Xấu Ca Nhi Làm Ruộng Ký

Chương 34: Chương 33






Edit: Tiểu Mun
"Tiểu tử này so với cha ngươi năm đó truy ta còn chủ động hơn nhiều." Tạ thẩm mắt thấy ca nhi nhà mình bắt đầu có người tới cửa cầu hôn, nghĩ đến đoạn năm tháng mình cùng lão Tạ kia cũng cách càng ngày càng xa, thời gian thật là không chờ đợi ai a!
Tạ ca nhi đang giúp đỡ mẹ Tạ thu thập, nghe được mẹ Tạ cảm thán, nhìn đôi tay mẹ mình bởi vì làm việc vất vả mà tràn ngập vết chai, trong lòng hơi ê ẩm, nếu hắn gả đi ra ngoài, trong nhà cũng chỉ có hai cha mẹ sống nương tựa vào nhau, hắn không yên tâm, cũng không muốn khiến song thân dần dần lớn tuổi lại phải cảm thụ thứ gọi là nhớ mong cốt nhục tình thân ở nơi xa.
"Tạ gia?! Có người ở nhà không? Hán tử nhà ngươi đã xảy ra chuyện!!"
Từng đợt tiếng bước chân hỗn độn xuất hiện ở trước cổng Tạ gia, âm thanh sốt ruột mà trầm trọng ngoài cổng truyền vào trong tai Tạ thẩm cùng Tạ ca nhi.
"Mau! Mau mở cửa!"
Vừa nghe hán tử nhà mình xảy ra chuyện, Tạ thẩm vội vàng kêu to để Tạ ca nhi đi mở cửa, mà Tạ thẩm thời điểm nghe thấy lời nói này, chân liền không nghe theo ý mình cứ đứng im bất động!
"Lưu thúc, cha ta làm sao vậy?" Tạ ca nhi vừa mở cổng ra liền nhìn thấy Lưu thúc cả thân dính đầy bùn đất, lại không nhìn thấy thân ảnh cha Tạ, trong lòng càng thêm sốt ruột.
"Khi đang tu bổ phòng ốc cho Ngô gia đầu thôn, không cẩn thận bàn chân trơn trượt té xuống..."

Tạ thẩm cảm thấy trước mắt tối sầm! Muốn chạy tới hỏi đến tột cùng là làm sao, lại không cẩn thận chân trái vấp vào chân phải, té ngã trên đất, đem chậu đồ ăn đều đánh đổ! Tạ ca nhi vừa hoảng vừa gấp, lúc này lại nghe được âm thanh phía sau, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tạ thẩm té ngã, hắn vội vàng chạy tới muốn nâng Tạ thẩm dậy, lại bị Tạ thẩm ngăn cản.
"Mau! Mau đi xem cha ngươi!"
"Mẹ
"Mau đi!"
Tạ ca nhi không có biện pháp đành phải trước tiên nhanh chóng đem Tạ thẩm đỡ ngồi qua một bên, cuống quít chạy ra ngoài đi theo Lưu thúc.
"Mau! Mau tránh ra! Ca nhi Tạ gia tới!"
Tạ ca nhi vừa đến Ngô gia cách đó không xa liền thấy ở nơi đó có một đám người vây quanh thành vòng tròn, không cần suy nghĩ cũng biết bên trong đó là ai, trong lòng gấp gáp, Tạ ca nhi chạy càng nhanh!
Thôn dân vây quanh vừa thấy Tạ ca nhi, liền cố ý nhường ra một lối đi, để Tạ ca nhi trực tiếp đi vào bên người Tạ thúc bị thương.
Không có cảnh tượng máu chảy thành sông giống như Tạ ca nhi tưởng tượng, trên người cha Tạ bị dính đầy bùn đất, cũng không có vết máu, điều này làm cho Tạ ca nhi đang tâm hoảng ý loạn thở nhẹ ra một hơi, cha Tạ còn có thể nở ra một chút ý cười đối với mình, nhưng là Tạ ca nhi chỉ chớp mắt đáp lại, lại nhìn qua lang trung ở trong thôn đang dùng vải quấn lấy đùi phải của cha Tạ, lúc này hắn mới cuống lên!.

Google ngay trang { t r ù m t r u y ệ n .n e t }
"Cha! Chân của cha?!"
Lang trung cẩn thận bó tốt đùi phải Tạ thúc, bởi vì ngã xuống mà sai lệch xương khớp, "Nói đến cũng là cha ngươi mạng lớn, từ nơi cao như vậy ngã xuống, cũng may mắn trên mặt đất có chút đồ vật lót, bằng không...!Xong rồi, ta cũng chỉ là bó chân đơn giản mà thôi, các ngươi nhanh đưa hắn đến trấn trên, để đại phu khám kỹ lại, bằng không trì hoãn thời gian càng lâu thương tổn sẽ có thể càng lớn!"
Tạ ca nhi cảm kích nói lời cảm tạ đối với lang trung trong thôn, dưới sự trợ giúp của các hương thân, đem cha Tạ bị thương, đầu cũng có chút choáng váng nâng lên trên xe lừa Ngô gia, Tạ ca nhi nhờ người khác quay về nói cho mẹ Tạ ở nhà tin tức cụ thể, liền ngồi lên xe lừa Ngô gia theo cha Tạ đi trấn trên.
"May mắn có người giúp vị thúc thúc này đem xương cốt sai vị trí bó lại, nếu không hậu quả đã rất nghiêm trọng."
Xem chân cho Tạ thúc là một vị đại phu trẻ tuổi dáng người thon dài, ngũ quan ngay thẳng sáng sủa, Tạ ca nhi vốn dĩ cảm thấy hắn tuổi còn quá trẻ, khả năng y thuật cũng không giỏi, trong lòng có chút không yên tâm, nhưng nhìn đại phu trẻ tuổi tay chân nhanh nhẹn ngắn ngủi chỉ vài lần nháy mắt liền đem chân Tạ thúc bó lại thật tốt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đưa Tạ thúc cùng Tạ ca nhi đến hiệu thuốc Lâm gia, Ngô gia hán tử nhìn ánh mắt hoài nghi của Tạ ca nhi liền biết hắn đang lo lắng cái gì, tùy tiện nói lớn giọng.
"Ngươi yên tâm đi, đừng nhìn đứa nhỏ này lớn hơn ngươi không được bao nhiêu, y thuật của hắn chính là được Lâm đại phu chân truyền, rất giỏi a! Oa tử nhà ta tháng trước phát sốt, chạy tới hai hiệu thuốc khác ở trấn trên đều nói đã tới chậm! Lão tử không tin! Mang oa tử đi vào hiệu thuốc của Lâm đại phu, kết quả còn không phải là Lâm Phương Lương tiểu đại phu chữa khỏi!"

Lâm Phương Lương cẩn thận đem chân Tạ thúc thả xuống vị trí thật tốt, nghe vậy ngẩng đầu lên liền thấy Tạ ca nhi bị lời nói Ngô gia hán tử làm cho mặt phiếm hồng, bộ dáng thật ngượng ngùng, "Cũng không trách vị tiểu ca nhi này được, y thuật của ta xác thật cần phải nghiên cứu nhiều hơn."
Thấy Lâm Phương Lương tri kỷ giải vây cho mình như vậy, Tạ ca nhi càng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lại không biết nói lời gì để cứu vãn, vì thế cuống quít trong lòng cũng chỉ biết cười xin lỗi với Lâm Phương Lương.
"Tiểu Vũ! Thế nào rồi?!"
Tạ ca nhi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy mẹ Tạ được Mã Phú Quý đỡ đi xuống xe lừa, tiến vào hiệu thuốc Lâm gia, Lâm Phương Lương vừa nghe thấy âm thanh của Tạ thẩm, trong nháy mắt cũng sửa sang lại cảm xúc của mình, trở lại trước quầy thuốc, bốc thuốc cho Tạ thúc.
"Mẹ, không có việc gì, đại phu nói chỉ cần đắp mấy lần thuốc, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, cha ngã xuống tuy rằng không đụng tới đầu, nhưng cũng có chút choáng váng, nghỉ ngơi một thời gian liền không có việc gì."
Tạ ca nhi đỡ mẹ Tạ đến trước mặt cha Tạ đang hôn mê, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, không có việc gì liền tốt." Tạ thẩm vươn tay tinh tế vuốt ve ngũ quan Tạ thúc, lúc vừa nghe tin xấu, hắn liền cảm thấy mình đã mất đi một mảnh trời, mất đi một cái mạng.
"Cảm ơn ngươi."
Tạ ca nhi thấp giọng cảm tạ với Mã Phú Quý đang đứng ở một bên, hắn không phải người không có mắt, nhìn thấy mẹ Tạ cùng Mã Phú Quý cùng nhau xuống xe, liền biết nhất định là Mã Phú Quý tìm xe lừa đưa mẹ Tạ đang lo lắng cho cha Tạ tới đây.
"Việc này có gì đâu, chỉ cần là chuyện của ngươi, chuyện của người nhà ngươi, cũng chính là chuyện của Mã Phú Quý ta."
Lâm Phương Lương đang thu tiền thuốc Ngô gia hán tử trả cho Tạ thúc, nhìn Mã Phú Quý cùng Tạ ca nhi bộ dáng như quen thuộc, trong lòng nhảy lên, Ngô gia hán tử nhìn Lâm tiểu đại phu vẫn luôn nhìn Tạ ca nhi bên kia, cũng cười hắc hắc ghé sát vào bên tai Lâm Phương Lương thấp giọng nói: "Đó là vị hôn phu của Tạ ca nhi!" Tuy rằng Mã Phú Quý tới cửa cầu hôn chưa nhận được Tạ gia chấp nhận, chính là Mã Phú Quý kia giống hệt như cao dán dính người, người trong thôn đều đã cho rằng chuyện này sớm muộn cũng thành.
"Vị hôn phu a..." Lâm Phương Lương có chút tiếc nuối, đem tiền thừa trả lại cho Ngô gia hán tử, nhìn theo một nhà Tạ ca nhi rời đi, một hồi lâu mới lại lần nữa vùi đầu vào giữa đống dược liệu làm việc.
Sau đó, ở đoạn thời gian Tạ thúc dưỡng thương kia, Mã Phú Quý tới cửa càng thêm chăm chỉ, Tạ thẩm cùng Tạ thúc cũng đối với Mã Phú Quý càng ngày càng vừa lòng, hơn nữa rất nhiều lần cha mẹ Mã Phú Quý đến Tạ gia hỏi thăm thương thế Tạ thúc, người trong thôn cũng đều cho rằng hôn sự hai nhà Tạ Mã sẽ thành, trừ bỏ vài người ganh ghét đố kỵ, người khác cũng không bát quái quá nhiều.
Tạ ca nhi cũng tại đoạn thời gian này cảm giác được Mã Phú Quý là người không tồi, càng quan trọng là hắn đối với người nhà mình cũng rất tốt, cứ như vậy, sau khi vết thương của Tạ thúc khỏi không lâu, Tạ ca nhi mang theo của hồi môn vẻ vang gả vào Mã gia trấn trên.
Thành thân một năm hai người trải qua tương đối thoải mái, trừ bỏ Mã bà tử luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh ở bụng Tạ ca nhi, chuyện khác cũng coi như là tương đối thuận lợi, năm thứ hai, năm thứ ba...!Bụng Tạ ca nhi đều không có động tĩnh, điều này làm cho phu phu Mã gia càng ngày càng không thoải mái.

Tình cờ một lần Mã bà tử lên miếu trên núi cầu tôn tử (cháu), nghe người bên cạnh nói tới cái gì "Thuốc đưa tử ", hắn vội vàng đến gần cẩn thận nghe, lại bỏ ra một lượng bạc mua "Thuốc đưa tử " từ trên tay người nọ.
Sau đó vội vội vàng vàng trở về nhà.
Mấy ngày nay Tạ ca nhi vừa lúc có chút cảm mạo, vì thế Mã bà tử liền trộm đem "Thuốc đưa tử " trực tiếp đổ vào bên trong nồi đang sắc thuốc trị cảm, lại ở bên người nhìn Tạ ca nhi uống đến một giọt cũng không dư lại.

Kết quả tối đêm hôm đó Tạ ca nhi liền phát sốt cao, từ đó về sau thân mình cũng càng ngày càng kém, suốt ngày ốm đau trên giường, bởi vì Mã bà tử nói sợ Tạ ca nhi đem khí bệnh truyền qua Mã Phú Quý, liền cường ngạnh bắt hai người phân giường ngủ, điều này cũng làm cho tình cảm phu phu hai người Tạ ca nhi bị ngăn cách.

Buổi sáng Mã Phú Quý đi cửa hàng, buổi tối mới trở về, chậm rãi thời gian hai người gặp mặt càng ngày càng ngắn, nói chuyện với nhau cũng càng ngày càng ít, làm cho tâm Tạ ca nhi càng ngày càng lạnh.
Thời điểm Tạ ca nhi ngã xuống, được Hứa Thanh dùng lực lớn tiếp được, kết quả lại mất thăng bằng, hai người đều ngã trên mặt đất, khiến cho trên người cả hai lầy lội không chịu nổi, Tạ thẩm cùng Tạ thúc vội vàng chạy tới nâng Hứa Thanh dậy, sau đó Tạ thúc đem Tạ ca nhi hôn mê bất tỉnh bế lên.
"Tiểu Vũ?! Tiểu Vũ?!"
"Tiểu Vũ ca!"
"Không được, phải đưa đi trấn trên xem đại phu, ngươi đi lấy tiền, ta đi mượn xe lừa, Thanh ca nhi ngươi hỗ trợ nhìn Tiểu Vũ ca ngươi!"
Tạ a thúc an bài xong liền vô cùng lo lắng trực tiếp hướng ngoài cửa chạy đi.
"Tạ thúc?" Lý Trường Phong vừa mới chuẩn bị gõ cửa, đã bị Tạ thúc sốt ruột đi mượn xe lừa đụng phải.
"Trường Phong, Tiểu Vũ ca té xỉu! Tạ thúc muốn đi mượn xe lừa!"
Lý Trường Phong vừa nghe âm thanh Hứa Thanh, vội vàng chạy vào, quả nhiên thấy Hứa Thanh đang ôm một người trong lồng ngực, Tạ thẩm cầm tiền ra tới nhìn thấy Lý Trường Phong, "Trường Phong, mau, ngươi giúp một tay, đem Tiểu Vũ ôm đi ra ngoài, chúng ta chờ Tạ thúc ngươi đem xe lừa mượn về đây, liền trực tiếp có thể đi!"
Lý Trường Phong nghe Tạ thẩm nói xong, cũng không có động thủ ngay, mà là đem tầm mắt chuyển hướng về phía Hứa Thanh đang ôm Tạ ca nhi, Hứa Thanh thấy lúc này rồi người này còn nhìn mình, hung tợn trừng mắt với Lý Trường Phong, "Còn không nhanh lên!!!"
Lý Trường Phong cũng biết tình huống khẩn cấp, bất đắc dĩ cong lưng, lại không bế Tạ ca nhi lên, mà có ý bảo Tạ thẩm cùng Hứa Thanh đem Tạ ca nhi hôn mê đỡ lên, đặt ở trên lưng mình, sau đó để Hứa Thanh cùng Tạ thẩm duỗi tay giữ ổn định thân thể Tạ ca nhi, chính mình cong eo cúi sâu hơn một chút, cũng không duỗi tay ra phía sau nâng thân thể Tạ ca nhi.
Tuy rằng tức phụ nhà mình đã đồng ý mình hỗ trợ, nhưng Lý Trường Phong cũng biết thân phận Tạ ca nhi hiện tại cũng đủ xấu hổ, vạn nhất người khác thấy hắn ôm Tạ ca nhi, cho dù là tình huống ngoài ý muốn, chỉ sợ ngày sau miệng người nhiều chuyện cũng sẽ đem ra nói chuyện phiếm, vì muốn Tạ ca nhi cùng tức phụ nhà mình tháng ngày sau trôi qua tự tại, Lý Trường Phong chỉ đành làm như vậy, cũng chỉ có thể làm như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.