Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!!!

Chương 69: Ném ân nhân cứu mạng qua vai




Đối diện với người nam nhân này, vô luận là ánh mắt hay hành động bảo hộ đầy yêu mỵ, cũng không có nghĩ đến hắn là một tiểu oa nhi ngây thơ chất phác, nổi bật là đường cong xương quai xanh tuyệt đẹp, nâng đỡ bả vai rộng lớn,

“Có ý gì?” Hắn nghe đến đây thì ngạc nhiên nheo mắt lại, đôi mắt màu xanh thẳm như nước biển thoáng qua kinh ngạc, “Một hồi thì nói ta là Lộ Nhi, một hồi thì nói ta không phải là Lộ Nhi, Kim Bảo Nhi, ngươi đây là đang đùa giỡn Bản công tử?”

Đùa giỡn? Nàng nắm chặt quả đấm trong tay, dùng sức nắm chặt viên trân châu nho nhỏ trong lòng bàn tay, đôi mi thanh tú gảy nhẹ.

“Ngươi biết tên của ta?” Nhưng mà, nếu như hắn có thể đi vào Kim gia tất nhiên là sẽ biết tên nàng cũng không có gì kỳ lạ, nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Ta vốn cho rằng ngươi là Lộ Nhi, cho là ta đang nằm mơ, nhưng lại không phải, khi ta nắm chặt viên trân châu này trong tay, ta cảm giác được rất đau, cho nên đây không phải là mơ, mà ngươi, dĩ nhiên cũng không phải là Lộ Nhi”“!”

Đây cũng không phải là trong giấc mộng mỹ nam tử của nàng, nàng có chút kinh ngạc, trong lòng lại cảm thấy kỳ quặc, tại sao lại có người có diện mạo giống với người trong giấc mộng của nàng, có thể nói là không khác nhau chỗ nào, ngay cả màu tóc rực rỡ kia cũng giống nhau như đúc!

Hai người chăm chú nhìn nhau thật lâu, rất muốn tìm ra được đều gì đó từ trong mắt đối phương, màn đêm, nháy mắt lại trầm lặng, tiếng côn trùng kêu vang nhưng bên trong phòng lại giống như bị cách ly, không có một chút tiếng động, trân châu trơn bóng lại tiếp tục phát ra ánh sáng nhù hòa, chiếu sáng mặt của hai người.

“Cho dù ta có phải là Lộ Nhi hay không, cũng không quan trọng, coi như Bản công tử không phải là Lộ Nhi, hiện tại, ngươi định thế nào? Tiếp tục dụ dỗ Bản công tử đi ngủ, hay là muốn đuổi đi, hoặc lấy tội tự tiện xông vào mà bắt ta đi gặp quan?” Chân hắn dẫm lên ánh sáng nhàn nhạt của trân châu, dù không thấy rõ ràng nhưng nhìn hắn rất bình thường, từng bước, từng bước tiến về phía trước.

Nàng cảnh giác lui về phía sau, lại nhìn đến hắn không có mang theo vũ khí, lại cười một tiếng, đối với một nam tử toàn thân không che đậy, nàng lại có cảm giác sợ sệt.

“Không đến mức phải đi gặp quan, chỉ cần ngươi nói cho ta biết Lộ Nhi đang ở đâu, mục đích của ngươi đến đây là gì? Thì ngươi có thể toàn thân trở ra, như thế nào, giao dịch này không quá đáng chứ?” Ngẩng đầu ưỡn ngực, nàng cố gắng giữ cho mắt nàng ở trên thắt lưng của hắn, nhưng mà thỉnh thoảng không kiềm chế được nàng lại nhìn xuống phía dưới, hai má đỏ bừng, lại cố tự trấn định.

“Không quá đáng, chỉ là…” hắn thở dài một cái, cánh tay thon dài dây dưa bả vai của nàng, xuyên qua mấy lớp vải nhẹ nhàng xoa nắn, trong mắt hiện lên một màu lam u ám, “Nhiều hơn một cái nữa, ngươi giải quyết một chút dục hỏa trên người của Bản công tử, ta sẽ trả Lộ Nhi lại cho ngươi, như thế nào?”

Quả thật, Lộ Nhi là do bị hắn bắt đi! Nàng trợn to mắt, tuy là không biết bản thân đã đắc tội gì với hắn, nhưng nhìn bàn tay trên bả vai mảnh khảnh, nhếch nhẹ khóe miệng.

“Ngươi cho là Kim gia chỉ do một tên oắt con vô dụng tạo dựng nên sao? Quả thật rất xem thường ta, ngươi sẽ không có lợi lộc gì đâu!” Nói xong, trong nháy mắt. nàng liền đưa tay bắt được tay của hắn, xoay người, dùng sức vung một cái, ném hắn qua vai.

Hắn không ngờ rằng nàng sẽ ra chiêu này, nam tử tráng kiện, trong chốc lát không kịp phản ứng, cả người liền bị vứt ra ngoài, nhưng kỳ lạ là, khi hắn sắp rơi xuống đất, cảnh tượng lại chợt biến đổi, hắn như lông vũ rơi xuống chăn tơ tằm trên giường nàng.

“Đối với ân nhân cứu mạng, thái độ của ngươi chính là như vậy? Xem ra ở đám cháy lần trước, ta nên đánh cái mông nhỏ của ngươi, hiện tại lại bị thua thiệt…” Hắn cười như không cười một cách dịu dàng, một tay chống má, nằm ở trên chăn đệm, một tay chẳng biết từ lúc nào đã bắt được tay nàng, “Nhưng mà, rốt cuộc là ai thua thiệt thì còn chưa nói được.” Bắp đùi hắn trượt ra cạnh giường, kẹp chặt lấy hông nàng, nhẹ nhàng một cái, lưu loát mang nàng lên giường.

“Ngươi định làm cái gì?” Tầm nhìn của nàng bị đảo lộn, trong đầu trống rỗng.

Ân nhân cứu mạng? Đám cháy? Chẳng lẽ, mình lại đem ân nhân cứu mạng ném qua vai chứ? Nhưng mà, hắn không có bị thương lại bay lên giường, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng, là nàng ném hắn ra ngoài cửa… Nghĩ đến đây, nàng lại kinh sợ, không phải như Phượng nha đầu nói là nàng đã gặp phải cao thủ võ lâm rồi chứ?

Nhưng mà cao thủ võ lâm cũng có bản lĩnh dời đi phương hướng sao? Toàn thân nàng run rẩy, nàng e ngại nhìn về đối mắt tràn đầy hứng thú của hắn, nàng khó khăn nuốt nước miếng một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.