Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng

Chương 22: Bí ẩn về thân thế




Trăng treo trên đầu, cành lá quế đổ lên nền đá cẩm thạch trơn láng của ban công nhỏ những cái bóng mông lung nhẹ đung đưa theo gió.

Một bên tường đá của ban công hình bán nguyệt có thể chắn được hai người đứng nghiêng.

Ánh trăng trắng thuần vẽ lên một đường ranh giới giữa sáng và tối xiên xiên dưới chân người, Thương Hành và Cố Lẫm thân cao xấp xỉ, vai dựa vào vai, nép tại một nơi bí mật gần đó, ai cũng không nói gì.

Từ ngày xuyên vào sách tới nay, đây là lần đầu tiên hai người tâm bình khí hòa ở cùng một chỗ sau những ngày hiềm khích lúc trước, tuy rằng trốn ở góc phòng nghe lén nhìn trông có chút tức cười.

Thương Hành thầm cảm thấy buồn cười, tầm mắt khuất vô ý chạm phải ánh mắt đối phương đang nhìn đến, Cố Lẫm sửng sốt, đầu quay sang chỗ khác thật nhanh, nhìn thẳng phía trước không chớp mắt.

Môi mím thẳng băng, sườn mặt nghiêm túc như thể đang ngồi họp tại hội nghị cổ đông.

Thương Hành tự nhiên cảm thấy càng buồn cười hơn.

Cố Lẫm không thể nhịn được nữa, quay đầu sang trừng hắn, cậu cười cái gì?

Thương Hành bẻ khóe miệng xuống, thu ý cười lại, dùng âm thanh cực thấp nói: “Tôi biết, tôi biết, Cố tổng không có ý nhìn trộm tôi.”

Cố Lẫm: “…”

Trước khi đối phương kịp phát tác, Thương Hành nhanh chóng chỉ chỉ tường đá sau lưng Phương Dương và Ôn Duệ Quân, lại vuốt vuốt ngực, ý bảo anh thả lỏng, đôi mắt duy nhất trong bóng tối sáng như sao trên trời.

Cố Lẫm bị ánh sao mê hoặc, không nhịn được nhớ tới đêm hôm đó tại khách sạn Bác Sơn, hết sức mơ hồ, góc mặt nhìn nghiêng của Thương Hành từ trên trời giáng xuống.

Cố Lẫm thấp giọng hỏi: “Cậu… Hẳn là đồng dạng với tôi đúng không?”

Thương Hành sửng sốt, chợt hiểu rõ lời này là ngả bài, hắn nhướng mày nhìn vào mắt Cố Lẫm, yên lặng gật gật đầu.

Cố Lẫm: “Vậy cậu có muốn trở về không?”

Thương Hành cúi đầu nghĩ nghĩ, nở nụ cười: “Đối với tôi mà nói, ở nơi nào cũng giống nhau.”

Cố Lẫm nhíu mày, đang muốn hỏi tiếp, âm thanh cuộc nói chuyện của Phương Dương và Ôn Duệ Quân đúng lúc này lần thứ hai vang lên ——

“Ôn tiên sinh, lần trước anh và em đề cập đến việc kia, cha mẹ em cảm thấy rất hứng thú, hai vị rất thưởng thức sự quyết đoán và tài năng của anh, năm đó tuy ở thế yếu tại Ôn gia, xung quanh bị bầy sói rình rập, nhưng anh vẫn có thể dùng khả năng của bản thân nâng toàn bộ Ôn gia lên, tạo thành bố cục hiện giờ của tập đoàn Thiên Hà.”

Phương Dương nâng một cái ly chân dài, mang theo nụ cười đầy ý tốt đẹp nhìn Ôn Duệ Quân, thanh âm chân thành dịu dàng, không nhanh không chậm.

Ngón tay Ôn Duệ Quân mơn trớn lan can cẩm thạch lạnh như băng bên cạnh, ảm đạm cười: “Đa tạ lệnh tôn yêu quý, đều là chuyện quá khứ rồi.”

Thấy Ôn Duệ Quân không nói tiếp, Phương Dương âm thầm nhíu mày, lúc trước rõ ràng Ôn gia mới là người chủ động tiếp xúc với Phương gia, tại sao bây giờ lại làm vẻ không có hứng thú.

Phương Dương nắm chặt ly chân dài trong ngón tay, mặt vẫn cười: “Kỳ thật, từ ngày tạm biệt ở nhà hàng Hoa kì, em vẫn thường xuyên nhớ tới Ôn tiên sinh, đáng tiếc công việc bận quá, vẫn chưa tìm được cơ hội hẹn gặp tiếp tục lần trước.”

Ôn Duệ Quân khẽ nhếch lông mày dài: “A? Tôi cho rằng Phương tiểu thiếu gia sẽ càng nhớ tới Cố Lẫm hơn.”

Phương Dương run run chân mày, chậm rãi cong đuôi mắt: “Hóa ra Ôn tiên sinh đột nhiên lãnh đạm với em, là vì chuyện cũ này sao?”

Ôn Duệ Quân thưởng thức chén rượu, chậm rãi nói: “Mong được nghe tường tận.”

Phía sau tường đá âm u, Thương Hành bỡn cợt liếc nhìn Cố Lẫm, người kia nhíu mày, khóe miệng hơi hạ xuống, thần sắc cáu kỉnh bực bội, nhận ra Thương Hành đang nhìn mình, hai gò má Cố Lẫm hơi hơi căng thẳng, dùng hình dáng của miệng phát âm cường điệu: không liên quan tới tôi!

Đúng là một biểu cảm vô tội.

Phương Dương: “Những chuyện đó đều là của niên thiếu vô tri nhất sương tình nguyện mà thôi, hiện giờ anh ấy đã có tình nhân bên cạnh, ở trong mắt anh ấy em chẳng là gì cả. Là do em mới đầu bị bề ngoài che mắt, giờ em đã nhìn thấu, lòng cũng phai nhạt, không suy nghĩ thêm nữa.”

“Tình nhân?” Ôn Duệ Quân lộ vẻ nghi hoặc.

Phương Dương cười cợt: “Ôn tiên sinh không thể không biết, Thương Hành chính là tình nhân được Cố Lẫm bao nuôi, à, em nhớ ra, hình như hắn có ý tiếp cận anh, người giống như hắn chỉ một lòng một dạ mong được chui vào giới thượng lưu, bắt cá hai tay, khen trái nịnh phải, cũng không ngạc nhiên.”

Phía sau tường đá, Cố Lẫm khẽ nhướng mày nhìn Thương Hành, vẻ lãnh đạm trên mặt hiếm thấy lộ ra một ý cười như có như không.

Thương Hành bĩu môi.

“Phải không?” Ôn Duệ Quân nhẹ nhàng xoay xoay ly rượu đỏ, sắc rượu đỏ sậm tràn đầy ánh trăng.

Y bỗng nhiên nhớ tới dáng vẻ Thương Hành bộc bạch với mình ở trên xe, lại nhớ đến hiện trường livestream công ích, tình cảnh Cố Lẫm và y cùng giơ bảng báo giá, Ôn Duệ Quân hơi hơi nhíu mày, một tia cảm xúc vô cùng nhạt nhòa lướt qua hai mắt y.

“Trực giác của tôi ngược lại cảm thấy không phải như vậy.” Ôn Duệ Quân cười cười: “Phương tiểu thiếu gia, hôn nhân là đại sự cuộc đời, cần phải thận trọng suy xét, không thể xúc động nhất thời.”

Đây là khéo léo từ chối.

Phương Dương cắn cắn môi, mười ngón tay dùng sức nắm chặt lan can cẩm thạch, đôi mắt nhìn xuống mang theo vẻ căm thù sâu sắc.

Cậu ta hít sâu vào một hơi, nói: “Ôn tiên sinh, nếu hai nhà Phương Ôn liên hôn, em nguyện ý lấy thân phận người thừa kế hứa hẹn với anh, trong tương lai chúng ta sẽ trao đổi cổ phiếu sở hữu theo tỷ lệ một ăn hai, cứ như vậy, anh cũng sẽ có quyền hành tương đương tại hội đồng quản trị tập đoàn Phương thị, anh tuyệt đối sẽ không thiệt.”

Ôn Duệ Quân chậm rãi híp mắt, dường như lúc này mới nhìn thẳng xem xét kỹ thái độ Phương Dương.

Cố Lẫm và Thương Hành trong bóng tối đồng thời sửng sốt.

Nếu hai người này thật sự đạt thành hiệp nghị, Ôn Duệ Quân đồng thời nắm giữ hai tập đoàn lớn liên thủ mạnh mẽ, vậy tập đoàn Cố thị thật sự khó mà thở được.

Thương Hành lặng lẽ miết cạnh tường đá, con ngươi đen tuyền quay vòng vòng, không biết đang tính toán cái gì.

Nếu bị Ôn Duệ Quân từ chối vào một ngày trước, Phương Dương sẽ không đến mức cáu giận như thế, thậm chí không tung ra mồi nhử lợi ích lớn như vậy.

Nhưng cậu nhớ rõ hôm qua, đôi vợ chồng trung niên lén lút kia không biết làm cách nào chạy được vào hầm đỗ xe của cao ốc tập đoàn Phương thị, đứng chặn đường đi của cậu.

Phương Dương không mang theo vệ sĩ bên người, nếu không phải ông bà Thương vẫn chưa làm gì quá kích động, thiếu chút nữa cậu đã muốn gọi cảnh sát báo nguy.

Người đàn ông trung niên nhìn như vừa mới lăn qua bùn, ống quần và giày bẩn thỉu dính đầy nước đất màu vàng, mùi hôi thối hỗn tạp lượn lờ trong bãi đỗ xe không thông gió khiến Phương Dương khó chịu mà phải bịt kín miệng mũi.

Ông Thương có chút tham lam, lại tò mò mà đánh giá tây trang đặt may sang quý trên người Phương Dương, còn có đồng hồ nạm kim cương trên cổ tay cậu, theo bản năng vươn tay ra muốn sờ, lại bị bà Thương hất ra.

“Hai người là ai? Vì sao chặn đường của tôi? Nhanh biến đi, nếu không tôi báo cảnh sát!” Phương Dương cau mày, đây là mùi của người nghèo mà cậu ghét nhất.

“Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi không phải người xấu.” Bà Thương cong thắt lưng, múa may hai tay, bức thiết nhìn cậu, ánh mắt phức tạp đến mức khó có thể miêu tả, vừa nóng ấm lại khiếp đảm, chỉ dám lấy ánh mắt trông mong mà nhìn cậu.

Phương Dương không kiên nhẫn rút trong túi ra hai tờ một trăm tệ, ném xuống đất: “Mau đi đi.”

Bà Thương sửng sốt, ông Thương lại thò tay nhặt tiền lên, mặt mày hớn hở: “Bà xem, quả nhiên vẫn là con trai ruột đối tốt với chúng ta.”

Sắc mặt Phương Dương trong phút chốc đã chuyển thành khó coi vô hạn: “Cái tên ăn mày thần kinh này nói hươu nói vượn gì đấy?”

Ông Thương vừa định mở miệng, đã bị bà Thương kéo ra phía sau, mụ nhìn Phương Dương bằng ánh mắt lấy lòng: “Con là Tiểu Dương đúng không, bên trong chân trái của con có phải có một vết bớt đỏ sậm hình thoi không?”

Phương Dương cảnh giác nhìn hai người bọn họ, tay phải theo bản năng cẩn thận ôm lấy chân phải của mình: “Các ngươi đến tột cùng là ai? Có âm mưu gì?”

Bà Thương trở nên kích động: “Tiểu Dương, chúng ta là cha mẹ đẻ của con!”

Phương Dương chỉ cảm thấy quá mức vô lý: “Bà nói chuyện ma quỷ gì? Bà bị điên rồi! Tôi là con thứ Phương gia, không phải con của ăn mày!”

Bà Thương hai mắt đẫm lệ:

“Năm đó mẹ vừa mới sinh con, không có tiền đi bệnh viện, đành vào một phòng khám nhỏ, vừa vào thì bọn đòi nợ đã đến, chúng ta thực sự không có tiền, bọn đòi nợ kia muốn đòi đổi lấy con, mẹ cực kì sợ hãi, không ngờ, đúng lúc đó có một sản phụ không may bị sinh non, dưới tình huống cấp bách cũng phải tới phòng khám nhỏ này, cha con thấy người nhà kia quần áo chỉnh tề, ra tay hào phóng, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền, cho nên nhân lúc hộ lý chưa chuẩn bị, trộm tráo đổi hai đứa trẻ…”

“Chúng ta cũng là bất đắc dĩ, lỡ bọn đòi nợ mà đòi bán con của chúng ta thật, thì không phải con đẻ cũng không đau lòng… Hơn nữa, chúng ta cũng không nuôi nổi con… Sau đó chúng ta nghe được, thai phụ sinh non kia, chính là con dâu Phương gia.”

Toàn thân Phương Dương như bị một đường sấm sét đánh xuống đất, cậu trừng lớn hai mắt bất động, lắc đầu liên tục: “Không thể nào, các ngươi nói dối!”

Ngoài miệng quả quyết phủ định, nhưng trong lòng Phương Dương càng ngày càng hoang mang, cậu biết chuyện mẹ sinh non không may bị vỡ nước ối phải vào một phòng khám nhỏ, chân của mình xác thực cũng có một vết bớt rõ ràng, cậu từ nhỏ tới lớn đều không giống anh trai, chính vì —— cậu thế mà không phải con trai của nhà họ Phương?

Mình sao có thể không phải là con trai nhà họ Phương?

Sao có thể là con trai của tên ăn mày bần tiện ma cờ bạc này được?! Đùa cái gì vậy!

“Tuyệt đối không có khả năng!” Phương Dương đột nhiên hét lớn một tiếng, xoay người bước đi.

Ông Thương ngăn cản cậu đi: “Con không thể không nhận chúng ta! Chúng ta đã đánh mất cái cây rụng tiền Thương Hành rồi! Con là con đẻ của chúng ta, con không thể không nhận cha ruột!”

Bà Thương đuổi theo, vội vã kéo chặt cánh tay của cậu, nhét một túi đựng đầy tóc vào tay Phương Dương: “Nếu con không tin, có thể tự đi kiểm tra!”

※※※

Ánh trăng xuyên qua tán lá quế, dừng trên mặt Phương Dương, chiếu ra một sắc trắng thảm đạm.

Cậu vốn định ném túi tóc kia đi, không biết như thế nào, vẫn bị thần xui quỷ khiến mà cầm tới trung tâm giám định xét nghiệm đối chiếu, đồng thời còn nghĩ cách lấy tóc của cha mẹ.

Kết quả chưa nhận được, nhưng Phương Dương dường như đã nhìn thấy vực sâu vô vọng tăm tối trước mắt.

Ban công nhỏ lặng lẽ một cách quỷ dị, Thương Hành khẽ thò đầu ra nhìn xung quanh, bị Cố Lẫm kéo trở về: “Cậu làm gì đấy?”

Thương Hành đang muốn trả lời, ban công yên tĩnh đột nhiên vang lên một hồi chuông điện thoại dồn dập!

Tình huống có vẻ bất ngờ quá mức.

Thương Hành và Cố Lẫm đều giật mình, đồng thời xem xét di động của nhau — không phải của bọn họ.

“Xin lỗi, Ôn tiên sinh, em nhận điện thoại.” Phương Dương nhẹ nhàng nói.

Ôn Duệ Quân cười ôn hòa: “Xin cứ tự nhiên.”

Thấy Thương Hành thở ra một hơi, Cố Lẫm liếc hắn, cười nhạo: “Cậu chột dạ cái gì? Cũng không phải đang làm chuyện xấu.”

Thương Hành hạ giọng, lười biếng mở miệng: “Tôi cũng không muốn bị hiểu lầm là tình nhân bị người bao nuôi.”

Cố Lẫm không cười nữa, mím môi: “Bị ai? Ôn Duệ Quân sao? Cậu không phải là không biết sớm muộn gì y cũng sẽ đối phó với chúng ta.”

Rõ ràng hắn và anh nên đứng trên cùng một cái thuyền!

Thương Hành vươn ra một đầu ngón tay, quơ quơ: “Không, tôi lại không phải là đối thủ của y, cũng không phải tình địch của y, vì sao tôi phải đối phó y?”

“Có thể hòa bình cùng nhau phát triển, cùng nhau kiếm tiền không tốt sao?” Hắn nhún vai: “Tôi chỉ là một em bé đang tuổi ăn tuổi lớn, hai người đánh nhau, tôi nhìn xem là được rồi.”

Thương Hành da dày không biết xấu hổ tự nhận là em bé khiến Cố Lẫm nhất thời không biết phải nói lại cái gì.

Lúc hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ, bốp một tiếng, giống như là tiếng vang của di động bị ném lên nền đá cẩm thạch.

“Phương tiểu thiếu gia, cậu không sao chứ?” Ôn Duệ Quân hỏi.

Phương Dương vội nhặt di động lên, đầu ngón tay khẽ run run, trên màn ảnh lóe sáng kết quả giám định DNA vừa mới có, giấy trắng mực đen như ngàn vạn mũi kim châm đâm vào đôi mắt cậu đau đớn.

“Em… em không sao.” Phương Dương miễn cưỡng mỉm cười: “Có chút không thoải mái, em xin lỗi trước vì không trò chuyện tiếp được.”

Ôn Duệ Quân nhìn bóng dáng Phương Dương thất hồn lạc phách rời đi, thản nhiên nhíu mày, thật lâu sau đột nhiên lên tiếng: “Ẩn nấp lâu như vậy, xuất hiện đi.”

Ánh mắt Cố Lẫm cứng đờ, sống lưng Thương Hành lập tức thẳng băng, còi báo động kêu ầm ĩ trong đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.