Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 38: Kết thúc sự cố




Diễn viên chính Lâm Dư Tình gặp phải sự cố lớn về an toàn như vậy, toàn bộ đoàn phim bỗng lâm vào cảnh quẫn bách không thể không đình công.

Đạo diễn Lục thân là người chịu trách nhiệm số một, sợ tới mức mặt không còn giọt máu, làm đạo diễn ông có thiên phú xuất chúng, nhưng xử lý sự cố ngoài ý muốn lại một chút cũng không am hiểu.

Đương sự còn trấn định, đạo diễn Lục đã suýt nữa khóc thành người – nước – mắt, hoang mang lo sợ vây xung quanh hai người.

“Tại sao có thể như vậy? Tổ phụ trách xô đạo cụ thủy tinh đâu, là ai đặt ở đó!”

Nữ chính Lương Miểu Miểu đi giày cao gót vội vàng chạy tới gạt đám đông ra, liếc mắt nhìn thấy khuôn mặt Lâm Dư Tình bê bết máu, hoảng hồn, không thể ức chế mà hét lên một tiếng ngay tại hiện trường, tiếng thét vừa cao vừa chói đập vào tai của những người xung quanh gần như muốn đâm thủng màng nhĩ.

“Lâm lão sư, sao lại thế này?!” Hốc mắt Lương Miểu Miểu phút chốc đỏ lên, xông về phía trước như muốn đỡ lấy cánh tay đối phương.

Thương Hành giơ tay chặn ngang, bất động như núi che ở trước mặt cô nàng, con ngươi hắc trầm lạnh lùng đảo qua mặt cô:

“Làm ơn nhường đường.”

Lương Miểu Miểu khóc nức nở: “Tôi lo lắm, để tôi đi theo chăm sóc Lâm lão sư đi!”

Thương Hành vẫn không nhúc nhích, phân phó: “Chị Lý, Lương tiểu thư bị hoảng, chị đưa cô ấy đi nghỉ ngơi một lát.”

Chị Lý không nói gì kéo người ra: “Lương tiểu thư, chúng ta tạm thời không làm việc nữa, ở đây rất loạn, chúng tôi sẽ tìm người thu dọn, ngài nghỉ một lát trước đi.”

Lương Miểu Miểu không nói gì, chỉ cắn môi dưới, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Thương Hành đỡ Lâm Dư Tình rời đi, không nhúc nhích.

※※※

Thương Hành nhờ đạo diễn Lục mang tới một chiếc ô màu đen, tự mình che chở Lâm Dư Tình rời khỏi trường quay.

Tuy rằng Ôn Thịnh Tề đã đuổi hết phần lớn phóng viên cắm chốt ngoài cửa, nhưng lại không ngăn được những chó săn tin dùng máy ảnh chụp từ xa.

Từ lúc hai người bước ra khỏi trường quay ngồi vào xe cứu thương, thời gian ngắn ngủn không đến một phút đồng hồ, thế mà đã có mấy phiên bản video và ảnh chụp tuồn ra, Lâm Dư Tình che che giấu giấu nửa bên mặt, vừa nhìn đã thấy là xảy ra sự cố.

Đại minh tinh ở cấp bậc này, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể khiến cho internet nổi lên sóng lớn, nếu giấu không được, Thương Hành cũng không định giấu diếm.

Thương Hành đưa Lâm Dư Tình tới bệnh viện xử lý vết thương đồng thời bảo chị Lý lập tức liên hệ truyền thông, tuyên bố thông cáo ngắn gọn đầu tiên.

Bên ngoài bệnh viện, các ký giả nghe được tin tức gần như đổ đến chật như nêm cối ngoài cổng.

Trên mạng, lời đồn từ những trận đại chiến của “thủy quân” và anti-fan bay loạn đầy trời. Đề tài #Lâm Dư Tình hủy dung# đứng đầu trên hotsearch, màu sắc “sốt” đỏ bắt mắt cũng biến thành màu đen. (hotsearch có màu đen là những đề tài được tìm kiếm nhiều thường không tạo ấn tượng tốt)

Bắt nạt ảnh đế, câu kéo tương tác, hút fan hút máu thì thôi đi, quay có bộ phim mà ngay cả thứ cơ bản như bảo hộ nghệ sĩ an toàn còn không làm được!

Những lời mắng chửi nhắm vào Thương Hành và bộ phim “Ta: kẻ cấm kị” cũng càng lúc càng náo động thêm, sao tác cp với Lâm Dư Tình tạo độ nóng vốn đã mang đến sự khó chịu, bây giờ nhóm fan Lâm Dư Tình phát lực gần như muốn nhấn chìm Thương Hành trong nước bọt.

Người đại diện của ảnh đế tới rất nhanh, nhìn nhóm fan hâm mộ lòng đầy căm phẫn tự phát đứng dưới lầu, ánh mắt anh ta lo lắng: “Chuyện này làm như thế nào đây?”

Thương Hành cũng bị thương, nhưng so với Lâm Dư Tình bị phá tướng mà nói, cánh tay cùng lắm chỉ bị trầy xước như mưa bụi, bác sĩ đã xử lý xong vết thương cho hắn, chỉ còn lại duy nhất sắc mặt âm trầm.

“Điều tra! Chuyện này nhất định phải được làm rõ.”

Người đại diện do dự nói: “Chỉ là tiến độ quay phim làm như thế nào? Lâm Dư Tình hiện tại thành ra thế này chắc chắn không thể quay, bị thương nghiêm trọng như vậy, vết khâu muốn khôi phục hoàn chỉnh như ban đầu cũng phải mất ít nhất là vài tháng.”

Anh ta dừng một chút, lắc đầu thở dài: “Ai có thể ngờ sẽ xảy ra chuyện này đâu? Thật sự không được, tôi đề nghị các cậu đổi diễn viên chính.”

Chị Lý tỏ ra bất đắc dĩ: “Đây là tình huống bất khả kháng, tài chính của chúng tôi rất có hạn, trường quay, đoàn đội, còn có lịch trình của những diễn viên khác, nhiều người như thế khó mà chịu nổi hao tổn.”

Đạo diễn Lục cười khổ một tiếng, sắc mặt thảm đạm, quay một bộ phim mà cũng gian nan như vậy, bao nhiêu khó khăn cứ bất ngờ ập đến, dù ý chí ông kiên định, nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi chán ngán thất vọng.

“Không, chúng tôi tuyệt đối không đổi diễn viên chính.” Xuyên qua hành lang thủy tinh, Thương Hành nhìn dòng fan dưới lầu, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định.

“A?” Mấy người hai mặt nhìn nhau.

Người đại diện kinh ngạc nhìn hắn: “Thương tiên sinh, tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ kĩ thêm một chút, đừng hành động theo cảm tính.”

Đúng lúc này, cuộc giải phẫu của Lâm Dư Tình đã kết thúc, được hộ sĩ đưa về phòng bệnh.

Khu phòng bệnh đơn rộng rãi và an tĩnh, lúc Thương Hành đẩy cửa vào, Lâm Dư Tình đang ngồi dựa ở đầu giường, máy tính bảng đặt trên gối, yên lặng lên mạng.

Nghe thấy tiếng vang, anh khẽ ngẩng đầu, nửa khuôn mặt bị quấn trong băng gạc, chỉ còn lại nửa bên miệng lộ ra ngoài, nhếch miệng mỉm cười với Thương Hành, ngay cả hai tay cũng bị băng bó cẩn thận nghiêm chỉnh, rất giống một xác ướp.

“Anh nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, xem cái này làm gì? Những thứ khác cứ giao cho tôi xử lý.”

Thương Hành ngồi xuống ghế bên giường, thẳng tay lấy mất máy tính bảng, đặt lên mặt bàn nhỏ khác.

Lâm Dư Tình khó khăn sờ sờ má, than thở: “Xong đời, tôi đã phá tướng, không còn là tình nhân đại chúng hoàn mỹ vô khuyết nữa rồi, sắp hết thời rồi, hổ lạc đồng bằng bị người khinh, ngay cả máy tính bảng cũng không được chơi nữa.”

Thương Hành vốn đang giận đầy bụng, lúc này cũng không khỏi bị đối phương đùa cho buồn cười, lắc lắc đầu: “Anh yên tâm, tôi sẽ tìm bác sĩ thẩm mĩ giỏi nhất cho anh, cam đoan làm cho khuôn mặt quốc sắc thiên hương của Lâm lão sư không lưu lại nửa vết sẹo, tiếp tục làm thần tượng hoàn mỹ.”

Lâm Dư Tình muốn cười một cái, vô ý tác động vào miệng vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Anh yên tĩnh một lát.” Thương Hành bất đắc dĩ mím môi: “Dưỡng thương cho tốt, bộ phim của tôi còn trông chờ anh tỏa sáng tỏa nhiệt đó.”

Lâm Dư Tình trầm mặc một khắc, ý cười trong mắt nhạt đi: “Nếu như bị thương chỗ khác thì thôi, nhưng cố tình là ở mặt, trong thời gian ngắn sợ là không có cách nào quay được, một đoàn đội đông như vậy mỗi ngày đều sẽ tốn rất nhiều tiền, ngay cả dự án lớn thực lực mạnh còn dễ hao tổn, bộ phim này càng khó mà không bị hao tổn.”

“Hơn nữa không phải cậu còn đánh cược với Ôn Duệ Quân sao? Thời gian vốn cấp bách, không bằng để tôi đề cử cho cậu mấy diễn viên thực lực cứu phim đi, nể mặt tôi hẳn là sẽ nguyện ý giúp yêu cầu vội vã này.”

“Không cần bởi vì một mình tôi mà chậm trễ toàn bộ mọi người.”

Thương Hành lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh, bỗng nhiên cười: “Lâm Dư Tình, anh cảm thấy anh là một diễn viên bán mặt kiếm cơm sao?”

Lâm Dư Tình ngẩn ra.

Thương Hành liếm liếm môi khô khốc, chậm rãi mở miệng:

“Tôi đã hỏi bác sĩ, vết thương của anh tuy nhìn trông rất ghê nhưng miệng vết thương không sâu, trong vòng bảy ngày là có thể cắt chỉ, một tuần là khép lại đến bảy tám mươi phần trăm, tạm thời chưa làm giải phẫu thẩm mỹ thì vết sẹo sẽ tương đối rõ ràng, nhưng không ảnh hưởng đến cử động của cơ mặt.”

Lâm Dư Tình thoáng thẳng đứng dậy: “Ý của cậu là…”

Thương Hành nghiêm túc nhìn anh: “Nếu anh nguyện ý buông gánh nặng thần tượng xuống, mang theo sẹo để diễn, tôi và đạo diễn Lục sẽ cùng chỉnh sửa kịch bản, thay đổi thiết lập nam chính, tạo ra một hình tượng nhân vật như đo ni đóng giày cho anh.”

“Đạo diễn Lục cũng đồng ý, bản thân nhân vật kia đã có hai nhân cách, một người nhân cách tàn bạo bất thường, có thêm một vết sẹo ngược lại càng phù hợp tính cách nhân vật.”

Thương Hành ngừng lại, cùi chỏ đặt lên tay vịn, thân trên nghiêng về phía trước, ánh mắt chuyên chú, mang theo nụ cười thản nhiên: “Huống chi, tôi tin anh, nếu không có khuôn mặt này, chỉ bằng thực lực cũng có thể lấy được vương miện, phải không?”

Lâm Dư Tình hơi hơi trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm hắn nửa ngày không chớp mắt, thì thào: “Liệu có được không? Đặt một ván cược như vậy lên người tôi, nhỡ chẳng may thất bại, khoản đầu tư của cậu sẽ mất trắng…”

“Tôi là thương nhân, không phải dân cờ bạc.”

Thương Hành đứng dậy, tầm mắt Lâm Dư Tình cũng chuyển động theo hắn.

“Tôi tin tưởng anh, Lâm Dư Tình.” Thương Hành cúi người, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói: “Cho nên làm ơn cũng tin tưởng tôi, có thể biến mục nát thành thần kỳ.”

Lâm Dư Tình thầm động dung, nhìn góc mặt hắn: “Tổn thất nửa tháng này phải làm như thế nào?”

Thương Hành nhún vai: “Quay phân đoạn của những người khác trước, phí tổn đoàn đội thất thoát trong lúc anh dưỡng thương, tôi sẽ nghĩ cách khác bù vào, anh không cần lo lắng.”

Lâm Dư Tình thả lỏng thân thể, chậm rãi tới gần mặt gối mềm mại, ý cười lại bò lên đuôi mắt: “Đúng rồi, tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, lúc đó, cậu nói tôi là ‘Người của cậu’, là có ý gì?”

“Hay là…” Anh nhìn chằm chằm con mắt tối đen của Thương Hành, kéo dài âm điệu, đầu lưỡi chạm kẽ răng, chậm rãi liếm liếm qua mỗi một kẽ hở: “Cậu bị tôi làm cho cảm động đến cúi rạp xuống đất, rốt cuộc phát hiện tôi rất tốt, dự định lấy thân báo đáp?”

Thương Hành nhẹ nhàng mỉm cười, thấy anh còn có thể nói giỡn, triệt để thả lỏng tâm tình: “Anh là trung tâm của đoàn phim, là diễn viên tôi mời đến, tôi đương nhiên có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm đối với anh.”

“Ờ, là vậy à.” Lâm Dư Tình thở dài, rũ mi mắt, nửa thật nửa giả oán giận: “Cậu không thể nói lời khiến tôi vui vẻ được sao?”

Thương Hành đang muốn mở miệng, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận gõ cửa nhịp nhàng ổn định.

“Vào đi.”

Dung Trí đẩy cửa vào, ánh mắt chậm rãi tuần tra tới lui một lúc giữa hai người: “Không có quầy rầy hai người chứ.”

Lời tuy như thế, nhưng mặt anh không thể hiện chút ý tứ xin lỗi nào.

Lâm Dư Tình bĩu môi: “Cậu cứ nói đi.”

Thương Hành từ giường bệnh đi tới: “Dung Trí, việc điều tra thế nào?”

Dung Trí đẩy kính mắt trên mũi, gật đầu nói: “Có chút tin tức.”

Anh nghiêng người tránh ra, từ sau lưng của anh thế mà lại bước ra một người khiến tất cả đều đoán không nổi —— cô gái tiếp tân mất tích một ngày trước!

Thương Hành hơi híp mí lại, ánh mắt chợt trầm xuống: “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”

Cô gái tiếp tân tên là Thi Lạc Lạc, từ khi kính cận nằm trong tay Thương Hành, cô không thể không đeo lên một bộ kính sát tròng, để không bị người trong đoàn phim phát hiện, cô đã đặc biệt thay đổi phong cách ăn mặc.

Không ngờ, sau khi vứt bỏ hai bím tóc rườm rà cùng áo sơ mi hoa thô sơ, cô gái tiếp tân đã biến hóa nhanh chóng, nhìn cũng có một chút phong thái xinh đẹp đài các.

Thi Lạc Lạc không nói hai lời, run run rẩy rẩy cúi người vái chào bọn họ: “Xin lỗi! Chuyện tối ngày hôm qua, khiến cho các anh hiểu lầm!”

“Hiểu lầm?” Lâm Dư Tình và Thương Hành liếc nhau.

“Tối qua người theo dõi chúng tôi là cô phải không? Còn có ngày hôm đó tôi thấy cô cắt dán tất cả đều là hình của Lâm Dư Tình, sau khi bị chúng tôi phát hiện cô lập tức biến mất, cô giải thích như thế nào?”

Thi Lạc Lạc thấp thỏm mà vần vò góc áo: “Em là fan của Lâm lão sư, nhưng em chưa từng có ý nghĩ gây hại người, trên thực tế, em cũng là fan của couple Lâm lão sư và ông chủ Thương…”

Thương Hành: “???”

Thi Lạc Lạc nuốt nước miếng, lấy bản kí họa từ trong túi ra, vài trang đầu là những bức cắt dán chân dung Lâm Dư Tình, vài trang sau đều là phác họa hai người Lâm Dư Tình và Thương Hành ở các góc độ khác nhau, tập phác thảo được cố định bằng bìa nằm ngay ngắn cùng một chỗ.

“Em không giỏi giao tiếp với người khác, chút tâm tư này cũng ngại nói ra miệng nên mới giấu, bởi vì em thường xuyên chú ý tới hai người nên lúc trong đoàn phim, em phát hiện ra ánh mắt nữ chính Lương tiểu thư nhìn Lâm lão sư và ông chủ Thương rất kì lạ.”

“Xuất phát từ trực giác phái nữ, em bắt đầu theo dõi cô ấy, phát hiện cô ấy thường xuyên trốn ở góc phòng nhìn trộm các anh.”

“Đêm qua, nghe nói anh Thương hẹn Lâm lão sư, cô ấy quả nhiên bám theo sau khi các anh rời khách sạn, vì thế em âm thầm đi theo, không ngờ chân tay em thô vụng, bị các anh phát hiện …”

“Lúc ấy trong lòng em rất hoảng, không muốn bị các anh tưởng lầm là biến thái nên quay đầu bỏ chạy, lại không may làm rơi kính mắt, biến khéo thành vụng.”

“Tối hôm qua sau khi rời đi, em lại trộm âm thầm đi theo Lương tiểu thư, muốn chụp lại bằng chứng gây rối của cô ấy chứng minh sự trong sạch của em, lúc sáng sớm, em thấy cô ấy một mình ôm một cái xô màu xanh lam đi về phía phòng thay đồ…”

Lâm Dư Tình cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là cô ả kia.”

Thương Hành nhíu mày nhìn chằm chằm Thi Lạc Lạc: “Cô chụp được bằng chứng không?”

“Chụp được!” Thi Lạc Lạc vội vàng đưa di động cho hắn, bên trong có rất nhiều ảnh chụp hành tung kì lạ của Lương Miểu Miểu: “Em không thể vào đoàn phim, nên đã bí mật thuê một khung giá gỗ, nằm trên đó chờ đợi từ xa, đợi khoảng một đêm rốt cuộc cũng chụp được… Bây giờ, các anh có thể tin tưởng em hay không?”

Lâm Dư Tình thở dài một tiếng: “Bộ phim điện ảnh này chỉ sợ là bộ phim nhiều thăng trầm nhất tôi từng diễn, nam chính vừa xảy ra chuyện, lại đến phiên nữ chính, đúng là gấp đôi tổn thất.”

Thương Hành gật gật, đánh giá trên dưới Thi Lạc Lạc và bản phác họa trong tay cô, đột nhiên hỏi: “Cô bé, cô đã đi thử vai chưa?”

Thi Lạc Lạc lắp bắp: “Chưa, em cũng định đi, nhưng mà có Lâm lão sư, em không dám bêu xấu trước mặt thần tượng…”

Thương Hành bất đắc dĩ mà lắc đầu, trong nguyên tác nữ chính của bộ phim này trước đó vô danh, sở trường duy nhất là vẽ, không ngờ sau khi tình tiết truyện bị thay đổi lại biến thành nhân viên tiếp tân, còn nhầm lẫn dính vào một trận ô long (việc xấu) náo loạn.

Dung Trí cất kĩ bằng chứng Thi Lạc Lạc cung cấp: “Em định làm như thế nào?”

Thương Hành cười lạnh: “Đương nhiên là khiến cho người muốn cái giá đắt nhận được giá đắt. Về phần thời gian dưỡng thương này của Lâm Dư Tình, em sẽ tạm thời rời đoàn phim.”

Lâm Dư Tình chợt dựng thẳng lỗ tai: “Cậu muốn đi đâu?”

Thương Hành cắm một tay trong túi quần, quay đầu lại liếc anh một cái: “Dĩ nhiên là nghĩ cách kiếm tiền bù lại tổn thất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.