
 
Cảm giác đau nhức mà kích thích này lại trở thành ký ức hoan ái cuối cùng của hai người trong bảy năm qua.
 
Đêm hôm đó, quan hệ của họ vừa hòa hợp một chút thì ngày hôm sau Nghênh Thần lại biến mất không thấy tung tích. Lệ Khôn mặt dày mày dạn đi hỏi thăm mới biết được cô nhận được một suất học bổng du học ở Úc, ra nước ngoài rồi.
 
Một cú đánh thẳng vào trái tim đầy vết thương của anh khiến niềm tin của anh vỡ vụn hoàn toàn, vô phương cứu chữa.
 
Lệ Mẫn Vân vẫn luôn nói Nghênh Thần không phải là cô gái tốt, người trong đại viện ai ai cũng hung hăng, càn quấy không xem người khác ra gì. 
 
Lệ Khôn chưa một lần hùa theo, nhưng đêm khuya thanh tĩnh anh lại ngẫu nhiên nhớ đến, trong lòng lại có một dấu chấm hỏi lớn.
 
Thật sự đã tin nhầm người sao, đã gặp phải người không tốt đẹp sao?
 
Nghênh Thần lại là hạng người như vậy à?
 
Anh tự hỏi lại không cách nào trả lời được. Vừa nhắm mắt lại thấy gương mặt ngây thơ của cô gái đó, nâng mặt anh lên chu môi nói: “Tại sao em lại chỉ mới mười chín tuổi thế này?”
 
Anh cười cô: “Mười chín tuổi thì thế nào, sao lại không thích như vậy?”
 
Nghênh Thần lanh lợi, lý lẽ hùng hồ trả lời: “Hai mươi tuổi mới được phép kết hôn….em muốn gả cho anh.”
 
Nhưng cuối cùng tình nồng ý mật… đổi lại là gì?
 
Nhắc lại chuyện tình năm xưa, trong ánh mắt Lệ Khôn vẫn ánh lên vẻ đau lòng.
 
Anh nhìn Nghênh Cảnh: “Lúc đó, chị của cậu nói với tôi nhiều nhất là từ mãi mãi.”
 
Nói đến đây, anh nắm chặt tay lại, khó kiềm chế mà chất vấn:
 
“Trở về hỏi chị cậu, lúc nói hai từ mãi mãi đó không cảm thấy hổ thẹn sao!”
 
Nghênh Cảnh có chút ngơ ngác, lửa giận phai đi,  từ từ bình tĩnh lại.
 
Mặc dù cậu chỉ mới trưởng thành, nhưng đàn ông với đàn ông, thật thật giả giả cậu vẫn phân biệt được.
 
Lời lẽ của Lệ Khôn sắt bén, nhưng anh chưa bao giờ đổ chuyện đoạt thận này lên người của Nghênh Thần. Anh vẫn dùng lý trí để giải quyết, hận là hận, yêu là yêu.
 
Có thể phân biệt rõ ràng hai chuyện này là đáng quý lắm rồi.
 
Giờ phút này, Nghênh Cảnh có chút dao động, có thể Lệ Khôn không tàn nhẫn như cậu tưởng tượng.
 
Sau nhiều năm, lần đầu tiên Lệ Khôn bày tỏ lòng mình trước mặt người khác, anh thất vọng đến nỗi nói:
 
“Tôi thích chị cậu đến vậy, thích đến mức cả mạng sống cũng có thể cho cô ấy. Dù là lúc xảy ra chuyện, tôi đã tự nói với mình rằng, cô ấy là vô tội, cô ấy không rõ sự tình, tôi không thể giận chó đánh mèo. Nhưng cổ lại giả bộ đáng thương như thế, cho tôi một viên đường, ngày hôm sau liền con mẹ nó chạy ra nước ngoài, tôi chịu một cái tát đau như thế này….bây giờ cô ấy nói muốn quay lại tôi phải chiều theo sao?”
 

Từng câu từng câu của Lệ Khôn vang lên: “Bố đây cũng cần có mặt mũi.”
 
Lần rút gân lột da để thổ lộ tâm tình này suýt nữa đã lấy đi nữa cái mạng của Lệ Khôn.
 
Anh cắn chặt hàm dưới, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, rất lâu sau đó mới ổn định cảm xúc lại. Cất giọng nhàn nhạt hỏi Nghênh cảnh: “Còn muốn đánh không?”
 
Thân hình thiếu niên ổn định lại, kéo ra một cái bóng yên lặng trên mặt đất.
 
Lệ Khôn gật gật đầu: “Được.”
 
Anh hít sâu một hơi, nhanh chân bước rời đi.
 
Một tiếng vang mạnh mẽ phía sau phòng huấn luyện, trong nháy mắt rất yên tĩnh càng làm cho người ta cảm thấy ngạt thở.
 
Lệ Khôn đụng mạnh vào vai Nghênh Cảnh, cậu không chú ý liền bị lui về sau hai bước nhỏ.
 
Đáy mắt Lệ Khôn là một tầng nhiệt nóng, anh bước chân trái ra cửa chính.
 
“Có nguyên nhân.”  Giọng nói của Nghênh Cảnh truyền đến, yên lặng nói toạc ra.
 
“Chị tôi không từ mà biệt là có nguyên nhân.”
 
Lệ Khôn đã nhấc chân phải lên giữa không trung nhưng cứ thế mà bỏ xuống.
 
Giống như đang quay về quá khứ, Nghênh Cảnh không văn vẻ, giọng nói bình tĩnh, đi thẳng vào trọng tâm.
 
Một khoảng thời gian trôi qua.
 
Nghênh Cảnh nói xong, câu nói sau cùng trước khi rời đi là: “Sếp của chị đã cầu hôn……. Chị tôi đã đồng ý.”
 
……………
 
Buổi tối ngày thứ năm, tại khu biệt thự Lư Lan có một nhà giăng đèn kết hoa, ngay cổng trang trí hai chữ đại hỷ rất hợp với buổi tiệc hôm ấy.
 
“Tây Bối, lễ phục này rất xinh đẹp đấy.” Trong vòng ngủ, các chị em chỉ vào tủ quần áo mà tán thưởng.
 
Sườn xám cách tân màu đỏ, làn váy may rất lớn, dùng tơ vàng để thêu hình vẽ bên trên, tất cả đều do lão sư phụ ở Tô Hàng tự tay thêu lên. Những kiểu thêu thế này thường rất tốn thời gian, về sau Từ Tây Bối mới biết được, khi hai người ở bên nhau chưa được bao lâu, bạn trai cô đã sai người sang Tô Hàng để mời vị sư phụ kia.
 
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận son môi lại lem ra ngoài đấy.” Nghênh Thần vỗ vào mặt cô ấy, ra vẻ hung hăng: “Vẽ hai bộ râu cho cậu đẹp mặt ra.”
 
Mặt mày Từ Tây Bối lộ ra nụ cười: “Được được được, tớ không động đậy nữa.”
 
Nghênh Thần cúi người xuống, giúp cô vẽ chân mày, son môi, động tác rất nhẹ nhàng lại cẩn thận.
 
“Được rồi.” Nghênh Thần cách ra xa một chút, quan sát một lát, thỏa mãn gật đầu: “Đẹp như tiên nữ giáng trần.”
 
Từ Tây Bối bị cô chọc cười, nắm chặt tay cô, thật lòng thật dạ nói: “Cảm ơn cậu, Thần nhi.”
 
“Cảm ơn gì chứ, cậu đính hôn, tớ có thể không đến sao?” Nghênh Thần trở tay phủ lên mu bàn tay của cô ấy, vỗ vỗ, hai người kề sát mặt nhau cùng nhìn vào gương.
 
Hồi lâu sau, hai cô nàng cùng cười ra tiếng.
 
Hốc mắt Từ Tây Bối hơi ướt: “Thần Thần, tớ,tớ……” dưới sự kích động, chứ khó thành câu, cuối cùng cô ấy chỉ nói ra được: “Cậu nhất định cũng sẽ hạnh phúc.”
 
“Được rồi, đừng kích động nữa.” Nghênh Thần cười cười nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai bạn: “Đi thay lễ phục đi, đợi một chút nữa rồi chải đầu.”
 
Theo phong tục ở Hạnh Thành, đêm trước hôm đính hôn thường được gọi là đêm trăm năm tình già. Có truyền thống, cô dâu chú rể mặc lễ phục chính thức, dưới sự chứng kiến của bạn bè thân thích, chú rể chải đầu cho cô dâu.
 
Nhân lúc người đi thay trang phục, cuối cùng Nghênh Thần cũng có thể nghỉ ngơi một lát. Cô đi đến bên cửa sổ, xoa xoa xương cổ của mình, nhìn xuống đống pháo hoa được sếp chỉnh tề ở dưới lầu, nhân viên làm việc đứng đúng vào vị trí.
 
Đang lúc xoa xoa cổ, trên vai cô đột nhiên nặng xuống.
 
“Anh thấy em đã bận rộn suốt đêm, nghỉ ngơi chút đi.” Giọng nói Đường Kỳ Sâm ôn hòa như thấm nước, anh nắm vai Nghênh Thần một cách tự nhiên, giúp cô xoa bóp, thả lỏng.
 
Từ trước đến nay, Đường Kỳ Sâm không xịt nước hoa trên người, nhưng mùi hương vô cùng dễ chịu, lành lạnh, khô mát, thư thái giống như con người anh.
 
Nghênh Thần không quen với sự thân mật bất thình lình này, cô theo bản năng từ chối nên đứng cách xa ra. Nhưng khi cô vừa khẽ động, Đường Kỳ Sâm như đã đoán trước được,  tay anh càng tăng thêm lực, đè cô lại, giọng nói bình tĩnh lại kiên định: “Không cho phép đi.”
 
Nghênh Thần vẫn uyển chuyển tránh khỏi tay anh, kéo giãn khoảng cách, cười nhắc nhở: “Đường tổng.”
 
Nụ cười này, trông rất hời hợt, lộ ra sự xa lánh như cách trăm núi ngàn sông.
 
Đường Kỳ Sâm cúi đầu, khóe miệng khẽ nhướng, dưới đáy mắt lóe lên một cảm xúc không thể gọi tên.
 
Nghênh Thần thông minh, nhanh trí nói lảng sang chuyện khác: “Thật không nghĩ đến, anh lại là bạn học với chồng Tây Bối.”
 
Đường Kỳ Sâm: “Thật khéo, anh và cậu ta là bạn cùng phòng bốn năm, quan hệ rất tốt, lúc trước gọi điện cho anh nói rằng cậu ấy muốn kết hôn, anh còn tưởng đâu cậu ấy chỉ đùa.”
 
Nghênh Thần cảm thán: “Đây chính là duyên phận, nhìn ưng ý, rồi theo lẽ tự nhiên thành đôi.”
 
Đường Kỳ Sâm: “Vậy phải là đôi bên cùng đồng ý mới được, chứ không phải giống như anh đây.” Anh bày ra bộ mặt khổ sở, chật chật nói: “Đáng thương quá mà.”
 
Nghênh Thần không cười nữa.
 
Cô tự hiểu rõ, trò đùa này cô không thể nào ứng lại được.
 
Đường Kỳ Sâm nhìn cô, vài giây sau mới rũ mắt xuống, gật gật đầu: “Được rồi, anh không ép em nữa.”
 
Nghênh Thần hít sâu một hơi: “Đường tổng, thái độ của tôi vẫn giống với lúc trước, đối với anh…”
 
“Suỵt.” Đường Kỳ Sâm giơ ngón trỏ lên môi, ngắt lời cô.
 
Nghênh Thần hơi mở miệng, nhưng cứ vậy mà nuốt lời định nói xuống.
 
Đường Kỳ Sâm không chút do dự ôm lấy cô.
 
Tay anh ôm chặt ót Nghênh Thần, ấn chặt Nghênh Thần vào ngực mình.
 
“Đừng nhúc nhích.”
 

Ba chữ đó đã ngăn cản ý thức chống cự của Nghênh Thần.
 
Trên người Đường Kỳ Sâm giống như người nào đó đều tỏa ra một loại khí chất khiến người khác yên lòng, anh nhẹ lời thì thầm bên tai Nghênh Thần nói: “Xin em cho anh một cơ hội.”
 
Nghênh Thần sững sờ.
 
Giọng nói Đường Kỳ Sâm còn ôn nhu hơn so với lúc này: “Cho anh một cơ hội, tin vào sự chân thành của anh.”
 
Ngay sau đó giữa hai người rơi vào yên tĩnh.
 
Tai cô dán chặt vào ngực anh, cách lớp thịt, xương cốt và vải áo, là trái tim đang có lực nảy lên.
 
“Thình thịch…..thình thịch…….thình thịch……”
 
“Quao…..Trương tổng giống như hoàng thái tử vậy.” Bên ngoài truyền đến một trận cười ha ha hi hi.
 
Đường Kỳ Sâm buông Nghênh Thần ra cực nhanh, chủ động đứng cách ra, trêu chọc nói: “Sợ em đánh anh.”
 
Nghênh Thần vuốt tóc rối qua hai bên mép tai, trông rất không tự nhiên.
 
“Ra ngoài thôi, cô dâu chú rể thay xong lễ phục cả rồi.” Đường Kỳ Sâm đi trước một bước, mở hoàn toàn cánh cửa đang khép hờ ra.
 
Bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, trầm ổn. Nghênh Thần dùng mu bàn tay chống đỡ trán, thu lại tâm trạng đang hỗn loạn của mình sau đó yên lặng theo anh ra ngoài.
 
Trương Chí Cường và Từ Tây Bối đều đã thay lễ phục Trung Quốc, long phụng trình tường, vô cùng vui vẻ. Nghênh Thần là người có thể làm thay đổi bầu không khí, thuận lợi chơi vui đến thuận buồm xuôi gió. Mười mấy phút sau, cô lấy vài cái bao lì xì, nắm thành cây quạt trong tay cười nói: “Cảm ơn sếp nha.”
 
Hôm nay Trương Chí Cường không đeo kính, không còn nhiều dáng vẻ thư sinh hằng ngày, anh ấy là người tinh tường, tiếp lời bằng cách chỉ chỉ vào chỗ của Đường Kỳ Sâm: “Sếp của cô ở bên kia kìa.”
 
Cũng không biết là ai la lên: “Chúng tôi đang muốn ăn kẹo mừng của cặp đôi đó đấy, ăn kẹo mừng đi.”
 
Đường Kỳ Sâm đứng bên trong sự náo nhiệt đó mà không hề nhăn nhó, hào phóng chắp hai tay lại, thở dài với mọi người: “Nhận được lời chúc tốt lành, nếu có thể thành công thì ai cũng có kẹo mừng.”
 
Lập tức tiếng vỗ tay vang lên như sóng triều, Nghênh Thần có chút khó xử, Đường Kỳ Sâm bước đến, yên lặng che cô ra sau lưng.
 
Trò đùa qua đi, cô dâu chú rể bắt đầu nghi thức chải đầu.
 
Từ Tây Bối ngồi trước gương trang điểm, chú rể đứng phía sau, cầm lược cổ mọc ở trong tay, chăm chú như học sinh tiểu học đang tập trung viết chữ.
 
Chủ trì nghi thức là trường bối mợ hai ở Trương gia, mặt mũi hiền lành, nhìn qua là người có phúc khí, bà thành tâm niệm lời khấn:
 
“Một chải răng lông đầu bạc.”
 
Tay chú rể hơi run rẩy, làm theo lời nói, từ đỉnh đầu chải xuôi xuống đuôi tóc.
 
“Hai chải con cháu đầy đàn.”
 
Tình cảnh như thế, người thân bạn bè hai bên đều chầm chậm lau khóe mắt. Nghênh Thần cũng lộ vẻ xúc động, không để ý đến Đường Kỳ Sâm đang đứng ở bên cạnh cô.
 
“Ba chải sớm sinh quý tử.”
 
Câu nói sau cùng Đường Kỳ Sâm nắm chặt tay Nghênh Thần.
 
Nghênh Thần thử giãy ra nhưng không thể thành công. Lúc cô ngẩng đầu nhìn về phía Đường Kỳ Sâm, ánh mắt đối phương thành khẩn lại kiên định. Trong lòng Nghênh Thần khẽ giật mình, do dự chần chờ một chút nhưng không tiếp tục phản kháng nữa.
 
Đúng lúc này…..
 
“Đùng! Đùng! Đùng!”
 
Ngoài cửa lớn truyền đến tiếng gõ cửa mạnh mẽ, à không, là tiếng đập cửa.
 
Đám người cùng quay đầu ra nhìn bên ngoài, không tới mấy giây, ai đó đã rống lên một tiếng:
 
“Anh, các người là ai? Này này! Không được vào!”
 
Cảm thấy gặp tình huống không phải, bạn bè thân thích bên ngoài đẩy cửa bước vào, giọng nói bén nhọn giương cao, vội vàng mật báo:
 
“Cướp cô dâu….A có người cướp cô dâu!!!”















 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.