Xích Ái Sát Thủ

Chương 51: Nhốt




Chậm rãi quay đầu lại, độ ấm trong mắt của Phong Triển Nặc chuyển thành băng giá, Feston đang nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, nụ cười khó phân biệt hàm nghĩa, hắn bị bắt, đây là ý thức cuối cùng của hắn trước khi bị ngất.

Feston không hề nương tay, một đòn đắc thủ, hắn biết năng lực của Phong Triển Nặc, hơn nữa sẽ không làm cho Phong Triển Nặc có cơ hội đào thoát trước mặt hắn giống như lần đầu tiên, xác định còng tay được cố định chắc chắn, hắn bế Phong Triển Nặc lên rồi mang đi.

Trong một ngày tháng tám, tại thành phố Chicago, thành phố của gió, ở trên sân thượng của một tòa nhà, thời tiết thất thường đã chứng kiến hết thảy những gì vừa xảy ra.

Sát thủ siêu cấp số một thế giới được mệnh danh là U Linh Ian Noy đã bị bắt.

Chờ Phong Triển Nặc tỉnh lại, khi đó hắn sẽ tự mình thừa nhận trong khoảnh khắc ấy là hắn thả lỏng cảnh giác, khi Feston cầm súng nhưng không bấm cò bắn hắn thì hắn đã nghĩ rằng mình giành được chiến thắng trong trận chiến ám muội này, nhưng sự thật hiển nhiên lại không phải như thế.

Không biết qua bao lâu, khi ý thức của hắn dần dần khôi phục, cảm giác xung quanh làm cho hắn hoài nghi chính mình vẫn chưa tỉnh táo trở lại, trí nhớ của hắn vẫn còn dừng lại ở hình ảnh trên sân thượng, khi ấy bất thình lình trời đổ mưa cùng với một đòn thẳng tay của Feston từ sau lưng và tiếng sấm rền vang bên tai, còn có những hạt mưa lạnh lẽo….

Mà hiện tại hắn cảm giác có cái gì đó ấm áp vây quanh, dòng nước và hơi nóng tràn ngập khắp người hắn, không khí ẩm ướt nhưng lại mang đến cảm giác an toàn, hắn có thể cảm thấy bản thân mình đang trần trụi nằm ở một chỗ nào đó, muốn hắn miêu tả là chỗ nào thì hắn sẽ nói là bồn tắm.

Hắn đang ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước ẩm ướt bám lên hàng lông mày, mái tóc màu trà trở thành màu nâu đậm, lộ ra khuôn mặt sắc nét, vô số giọt nước nhiễu xuống ***g ngực trần trụi của hắn, hắn nhìn xung quanh, ánh mắt của hắn tựa như vẫn chưa biết rõ hiện tại mình đang ở nơi nào, nhưng không đến nửa giây thì ánh mắt kia liền trở nên bình tĩnh, tỉnh táo như thể một loài thú hoang của rừng nhiệt đới.

“Hiện tại cậu không phải ở nhà giam, đương nhiên nơi này cũng không phải là cục cảnh sát.” Feston nhìn hắn thật lâu, kể từ lúc hắn bị hôn mê cho đến hiện tại, “Cậu đang ở nhà của tôi.

Trước mắt xuất hiện đối tượng duy nhất có thể nói chuyện, Phong Triển Nặc nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, “Tôi nên cao hứng vì mình không tỉnh lại trong phòng giam đúng không?” Hắn trừng mắt nhìn, một giọt nước rơi xuống từ lông mi, “Anh bắt tôi về nhà anh?”

Khi hắn hỏi như vậy thì liền nở nụ cười, ánh mắt hơi nheo lại, giống một loại thú nào đó, tựa như khám phá ý đồ chân thật đối với hành vi này của Feston, “Vì sao không tống tôi vào ngục?”

Feston tiến lên rồi nắm lấy mái tóc ướt sũng của Phong Triển Nặc, hai khuôn mặt chỉ cách nhau mấy tấc, “Tôi không biết hóa ra cậu muốn bị tống vào ngục như vậy.” Feston nâng mặt của Phong Triển Nặc lên, ngón tay ấn lên cổ của hắn, nơi đó có một dấu răng màu đỏ, “Mặc kệ cậu nghĩ như thế nào thì hiện tại cậu cũng không thể rời đi!”

Hiện tại Feston đang dùng ngón tay cọ xát nơi mà hắn đã lưu lại dấu răng cho Phong Triển Nặc, trong lời của hắn nghe ra có ý khác, Phong Triển Nặc nhìn xuống mặt nước, một cánh tay của hắn bị còng lại, lay động một chút, sợi xích màu bạc phát ra âm thanh trong trẻo, đầu dây xích còn lại được mắc vào bồn tắm.

“Đương nhiên rồi, là anh bắt tôi mà.” Lơ đễnh, hắn giật giật cổ tay, nụ cười lại một lần nữa quay trở lại trên mặt của Phong Triển Nặc, giống như hiểu rõ hết thảy, “Anh làm cho tôi rất bất ngờ, tôi tưởng rằng anh sẽ không vì tình cảm riêng tư mà buông tha cho nguyên tắc của mình.”

“Tình cảm riêng tư, chẳng phải cậu đã gạt bỏ nó ở trên sân thượng rồi hay sao?” Feston nhướng mày, trên mặt vẫn còn hiện lên vẻ lo lắng, hắn ném cho Phong Triển Nặc một cái khăn mặt, “Tôi không thể làm cho một sát thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, đây là nguyên tắc của tôi.”

Hắn trả lời rất rõ ràng, “Bắt người là nhiệm vụ của tôi, cậu muốn giết người thì có bản lĩnh cứ thoát khỏi tay tôi, không có bản lĩnh thì cậu sẽ phải gánh vác hậu quả.”

Phong Triển Nặc dùng một tay lau khô tóc của mình, nghe đến đó thì hắn liền ném cái khăn xuống đất, “Hey, anh cho là anh không giúp thì tôi không thể rời khỏi nơi đó hay sao?” Hắn cảm thấy buồn cười.

“Đương nhiên, cậu sẽ cho là cậu có thể làm được…”

“Trên thực tế là tôi có thể làm được. Muốn thử một lần hay không? Caesar!” Giống như nhận được lời khiêu chiến, Phong Triển Nặc hưng phấn bừng bừng, “Cứ thử xem, tôi sẽ giết vài người ở nơi đó của anh, chẳng hạn như cục trưởng Kraft, anh thấy thế nào? Tôi sẽ giết thêm một người nữa, đương nhiên anh hoàn toàn có thể trung thành với cương vị công tác của mình mà tăng thêm phòng bị, để xem trong tình huống như vậy thì tôi có làm được hay không, thử xem tôi có thể…”

“Đúng vậy, cậu có thể.” Feston cắt ngang lời của Phong Triển Nặc, hắn nhìn vào mắt của đối phương, “Nhưng cậu cũng sẽ phải trả giá đắt.”

Giọng nói trầm thấp chấn động phòng tắm, Phong Triển Nặc không thể phản bác, trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng hít thở, dư âm dần dần phiêu tán theo hơi nước.

Một mình đối mặt với toàn thể đặc vụ FBI, không riêng gì cần can đảm, kỹ thuật chiến đấu siêu cấp, mà còn cần lá gan rất lớn cùng với một chút may mắn, nếu xui xẻo thì cho dù là sát thủ số một như U Linh cũng hoàn toàn có khả năng bị thương.

Lời của Feston là thật sự, Phong Triển Nặc cũng tự mình biết rõ, lá gan của hắn không nhỏ nhưng tuyệt đối sẽ không lỗ mãng, “Xem như anh nói đúng, rất nhiều chuyện đều phải trả giá đắt mới có được.”

Hắn bước ra từ bồn tấm, tư thế thản nhiên, còng tay không ngừng vang lên tiếng va chạm, Feston khoanh tay, khuôn mặt cương nghị càng thêm thâm trầm, “Cậu giết Tumble, cái chết của phó cục trưởng cục điều tra liên bang sẽ gây tác động rất lớn đến FBI, không cần tôi nói thì chắc cậu cũng biết hiện tại có bao nhiêu người đang truy tìm cậu, trong khoảng thời gian này cậu đừng đi ra ngoài là được.” fynnz.wordpress.com

“Cho nên anh bắt tôi? Ở trong nhà anh? Anh định xử lý tôi như thế nào, nhốt? Hay là tra tấn? Tôi không biết anh sẽ cảm thấy hứng thú với thứ nào.” Trên thân thể trần trụi của Phong Triển Nặc che phủ một lớp nước mịn màng, hắn trần truồng đứng ở trước mặt Feston, “Có thể đưa khăn tắm cho tôi hay không?” Hắn nhìn thấy nó được treo trên giá.

Những giọt nước lăn trên đường cong của cơ thể, sau đó chảy xuống cơ bắp phập phồng, đây là lần đầu tiên hắn hoàn toàn trần trụi trước mặt Feston, cũng từng có lúc không thèm che giấu ở trước mặt nhau, nhưng không hoàn toàn giống như lúc này, Feston nhìn chăm chú Phong Triển Nặc, ánh mắt tràn ngập lửa nóng, chậm rãi tiến đến cái giá để lấy khăn tắm nhưng không lập tức đưa cho hắn.

“Cậu có thể nghĩ như vậy, xem như là bị nhốt.” Hắn tán thưởng vẻ thản nhiên của Phong Triển Nặc, đồng thời hắn còn thấy được một thứ trên cơ thể săn chắc ẩn chứa mỹ cảm này, “Vết sẹo đó có từ khi nào? Ở trên lưng của cậu.”

“Cái gì?” Phong Triển Nặc nâng tay lên để nhìn lại, “À, có lẽ là mấy ngày hôm trước lúc viên đạn sượt qua, anh cũng biết mà….có đôi khi đạn bị nẩy bật ra, cũng chẳng hề hấn gì.”

Đó là một vết sẹo ở trên thắt lưng, là dấu vết lưu lại do bị viên đạn cực nóng xẹt qua, vết sẹo này có thể là lúc đụng phải FBI xui xẻo bị đạn sượt trúng, Feston đưa khăn tắm cho hắn, “Vậy còn cái này?”

Một vết sẹo có hình dạng kỳ lạ, dường như đã bị thương từ khá lâu, Phong Triển Nặc thông qua vị trí mà Feston ấn sau lưng hắn, biết Feston hỏi đến cái gì, “À, đó là năm kia….không, có lẽ là năm kia nữa, là do kẽm gai gây ra.”

“Nơi này hình như là bị một con dao đặc chế nào đó lưu lại–” Feston chạm vào một điểm hơi nổi lên, “Vết thương rất sâu, sẹo cũng rất rõ ràng, cậu gặp phải người nào vậy?”

“Anh nói đúng rồi, là một con dao đặc chế.” Phong Triển Nặc cười một cách nặng nề, “Có người rất giỏi về việc tra tấn, nhưng đáng tiếc bọn họ lại gặp phải tôi.”

Giọng điệu âm u mang theo ý cười.

Đó là một lần bất cẩn, bị nhốt và tra tấn, đối với một sát thủ mà nói thì cũng không tính là xa lạ, chỉ cần trải qua một lần, chỉ cần khắc sâu một lần thì hắn sẽ không xem chuyện này là sỉ nhục, đây là một loại dấu vết để nhắc nhở hắn càng phải cẩn thận.

Vết roi, súng đạn, dao găm, còn có vài dấu vết không thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, trên lưng của Phong Triển Nặc có rất nhiều vết sẹo, Feston không thể đếm hết, những vết sẹo này là một chút chứng cứ lưu lại, chứng minh sự tồn tại của chúng nó.

Trở thành sát thủ số một cũng không phải chuyện dễ dàng, Feston hiểu rõ câu nói kia của Phong Triển Nặc là có ý gì, cái giá phải trả rất đắt, có lẽ Phong Triển Nặc là người hiểu rõ nhất hàm nghĩa của nó.

“Cảm thấy chẳng hề hấn gì? Cậu luôn là như vậy, luôn làm cho tôi cảm thấy phải làm một chút gì đó cho cậu, hãy nghe lời tôi, đừng làm càn nữa, cứ chờ mọi việc bình ổn đã, không phải lần nào tôi cũng đều có thể giúp cậu.” Lời nói thong thả, vừa rồi mỗi một câu hỏi của Feston sẽ đi đôi với động tác ấn lên một vết sẹo, hiện tại giọng nói của hắn truyền đến từ phía sau, không biết bắt đầu từ khi nào mà động tác ấn vết sẹo chuyển thành vuốt ve, bởi vì sử dụng súng một thời gian dài cho nên đầu ngón tay bị chai sần, cảm xúc thô ráp truyền từ mỗi một đầu dây thần kinh trên làn da đến khắp thân thể.

Làn da của Phong Triển Nặc chậm rãi buộc chặt, “Anh nên cảm thông cho nạn nhân của tôi thì hơn….Với lại tôi không cần bất luận kẻ nào giúp đỡ.”

Hắn thở ra một hơi, “Mặt khác, anh có biết gì hay không, tôi không thích người khác đứng sau lưng tôi.”

Chiếc khăn màu trắng đột nhiên quất ra sau, đồng thời chiếc khăn cũng tròng vào cổ của Feston, sau đó hắn dùng động tác ném Feston qua vai, nhưng người sau lưng hắn dù sao cũng là Feston, hắn đã dự tính đối phương sẽ bị dập nát xương sống, nhưng trước khi Feston ngã xuống sàn gạch men thì còng tay đã hạn chế hành động của Phong Triển Nặc, lúc này Feston đã bắt lấy sợi dây xích, lực kéo đột ngột làm cho Phong Triển Nặc bị mất thăng bằng.

Feston lập tức áp Phong Triển Nặc xuống sàn gạch men rồi hôn hắn, khuôn mặt lạnh lẽo mà lại ẩm ướt đang in dấu lên làn da của hắn, sau khi ngâm nước nóng khiến làn da ấm lên, lại bị một nụ hôn nồng nhiệt khiến cho hứng phấn đến mức rùng mình, hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, tiếng tim đập của bọn họ giống như được phóng đại vô số lần.

………..

P/S: anh chính thức bắt cóc em về nhà làm nữ vương để anh được phục vụ cả đời :>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.