Xà Vương Hôn Tân Nương

Chương 31




Thời điểm Vũ Lâm tĩnh lại chân trời đã lóe sáng, rèm cửa sổ dày cộm bị kéo ra một chút lộ ra một tia ánh sáng.

Giống như nàng đoán Từ Chấn cũng không ở trong phòng, nàng sờ sờ dấu vết bên cạnh có người ngủ qua, có chút cô đơn lại có chút thương cảm.

Khi nàng xuống giường mặc quần áo, hai chân vừa đụng tới mặt đất lập tức truyền đến một trận đau nhói, đây là hậu quả tối hôm qua Từ Chấn tạo thành, trừng phạt không ngừng lặp đi lặp lại làm cho toàn thân nàng sắn tan ra, dấu đỏ, vết cắn cùng máu ứ động trải rộng khắp da thịt, ngay cả nàng cũng không dám nhìn mình trong gương.

Sau khi đi vào hồ nước nóng, nàng mới hơi thả lỏng chính mình, để mình đắm chìm trong dòng nước an ủi.

Hôm nay, chính là hôm nay, nàng sắp gả cho xà vương Từ Chấn, một nam nhân chỉ hận chứ không yêu nàng.

Mà nàng thì sao? Nàng hiểu được cái gì gọi là yêu sao?

Hai người không hiểu yêu là gì kết làm vợ chồng, rốt cuộc là hài kịch hoặc bi kịch?

Vũ Lâm nghĩ không ra một đáp án, mà lúc này Kha Hân Khởi đã dẫn dắt nữ hầu đi đến trang điểm chọn trang phục cho nàng, để nàng trở thành tân nương đẹp nhất

Vì thế Vũ Lâm đứng dậy thay quần áo, trầm mặc không nói, để mặc các nàng sắp xếp.

Nhìn vẻ mặt Vũ Lâm im lặng bất lực, Kha Hân Khởi nhịn không được nói chuyện“Rốt cuộc cô bất mãn xà vương chuyện gì?”

“Ta...... Không có.” Vũ Lâm lắc đầu, nàng nói không nên lời.

“Cô thật nghĩ hắn hận cô sao?”

Đối với vấn đề này Vũ Lâm chỉ có thể không nói gì im lặng chống đỡ.

Kha Hân Khởi thở dài“Chúng tôi nhìn xà vương từ nhỏ tới lớn, tối thiểu biết tính tình cùng cá tính của hắn, lần này hắn dễ dàng tha cô cùng Từ Nhạc, tuyệt đối không phải tác phong bình thường của hắn.Nếu hắn thật sự hận cô, sẽ không chờ đợi cô mười năm, cũng sẽ không đi quấy nhiễu người nhà đàn trai muốn lấy cô, lại càng không đuổi đi những nam nhân muốn tiếp cận cô, bởi vì hắn chỉ cần cô, từ năm tám tuổi hắn đã muốn có cô.”

“Ta biết hắn muốn ta, nhưng hắn chỉ muốn trừng phạt ta.” Vũ Lâm quật cường nói.

“Trừng phạt? Hắn có thể làm cô cửa nát nhà tan, có thể cho hủy diệt xà vương thôn, tại sao hắn không dùng cách đó để trừng phạt cô?Cô nên biết hắn thật mạnh, thật bá đạo, hắn không biết cách biểu đạt tình cảm của mình dành cho cô, mới có thể dùng cách như vậy đối xử cô.”

“Ta không biết, ta thật không biết......” Vũ Lâm dùng sức lắc đầu, cơ hồ làm lỏng vật trang sức trên đầu.

“Các ngươi ra ngoài trước đi!” Hà Hân Khởi sai nhóm nữ hầu đi khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Hà Hân Khởi cùng Vũ Lâm, Hà Hân Khởi vừa giúp nàng sửa sang lại đồ trang sức, vừa khuyên nhủ:“Có lẽ đây là duyên phận ông trời ban cho, năm ấy cô ngủ dưới cây đại thụ, mà hắn bò lên người hôn cô, bắt đầu từ lúc đó vận mệnh hai người đã dây dưa lẫn nhau.”

“Đây nhất định là nghiệt duyên......” Vũ Lâm níu lấy lồng ngực của mình nói.

“Là nghiệt duyên hay thiện duyên thật ra chỉ là một suy nghĩ.Chỉ cần cô nguyện ý tìm hiểu hắn, tiếp nhận hắn, quý trọng hắn, nói không chừng hắn sẽ mở lòng, học được thế nào yêu người, cùng với bị yêu. Chẳng lẽ cô ngay cả điểm ấy cũng không làm, đã phủ định tất cả hắn làm cho cô sao?”

“Ta...... Ta sợ hắn...... Ta rất sợ hắn......” Vũ Lâm không khỏi nói ra sự thật.

Kha Hân Khởi gật đầu đồng ý với nàng“Ta biết hắn rất dọa người nhưng hắn nhất định cũng có một mặt dịu dàng, có lẽ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê! Chúng ta đều cho rằng hắn rất dịu dàng với cô! Trước đó cho tới bây giờ hắn chưa từng có biểu tình cùng ánh mắt thế, cũng chỉ có đối với nàng mới có thể như thế.”

“Thật vậy chăng?” Trong lòng Vũ Lâm thoáng dâng lên hy vọng, rồi lại lo lắng hỏi:“Nhưng...... Tối hôm qua ta cùng Từ Nhạc bỏ trốn, hắn còn giận ta, ta nên làm gì bây giờ?”

Kha Hân Khởi giống mẫu thân mỉm cười , “Chuyện của cô đương nhiên cô phải chịu trách nhiệm, yên tâm đi! Nếu hắn yêu cô, sớm hay muộn cũng sẽ tha thứ cô, chẳng qua cô cần dùng thêm nhiều tình yêu để hòa tan tim hắn, hiểu không?”

“Yêu...... Yêu......” Vũ Lâm nhỏ giọng lẩm bẩm chữ này.

“Ta tin tưởng các ngươi yêu nhau , chẳng qua không biết làm sao biểu đạt mà thôi.” Kha Hân Khởi rất có tin tưởng vào chuyện này.

“Thật không? Thật không?” Vũ Lâm nhìn chính mình trong kính, trong mắt là một mảnh say mê.

…………….

Phía trước được thị vệ vũ trang dẫn hướng, Vũ Lâm được bọn thị nữ vây quanh đi đến đại điện, nàng tuyệt không thể đào thoát, trừ phi nàng hóa thành gió mới có cơ hội trốn.

Xem ra Từ Chấn đã tăng cường đề phòng, Vũ Lâm thầm nghĩ, hắn tuyệt không cho cô có cơ hội chạy trốn lần nữa.

Bốn phía che kín trang sức xà tộc màu vàng, màu đen cùng màu bạc, thoạt nhìn long trọng không khí vui mừng, mỗi người đều thay trang phục chính thức, tất cả đều vì hôn lễ hoàng gia này.

Vũ Lâm mặc trang phục truyền thống xà tộc, trên lễ phục màu trắng có thêu đồ án hình rắn thoạt nhìn thanh lịch lại xinh đẹp, làm cho mọi người nhìn không chuyển mắt.

Nhưng nhìn nàng chăm chú mãnh liệt nhất cũng lạnh nhất chính là ánh mắt của Từ Chấn.

Hắn mặc một thân màu đen tôn lên đồ án hình rắn, con ngươi màu bạc phát sáng, xem ra thần bí lại mị hoặc.

Hắn vươn tay về phía nàng, mà nàng không có lựa chọn sải bước đi đến giao tay cho hắn.

Trên đại điện quần thần cùng nhau quỳ xuống“Xà vương, xà hậu vạn tuế!”

Buổi lễ chính thức bắt đầu, Vũ Lâm hoàn toàn không có khái niệm mình phải làm gì, Từ Chấn nắm chặt tay nàng thấp giọng nói nhỏ nghi thức bên tai nàng, mới làm cho nàng không đến mức mờ mịt lúng túng.

Được các trưởng lão cầu nguyện, biểu thị công khai chúc phúc, hai người bọn họ rốt cục trở thành phu thê.

Cuối cùng Từ Chấn ôm nàng vào trong ngực, kim xà trên cổ hai người bọn họ đều chuyển động, vòng quanh uốn lượn đi động quanh cổ, cũng ấn xuống nụ hôn thật sâu, lúc sau mới hóa thành vòng cổ im lặng nằm trên cổ hai người.

Vũ Lâm kinh ngạc nhìn cảnh này, thẳng đến Từ Chấn nâng lên khuôn mặt của nàng, tiếp theo in lên môi cô một nụ hôn thật sâu.

Đây là nụ hôn đính ước cũng là nụ hôn hứa hẹn.

Khi môi hắn rời khỏi nàng, nàng nhìn thấy chút tình ý trong mắt hắn, nàng tin bản thân không nhìn lầm, hắn quả thật có tình ý với nàng.

Nhưng...... tại sao trước kia nàng nhát gan nên nhìn không thấy ?

“Từ giờ trở đi nàng chính là vương hậu của ta.” Hắn trầm giọng nói.

Nàng cứng ngắc gật đầu nhớ tới lời Kha Hân Khởi, trong lòng không khỏi dâng lên một chút hy vọng.Có lẽ...... Có lẽ nàng thật có thể hòa tan lòng hắn, có lẽ nàng có thể khiến hắn yêu nàng...... Bắt đầu bữa tiệc, đầu tiên là chiêng trống vang trời, các loại âm nhạc vũ đạo bắt đầu trình diễn, vô số rượu ngon món ngon cũng được đưa lên, lễ mừng này được kéo dài mười ngày.

Mọi người đều đã chuẩn bị tốt, tính tận tình hưởng thụ mười ngày này, thịnh yến phải đợi mấy chục năm mới có một lần cơ hội nhìn thấy.

Trong yến hội, Từ Chấn vẫn nắm tay Vũ Lâm như sợ nàng đột nhiên biến mất, hắn không nói nhiều lời chỉ chăm chú nhìn nàng.

Vũ Lâm cũng cúi đầu, yên lặng không nói được lời nào trong đầu lại cuồn cuộn rất nhiều ý tưởng.

Không ngừng có người đi đến kính rượu, không ngừng có người chúc mừng thăm hỏi, Từ Chấn uống hết một ly lại một ly, thậm chí đem phần của Vũ Lâm uống hết, nhưng mặt không đổi sắc.

Khi Từ Nhạc xuất hiện, Vũ Lâm cảm giác được tay Từ Chấn dùng sức siết chặt.

Từ Nhạc được thị vệ dẫn hướng đi vào đại điện, tuy rằng nhìn chung mặt mũi hắn cũng không có gì, nhưng vẫn phải đề phòng hắn hành động thiếu suy nghĩ.

Từ Nhạc vẫn không thay đổi bản tính ham vui, tươi cười giơ lên chén rượu“Đại ca, đại tẩu, ta phải đến ở hầm rắn có thể trong thời gian ngắn không thể gặp mặt, nên lấy chén rượu này xem như tiệc tiễn đưa, cũng chúc các người bạch đầu giai lão!”

Từ Chấn ngoại trừ nhướng cao lông mày, trên mặt nhìn không ra biểu tình một hơi uống chạn chén rượu.

Từ Nhạc cũng hào phóng cụng ly, cười to vài tiếng nói:“Hầm rắn ấy cứ giao cho đệ, đệ nhất định sẽ khiến cho nó sinh động, đại ca huynh yên tâm đi!”

“Đệ vui vẻ ta cũng yên tâm .” Từ Chấn dù sao vẫn có chút tình cảm.

Vũ Lâm vẫn im lặng cũng mở miệng “Từ Nhạc, huynh đi đường cẩn thận.”

Từ Nhạc gật gật đầu“Ta trở về sẽ gặp các người, đến lúc đó cũng đừng quên nhân vật như ta.”

“Ta sẽ nhớ rõ huynh.” Vũ Lâm thoáng cứng rắn bậc nói, nàng sẽ nhớ rõ có một người vì nàng sẵn sang chịu mạo hiểm.

Từ Nhạc sải bước rời khỏi, Vũ Lâm nhìn theo hắn giống như không nỡ chia lìa, mặc dù chỉ mới quen biết một thời gian ngắn, nàng lại khắc sâu về hắn.

Từ Chấn đem tất cả thu vào mắt, khuôn mặt không chút thay đổi của hắn bắt đầu có biến hóa, cái loại này có phải tên là ghen tị không.

“Đi!” Hắn dùng lực cầm tay nàng, xoay người bước nhanh rời khỏi buổi tiệc.

Quần thần quỳ lạy tiễn bước xà vương, xà hậu, không ai trong bọn họ dám hỏi bọn họ sao rời khỏi trước thời gian quy định.

Tóm lại hôn lễ đã hoàn thành, lễ mừng kéo dài đến mười ngày.

…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.