Chương Trường Bích trừng cậu, lạnh lùng nói: “Nếu biết sai, sao trước đây còn làm?”
Thẩm Trừng không lời nào để nói, không cách nào biện hộ, giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân khiển trách mà đáng thương gục đầu xuống, cố gắng giành lấy sự thông cảm và mềm lòng của đối phương. Tiểu Đồng đứng một bên trông tình hình như thế, vội lên tiếng hòa giải: “Dù sao chuyện này cũng đã được lắng xuống, chị Chương đừng nóng mà.”
Chương Trường Bích hừ một tiếng, “Tôi cho cậu đi quán bar, là để tuyên truyền scandal của cậu và Diêu Tử Hạm, thuận tiện giành mấy mặt báo, tăng chút danh tiếng, chứ không bảo cậu đi tự làm mất mặt! Càng miễn bàn, còn bị tụi paparazzi của mấy tuần san chụp được ảnh trong quán bar, nếu không phải có Hoắc tiên sinh kịp thời đứng ra dàn xếp vụ này, giờ cậu còn cơ hội mà ngồi ở đây hả?” cô nói đến đoạn này, đập mạnh xuống bàn.
Cô vừa nhắc đến Hoắc Cảnh Thần, sắc mặt Thẩm Trừng lúc xanh lúc đỏ, quả thật xấu hổ chết được.
Chuyện xảy ra tối qua như hiện rõ trước mắt, đầu tiên là cậu cưỡng hôn Hoắc Cảnh Thần, sau đó lôi người ta rời khỏi quán bar, chuyện tiếp theo đó nữa, hầu như có thể nói là theo lẽ thường tình . . . .
Hoắc Cảnh Thần cho tài xế lái xe, thuận tiện kéo cậu ngồi vào ghế sau, căn dặn tài xế về nhà cậu trước, nhưng Thẩm Trừng lại quấn lấy Hoắc Cảnh Thần không chịu buông ra, mà Hoắc Cảnh Thần cũng không tỉnh táo hơn cậu là bao, phát sinh một số chuyện thuộc kiểu say rượu làm loạn, thực ra cũng có thể hiểu.
Thẩm Trừng nhớ lại tối hôm qua mình ngồi ở ghế sau, không để ý tới tài xế ở đằng trước, một bên thì hôn tới hôn lui Hoắc Cảnh Thần, một bên thì mơ màng dựa sát rát vào Hoắc Cảnh Thần, đoán chừng khi đó cảm xúc xấu hổ của bản thân đều biết mất tăm.
Thành ra, sau đấy mời Hoắc Cảnh Thần vào nhà, hai người thậm chí còn không vào tới trong, đứng ngay huyền quan thiết tha quấn quít lấy nhau . . . . Chẳng qua Hoắc Cảnh Thần còn một chút lý trí, ngoài trừ hôn nhau, cũng không làm gì khác, cuối cùng đưa cậu vào tới trong nhà thì ra về.
Nhưng, sáng nay khi Thẩm Trừng tỉnh dậy, nhìn vào gương thấy trên cổ mình vẫn còn lưu lại dấu hôn, thì lập tức hiểu tất cả không phải chỉ là một giấc mộng xuân, chuyện xảy ra tối qua đều là thực, rõ ràng Hoắc Cảnh Thần không hề muốn, vậy mà cậu cứ dính lấy . . . . Thẩm Trừng xấu hổ đến nỗi hận không thể lập tức mất trí, đỡ phải bị dằn vặt bởi hồi ức nóng bỏng này.
Tệ hơn chính là, hôm nay có công việc.
Thẩm Trừng mặt mũi sa sầm, nhớ đến kế tiếp phải tham dự họp báo, cùng Hoắc Cảnh Dung tuyên truyền cho bộ phim mới, đi thu hình cho một chương trình trò chuyện khá hấp dẫn, nhưng cậu lại cảm thấy uể oải như cây cối bị gió táp mưa sa vùi dập, đến cả sức lực để ưỡn thẳng lưng cũng bị cuốn bay sạch sẽ.
“Cậu tỏ thái độ gì thế hả? Mau quật dậy tinh thần coi!” Chương Trường Bích không nể tình mắng thẳng mặt cậu, “Đợi lát nữa còn phải đi họp báo, đến lúc đó sẽ có phóng viên, cậu không quên bản thân phải làm gì đấy chứ?”
“Em biết rồi.” Thẩm Trừng rầu rĩ nói.
Căn cứ theo thông tin Chương Trường Bích tiết lộ nãy giờ, Hoắc Cảnh Thần đã bỏ tiền mua lại số ảnh chụp cảnh họ hôn nhau trong quán bar tối qua, ít nhất điều ấy cũng giúp Thẩm Trừng có thể thở phào nhẹ nhõm phần nào.
Đa phần truyền thông hôm nay đều đang chú tâm viết vời về scandal của cậu và Diêu Tử Hàm, trả lời phỏng vấn của phóng viên cũng cần một ít kỹ xảo, ví dụ như khi nói cố ý giấu đầu hở đuôi, hoắc chuyển hướng câu chuyện, dù sao càng tỏ ra như không có gì, họ càng cảm thấy quả thật có vấn đề, báo lá cải thì sẽ phỏng đoán thuận theo chiều hướng mà khán giả ưa thích, như vậy mới được xem là một bài hay.
Sau khi hóa trang xong, Thẩm Trừng đi tới phòng studio, ngồi xuống một góc sô pha.
Hoắc Cảnh Dung đã đến trước cậu, cầm di động không biết đang xem gì, đại loại là chơi trò chơi. Thẩm Trừng không nhìn cậu ta, cũng không có hứng thú bắt chuyện, im lặng ngồi một chỗ. Phía đạo diễn hình như còn đang thương lượng gì đấy, tạm thời vẫn chưa yêu cầu bắt đầu ghi hình, Thẩm Trừng cảm thấy một trận đau đầu nho nhỏ, chân mày cau lại.
“Say?” Hoắc Cảnh Dung không nhìn cậu, có vẻ hơi hả hê nói.
Thẩm Trừng liếc nhìn cậu ta, uể oải nói: “Tửu lượng của tôi vốn không tốt.”
“Nhìn không ra cậu là người vậy đấy.” Hoắc Cảnh Dung giọng điệu quái đản, có cảm giác vô cùng lạ kỳ.
“Hả?” Thẩm Trừng không hiểu gì hết.
“Đừng nói cậu không nhớ chuyện xảy ra tối qua.” Hoắc Cảnh Dung ngước mắt lên, quan sát cậu.
Thẩm Trừng tuyệt đối không muốn thảo luận về đề tài này, nhưng Hoắc Cảnh Dung lại khăng khăng phớt lờ sắc mặt cậu, vẫn tiếp tục tự nói: “Ảnh chụp tôi cũng có xem, cậu gan lớn ghê, thật sự là khiến người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Không nhịn nỗi nữa, cuối cùng Thẩm Trừng cũng mở miệng cắt ngang cậu ta, “Cậu hiểu nhầm rồi, Hoắc tiên sinh.”
“Là sao.” Hoắc Cảnh Dung giương mắt nhìn cậu, hơi chút hoang mang.
“Thật ra tôi làm việc này, chỉ vì mong thu hút sự chú ý của cậu.” Thẩm Trừng thành khẩn nói, “Cậu và Hoắc Cảnh Thần rất giống nhau, tôi uống say, còn tưởng người tôi hôn là cậu ―― thật ra tôi đối với cậu chính là tiếng sét ái tình khắc cốt ghi tâm!”
“Đủ.” Hoắc Cảnh Dung mặt hiện rõ chán ghét chặn họng cậu, trên mặt tràn trề cảm xúc khó tin lại phản cảm, “Đừng nói mấy lời kiểu đó, mắc ói quá đi, muốn nổi cả da gà. Chưa kể diễn xuất của cậu tệ hại như vậy . . . . Giả cũng giả không giống.”
“Vậy cậu cũng đừng nhắc tới chuyện đó nữa.” Thẩm Trừng liếc nhìn sắc mặt tức tối của đối phương, trong lòng lân lân cảm giác vui sướng khi trả thù.
Hai người đồng thời im lặng, sau một lúc lâu, Hoắc Cảnh Dung mới khẽ hừ một tiếng, oán trách nói: “Cậu làm gì chứ? Dám làm còn sợ người ta nói.”
Thẩm Trừng nghĩ đến nhưng chuyện xảy ra tối qua, còn có cái ôm vững vàng của Hoắc Cảnh Thần, không khỏi mặt đỏ bừng tim đập nhanh, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đó chỉ là việc ngoài ý muốn.”
“Là ―― sao ――” Hoắc Cảnh Dung thái độ như lấy lệ, hiển nhiên không hề tin lời của cậu.
Thẩm Trừng ngậm miệng, rõ ràng là không muốn nói.
Tuy rằng có thể viện cớ tất cả do lỗi của rượu, chỉ là việc ngoài ý muốn, nhưng bản thân Thẩm Trừng hiểu rõ hơn ai hết, lúc Hoắc Cảnh Thần đáp lại nụ hôn của cậu, bản thân cậu quả thật rất vui sướng, hơn nữa còn tham lam muốn nhiều hơn nữa. Nhưng Hoắc Cảnh Thần lại nhất mực không muốn thuận thế tiếp tục, Thẩm Trừng cũng vô kế khả thi, tới giờ, cũng chỉ có thể lừa mình dối người mà biến tất cả trở thành việc ngoài ý muốn.
Cậu hoàn toàn không cách nào phủ nhận, tối qua khi hai người ôm nhau, trong giây phút thoáng qua ấy, cậu hoàn toàn không có sức chống cự, quả thật muốn đồng ý yêu cầu bao dưỡng của Hoắc Cảnh Thần. Một đêm trôi qua, tác dụng của rượu hết, cậu hồi phục tỉnh táo, tuy hối hận, nhưng lại cũng mơ hồ cảm thấy may mắn vì chưa đồng ý chuyện đó.
Chẳng qua, có đôi khi cậu cũng sẽ tưởng tượng, nhỡ đâu cậu đồng ý, thì sẽ ra sao nhỉ?
Đại loại sẽ giống như những người sống trong giới này, dành khoảng thời gian trống không có công việc cho đối tác, ngoại trừ trên giường, cũng phải theo đối tác đi nghỉ hay du lịch, dùng hết mọi cách lấy lòng đối tác, dựa vào đấy đổi lấy nhiều cơ hội công việc, có lẽ thù lao thực tế như nhà ở xe cộ các loại, đợi đối tác chán mối quan hệ này rồi, thì biết điều không quấy rầy nữa.
Nếu vậy, hình như cũng không tệ lắm. Nếu cậu có thể thỏa mãn với mức thù lao bán thân nhận được, đồng thời không chút do dự bỏ qua nguyên tắc bản thân, vậy thì chuyện này hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, cậu có tự tin có thể hoàn thành xuất sắc công việc này.
Chẳng qua, sự thật và tưởng tưởng vĩnh viễn không bao giờ giống nhau, quả thật cậu có cảm tình với Hoắc Cảnh Thần, cũng có thể vượt xa hơn cái gọi là cảm tình . . . . Chính vì điều này, cậu mới không cách nào vờ như không từ bỏ tôn nghiêm bản thân, lựa chọn thực hiện thỏa thuận lợi ích hai bên.
Nếu như thật sự đồng ý, trong tương lai hai người chia tay, ở trong lòng Hoắc Cảnh Thần, bản thân chẳng qua cũng chỉ là một người từng vì lợi ích mà bán thân? Cậu vốn đã không phải một người xuất sắc, bởi vậy, dù chỉ một chút cũng tốt, cậu không muốn ở trước mặt Hoắc Cảnh Thần để lộ bộ dạng thảm hại hay khó khăn.
Mấy tháng sau, Thẩm Trừng bắt đầu quay một bộ phim điện ảnh, trong phim sắm vai nam phụ. Cậu đã từ bỏ việc ngồi đếm xem đây là lần thứ bao nhiêu diễn vai phụ, dù sao đếm cũng không xuể, đây là công việc được quyết định từ chừng nửa năm trước, chỉ do nam chính và nữ chính mãi chưa quyết định, nên mới kéo dài tới tận bây giờ.
Trong buổi họp báo bấm máy, Thẩm Trừng mới hay, nam chính của bộ phim đã được xác định là Hoắc Cảnh Dung, nữ chính là Diêu Tử Hạm, đều là người quen. Sở dĩ mạnh tay sử dụng người mới, phần lớn là vì mẹ của Diêu Tử Hạm ―― minh tinh một thời hai mươi năm trước chịu hạ giá diễn một vai khách mời trong phim.
Nghĩ tới phải đóng phim chung với Hoắc Cảnh Dung, Thẩm Trừng cảm thấy áp lực rất lớn.
Công việc này không có khả năng bỏ dở, nhưng Hoắc Cảnh Dung lại khiến cậu cảm thấy phiền não, đừng nói tới Hoắc Cảnh Dung là người không dễ hòa hợp, kỳ thật ngoại trừ tính tình, Hoắc Cảnh Dung cũng không phải người xấu, giống như con mèo khó chiều, chỉ cần tỏ thái độ kiên nhẫn tiếp tục vuốt lông nó thì ổn rồi, chẳng qua, nhìn thấy gương mặt của Hoắc Cảnh Dung, Thẩm Trừng sẽ luôn luôn nghĩ đến một người, không tốt tí nào.
Thật chất Thẩm Trừng và Hoắc Cảnh Thần không thân, tính đi tính lại cũng chỉ mới chạm mặt mấy lần, cậu hoàn toàn không cần thiết phải nhớ anh, nhưng sau đêm ở quán bar, thứ cảm tình mỏng manh vì tiếp xúc thân mật mà thoáng cái tăng vọt, Thẩm Trừng cảm thấy cậu quả đúng là đàn ông, đàn ông đều là cầm thú, những cái chạm nóng bỏng tối ấy, chỉ cần hồi tưởng cũng đủ làm cậu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
Cảm giác về Hoắc Cảnh Thần rất tuyệt . . . . Thật ra thì Thẩm Trừng cũng không có kinh nghiệm nào khác, không nói được lý do tại sao, chỉ là theo trực giác của cậu thì như vậy rất tuyệt, mùi hương pha lẫn giữa mùi thuốc lá thoang thoảng và cồn, lúc hôn nhau lại thô bạo một cách bất ngờ, đêm đó dường như Hoắc Cảnh Thần có chút mất khống chế, tuy rằng lúc sau phanh lại kịp thời, nhưng vào trước đấy, cái cảm xúc như muốn cắn nuốt cậu quả thật làm người khác mất đi khả năng tư duy, vừa nghĩ tới thì mặt lại nóng.
“Cậu biết không, mọi người đang đồn nhau rằng, cậu thương thầm tôi đó.” Hoắc Cảnh Dung ngồi kế bên liếc cậu, lạnh lùng mở miệng.
Thẩm Trừng vừa nghe xong, thiếu điều phung hết trà trong miệng ra, “Cậu nói bậy bạ gì đó!”
“Cậu không phát hiện hả? Cậu thường hay nhìn mặt tôi mà ngơ ngác.” Hoắc Cảnh Dung không vui nói tiếp, “Tôi không có hứng thú với chuyện cậu thích ai, nhưng tôi không muốn bị biến thành vật thay thế.”
“Tôi không có.” Thẩm Trừng vội vàng giải thích, “Đó đó, chỉ là nhất thời . . . . không kiềm lòng được . . . .” nói ra lời này, cả cậu còn cảm thấy xấu hổ, cứ như học sinh tiểu học phạm lỗi, chỉ biết quẫn bách cúi gập đầu, né tránh ánh mắt đối phương.
“Cậu thích anh tôi tới vậy cơ đấy.” Hoắc Cảnh Dung hừ một tiếng, xong lại đặt ra nghi vấn: “Nghĩ sao cũng thấy không đúng, tôi đẹp hơn anh ấy, trẻ hơn anh ấy, tại sao cậu lại không tăm tia tôi?”
“À . . . .” Thẩm Trừng nhìn cậu ta, xong quyết định không nên đả kích lòng tự trọng của cậu ta: “Tôi thích người lớn tuổi hơn mình.”
“Ừ, lý do tạm chấp nhận được.” Hoắc Cảnh Dung sắc mặt hơi dịu đi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn tí, “Có điều phải nói thật, không cho phép cậu nhìn tôi, chưa kể mỗi lần nhìn tôi cậu sẽ ngẩn ngơ mà đỏ mặt, là đang nôn nóng cùng tôi tung scandal tình ái à.”
“Không phải! Tuyệt đối không phải!” Thẩm Trừng quả quyết phủ định thật nhanh.
Hiện tại mà nói, quan hệ của cậu và Hoắc Cảnh Dung đại loại có thể gọi là bạn bè . . . . Thẩm Trừng nghĩ vậy. Tuy Hoắc Cảnh Dung thường hay nói mấy câu oán trách cậu, khẩu khí cũng không tốt đẹp, nhưng lúc nghỉ ngơi luôn luôn chủ động tìm cậu, cứ như con mèo khó chiều, một bên dùng vuốt cào cậu, một bên chiếm đóng chỗ ngồi của người khác, còn sai bảo người khác như đúng rồi, nhưng dù lặp lại bao nhiêu lần vẫn không khiến người khác ghét. Sống mà sống được đến nước đó, xem như đỉnh cao của thành công rồi.
Đối Thẩm Trừng mà nói, Hoắc Cảnh Dung tính tình tệ lậu nhưng hành xử thẳng thắng, tuyệt đối không khó hòa hợp.
“Nếu thích anh ấy, sao không đồng ý với anh ấy.” Hoắc Cảnh Dung hơi ngập ngừng: “Tôi sẽ không xem thường cậu đâu.”
Giờ đây khi bàn đến đề tài này, Thẩm Trừng đã có thể giữ bình tĩnh mà nói: “Cám ơn cậu, nhưng tôi tự có suy tính.”
“Tùy cậu thôi. Có điều nếu cậu nuôi ý định yêu đương nghiêm túc, thì tìm anh ấy là vô phương đấy.” Hoắc Cảnh Dung lầu bầu.
“Tại sao?” Thẩm Trừng ngạc nhiên hỏi lại.
“Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy anh ấy yêu đương.” Hoắc Cảnh Dung giương mắt, chắc như đinh đóng cột: “Anh ấy không có hứng thú với tình yêu.”
“Đúng ha . . . .”
Thẩm Trừng có chút tiu nghỉu, lại nghĩ tới đáp án này thật ra rất hợp lý. Dù sao Hoắc Cảnh Thần cũng đã có đối tượng kết hôn, chắc qua mấy năm nữa sẽ kết hôn, với gia thế của anh, đây chắc là cái hay gọi là hôn nhân thương mại, trong tình cảnh đó, Hoắc Cảnh Thần không có hứng thú với tình yêu, cũng có thể hiểu được.
Mấy tháng qua, câu chưa một lần gặp lại Hoắc Cảnh Thần, cũng không liên lạc với đối phương, nghĩ tới có thể hiện tại chắc Hoắc Cảnh Thần đã tìm đối tượng hứng thú hơn rồi không chừng.
Tới giờ, Thẩm Trừng đã có thể tâm bình khí hòa đối diện với tình cảm của bản thân, đồng thời thử không nhớ đến Hoắc Cảnh Thần nữa. Kỳ thật cậu không quen Hoắc Cảnh Thần, cũng không rõ đối phương muốn gì, chỉ là đơn phương nảy sinh tình cảm với Hoắc Cảnh Thần, lại hy vọng được đáp lại, còn Hoắc Cảnh Thần không đáp lại cậu, cũng là chuyện thường tình.
Thẩm Trừng vốn cho rằng trái tìm mình đã bình lặng như mặt nước hồ, nhưng vào một đêm của mấy ngày sau đấy, lúc ở ngoài cửa khách sạn bất ngờ nhìn thấy Hoắc Cảnh Thần, cậu lại phát giác bản thân ngay cả nói cũng không biết phải nói gì.
“Anh . . . .” cậu ngơ ngác.
“Đã lâu không gặp, cậu Thẩm.” Hoắc Cảnh Thần thái độ khách sáo lại không thiếu lễ độ, “Tôi đi công tác ngang qua đây, sẵn tiện đến thăm Cảnh Dung.”
Hóa ra là đến thăm nuôi. Thẩm Trừng nghĩ vậy, đồng thời trả lời: “Cậu ấy hiện tại đi vắng rồi. Công việc hôm nay vừa kết thúc, đạo diễn tìm cậu ấy có chút việc . . . . Chắc phải chút nữa mới về.”
Hoắc Cảnh Thần âm thầm nhíu mày, hình như có chút rắc rối.
“Muốn đến phòng tôi đợi không?” ma xui quỷ khiến thế nào, Thẩm Trừng cũng không biết từ đâu mà bản thân có dũng khí hỏi câu này.
Hoắc Cảnh Thần hơi bất ngờ, sau lại khẽ cười, “Vậy làm phiền cậu.”
Nụ cười của anh quả thật rất đẹp. Lúc Thẩm Trừng dẫn người lên lầu về phòng, cứ nghĩ ngợi vu vơ.
Tủ lạnh trong phòng chỉ có cà phê và hồng trà đóng lon, sau khi hỏi ý Hoắc Cảnh Thần, Thẩm Trừng đặt lon cà phê ngay trước mặt Hoắc Cảnh Thần. Hoắc Cảnh Thần vừa nhìn thấy lon cà phê thì cười, “Cậu rất sợ đắng?” trên vỏ lon có ghi hàm lượng sữa hơn 50%, hiển nhiên nó rất rất ngọt.
Thẩm Trừng hơi chút xấu hổ, “Dùng tạm đi, tôi chỉ có cái này.”
Hai người không ai nói chuyện, Thẩm Trừng cảm thấy xấu hổ. Lần gặp gỡ trước, họ còn ôm hôn dưới ánh đèn mờ ảo, hiện tại lại như hai người xa lạ vừa khéo biết tên của nhau, đến cả thảo luận thời tiết cũng có vẻ lạ lẫm. Thẩm Trừng hơi do dự, giương mắt nhìn về phía Hoắc Cảnh Thần.
Hoắc Cảnh Thần cũng đang nhìn cậu, một lúc sau, bỗng anh mỉm cười, “Không nên bày ra biểu tình đó.”
“Biểu tình gì?” Thẩm Trừng hoang mang.
“Tôi đã quên chuyện ngày ấy rồi, cậu cũng có thể làm thế.” Hoắc Cảnh Thần bình tĩnh nói, “Còn nữa, cậu đỏ mặt. Cậu thật sự không biết cách che giấu bản thân . . . . Dầu gì cậu cũng là một diễn viên.”
Thẩm Trừng trăm triệu lần không ngờ đến Hoắc Cảnh Thần sẽ nói vậy, trên mặt như nóng bừng lên, quả thật cực kỳ xấu hổ. Bất kể là bản thân trong vô thức bộc lộ tình cảm, hay do kỹ năng diễn xuất đã tệ hại đến không ai có thể nhường bước, cả hai thứ đó đều là nỗi khổ lòng của cậu, Hoắc Cảnh Thần nói thẳng như vậy, trái lại khiến cậu không thể tiếp tục trốn tránh.
“Anh biết thì được rồi cần gì phải nói ra, cố ý xỏ xiên tôi sao?” Thẩm Trừng cười cười, nói như tự giễu.
“Không phải.” Hoắc Cảnh Thần uống một ngụm cà phê, lập tức nhăn mày, bỏ lon cà phê xuống, “Nói rõ ràng cũng tốt, tối đó tôi cũng hơi say, cậu cũng . . . .”
“Xin lỗi, còn có, cảm ơn.” Thẩm Trừng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Tối đó thật sư làm phiền anh rồi, xét từ mọi mặt mà nói . . . .” không chỉ quấn lấy đối phương, lại còn bị chụp ảnh, cuối cùng cũng là Hoắc Cảnh Thần đứng ra giải quyết rắc rối lấy ảnh về, bất kể thế nào, Thẩm Trừng đều nợ anh một cậu xin lỗi và cảm ơn.
“Không cần khách sáo.” Hoắc Cảnh Thần không để tâm.
“Thật sự không cần tôi lấy thân báo đáp à?” cậu cố trấn an bản thân, nói một câu nói đùa.
“Không.” Hoắc Cảnh Thần trả lời ngắn gọn, lại suy nghĩ thêm một chút, “Như vậy không hay.”
Đối phương không nói không cần thiết, cũng không nói không muốn hay không chịu, chỉ nói không hay . . . . Rốt cuộc là không hay chỗ nào . . . . Là tình cảm của cậu, hay sự tồn tại của chính bản thân cậu, hay kiểu quan hệ này sẽ mang đến phiền phức? Thẩm Trừng muốn hỏi, nhưng lại không hỏi nên lời, chỉ có thể im lặng nhìn thẳng người đàn ông trước mặt. Trên cơ bản cậu hoàn toàn không hiểu người này, nhưng bị đối phương hấp dẫn mạnh mẽ, đến cả chính cậu cũng rõ kết quả của tất cả những đống hỗn loạn này là vì cái gì.
Thẩm Trừng vốn cho rằng bản thân đã có thể từ bỏ, nhưng Hoắc Cảnh Thần lại vẫn cứ xuất hiện trước mặt cậu, nỗ lực mấy tháng qua hoàn toàn thất bại trong gang tấc.
Thật sự là đáng chết. Cậu rầu rĩ nghĩ.
“Thẩm Trừng, tôi ――” Hoắc Cảnh Thần mới nói được một nửa, thì đột nghột im bặt.
Ánh mắt hai người rất ăn ý cùng nhìn về phía cửa sổ, thủy tinh phát ra âm hưởng va chạm rất nhỏ, chỉ qua vài giây, âm hưởng này lớn dần lên, khiến lòng người lạnh đi. Đó là động đất. Họ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đứng dậy, nhưng không kịp, Hoắc Cảnh Thần sắc mặt thay đổi, vươn tay đẩy mạnh, Thẩm Trừng bất ngờ không đề phòng, đột nhiên bị đẩy té ngã xuống đất, lại nghe bên tai vọng lên tiếng nổ, trong phòng phút chốc trở nên tối đen, cúp điện.
“Anh sao rồi?” cậu lo lắng hỏi.
“Tôi không sao.” giọng nói đối phương vẫn bình tĩnh như trong quá khứ, “Cậu chui xuống bàn, đừng nhúc nhích.”
Thẩm Trừng nhạy cảm phát hiện có bất thường, trong lòng ánh lên một tia bất an, nhưng vẫn làm theo lời đối phương, chui xuống bàn, cũng không nhúc nhích. Động đất vẫn tiếp tục, so với lần tai nạn Thẩm Trừng từng trải qua trong trí nhớ còn đáng sợ hơn, cảm giác như cả khách sạn đều lung lay, tệ hơn chính là, kiến trúc của khách sạn này khá cũ kỹ, những chuyện có thể xảy ra sau đấy, Thẩm Trừng cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Hoắc Cảnh Thần, có phải anh bị thương không?”
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Thẩm Trừng có chút lo lắng, ở trong bóng tối vươn tay lần mò, đầu tiền chạm phải nơi giống như mặt Hoắc Cảnh Thần, tiếp theo ngón tay truyền đến xúc cảm nóng rực ướt át, cậu thầm la không hay rồi, rụt tay lại, phát hiện chất lỏng này mang theo mùi rõ ràng, càng thấy hoảng loạn hơn, liên thanh gọi: “Hoắc Cảnh Thần? Hoắc Cảnh Thần?”
Mặc kệ cậu gấp gáp nôn nóng bao nhiêu, Hoắc Cảnh Thần vẫn không hề trả lời cậu.