Xin Chào, Thiếu Gia Hắc Đạo!

Chương 5: Hoàn




5.

Tôi đã khiến toàn bộ nữ sinh phải thất vọng rồi, tôi thật lòng xin lỗi các cô ấy. Các cô vốn tưởng rằng tôi sẽ vinh quang trở thành bạn gái chính quy của Cung Bắc Triết. Không nghĩ tới, sau hôm hẹn hò, Cung Bắc Triết đã cùng ra cùng vào với một cô nhóc kawaii[2] trường họ.

[2] Kawaii: dễ thương, đáng yêu.

Cung Bắc Triết, anh được lắm! Muốn tôi bị mất mặt đúng không, anh tìm tôi cũng tìm. Tôi gửi tin nhắn cho tất cả nam sinh tôi biết trong trường: Ai dám quen mình! Sau đó di động của tôi rung lên không ngừng, hồi âm đồng đều chưa từng có: Không dám.

An Hân an ủi tôi: “Bé con, cùng lắm chúng mình bách hợp.”

Hu hu hu ~ không chơi an ủi kiểu này.

Hừ, không ai quen thì tôi vẫn sống vui vẻ thoải mái. Tiếp tục chơi đùa điên loạn với nhóm An Hân, bắt nạt giáo viên trẻ, giương nanh múa vuốt chọc trai đẹp.

Nhưng, tôi lại không cảm thấy vô tâm vô phế như trước nữa. Còn lý do cụ thể là gì, tôi cũng không rõ.

Cho đến khi trường chúng tôi cùng trường cấp ba bên cạnh tổ chức một trận bóng rổ hữu nghị, quan hệ của tôi với Cung Bắc Triết mới thay đổi.

Hôm đó trời quang nắng đẹp, bầu trời xanh thẳm. Học sinh hai trường cùng gào thét ngất trời trong sân bóng rổ trường tôi. Nhóm nữ sinh thổi loa nhỏ quơ tay cổ vũ hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng. Chịu thôi, ai bảo trên sân có hai át chủ bài của hai trường chứ.

“Cung thiếu cố lên, Dục Tài tất thắng!” Nữ sinh trường bên cạnh đồng loạt hô khẩu hiệu.

Tôi phụt cười, khẩu hiệu này cũng quê quá rồi. Mà tôi thân là Đội trưởng Đội cổ động viên của trường, tôi biết tôi phải gánh vác trách nhiệm quan trọng trên người. Tôi kiên quyết không muốn trường tôi bị mất mặt.

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu dẫn đầu đọc khẩu hiệu: “Thanh Viễn Thanh Viễn em yêu anh!”

Giọng đội viên Đội cổ động vang dội: “Tựa như chuột yêu gạo!”

Tôi cười híp mắt tiếp tục hô: “Trai đẹp trai đẹp phải tranh giành!”

Tiếp tục là khẩu hiệu đồng đều: “Tranh được hạng nhất em sẽ tìm anh!”

Làm học sinh thời đại mới, phải có xu thế mới, nhìn đi, nhiệt huyết của tôi đang dâng trào đây này.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy không khí hơi kỳ lạ, cẩn thận quan sát, hoá ra người phát ra khí tràng kỳ lạ này là bạn học Cung Bắc Triết. Chỉ thấy hắn bỗng nhiên không chạy cũng chẳng nhảy, chỉ đứng giữa sân nhìn tôi. Sau đó, tôi bị n ánh mắt trên khán đài vây công. Haiz, làm nữ sinh đã khổ, làm nữ sinh từng mập mờ với Cung Bắc Triết càng khổ hơn.

Được rồi, tôi câm miệng không nói nữa. Tôi rất không cam lòng mà chuyển chức Đội trưởng Đội cổ động viên cho An Hân ngay tại chỗ. Chỉ thấy cậu ấy vui vẻ vô cùng, thổi loa “bíp bíp”, căng họng hô to:

“Cố lên cố lên, để bọn họ rơi lệ đầy mặt. Cố lên cố lên, để bọn họ thua ngã xuống đất!”

Bỗng nhiên, An Hân im lặng, phải nói là, toàn trường đều ngừng mọi tiếng động.

Cung Bắc Triết và Hàn Thanh Viễn đã va chạm nhau lúc nhảy lên cao đoạt bóng trên không trung, rồi cùng nằm ngã xuống đất. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, chuẩn bị đứng dậy, lại đồng thời ngã quỵ. Va chạm kịch liệt như vậy, xem ra hai người đều bị thương rồi. Toàn trường lại huyên náo lần nữa, có nữ sinh đã vội khóc lên. Vài giáo viên tổ Thể dục luống cuống lên sân cố đỡ hai át chủ bài ra ngoài.

Mà tôi, lại chẳng kịp nghĩ ngợi, đã theo bản năng nhảy xuống khán đài, chạy tới giữa sân.

“Đau lắm hả?” Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Cung Bắc Triết, khẩn trương chỉ biết hỏi thừa.

Cung Bắc Triết lại cười mỉm: “Không đau.”

“Nói đau thì mất mặt à?”

Hàn Thanh Viễn cũng cười mỉm: “Cậu ấy không đau thật đó.” Vừa nói vừa đứng dậy nhảy nhót. Mà Cung Bắc Triết cũng đỏ mặt đứng dậy từ trên mặt đất.

Giáo viên cấp cứu cùng học sinh toàn trường nhìn nhau, không biết hai cậu đẹp trai này đang giở trò quỷ gì.

Mà lúc này, cuộc tranh tài trên sân cũng kết thúc.

“Hù người vui lắm hả?” Tôi điên lên.

Hàn Thanh Viễn mang vẻ mặt xin lỗi, cười bất đắc dĩ: “Mình cũng bị ép đấy chứ, tên nào đó muốn mình với hắn giả bị thương, xem cô bé hắn thích có phản ứng gì?” Sau đó nhìn Cung Bắc Triết cười cười: “Cung đại thiếu, có hài lòng không?” Nói xong liền rời đi.

Cung Bắc Triết càng đỏ mặt hơn, hắn chăm chú nhìn tôi, thậm chí còn cười hơi ngượng ngùng:

“Không ngờ em lại là người đầu tiên hỏi anh có đau không, em biết điều này có nghĩa gì không?”

“Không có nghĩa gì hết.”

Cung Bắc Triết lườm khinh thường, “Bé ngốc à, em thích anh rồi đấy.”

“Anh cũng không phải Hàn Thanh Viễn.”

Lúc này Cung Bắc Triết không giống lần trước mà thưởng cho tôi một cốc rồi rời đi, mà cười híp mắt vuốt v3 đầu tôi, cười mắng:

“Đồ ngốc.”

Sau đó sau đó, tôi liền trở thành bạn gái ai ai cũng biết của Cung Bắc Triết. Thề với trời, tôi là bị ép! Nhưng ở bên Cung Bắc Triết cũng rất vui. Cho nên, tôi liền tạm thời quên mất Hàn Thanh Viễn, toàn tâm toàn ý thích Cung Bắc Triết thôi.

Ngày nào đó rảnh rỗi hết việc, tôi lại bắt đầu có ý định kiếm chuyện với Cung Bắc Triết ——

“Cung Bắc Triết, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt anh liền hôn em, nếu vậy thì, anh chính là tên khốn thấy gái đẹp liền dê mà!”

Cung Bắc Triết bĩu môi: “Cỡ em cũng dám xưng gái đẹp?”

Tôi không bỏ qua: “Anh sẽ tiếng sét ái tình với gái xấu?”

Cung Bắc Triết cười híp mắt, ôm tôi vào lòng, rủ rỉ nói: “Rất lâu rất lâu trước đây, có một bé trai bởi vì gặp chuyện không vui, nên thoát khỏi bảo tiêu lén chạy tới quán bar uống rượu. Uống say không biết gì, trên đường đi bộ về nhà thì gặp cướp, bé trai đã đánh nhau với bọn chúng. Bé trai vì uống rượu say nên không đủ sức chống lại, đối thủ lại nhiều người, nên bị đánh đến không đứng dậy nổi. Mà lúc đó, lại có một bé gái xuất hiện kêu to “Cảnh sát tới”. Bọn cướp nghe vậy liền bỏ chạy. Bé gái gọi taxi đưa bé trai tới bệnh viện, trả tiền xong liền vội vàng rời đi. Bé trai lúc đó đã thích bé gái tốt bụng kia. Sau đó, bé trai gặp lại bé gái, bởi vì ngày đó bé trai bị đánh sưng mặt nên bé gái mới không có nhận ra hắn…”

Tôi cười híp mắt: “Sau đó?”

Vẻ mặt Cung Bắc Triết dịu dàng, cưng chiều nói: “Về sau bé trai rất cực khổ cưa được bé gái, sau đó bọn họ liền hạnh phúc bên nhau, vẫn sẽ tiếp tục hạnh phúc.”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.