Xin Em Đừng Buông Tay

Chương 6: Quá khứ không phai mờ




edited*

Sau lần cãi vã đó, mọi thứ cũng không có gì thay đổi. Chỉ là Lâm Phong trở về biệt thự thường xuyên hơn. Hiểu Lam ở nhà nhàn rỗi, mỗi ngày chỉ có nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Cô cũng không gặp gỡ Triệu Quốc nhiều như trước. Mỗi lần trở về, người hắn luôn nồng nặc mùi nước hoa phụ nữ, quần áo cũng xộc xệch. Có thiếu hiểu biết thế nào cũng biết hắn đã làm gì ở ngoài. Hiểu Lam và hắn cũng thường xuyên cãi nhau. Hắn luôn tìm cách mỉa mai cô. Hắn nói cô là người đàn bà tham lam nhất hắn từng biết. Cô không biết hàng đêm hắn phong lưu bên ngoài với ai. Nhưng chắc có lẽ là Đào Nguyệt, Hiểu Lam đoán thế. Dù gì cô cũng không muốn đào sâu góc tối bên trong hắn

Đào Nguyệt chính là người mà hắn " yêu". Hiểu Lam từng đọc được một vài mẩu báo hiếm hoi, nói về hôn lễ giữa hai người họ. Chỉ tiếc hôn lễ chỉ còn một ngày nữa là đến ngày chính thức thì chẳng hiểu sao lại dừng lại. Lý do không ai biết, có lẽ tin tức đã bị hắn che dấu. Trái tim hắn là một mảng đen tối, không ai có thể nhìn rõ. Đào Nguyệt là con gái lớn của nhà họ Đào,là một tiểu thư chính hiệu. Sinh ra trong nhung lụa, chưa từng phải đụng tay vào bất kì việc gì. Vốn dĩ có thể tiếp quản sự nghiệp gia đình nhưng cô không làm vậy. Đào Nguyệt quyết định theo đuổi đam mê của mình.

. Nhưng cuộc sống là một chuỗi những bất ngờ mà con người ta không thể tưởng tượng nổi. Trước kia Đào Nguyệt được du học tại Anh,học tại một trường đại học danh giá. Cũng lần đó, Triệu Quốc là một trong những học sinh thuộc diện trao đổi. Hai người gặp nhau, lần gặp ấy khiến Đào Nguyệt luôn thương nhớ về Triệu Quốc, cô gấp rút hoàn thành việc học bên Anh để trở về nước. Khi về Bắc Kinh, cô gặp lại Lâm Phong - thanh mai trúc mã của cô. Trước kia hai người luôn thân thiết với nhau, suốt những năm tháng học trò, hai người đi đâu cũng có đôi, từ đó được cho là một cặp. Không ai lên tiếng phủ nhận. Lần trở về này, Đào Nguyệt nhanh chóng vào công ty của Lâm Phong, giữ chức vụ thư kí khiến không ít lời bàn tán được nhân viên được suy đoán

Đào Nguyệt về nước được chừng một năm thì hai bên gia đình bắt đầu bàn đến chuyện kết hôn. Lâm Phong cũng không còn là một chàng trai đôi mươi nữa. Hắn cần một gia đình, Đào Nguyệt là một cô gái môn đăng hộ đối. Vậy nên hắn sau khi nghe cho bàn bạc chuyện cưới hỏi thì nhanh chóng gật đầu. Bởi lẽ cái Lâm Phong quan tâm từ trước đến nay chỉ có sự nghiệp. Hắn nghĩ chỉ cần tìm một cô gái phù hợp sống bình yên đến hết đời là được rồi, suy nghĩ về tình yêu của hắn quá đơn giản, vì hắn không quan tâm.

Nhưng Đào Nguyệt thì không như vậy. Cô muốn có một cuộc sống gia đình thật sự hơn là một cuộc sống đầy đủ nhưng không có chút ấm áp. Đào Nguyệt hiểu Lâm Phong rất rõ. Với hắn, sự nghiệp là thứ hắn ham muốn nhất. Còn chuyện tình yêu? Thôi đừng bàn tới thì hơn. Từ khi gặp Triệu Quốc ở nước Anh xa xôi, cô đã biết mình đã phải lòng cậu. Nhưng cha mẹ cô sẽ đồng ý sao? Chắc chắn là không. Triệu Quốc không có gì. Thế lực không, tiền bạc địa vị không. Cái cậu có chỉ là một trái tim ấm áp nhất. Đào Nguyệt chắc chắn thế. Vậy nên cô nghĩ ra một cách, một cách khiến Lâm Phong chủ động từ chối kết hôn.

Chuyện kết hôn giữa hai gia tộc như đã được định đoạt từ trước. Đào Nguyệt là một cô gái gia giáo tất nhiên sẽ không làm mất mặt mọi người. Cô tiếp tục giữ vẻ mặt như ngầm đồng ý. Cuối tuần hay lúc nào rảnh sẽ mua quà rồi sang chơi với "mẹ chồng tương lai". Mọi thứ diễn ra rất tốt đẹp khiến cha mẹ hai bên vui mừng khôn xiết. Ngày tổ chức hôn lễ ngày càng đến gần. "Tốt lắm, rất đúng kế hoạch" Đào Nguyệt nghĩ thầm

Chiều hôm ấy, Tuyết Nhi, bạn thân của Đào Nguyệt rủ cô đi uống cà phê. Tuyết Nhi hỏi: " Sao cậu lại cứ mập mờ trong chuyện kết hôn với Lâm Phong vậy?Hai người như vậy, cậu nên đồng ý luôn chứ." Đào Nguyệt khẽ khuấy cốc cà phê, trả lời:" Thực ra ban đầu mình cũng có tình cảm với Lâm Phong, nhưng ở Anh, mình gặp Triệu Quốc. Mình thực sự rất thích cậu ấy". Tuyết Nhi ngán ngẩm nhìn bạn mình:" Cậu nói gì vậy, đó chỉ là tiếng sét ái tình thôi, một người đàn ông không có tiền đồ như vậy không thể gửi gắm ở đời được, so với cậu thực sự kém xa. " Sau đó Tuyết Nhi nói hết những chuyện cô ta biết cho Đào Nguyệt, kể rằng gia đình Triệu Quốc thiếu thốn, nghèo nàn biết bao. Nhưng tất cả dường như không thay đổi được Đào Nguyệt, trước khi rời đi, cô ta chỉ để lại một câu:" Cậu yên tâm, mình sẽ khiến cho cuộc đời Triệu Quốc thay đổi. Sẽ có người giúp mình, đó là Lâm Phong". Nói rồi cô yêu kiều rời đi, bỏ lại Tuyết Nhi đang sững người trong quán cà phê.

Đào Nguyệt tuy là một tiểu thư đích thực nhưng tính tình lại vô cùng tốt. Quán cà phê của Triệu Quốc đều là do cô giúp.Ban đầu cô cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với Triệu Quốc, giới thiệu mình là một người muốn đầu tư vào lĩnh vực nhà hàng nên ngỏ ý giúp đỡ. Triệu Quốc trong lúc khó khăn nhất thấy Đào Nguyệt chính là một sợi dây kéo cậu khỏi màn đêm u tối vậy nên cậu không chút nghi ngờ nhận lời.

Đào Nguyệt biết có lúc bản thân cô thật kém sáng suốt. Thế nhưng lại nghĩ ra một lý do vớ vẩn với mấy tờ tài liệu giả để đánh lừa Triệu Quốc. May mà mọi thứ thuận lợi ngoài mong đợi. Đào Nguyệt biết, cậu còn cha mẹ cần phải lo lắng.

Hai ngày nữa hôn lễ chính thức giữa Đào Nguyệt và Lâm Phong sẽ chính thức bắt đầu. Vì thấy Đào Nguyệt tỏ ý chưa muốn làm giấy đăng kí kết hôn luôn nên Lâm Phong cũng chẳng bắt ép. Coi như hai người cần một thời gian để "sống thử". Dù sắp là ngày kết hôn nhưng Lâm Phong vẫn không chút sốt sắng. Hắn vẫn đồng ý tham gia vào những bữa tiệc quan trọng như mọi ngày Cuộc gặp mặt hôm đó diễn ra tại một khách sạn năm sao lớn nhất nhì thành phố. Lúc cuộc gặp kết thúc thì cũng đã rất muộn. Lâm Phong không uống quá nhiều nên xem ra hắn vẫn rất tỉnh táo. Nhưng trong khi chờ trợ lí ra lấy xe, Lâm Phong bỗng bắt gặp một hình ảnh vô cùng quen thuộc. đang mềm tại tiến vào. Không ai khác, đó là Đào Nguyệt.

Cô mặc một bộ váy đen bó sát, người toàn mùi rượu. Đặc biệt phải kể đến chàng trai đang vất vả dìu cô vào sảnh khách sạn. Cậu có thân hình cao ráo vô cùng cân đối, khuôn mặt đẹp như tạc. Vẻ đẹp ấy Lâm Phong không thể phủ nhận. Vốn định ra đỡ cô, nhưng Đào Nguyệt trong cơn say khướt đã đặt lên môi chàng trai bên cạnh một nụ hôn Pháp ngọt ngào, miệng còn lẩm bẩm không thôi một cái tên:" Triệu Quốc "

Hắn giận. Phải,hắn giận Đào Nguyệt tại sao có thể qua đêm cùng một người đàn ông khác trong khi mai kia là hôn lễ của bọn họ. Trợ lí cuối cùng cũng mang xe đến, nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của hắn mà thở hắt ra.

Hôm sau Lâm Phong hẹn Đào Nguyệt ra ngoài, muốn hỏi cho rõ mọi việc. Nhưng hắn còn chưa kịp mở lời, Đào Nguyệt đã dứt khoát nói:" Em biết anh hẹn em có việc gì. Anh muốn thế nào thì làm vậy đi. Em ghét cuộc hôn nhân này". Nghe xong Lâm Phong càng thêm tức giận. May cho Đào Nguyệt là hai nhà cũng khá thân thiết, nếu là người khác, chẳng biết đã phải chịu hậu quả gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.