Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Chương 47




Nói không sợ là giả, Kiều Hân lớn như vậy, chưa từng nghe Kiều Bùi bỏ qua cho ai, chủ yếu là vì không ai dám đắc tội anh.

Nhưng bây giờ rõ ràng cho thấy cô đã chọc giận anh rồi, vừa nghĩ tới phương pháp làm những việc kia với anh, buổi tối Kiều Hân đều ngủ không được, cô âm thầm suy nghĩ Kiều Bùi sẽ đối phó cô như thế nào?

Cô nỗ lực nhớ lại tình cảnh Kiều Bùi dạy dỗ người khác, nhưng Kiều Bùi không phải loại người âm hiểm đó. Mặc dù cũng rất nhiều người sợ anh, nhưng thật ra thì anh làm việc rất chính trực.

Đừng nói chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cho dù là thương chiến, anh cũng không cần giở âm mưu quỷ kế. Thật ra thì nhân tài như vậy rất đáng sợ, anh hoàn toàn thích dùng quá nhiều kế sách trên người của ai, cho tới bây giờ đều là thẳng trúng hồng tâm hoàn thành nhiệm vụ.

Nghĩ như vậy, Kiều Hân thật đúng là bị gây khó khăn rồi.

Bởi vì biện pháp hại người có thiên vạn loại, ai biết Kiều Bùi sẽ tâm huyết dâng trào vận dụng làm gì với cô đây?

Kiều Hân chỉ có thể dựa vào tưởng tượng của mình tới bổ sung điểm trống rỗng này, cô không ngừng nghĩ, sẽ trả thù như thế nào đây?

Khiến cho cô thanh bại danh liệt?

Vấn đề bây giờ cô còn có giá trị để thân bại danh liệt ư?

Nói như vậy đi, khi bạn đạp một người, đối phương cũng phải có đáng giá để đạp chứ! Nhưng bây giờ cô trừ một phần công việc coi như ổn định, phòng ốc đều là thuê.

Vật dụng trong nhà đều là của chủ cho thuê nhà, anh còn muốn đạp cô như thế nào đây?

Tiền gửi ngân hàng cũng chỉ có rất ít, cô đoán chừng ở trong mắt Kiều Bùi, đừng nói chút tiền lương ấy của cô, chính là tiền lương một năm của cô còn chưa đủ để anh suy nghĩ đấy.

Vậy có thể trừng trị cô thế nào, tìm người khi dễ cô, để cho cô không có công việc làm?

Vấn đề là người sống sờ sờ còn có thể bị buộc chết sao?

Cô vẫn có chút đắc ý, biết mình vào lúc này không đến nỗi không kiếm được tiền, lại nói tình huống xấu nhất chính là anh ép buộc mọi người, để không ai dám thuê cô. Nhưng cùng lắm thì cô làm giáo viên dạy thêm ở nhà cho người ta thôi.

Lại nói, cô vẫn có thể tìm chút việc vặt để làm, học những người vừa học vừa làm kia, làm chút mua bán nhỏ ... Dù là phát truyền đơn ngoài đường phố cũng đủ để nuôi sống bản thân.

Trừ những thứ này ra, cô còn có thể có nhược điểm xương sườn mềm gì sao?

Trái lo phải nghĩ, đến cuối cùng Kiều Hân liền lo lắng cho Đỗ Thiến Thiến. Cô rất sợ mình và Đỗ Thiến Thiến thân thiết, sẽ gây tai họa cho nhà họ Đỗ.

Dù sao nhà họ Đỗ là người thân thiết duy nhất với cô, hơn nữa nhà họ Đỗ và cô không giống nhau, cô chỉ cô độc một mình, nhưng nhà họ Đỗ cũng có chút danh tiếng ở đây, chịu không nổi ép buộc

Từ sau này, Kiều Hân cũng không dám đi tìm Đỗ Thiến Thiến nữa, chỉ cần là điện thoại của Đỗ Thiến Thiến, cô đều nói mình rất bận.

Kết quả lo lắng đề phòng như vậy, sau hai tuần vẫn là gió êm sóng lặng, thật sự không phát sinh chuyện gì.

Chờ Kiều Hân đi trường học họp lần nữa, vừa đến đó ngồi, chỉ nghe thấy có một thầy giáo họ Lưu cao tuổi nhỏ giọng nói: "Trường học chúng ta bị xác nhập rồi, trường học này vẫn là để hiệu trưởng Từ lúc trước phụ trách, đối phương chỉ phái người đi tới quản lý công việc."

Kiều Hân thật ngoài ý muốn, cô chọn trường học dạy thêm này có quy mô không coi là nhỏ, trường học này có thay đổi, cô lại có thể không biết một chút tin tức.

Hơn nữa cô luôn cảm thấy chuyện như vậy rất kỳ quái, như có một dự cảm, cô vội liếc mắt nhìn về phía cửa. Quả nhiên đi vào theo sau lưng hiệu trưởng Từ là phụ tá Lý đã từng gặp mặt cô mấy lần.

Phụ tá Lý đi vào, nhưng không có biểu lộ ra cái gì, ở bên trong phòng họp, anh an tĩnh ngồi ở bên cạnh hiệu trưởng Từ.

Hiệu trưởng Từ vẫn dùng dáng vẻ lúc trước, nhiều người làm giáo dục có chút bệnh nghề nghiệp, càng thích nói lải nhải.

Chỉ là nhìn ra được hiệu trưởng Từ rất cung kính với phụ tá Lý, lúc đang đọc diễn văn còn có thể thỉnh thoảng nhìn sắc mặt của phụ tá Lý một chút.

Kiều Hân hiểu rõ, đây là Kiều Bùi muốn xuống tay với mình, cô hít sâu một hơi, chuẩn bị tiếp chiêu.

Sau khi hiệu trưởng Từ làm xong báo cáo, nhanh chóng mời phụ tá Lý lên bục nói mấy câu.

Phụ tá Lý thật sự nói mấy câu, trường học dạy thêm vẫn như cũ. Còn anh ta chỉ là phụ trách công việc, sẽ không có ảnh hưởng gì với mọi người, hi vọng mọi người có thể tiếp tục cố gắng.

Những lời nói xã giao kia dĩ nhiên khiến cho người nghe thoải mái.

Chỉ là Kiều Hân có một chút không thoải mái, cô như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Đợi khi mọi người nối đuôi đi ra ngoài, Kiều Hân cố ý thu dọn đồ đạc chậm một bước, vì không muốn đi đối mặt trực tiếp với phụ tá Lý.

Nào biết khi cô đang thu thập đồ, phụ tá Lý đã đi qua, anh vòng qua hơn nửa bàn hội nghị, đi tới trước mặt cô, ân cần giúp cô dọn dẹp đồ trên bàn, vừa dọn dẹp vừa khách khí nói qua: "Kiều phu nhân."

Một tiếng Kiều phu nhân này thiếu chút nữa thổi Kiều Hân bay ra ngoài, cô nhanh chóng liếc anh ta một cái.

Phụ tá Lý vẫn khách khí: "Đoạn thời gian này tôi sẽ tới làm quản lý công việc một chút, tôi xem một quy định chế độ bây giờ của trường học. Tôi phát hiện có chút an bài không hợp lý lắm, giống như các giáo viên mới tới như cô phải đến khu dạy học ở khắp nơi, cần phải thay đổi."

Kiều Hân không có lên tiếng, xem như anh ta đang nói chuyện với không khí.

Ngược lại chờ sau khi phụ tá Lý nói xong, Kiều Hân mới mở miệng hỏi "Phụ tá Lý, chúng ta biết nhau đã lâu rồi, anh có lời gì cứ việc nói thẳng đi. Có một số việc nhỏ anh hẳn cũng biết, tôi...tôi chọc tới Kiều Bùi rồi, có phải lần này anh cố ý tới đây đuổi việc tôi không?"

Phụ tá Lý sững sờ, chỉ là nét mặt Kiều Hân rất nghiêm túc, anh ta có chút không dám chậm trễ, vội nói về: "Cô nhất định là có hiểu lầm gì đó, tôi không nhận được mệnh lệnh như vậy, ngược lại Kiều tiên sinh bảo tôi tới đây chăm sóc cuộc sống của cô."

Kiều Hân không hiểu nhíu mày, "Anh chắc chắn Kiều Bùi không nói anh chỉnh tôi?"

"Tuyệt đối không có."

Lần này Kiều Hân hoàn toàn hồ đồ, cô cúi đầu nhìn chồng sách xếp ngay ngắn ở trên bàn, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì rồi.

Kiều Bùi như vậy có tính là lật lọng không? Nào có người sau khi nói lời ngoan độc, lại làm loại chuyện này?

Cô thật sự là quá không hiểu, định nói với phụ tá Lý: "Nhưng dù sao anh ta cũng nên biểu hiện rất chán ghét tôi, rất hận tôi chứ? Lần trước lúc anh ta rời đi, nói với tôi lời nói rất nghiêm trọng?"

Phụ tá Lý cũng không biết giải thích điều này như thế nào với Kiều Hân, anh nghĩ một lát mới nói: "Kiều phu nhân, có lẽ ví dụ này của tôi không phải là rất tốt, cô thử nghe tham khảo một chút. Công việc của tôi vẫn luôn rất bận rộn, thời gian chăm sóc cho người nhà rất ít, cho nên con gái nhà tôi rất không nghe lời. Gần đây vừa lúc vào thời kỳ phản nghịch, mỗi lần con gái tôi làm ra một vài chuyện khiến cho tôi tức muốn chết, tôi đều sẽ nói ra mấy lời hung dữ hù dọa con bé, thậm chí có một lần tôi còn đánh nó mấy bạt tai, chỉ là vừa đánh xong, bàn tay của mình còn chưa cảm thấy đau, ngược lại đã đau lòng rồi. . . . . . Là cha mẹ sẽ đều có cảm giác như thế, mặc kệ tức giận với con cái bao nhiêu cũng sẽ không hận thật, nói một vạn câu tàn nhẫn, chỉ sợ không có đến một lời là sự thật, chẳng qua trong nhà tôi, có đôi khi giữa nam và nữ cũng sẽ như vậy. Lúc rất ưa thích một người, mặc kệ trong lòng tức giận bao nhiêu, nhưng thật muốn đi làm chuyện tổn thương cô ấy thì lại thật sự không xuống tay được, nhìn một người đàn ông đối với phụ nữ như thế nào, không cần nghe anh ta nói, phải dùng mắt nhìn anh ta đã làm gì cho mình."

Kiều Hân nghe nhưng không lên tiếng, chờ phụ tá Lý nói xong cô mới gật gật đầu mà nói: "Cám ơn anh."

Cô dừng một chút, "Tôi nhớ tới tôi nuôi tiểu Lưu Ly, tôi rất thương nó, chỉ là thỉnh thoảng nó cũng sẽ nghịch ngợm. Lần trước liền làm hư giày của tôi, tôi cũng tức giận hù dọa nó, muốn phải trừng phạt nó, lại luôn cảm thấy nó nhỏ như vậy. Thật ra thì chưa chắc giữa tình nhân mới không bỏ được đối phương, làm chủ nhân thỉnh thoảng cũng sẽ luyến tiếc sủng vật."

Nói xong Kiều Hân đã cầm đồ trên bàn lên.

Việc ban ngày, Kiều Hân cũng không muốn để vào trong lòng, cô vẫn dùng dáng vẻ trước đây để sống cuộc sống của mình. Nhưng đến buổi tối, Kiều Bùi lại gọi điện thoại tới.

Kiều Hân chần chừ một lúc mới bắt cú điện thoại kia, điện thoại gần như mới vừa tiếp thông, cô liền bất đắc dĩ nói: "Kiều tiên sinh, anh thật muốn nhất quyết không tha quấy nhiễu cuộc sống của tôi sao?"

Kiều Bùi nhàn nhạt, giọng tuyệt đối không tốt đáp lại cô: "Anh không nhớ rõ đã dạy em nói chuyện với ông chủ như vậy?"

Kiều Hân thở dài, lẩm bẩm: "Cái gì ông chủ, trường học dạy thêm nhỏ này của chúng tôi đáng giá để anh mua sao? Kiều Bùi, rốt cuộc anh muốn làm gì, anh tìm người đánh tôi một trận có được không? Anh còn như vậy, tôi thật muốn phẫu thuật thẩm mỹ đó. Nếu như còn không được thì tôi đi thay đổi giới tính có được không? !"

Kiều Hân ý thức được nói xong những lời đó, chợt phát hiện đầu kia đã sớm cúp điện thoại.

Nhưng mà chuyện lần này vừa xảy ra, Kiều Hân cũng không sợ nữa. Trước cô vẫn sợ Đỗ Thiến Thiến bị dính líu, hiện tại có thể không cố kỵ chút nào đi theo Đỗ Thiến Thiên chơi đùa.

Trước Đỗ Thiến Thiến từng hẹn cô nhiều lần, lần này ngược lại có thể đi ra ngoài.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, Đỗ Thiến Thiến vẫn muốn mua áo khoác xinh đẹp, lần này gọi Kiều Hân, chính là muốn Kiều Hân giúp mình góp ý một chút.

Chỉ là trong thành phố, toàn bộ nơi mua sắm lớn nhất đều thuộc sản nghiệp tập đoàn Kiều thị, Đỗ Thiến Thiến vì tránh ra chữ Kiều này mà hao phí rất nhiều đầu óc. Cô rất sợ Kiều Hân sẽ xúc cảnh sinh tình, tâm tình không tốt, dù sao ban đầu Kiều Hân ở loại địa phương này đi dạo đều có thể có người đón tiếp.

Đỗ Thiến Thiến cũng liền kêu Kiều Hân đến một tiệm khác, mặc dù những tiệm kia không lớn giống như Kiều thị, nhưng trang phục nữ vẫn là rất xinh đẹp. Đỗ Thiến Thiến tìm nhãn hiệu mình thích, ở đó thử mấy bộ.

Chỉ là thử thế nào cũng thiếu chút nữa, ngược lại lúc cô ấy đang chọn, Kiều Hân cũng không nhàn rỗi. Cô đã rất lâu không có mua thêm quần áo, nhất là quần áo trước kia của cô đều rất mỏng, trước đó không có quá nhiều áo lạnh.

Trong tiệm vừa đúng lên style mới dùng cho mùa đông, Kiều Hân nhìn vài món, cuối cùng mặc thử, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Kiều Hân liền lấy thẻ ra, chuẩn bị đi cà thẻ, nhưng cô bán hàng đó lại vẻ mặt mỉm cười, gói đồ lại, khách khí đưa tới trước mặt cô nói: "Kiều phu nhân, cô mua bất kỳ hàng hóa gì ở tiệm cũng không cần trả tiền."

Sắc mặt Kiều Hân rất không tốt, cô vội để xuống: "Vậy tôi không cần, cô giữ lại đi."

Nói xong cô liền kéo Đỗ Thiến Thiến đi ra ngoài.

Đỗ Thiến Thiến cũng có chút hồ đồ, vẫn luôn nghĩ có phải lỗ tai mình xảy ra vấn đề không? Hình như cô nghe được người hướng dẫn mua hàng vừa rồi nói cái gì mà Kiều phu nhân?

Cô nhất định là nghe nhầm, người ta bình thường đều gọi Kiều Hân là Kiều tiểu thư thôi?

Đỗ Thiến Thiến cho là người nơi này còn không biết những chuyện kia, cho nên khiến Kiều Hân lúng túng.

Sau khi cô rời khỏi đây liền trấn an Kiều Hân nói: "Cậu không cần để ý chuyện kia."

Cô nhìn thấy gần đó có một dãy quán cà phê, vội lôi Kiều Hân đi qua: "Đừng suy nghĩ, chúng ta vào bên trong ngồi đi, tớ chọn một lúc lâu cũng đều không chọn được bộ thích hợp. Nếu không thì lát nữa chúng ta đi xem phim đi?"

Chờ sau khi hai nguời ngồi xuống, Kiều Hân rất tự nhiên cầm lấy thực đơn, đang nói muốn gì, cô lập tức cảm giác phục vụ đứng ở bên cạnh mình giống như nhìn cô thêm vài lần.

Hơn nữa không riêng gì phục vụ này, cô luôn cảm thấy ngay mấy phục vụ ở chỗ không xa cũng nhìn về phía cô.

Trong lòng cô kỳ quái, cũng không suy nghĩ nhiều liền nói: "Caramel coffee."

Chờ khi phục vụ mang tới, phục vụ đó vội cúi người tràn đầy áy náy nói: "Kiều phu nhân, thật xin lỗi, chúng tôi không thể mang cà phê cho cô, nhưng mà Hồng Trà của chúng tôi không tệ, cô muốn nếm thử một chút không?"

Lần này Đỗ Thiến Thiến có thể rất khẳng định mình không có nghe lầm, ánh mắt của cô kinh hãi trợn tròn, vội nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kiều Hân.

Kiều Hân cũng muốn vùi đầu xuống bàn.

Thời gian Đỗ Thiến Thiến chờ Kiều Hân, đã có phục vụ cơ trí bưng bánh ngọt, đồ uống lên.

Chờ những phục vụ kia vừa rời đi, Đỗ Thiến Thiến thật sự muốn kéo cổ tay Kiều Hân rồi lay mạnh. Cô kích động đến giơ tay lên, "Kiều Hân, thiệt thòi tớ xem cậu là bạn thân nhất, rốt cuộc cậu kết hôn lúc nào, sao cậu không nói với tớ?"

Mặt Kiều Hân cũng tái xanh, cô không ngờ loại chuyện này cũng có thể xảy ra!!

Không phải anh từng uy hiếp cô ư? Coi như không nỡ ra tay cũng không cần làm như vậy chứ, cái này còn ghê tởm hơn anh trực tiếp chỉnh cô, hoặc đây mới là phương thức chỉnh người của anh?

Đối với cô mà nói, nếu anh chèn ép cô, cô sẽ không có phản ứng gì, cuộc sống của cô vẫn tự nhiên như cũ, độc lập không để ý bức bách của anh. Nnhưng bây giờ lại không giống, loại chuyện này, quả thật một lại tiếp một bạt tai lên mặt cô.

Nhất là bị bạn thân nhất của mình dùng giọng ép hỏi này, Kiều Hân không biết nên giải thích như thế nào.

Cô im lặng một lúc lâu mới hàm hồ nói: "Thiến Thiến, không phải là tớ không muốn nói cho cậu biết, thật sự là quá lúng túng. . . . . . Là Kiều Bùi, anh ta, anh ta yêu thích tớ, cố ý làm ra những chuyện này . . . . . . Nhưng tớ không có. . . . . ."

Đỗ Thiến Thiến hoàn toàn không nghe ý cô muốn nói, vừa nghe đến hai chữ yêu thích, Đỗ Thiến Thiến đã nổ tung. Cô ấy kích động bụm miệng, hạ thấp giọng, "Cho nên mọi người mới biết chuyện hai người không phải anh em ruột đúng không? Là bởi vì sau khi anh ta biết cậu không phải là em gái ruột, muốn làm tình nhân với cậu phải không? Ôi trời ơi!! Kiều Hân, đây thật sự là quá tốt rồi, cậu không biết cậu với anh cậu xứng đôi bao nhiêu đâu! Oa, người đàn ông hoàn mỹ thế kia!! Trời ạ, Kiều Hân, cậu lấy được vé số siêu cấp lớn rồi!!"

Vừa nghĩ đến cái gì đó, Đỗ Thiến Thiến lập tức nhớ lại những người bạn học nâng cao đạp thấp kia, vội cười vô cùng khoa trương: "Nếu để những người đó biết, bọn họ nhất định hối hận đến ruột xanh mét rồi. Hơn nữa tớ nghĩ mấy người không biết xấu hổ kia lại chuẩn bị tìm cậu kết giao đấy, đến lúc đó cậu nhất định không cần để ý những người thật ác tâm đó. Oa, không ngờ Kiều Hân của chúng ta từ con gái nhà họ Kiều lại chợt biến thành con dâu nhà họ Kiều rồi."

Đỗ Thiến Thiến cũng không có chú ý đến, lúc cô ấy nói lời này, vẻ mặt Kiều Hân như bị người quăng cứt chó, cô đã tức đến sắp ngất đi rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.