Xiềng Xích

Chương 55




Trăng lặn sau mây, lúc này ánh trăng sáng trong tỏ rõ hơn so với trước, lại có phần mông lung mịt mờ.

Cây hoa quế nghiêng sang bên phải mái đình, bao quanh đình là một khoảng sân, xung quanh xếp đá hồ, chậu sen, bồn hoa. Lúc này đứng gần mái đình đó có hai nhóm người, một nhóm người đông thế mạnh, trông không có thiện ý, một nhóm khác thì co ro khúm núm, không ngừng nhìn quanh bốn phía, như sợ hãi điều gì đó lại như muốn thừa cơ thoát thân.

Dương quốc cữu rung đùi, có vẻ đắc ý chặn trước mặt Hàn Cát.

"Đừng Hàn tam, còn chưa hỏi ngươi xong, sao có thể đi được?"

Hàn Cát giơ mu bàn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, khuôn mặt mập mạp tỏ vẻ cầu khẩn: "Thật sự là ta say rượu nói năng bậy bạ, cầu xin Quốc cữu gia đừng... đừng nói nữa... bỏ qua cho ta đi."

Trong lòng Dương quốc cữu cực kỳ sảng khoái.

Vào năm Vĩnh Xương, thằng nhãi Hàn tam này ỷ vào Hàn gia bọn họ có Trung cung Hoàng hậu, đã ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì cỡ nào! Có lẽ không hề nghĩ rằng thời cuộc dễ đổi, hắn cũng sẽ có ngày hôm nay.

Nghĩ đến đã từng bị Hàn Cát chế nhạo sỉ nhục, Dương quốc cữu sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn. Nhìn khuôn mặt mập mạp chảy đầy mồ hôi của người trước mặt, trong lòng hắn sảng khoái, Hàn tam này càng sợ bị người ta biết, hắn càng phải lớn tiếng rêu rao.

"Không thể nói như vậy được. Cho dù không phải say rượu buông lời thật, vậy e rằng trong lòng ngươi cũng có suy nghĩ đó. Ai da, ta nói này Hàn tam, lá gan của ngươi còn mập hơn cái thân hình thịt mỡ này của ngươi đấy." Dương quốc cữu tiến lên vỗ vỗ cánh tay béo múp của hắn, xỉa xói hai tiếng: "Ngươi lại dám nghĩ đến người trong lòng của vị chủ tử kia, lại không sợ hắn róc xương lóc thịt cái thân hình núc ních này của ngươi."

Giọng nói của Dương quốc cữu không nhỏ, dù cách khá xa, nhưng vẫn truyền đến phía sau bóng cây lay động không sót một chữ.

Đôi mắt thanh mảnh của Tấn Trừ híp lại, sau đó ánh mắt không rõ cảm xúc bắn về phía thân hình mập mạp ở nơi xa kia.

"Ta thật sự không có..." Hàn Cát cuống đến mức cả người đổ mồ hôi, muốn giải thích lại giải thích không rõ, muốn che miệng Dương quốc cữu lại nhưng không dám, đành phải cầu xin ông bà ông vải mong Quốc cữu gia đừng nói nữa.

Dương quốc cữu càng nhìn dáng vẻ này của hắn càng sảng khoái, giọng nói bất giác cao lên: "Nhưng mà nếu việc này đúng như ngươi nói, vậy thì là ngươi không đúng. Đích tam nữ kia dung mạo như thiên tiên, vẻ ngoài còn hơn trưởng tỷ nàng mấy phần, nếu lúc trước ngươi đồng ý lời xin gả của nàng, vậy Hàn Cát ngươi thật sự diễm phúc không cạn, còn có Phù Ngự Sử kia việc gì phải..."

"Dương Kiện Bách."

Dương quốc cữu đang nói đến nước miếng văng tung tóe thì đột nhiên bị người ta gọi cả họ lẫn tên, hắn kinh hãi hốt hoảng quay đầu lại nhìn.

Một người bước ra từ trong bóng cây lay động, áo bào đỏ giày đen, đeo kim ngọc hoàn, dù không cần nhìn nền đỏ thêu đoàn long vàng nhạt kia cũng biết là thường phục quy chế Thái tử.

Dương quốc cữu giật mình sợ hãi, lông tơ toàn thân dựng hết lên, còn không bằng Hàn Cát đang kinh hãi muốn chết ở bên cạnh nữa.

Lúc này bầu không khí yên lặng đến quái dị, duy chỉ có tiếng run chân của hai người bọn họ lọt vào tai càng thêm rõ ràng.

Tấn Trừ nhìn hắn không rõ mừng giận.

"Ngươi qua đây nói."

Dương quốc cữu nuốt nước miếng một cái, dù trong lòng e ngại nhưng cũng chỉ đành kiềm chế di chuyển lên phía trước.

"Thái tử gia."

Dương quốc cữu e dè gọi một tiếng.

"Nói." Tấn Trừ đè nén cảm xúc: "Nói lại rõ ràng lời trước đó ngươi nói, không sót một chữ."

Dương quốc cữu sao lại không nghe ra sát khí trong lời nói đó? Tức khắc kinh hồn bạt vía, quả quyết giơ tay chỉ vào Hàn Cát sợ hãi đứng đấy không xa, gắp lửa bỏ tay người: "Thái tử gia minh giám, việc này quả thực không liên quan đến thần, thần cũng chỉ nghe đồn. Là Hàn Cát kia, đúng là Hàn Cát! Hắn say rượu tự mình nói, năm đó đích tam nữ Trường Bình Hầu phủ có ý với hắn, còn xin gả cho hắn!"

Trông thấy ánh mắt Thái tử gia chợt nhìn chằm chằm vào Hàn Cát, mồm miệng Dương quốc cữu càng liến thoắng: "Hắn còn dương dương đắc ý nói, là hắn không có kiên nhẫn chờ thêm mấy năm nữa đến khi đích tam nữ cập kê, nếu không làm sao có chuyện sau này cùng Phù Ngự Sử kia..."

Hàn Cát cảm thấy rõ ràng ánh mắt đặt trên người hắn trầm xuống, Hàn Cát sợ đến suýt tè ra quần, trong miệng chỉ kêu oan uổng.

"Điện hạ minh giám, là Dương quốc cữu thêm mắm dặm muối, thần thật sự chưa từng nói lời đại nghịch bất đạo kia..."

Dương quốc cữu vừa định phản bác, Tấn Trừ lại trầm giọng gọi Điền Hỉ tới.

"Đưa Dương quốc cữu về điện."

Dương quốc cữu lập tức dừng tiếng, bước chân vội vã theo Điền Hỉ rời đi.

Đất bằng nổi gió, lá rụng trên đất cuộn lên, vang tiếng xào xạc.

Hàn Cát quỳ "phịch" xuống một tiếng.

Đối mặt với Thái tử gia biểu lộ sát ý rõ ràng, hắn nào còn dám giấu giếm nửa phần, vội vàng nói toẹt ra mọi chuyện không sót một chữ, chỉ sợ chậm nửa bước sẽ bị Thái tử vui giận thất thường kia vung kiếm chém chết.

"Thái tử gia minh giám, hôm đó thần say rượu buột miệng, lắm mồm nói đôi câu về chuyện năm đó... Còn cái khác, dù thần có trăm lá gan cũng không dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy."

Tay Tấn Trừ sờ lên bội kiếm bên hông: "Chuyện năm đó?"

Hàn Cát sợ đến nước mắt giàn giụa: "Đúng... đúng, là chuyện năm đó. Thần tuyệt đối không dám nói vậy, năm đó Phù.... là đích tam nữ Trường Bình Hầu phủ quả thật có ý thay trưởng tỷ gả đến Hàn Quốc Công phủ, nhưng mà khi đó tuổi tác nàng quá nhỏ, việc này mới coi như thôi."

Thấy Thái tử gia như chợt ngơ ngẩn, Hàn Cát vội vã giải thích: "Đương nhiên không phải là nàng coi trọng thần, chẳng qua là vì trưởng tỷ nàng mà thôi. Có lẽ điện hạ không biết, năm đó trưởng tỷ nàng và Tề..."

"Chuyện năm đó ngươi biết bao nhiêu thì nói kỹ càng bấy nhiêu." Tấn Trừ nhìn hắn chằm chằm: "Nhất là đoạn ngươi nói nàng muốn gả thay đó."

Hàn Cát nào dám không đáp, lúc này xổ tuột ra chuyện đã chôn sâu ở đáy lòng hơn mười năm.

Chuyện đã qua hơn mười năm nhưng ký ức Hàn Cát vẫn còn mới mẻ, thực sự chuyện năm đó để lại cho hắn ấn tượng quá sâu.

Khắc sâu đến nỗi đôi khi hắn bừng tỉnh từ trong mộng, run rẩy hồi lâu mới có thể lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng kia.

Hắn còn nhớ rõ đó là một ngày đông gió lạnh thấu xương, lúc đích nhị tử Trường Bình Hầu phủ tranh giành tình nhân với hắn ở hoa lâu thì đánh chết người, mà người bị đánh chết lại là cháu họ hàng xa của hắn.

Cũng vì nguyên nhân này, Trường Bình Hầu phủ suy xét cho tiền đồ của Lâm Xương Hi nên không thể không chấp nhận yêu cầu của Hàn Quốc Công phủ, gả đích trưởng nữ của phủ bọn họ cho hắn làm vợ.

Nếu như không có chuyện này, hắn thật sự nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ lấy được đích trưởng nữ Trường Bình Hầu phủ. Nghĩ đến hắn đứng hàng ba ở Hàn Quốc Công phủ, không được kế thừa tước vị, lại vốn trì độn, bình thường chẳng có năng lực gì. Nếu không gặp may đúng dịp, Lâm gia sao có thể chọn hắn làm con rể?

Có đôi khi thậm chí hắn nghĩ, đứa cháu họ hàng xa kia chết thật có ý nghĩa.

Nhưng ngày đó hắn và phụ thân đến Trường Bình Hầu phủ cầu hôn, lúc giữa bữa tiệc hắn ra nhà xí, đột nhiên có một nha đầu vội vàng đi tới, nhét một tờ giấy vào trong tay hắn.

Hắn mở ra xem, không ngờ là có người hẹn hắn gặp mặt ở đình trong hồ.

Hắn thấy chữ viết thanh tú, trong lòng không khỏi rạo rực, tưởng là đại tiểu thư Lâm gia kia mời hắn vụиɠ ŧяộʍ hẹn hò, nào còn suy nghĩ được gì khác, tất nhiên là tìm cớ, lén lút như kẻ trộm một mạch đi theo nha đầu kia.

Đến khi tới gần đình mới phát hiện, chờ trong đình không phải đích trưởng nữ đẹp như thiên tiên của Lâm phủ, mà là đích tam nữ gầy gò nhỏ nhắn.

"Lúc ấy nàng khoác bên ngoài một chiếc áo choàng lông cáo trắng rất dày, mới chỉ mười tuổi, vừa gầy vừa nhỏ, dường như một cơn gió là có thể thổi bay." Hàn Cát hồi tưởng lại, nói: "Đúng lúc trời bắt đầu có tuyết rơi, khuôn mặt nàng cũng trắng tựa bông tuyết kia."

Tấn Trừ không ngắt lời hắn, chỉ là trong đầu phác họa ra hình ảnh nàng tuổi nhỏ khoác áo choàng, gầy yếu đứng dưới trời tuyết.

Hàn Cát vẫn còn nhớ rõ lúc ấy đối diện với vẻ kinh ngạc của hắn, nàng ngửa mặt cười nhạt nhìn hắn, nói ra một tràng bằng giọng nhu nhược.

"Hàn công tử đừng sợ, ta là đích tam nữ Lâm gia, nghe nói hôm nay Hàn công tử đến thăm nên mạo muội mời ngài đến, là có chuyện muốn thương lượng với ngài."

"Nếu Hàn Quốc Công phủ muốn cưới con gái của Trường Bình Hầu phủ, vậy kỳ thực đích tam nữ cũng không kém đích trưởng nữ là bao."

Không đợi hắn kinh ngạc há hốc miệng, nàng lại hỏi: "Hàn công tử, ngài thấy ta trông như thế nào?"

Theo bản năng, hắn nhìn sang nàng, màu da trắng tuyết, ngũ quan tinh xảo, không khó nhận ra là một mỹ nhân, lớn thêm mấy năm nữa chắc chắn là giai nhân tuyệt sắc.

"Thêm mấy năm nữa, đến lúc đó dung mạo ta cũng không thua kém trưởng tỷ. Để ta gả cho ngài thay trưởng tỷ, ngài cũng không lỗ cái gì."

Nghe được lời này, hắn cũng có phần động lòng, nhưng nghĩ tới vị này còn nhỏ tuổi, nếu ứng nguyện thì còn phải đợi thêm mấy năm nữa, điều này làm hắn từ bỏ suy nghĩ này.

Hắn không có kiên nhẫn đó, hắn hy vọng có thể mau chóng ôm mỹ nhân về.

Có lẽ thấy hắn xoay người rời đi, nàng vội bước chân đuổi theo. Hắn còn tưởng là nàng muốn thuyết phục thêm, không nhịn được vừa định quay đầu bảo nàng đừng đi theo nữa, nhưng đúng lúc này đầu gối hắn bất thình lình bị người ta đạp một cước.

Kể ra thì sức lực không tính là lớn, nhưng một cước kia đá trúng vào khớp xương, dáng người hắn lại cồng kềnh thăng bằng kém, lúc này hắn đột nhiên lảo đảo, sau đó đầu chúi khỏi lan can, cắm vào giữa hồ.

"Hồ nước kia toàn là vụn băng, nước vừa lạnh vừa sâu, lạnh đến mức có thể làm người ta rớt nửa cái mạng... Thái tử gia, nàng... nàng muốn mạng của thần."

Hàn Cát muốn nói nàng tâm tư ngoan độc, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa vị chủ tử này và nàng, bèn nuốt lại lời, không dám nói.

Tấn Trừ khép hờ mắt che đi cảm xúc.

"Sau đó thì sao?"

"Về sau thần liều mạng kêu cứu. Hình như có người đến, lúc ấy thần cũng không nhìn rõ là ai, cũng không nghe rõ bọn họ nói chuyện, chỉ loáng thoáng nghe được Lâm tam tiểu thư khóc lớn nói cái gì mà không được phép cứu. Phải, nàng hoàn toàn không cho người ta cứu thần, còn nói cái gì mà chẳng qua là một mạng đổi một mạng."

Bây giờ Hàn Cát nhớ lại vẫn không nhịn được run rẩy.

Nếu không phải sau đó người kia không nghe lời nàng, sai người cứu hắn lên, hôm đó hắn đã thực sự mất mạng rồi.

Nghĩ đến đây, hắn thật tình rơi nước mắt.

"Thái tử gia, người không biết đấy thôi, sau hôm đó thần hôn mê tròn bảy ngày mới tỉnh. Sau khi tỉnh lại mới biết được, Lâm gia nói với phụ thân thần, do thần trêu ghẹo nha hoàn nhà người ta mới rơi xuống nước. Cho dù thần giải thích như thế nào, bọn họ đều nói là thần nói quàng nói xiên, không chịu tin thần nửa chữ."

Rõ ràng hắn bị người ta hại suýt chút nữa không còn mạng, kết quả ngược lại là lỗi của hắn, điều này hắn biết tìm ai để nói lý đây.

Bốn phía tĩnh mịch một hồi lâu.

Mặc dù Hàn Cát không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng mơ hồ cảm thấy giờ đây cảm xúc của Thái tử gia hình như không được tốt.

"Nếu ngươi dám nói dối nửa câu..."

Hàn Cát chỉ tay lên trời thề: "Từng câu đều là thật, tuyệt đối không dám dối trá nửa lời."

Lúc này từ nơi xa vang lên tiếng giẫm chân xột xoạt, đến khi tới gần thì dừng lại, giọng nói trầm thấp của Điền Hỉ vang lên.

"Thái tử gia, Thánh thượng gọi người qua đó."

Ánh mắt Tấn Trừ lạnh lùng quét qua Hàn Cát run rẩy hai đùi, sau đó quay người sải bước đi về hướng trong điện.

Bóng cây hắt lên đường nét sắc sảo của hắn, tạo nên cái bóng tối tăm u ám.

Lúc nửa đường hắn đột nhiên dừng bước, nói với Điền Hỉ: "Ngươi lập tức xuất cung, phái thêm vài ám vệ tới, canh chừng nàng thật chặt."

Điền Hỉ biết nàng là chỉ ai, đương nhiên không hỏi nhiều, nhận lệnh xong lập tức xuất cung.

Lúc ở bên ngoài cửa điện, Tấn Trừ lấy lại bình tĩnh, sau đó bước vào trong điện với vẻ mặt như thường.

Trong điện vẫn ăn uống linh đình, trên mặt không ít thần tử đã có vẻ ngấm say.

Bàn tiệc thật dài bố trí hai bên cung điện, chúng thần theo thứ tự mà ngồi. Thấy thái tử đi qua, bọn họ nhao nhao cúi đầu khom người, tỏ vẻ cung kính.

"Thái tử ra ngoài ngắm trăng sao?"

"Đúng là như thế." Tấn Trừ cười nói: "Băng hồ thu nguyệt, quả thực đẹp không sao tả xiết, nhi thần ngắm đến mê mẩn nên quên thời gian."

Thánh thượng trêu ghẹo nói: "Ngươi nóng vội rồi. Rượu chưa quá ba tuần, ngươi đã vội vã đi ngắm trăng."

Nói xong, ông ta vẫy Trần vương đến gần: "Chẳng phải ngươi nói muốn mời đại ca ngươi một chén sao?"

Trần vương vội sai người rót đầy rượu, cẩn thận bưng lên trước mặt Tấn Trừ.

"Trong mùa tốt đẹp của nhân gian, chỉ mong đại ca sức khỏe an khang, mọi chuyện suôn sẻ, cởi bỏ ưu phiền, luôn luôn vui vẻ."

"Trần vương có lòng rồi."

Huynh đệ hai người chạm chén, sau đó uống cạn.

Sau đó Tấn Trừ trò chuyện với Thánh thượng câu được câu chăng, sắc mặt như thường, chỉ là đáy lòng như có vật nặng chèn ép, nặng trình trịch.

Ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua phía phụ tử Lâm thị, lại thỉnh thoảng lạc về hướng ngoài điện.

Sau mấy lần, hắn nhắm mắt che đi u ám ở đáy mắt, sau đó nhấc chén uống rượu, mặc cho mùi vị sâu cay của rượu mạnh cuồn cuộn trong cổ họng.

Điền Hỉ rời đi chỉ gần nửa canh giờ, gần như là chạy thục mạng về cung.

Cho dù đánh chết hắn ta cũng không nghĩ đến, vị chủ tử kia lại chạy trốn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.