Xích Ái Sát Thủ

Chương 49: Sự thật




“Phong Triển Nặc.” Feston cầm súng chỉa vào hắn, trầm thấp gọi tên của hắn.

Feston vừa dứt lời thì cảnh tượng kia xẹt qua ngay trước mắt, Phong Triển Nặc nheo mắt lại, “Thật đáng tiếc, đã xong rồi.”

Ném xuống băng đạn trống không, hắn rút ra khẩu súng trên cái xác của Tumble, trên gương mặt như tượng điêu khắc của Feston hiện lên thần sắc đáng sợ, “Quả thật rất đáng tiếc.”

Dứt lời, hắn xông về phía Phong Triển Nặc, đồng thời Phong Triển Nặc cũng gầm nhẹ rồi xông lên, không hẹn mà cùng gặp, hai người đều không lựa chọn đấu súng, nắm đấm va chạm vào nhau, vẻ mặt của cả hai đều trở nên dữ tợn, tựa như hai con thú hiếu chiến, khi vào phòng thì Feston đã khóa trái cửa, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa thình thịch, Feston bị Phong Triển Nặc đánh trúng một đòn, đồng thời Phong Triển Nặc cũng bị hắn bóp ngay cổ họng.

“Cậu đã cùng đường!”

“Phải không? Chỉ có nói mà không có làm thì có gì mà hay ho!”

“Cậu sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ!”

“Vậy cứ để cho bọn họ thử xem.”

“Có đôi khi tôi thật sự muốn giết chết cậu!” Feston cắn lên cổ họng của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc dám chắc ở nơi đó nhất định bị chảy máu, trong cơn đau nhức hắn ra sức tung một quyền đánh trúng bụng Feston, lúc này Feston hét lớn một tiếng nhưng bàn tay bóp chặt cổ của Phong Triển Nặc vẫn không hề thả lỏng.

Tay hắn vói vào áo khoác của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc thở hổn hển, “Làm gì vậy?”

“Tốt lắm, cậu có mang theo.” Feston vung tay đấm lên lớp kính, cửa kính vỡ vụn, hắn lập tức ném Phong Triển Nặc ra ngoài, ngay lúc này thành viên của đội đặc nhiệm ST đã đập cửa xông vào, đồng thời nhìn thấy cảnh tượng U Linh như một con chim màu đen đang rơi xuống giữa không trung.

Rơi xuống với tốc độ cực nhanh, hắn dùng dụng cụ bắn dây lên cửa sổ, lợi dụng quán tính đong đưa mà đập vỡ cửa kính ở dưới lầu rồi nhảy vào tầng trệt.

Vẫn có vài đặc vụ FBI chặn lại nhưng đều bị hắn bắn bị thương, không có ai là đối thủ của hắn, đám đặc vụ ST vẫn còn ở trên tầng cao, cuối cùng Phong Triển Nặc chạy ra khỏi trụ sở FBI, trước khi rời đi hắn còn quay đầu lại rồi nhìn thoáng qua tòa nhà cao tầng kia.

Hắn không thể hiểu được hành động của Feston, người nọ xác nhận hắn có mang theo công cụ trèo tường, sau đó liền ném hắn xuống tòa nhà, người đàn ông này….

Giống như vẫn có thể cảm giác được tầm mắt chăm chú ở trên cao, Phong Triển Nặc cất súng vào, vỗ vỗ ống tay áo rồi nhanh chóng dung nhập vào đám đông.

Trên cao, gió mạnh không ngừng lùa vào trong phòng, dưới chân của Feston còn có một đống thủy tinh bị đập vỡ, hiện trường hỗn độn để lại dấu vết ẩu đả, hắn nhìn chăm chú xuống lầu, đối mặt với bóng dáng trầm mặc của hắn, lúc này các thành viên của đội đặc nhiệm nhất thời còn chưa xác định bọn họ đã nhìn thấy cái gì, U Linh ngã lầu mà chết? Bọn họ chưa biết động tĩnh ở dưới lầu, lúc này vẫn còn rơi vào tình trạng kinh ngạc chưa thể hoàn hồn.

“Cho người xử lý thi thể ổn thỏa.” Feston xoay người rời khỏi phòng, bước chân luôn ổn định lại xuất hiện một chút hỗn loạn, trên vách tường có một dấu vết bị đấm lõm xuống, ba chữ Phong Triển Nặc từ khớp xương đau đớn và nóng rát đang chậm rãi len vào trong đầu.

Hắn biết vừa rồi hắn đã làm ra một quyết định sai lầm, có lẽ người làm cho hắn phạm phải sai lầm mới là vấn đề lớn nhất. fynnz.wordpress.com

Tumble đã chết, phó cục trưởng cục điều tra liên bang lại bị mưu sát tại Chicago! Tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong cục điều tra liên bang đều bị chấn động, cục trưởng Kraft nhanh chóng bay từ Washington đến Chicago.

“Vụ này làm mất mặt toàn thể FBI, phó cục trưởng của chúng ta lại bị ám sát ngay chính địa bàn của mình! Ai tới nói cho tôi biết chuyện này xảy ra như thế nào? Sát thủ đâu? Vì sao không bắt được sát thủ?! Đội đặc nhiệm ST ở ngay trong tòa nhà này, Feston Kada đang làm cái gì hả?! Bảo cậu ta đến gặp tôi ngay!”

Vỗ thật mạnh xuống bàn làm việc, Kraft nổi giận đùng đùng, hắn chỉ tìm được vài bóng người trong thiết bị giám sát, sát thủ giống như hồn ma chỉ lướt qua vài giây ngắn ngủi, còn có rất nhiều tư liệu chưa thu thập đầy đủ, hết thảy chứng cứ mấu chốt có lẽ nằm trong tay đội đặc nhiệm ST, tất cả đều bị Feston thu giữ, giống như bảng báo danh khi đi qua phòng an ninh.

Trụ sở FBI lâm vào tình trạng cảnh giác nghiêm ngặt, tất cả các nhân viên đều trở về vị trí ban đầu, bắt đầu tiến hành điều tra vụ này, cố gắng dốc hết sức, văn phòng lâm thời của Kraft có hai nhân viên bảo an canh trước cửa, Feston Kada đẩy cửa vào, Kraft không để cho hắn ngồi xuống, “Cậu có thể nói cho tôi biết chuyện này là sao hay không? Feston?”

Kraft đẩy xuống gọng kính của mình, chức vụ của hắn do tổng thống trực tiếp bổ nhiệm, nay xảy ra chuyện như vậy thì hắn phải báo cáo với cấp trên, mà trước đó, hết thảy những gì xảy ra ngay tại đây phải tạm thời giữ bí mật với công chúng.

“Viên đạn đã được lấy ra, có lẽ không mất bao lâu nữa sẽ có được số liệu hữu dụng, nhưng đối phương là sát thủ số một quốc tế, muốn bắt hắn cần phải có thời gian.” Đứng trong văn phòng, Feston nói ra tình hình hiện tại, Kraft cảm thấy không hài lòng đối với thái độ của hắn.

“Hằng năm chính phủ chi gần hai mươi triệu đô cho cục điều tra chúng ta làm kinh phí, nhưng chúng ta đều biết bấy nhiêu là không đủ, vì vậy tôi rất cám ơn sự cống hiến của tập đoàn Kada, cho nên tôi cũng cho cậu thành lập đội đặc nhiệm ST, cho cậu quyền điều động các tinh anh trong ngành đến giúp đỡ.” Trên khuôn mặt gầy gò của Kraft trải đầy nếp nhăn, hắn lại đẩy gọng kính trên chiếc mũi két của mình một chút.

Hắn thấp giọng cảnh cáo, “Đã đến lúc cậu phải báo cáo, cục tình báo trung ương và cơ quan an ninh quốc gia đều đang chờ xem kết quả của vụ này, trước kia cậu luôn giành lĩnh công ở trước mặt bọn họ mà, hiện tại bọn họ đều đang chờ xem chúng ta nhục mặt, cậu có biết bây giờ nên làm cái gì hay không.”

“Tôi nói rồi, cần có thời gian.” Feston vẫn nói câu kia khiến Kraft càng thêm bất mãn, “Tôi còn chưa cho cậu ngồi xuống, Feston Kada!”

Feston không chỉ ngồi xuống sô pha mà còn rút ra một điếu thuốc, “Muốn biết vì sao Tumble chết hay không, kỳ thật chuyện này rất đơn giản, chắc hẳn ông là người biết rõ nhất, cục trưởng Kraft.”

Kraft lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sau gọng kính hừng hực bốc hỏa, “Cậu nói cái gì?”

“Sự kiện bắt đầu từ chuyện mất đi một quyển sổ, quyển sổ này liên quan đến một vụ mua bán vũ khí, nó là một dây chuyền vận chuyển, tôi đã điều tra được một mắt xích, quyển sổ bị mất đi là một mắt xích khác, nhưng thật trùng hợp là tôi lại nhìn thấy số hiệu trong quyển sách nằm trên súng ống tại Las Vegas, chỉ thiếu một bước nữa là tôi đã điều tra ra xuất phát điểm của nó, mà đúng lúc này một người bạn của tôi lại bị bắt cóc, đối phương làm như vậy để uy hiếp không cho tôi tiếp tục điều tra vụ này.” Ánh mắt của Feston xuyên thấu qua làn khói mỏng manh, cục trưởng Kraft bị hắn nhìn một cái làm cho sắc mặt trở nên cứng đờ.

“Hy vọng bạn của cậu không sao.” Chuyển thành an ủi một cách ôn hòa, Kraft dùng khăn lau tròng kính, “Nhưng tôi đang nói về cái chết của Tumble, cậu ta là cục phó của tôi, cậu phải truy bắt tên sát thủ kia về quy án cho tôi, nếu cần thiết thì xử quyết ngay tại chỗ, chuyện này do cậu phụ trách.”

“Tôi vẫn chưa nói hết.” Feston đứng lên, cảm giác áp bách trầm trọng tiến đến gần, Kraft dừng lại động tác lau mắt kính, “Cậu còn điều gì muốn nói nữa, đặc vụ Kada?”

“Tuy rằng đã mất quyển sổ nhưng tôi phát hiện người có ý đồ ngăn cản tôi điều tra, hơn nữa còn thực hiện vụ bắt cóc bạn tôi là người trong cục của chúng ta.” Feston tiến đến gần, Kraft cười ha ha vài tiếng, “Cậu nói đùa cái gì vậy hả? Nội bộ chúng ta sẽ không xảy ra chuyện này, bọn họ đều sợ cậu, gọi cậu là Caesar, ngay cả tôi cũng biết nữa mà.”

Hai thẻ căn cước bị ném lên bàn, “Đây là hôm xảy ra vụ ám sát, tôi đã lục soát được thứ này từ người của hai tên bị tôi bắt giam, bọn họ từng là người của FBI, hiện tại đã từ chức hoặc bị sa thải, mà bọn họ đảm nhận việc này đều là vì tuân theo mệnh lệnh của phó cục trưởng Tumble.”

Lời nói của Feston khiến cho Kraft coi trọng, lập tức đeo mắt kính rồi cầm lấy thẻ căn cước, Feston nhìn hắn rồi cười một cách lạnh lùng, “Thân là phó cục trưởng, thế nhưng Tumble lại nhúng tay vào chuyện ở Chicago, như vậy chẳng phải rất kỳ lạ hay sao?”

“Ý của cậu là Tumble–” Kraft thoạt nhìn vẫn chưa hiểu rõ vấn đề.

“Hằng năm các loại súng ống phi pháp bị tịch thu cũng không ít, chúng nó đều được cất giữ trong kho hàng, nhưng chỉ được chừng một thời gian thì lại bị chuyển đi, số vũ khí đó đều là tiền của, trong kho hàng bị mất đi một số lượng súng ống nhất định, hàng năm đều xảy ra chuyện như vậy, nhưng cũng không được công bố ra ngoài. Tôi đã phái người điều tra được Tumble có thiết lập vài tài khoản quốc tế ở ngân hàng Thụy Sĩ, mỗi tháng chúng nó đều được chuyển vào một lượng tiền nhất định, nói cách khác số lượng súng ống giao dịch trên thị trường có một phần là chảy ra từ FBI, đầu tiên là tịch thu, sau đó thông qua chợ đen mà âm thầm bán ra, sau một thời gian thì có thể tiến hành đoạt lại, quả thật là một biện pháp vơ vét của cải rất tốt.”

Đôi mắt sắc bén dưới mái tóc đen như hai ngọn đuốc, Feston đi đến trước bàn làm việc rồi ném cho Kraft một xấp giấy, phía trên có tên tài khoản, số lượng tiền nhập vào, ngày chuyển tiền, Kraft giống như bị mất phản ứng, sau một hồi lâu mới đập bàn, “Cái tên Tumble vô liêm sỉ này!”

“Hắn dám dùng tài sản của cục để vơ vét của cải, số vũ khí này chảy ra ngoài làm lũng đoạn thị trường chợ đen, việc này nói không chừng bị đám buôn bán vũ khí biết được cho nên mới thuê người giải quyết hắn, hắn đúng là tự tìm cái chết mà!” Kraft cầm lấy xấp giấy, vẻ mặt giận dữ.

Cục phó của mình làm ra chuyện như vậy, thảo nào Kraft lại phản ứng lớn như thế, Feston chậm rãi hút điếu thuốc, “Là cục trưởng, chẳng lẽ ông thật sự không biết Tumble đang làm cái gì hay sao?”

Sắc mặt của Kraft lập tức trở nên khó xem, Feston dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn đặt trên bàn, “Tumble là phó cục trưởng, muốn dời đi một số lượng súng ống vượt quá yêu cầu trong kho hàng thì nhất định phải được sự đồng ý của cục trưởng….Ông đã sớm biết Tumble sẽ chết, cục trưởng Kraft, cô gái này chính là thư ký riêng của ông, tài khoản ngân hàng của cô ta chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã được chuyển vào ba trăm ngàn, sau đó trong vòng ba ngày lại được chuyển đi.”

Hắn đưa ra ảnh chụp, trong ảnh chính là cô gái đã từng quấn lấy Phong Triển Nặc ở quán bar, khi Kraft nhìn thấy ảnh chụp của cô ta thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi, giữa những nếp nhăn chồng chất trên khuôn mặt đang toát ra mồ hôi, “Feston, đừng quá đáng, cậu nhúng tay vào quá nhiều chuyện, cho dù FBI cần tập đoàn Kada tài trợ nhưng cậu đừng quên tập đoàn Kada cũng cần FBI giúp giải quyết phiền phức….”

“Cho nên chúng ta vẫn cần giúp đỡ nhau.” Ánh mắt của Feston khiến người ta sợ hãi, “Ông sợ tôi điều tra được chuyện của Tumble là do ông ngầm đồng ý sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ông, vì vậy đã tìm người đi thuê một sát thủ giải quyết hắn, cứ như vậy vụ bê bối này sẽ không có bất luận kẻ nào phát hiện, nhưng ông đã mắc phải một sai lầm.”

“Cái gì?” Kraft nhịn không được mà hỏi.

“Ông không có cách nào giải quyết tên sát thủ kia, tôi xác định ông làm không được, bị hắn biết ông chính là người chủ mưu, hơn nữa hiện tại ông còn muốn thủ tiêu hắn, để tôi báo trước, ông cách cái chết không xa đâu.” Kraft biết Feston không phải muốn phô trương thanh thế, lời nói của Feston nghe có vẻ rất khẳng định khiến hắn không thể không tin tưởng.

“Cậu muốn tôi không nên động vào hắn? Nhưng đã muộn rồi, tôi đã phái người đi–” Kraft dừng lại, cố gắng trấn tĩnh, “Feston, tôi muốn nghe ý kiến của cậu một chút, hiện tại tôi nên làm sao đây?”

Nghe thấy lời nói dang dở của Kraft thì ánh mắt của Feston lập tức hạ thấp nhiệt độ, ngay cả giọng nói của hắn cũng trở nên đông cứng, “Đừng nhúng tay vào vụ này, giao cho tôi toàn quyền xử lý, đây là lựa chọn duy nhất của ông.”

Đây mới là mục đích của hắn, “Ông giữ được cái ghế cục trưởng của mình, còn tôi sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện, tôi biết nên làm thế nào trước mặt công chúng.”

“Nhưng mà….” Phốc, nóng hổi, một viên đạn sượt qua bên tai của Kraft rồi gắm thẳng xuống bàn làm việc.

Trên cửa sổ có một vết đạn, “Hắn đang ở đây?” Đối diện không có tòa cao ốc nào khác ngoại trừ bên phía tay trái, khoảng cách từ nơi đó đến đây….gần 1km! Làm sao có thể? Kraft sợ đến mức tái cả mặt.

Phong Triển Nặc! Trong mắt của Feston lướt qua một tia sáng.

“Nhớ kỹ — đây là hắn cảnh cáo.” Nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng, vừa nói vừa mở di động, giọng điệu vội vàng, không hề bận tâm đến những ánh mắt kinh ngạc ở xung quanh, hắn lái xe chạy về phía tòa cao ốc kia.

……………

P/S: Anh bảo vệ em đến thế là cùng, em hại anh suýt thân bại danh liệt nhưng anh vẫn để em chạy thoát :>, ôn nhu công là thế đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.