Vượt Núi Băng Đèo Anh Đến Với Em

Chương 39: Anh vượt núi băng đèo vì em (1)




Nhậm Tây An đút tay vào túi, Trình Lê đá sỏi dưới chân.

Lại đứng giằng co như vậy một hồi.

Người phụ nữ luôn luôn mạnh mẽ yên tĩnh lại, Nhậm Tây An quan sát một lúc vẫn cảm thấy không quen lắm.

Não càng đau hơn.

Anh nói có thể chờ đến ngày mai, không định khiến bây giờ Trình Lê lập tức chết sạch tế bào não hay là cắn đứt lưỡi.

Cô đến là thái độ hiện tại của cô.

Từ núi Altun về đến Hoa Thổ Câu anh cũng đã có lựa chọn.

Mấy ngày kì quái này cũng không giống dạng người lắm.

Có lẽ có những chuyện rất khó mở miệng, anh nghĩ.

Anh thời còn trẻ chỉ biết đập nồi dìm thuyền, anh của hiện tại đã trải qua rất nhiều việc đời chắt lọc, không còn sự hung hăng của tuổi trẻ nữa.

Anh chín chắn rồi, cô chắc chắn cũng đang trưởng thành.

Miễn là cô không chạy mất nữa thì không vội như vậy.

Anh chờ cô.

Đã trải qua bao nhiêu năm như vậy, không thiếu gì mấy ngày này.

Khi những vết thương kia xuất hiện trên người cô, anh cũng không ở bên cạnh cô.

Nếu cô thật sự nói chuyện gì đó, thì anh còn có một sự lo lắng khác.

Có lẽ có thể tha thứ cho cô, nhưng không thể tha thứ cho sự vắng mặt của mình.

Ngay cả khi là cô xoay người đi trước.

Cách đó không xa có một bóng người thoáng qua.

Nhậm Tây An liếc vali một cái, sai Trình Lê: “Đừng đứng đực đó nữa, xách vào trong đi.”

Trình Lê kéo hành lý của cô.

Nhậm Tây An nói: “Nhầm rồi, bảo em xách cái của anh.”

Trình Lê hít một hơi, nén giận nhìn anh: “Em không phải giun đũa, anh phải nói rõ ra chứ.”

Nhậm Tây An ừm một tiếng, dằn kích động hỏi ngược lại cô. Cô xem anh như giun đũa nên không cần nói rõ ư?

Trình Lê đi xách hành lý của Nhậm Tây An.

Nhậm Tây An chậm rãi nói: “Đi thẳng theo con đường này, băng qua nhà kính, ở phía sau chờ anh. Phân biệt đông tây nam bắc một chút, đừng có đi nhầm, không chắc thì quay ngược lại tìm anh.”

Trình Lê: “…”

Nhậm Tây An vẻ rất có kiên nhẫn.

Nhưng cô đâu có vô dụng đến vậy.

Anh sai bảo còn rất tiện tay nữa.

Trình Lê kéo hành lý của Nhậm Tây An đi vào trong.

Im lặng, rất phối hợp. Ai bảo cô đuối lý. Thái độ làm người lần nữa của cô luôn luôn rất ngay thẳng.

***

Trình Lê đi vào, người ban nãy chỉ lộ một cái bóng cũng từ từ đi về phía Nhậm Tây An.

Là Vệ Uy Nhuy, nữ cộng sự duy nhất phụ trách phát triển của Max.

Vệ Uy Nhuy nhìn bóng lưng Trình Lê, hỏi: “Người mà lão Khê nói đó à?”

Lý Thành Khê chắc chắn không giấu được chuyện.

Nếu thật sự lập gia đình thì chắc chắn phải công khai.

Mọi người đều biết là chuyện hoặc sớm hoặc muộn, dẫn người về rồi, không thể nào giấu giấu diếm diếm được.

Nhậm Tây An trả lời: “Phải.”

Vệ Uy Nhuy khẽ ngẩng đầu nhìn anh: “Sao đột nhiên có một người như vậy nhảy ra thế, trên đường vừa gặp đã yêu ư?”

Nhậm Tây An khựng lại, nói: “Không đột nhiên. Sau khi cô ấy đi thì mọi người mới đến nên chưa gặp bao giờ.”

Vậy phải bao nhiêu năm rồi…

Vệ Uy Nhuy bấm ngón tay tính, vậy còn sớm hơn cả lúc cô ấy và Lý Thành Khê bắt đầu từ mối tình vườn trường đã trở thành thì quá khứ.

Thường ngày Vệ Uy Nhuy cũng bận tâm lo nghĩ cho vấn đề hôn nhân gia đình của cả đám người trong Max.

Cả đám chàng trai đơn điệu này, người lớn tuổi thì chưa qua bốn mươi, người còn trẻ thì vừa ra trường.

Tài năng giỏi giang.

Nhưng đều nhân danh “Phấn đấu cả đời vì tình trạng sức khỏe của người dân Trung Quốc”, bản thân lại miệt mài trong sự nghiệp không để tâm đến sức khỏe tâm lý và sinh lý, càng không cần phải nói đến chuyện yêu đương.

Vệ Uy Nhuy thăm dò: “Xuất ngoại hay là đi làm gì?”

Thời gian Max đưa vào hoạt động cũng khá dài mà chưa gặp, chưa nghe qua một người phụ nữ như vậy bao giờ.

Nhậm Tây An liếc nhìn con ngươi lóe lên vẻ tò mò của Vệ Uy Nhuy, hạ thấp giọng, nói hơi khàn khàn: “Không hỏi được không?”

Vệ Uy Nhuy đưa ngón trỏ quơ quơ trước mặt Nhậm Tây An: “Chắc là không thể. Nếu cậu không nói, vậy cũng được, tôi đi hỏi em dâu.”

Cô ấy đối chiếu thân phận rất thuận.

Nhậm Tây An nghe thấy hai chữ “em dâu” thì cảm thấy nhức đầu.

Vệ Uy Nhuy nói: “Tôi là người từng trải. Khi mấy người các cậu đào bới chuyện xưa của tôi và lão Khê, tôi trao thành ý trút mấy chai rượu cũng không trút cho các cậu nương tay được, cả đám ngồi xem tôi náo nhiệt chờ tôi mất mặt, tôi dựa vào cái gì mà bỏ qua cho cậu?”

Nhậm Tây An thanh minh: “Cô nhớ nhầm rồi, không có tôi. Tôi không có tham gia.”

Vệ Uy Nhuy nghe vậy thì suy nghĩ một chút… Trong cái cảnh khó xử lúc đó… hình như đúng là không có Nhậm Tây An thật.

Nhưng cô ấy vẫn không muốn dừng tay: “Vậy cậu cũng nghe nói rồi.”

Logic của cô ấy rất trực tiếp, Nhậm Tây An biết chuyện riêng của cô ấy thì cô ấy cũng nghe ngóng chuyện của anh.

Có qua có lại.

Nhậm Tây An không phủ nhận việc từng nghe nói chuyện này.

Trong Max, không ai không biết Vệ Uy Nhuy và Lý Thành Khê là người yêu cũ duy nhất của nhau.

Hai người thành như thế nào, tan như thế nào, bây giờ sao hai người lại là đồng nghiệp thân mật như người không có gì xảy ra, đều không phải là chuyện bí mật.

Vệ Uy Nhuy tra hỏi: “Nói xem, chuyện gì xảy ra?”

Nhậm Tây An trầm mặc một chút, sau đó trả lời cô ấy: “Hồi đó nhỏ nên tan; bây giờ lớn rồi vẫn không cho qua được nên thử lại lần nữa.”

Vệ Uy Nhuy tò mò: “Cậu định thử thế nào?”

Nhậm Tây An chậm rãi nói mấy chữ: “Để cô ấy theo họ của tôi thử xem.”

Ngữ điệu của anh chậm rãi, nhưng mỗi một chữ đều mạnh mẽ.

Nếu Trình Lê không theo đến núi Altun, có lẽ sẽ chậm hơn một chút.

Đã ngủ rồi… Anh là người chỉ khi chuẩn bị chịu trách nhiệm mới ngủ.

Quá khứ như vậy, bây giờ cũng vậy.

Không dùng bao, cũng không bài xích chuyện sinh con.

Tuy vẫn còn rất nhiều ngăn cách, chưa biết và không hiểu rất nhiều chuyện.

Nơi núi non hoang dã ấy, nơi biên thùy Tây Bắc ấy… Ngày ngày đối diện nhau có thể khiến người ta dễ làm việc tùy thích, khiến người ta buông thả.

Anh từng thử lạnh nhạt… rất lạnh nhạt… nhưng cô chiêu đãi chút nhấp nhô thì liền dao động.

Vệ Uy Nhuy: “…”

Đáp án này khiến Vệ Uy Nhuy câm nín.

Cô ấy hỏi về lịch sử, Nhậm Tây An nói với cô ấy về tương lai.

Cái này mà là thử gì chứ, cái này là đến hồi kết thúc thì có.

Tin tức này khiến người ta giật mình… Vệ Uy Nhuy từ từ một chút vẫn cảm thấy không thể tiêu hóa được: “Tăng Duyệt thích cậu kia thì sao?”

Cô gái đó không chỉ theo đuổi đến Sao Thiên Lang, đương nhiên cũng đã tới Max, tuy lác đác mấy lần có thể đếm được.

Nhậm Tây An: “Cùng lắm coi như là… cháu gái.”

Anh và Tăng Sâm ngang vai ngang vế, là chú. Không có khả năng và quan hệ nào khác nữa.

Vệ Uy Nhuy: “…”

Vệ Uy Nhuy nói: “Cậu đừng có nói với cô bé người ta như vậy, tổn thương lắm đấy.”

Môi Nhậm Tây An run lên.

Anh nói từ lâu rồi, câu gốc với câu này gần giống nhau.

Vệ Uy Nhuy cũng đã nhìn ra từ vẻ mặt anh: “Cậu còn cay độc hơn lão Khê nữa.”

Cô ấy lại hỏi: “Từng chia tay ư?”

Nhiều năm không gặp như thế, không thể nào là ở đất khách đơn giản như vậy.

Nhậm Tây An nói: “Phải.”

Vệ Uy Nhuy hỏi: “Cậu sai người ta, cậu bỏ rơi cô ấy?”

Nhậm Tây An lắc đầu, trầm giọng: “Cô ấy bỏ rơi tôi.”

Lần này Vệ Uy Nhuy hơi giật mình: “Cô ấy không hài lòng cậu chỗ nào?”

Nhậm Tây An nói: “Không biết.”

Vệ Uy Nhuy trừng anh.

Nhậm Tây An cười buồn.

Lúc đó còn trẻ, trải việc đời ít, sức nơi cổ tay cũng nhẹ.

Có lẽ vẫn không thể khiến người ta hoàn toàn yên tâm dựa vào chăng?

Anh không biết.

Anh đoán như vậy.

Cho nên mấy năm nay anh cảm thấy làm người phải cố gắng hơn, khoác thêm một ít vinh quang trên vai, gánh vác thêm một ít trên người, đối phương trong tương lai cần gì thì anh có cái đó, có lẽ sẽ không bị động như vậy.

Khi ấy tan rã quá đột ngột, anh không chuẩn bị gì cả.

Trước giải thi đấu đội tuyển quốc gia có tập huấn.

Trịnh Đạc chê anh phân tâm, tịch thu di động của anh một tuần.

Trong một tuần đó, khi rảnh rỗi anh còn suy nghĩ xem sau này sinh một đứa Binh Bàng (1) hay là Bàng Binh, ra ngoài thì bị bỏ rơi.

(1) Phiên âm Hán Việt của từ 乒乓 (bóng bàn).

Trình Lê chọn thời gian rất khéo.

Cô chọn khoảnh khắc cuối cùng anh phải theo đội thi đấu đi cho kịp chuyến bay, rõ ràng cô có sự lựa chọn khác.

Cô rất thông minh, khi ấy cô rất kiên định, rất có chủ kiến, đó là cô không định cho anh cơ hội xoay chuyển.

Cô đã làm được.

Anh ở thêm một phút thì sẽ lỡ hẹn với cả đội.

Anh không thể.

Không thể để huấn luyện viên thất vọng, không thể làm rối loạn lòng quân.

Để quốc kì được kéo lên mới có thể không phụ tâm sức của rất nhiều người đổ bê tông vào người anh, anh không chỉ đại diện cho cá nhân anh.

Khi ấy Trình Lê rất bình tĩnh, sự bình tĩnh trong chốc lát của anh sụp đổ ngay trong sự bình tĩnh của cô…

Cũng không ngờ nghiêm trọng như vậy, anh cảm thấy có lẽ cũng còn tạm… Nhưng chờ đến khi anh về, cô thật đúng là đã đi mất.

Cô không nói dối anh, không tiếp tục nữa là rời đi thật.

Hình ảnh cuối cùng anh để lại cho cô… có lẽ cũng rất cuồng loạn.

Vệ Uy Nhuy lại hỏi anh bằng vẻ mặt nghi hoặc: “Khi đó không hài lòng, bây giờ lại hài lòng ư?”

Trong câu này của cô ấy mang theo chút giọng điệu khác thường.

Nhậm Tây An nhìn cô ấy vẻ nghiên cứu dò xét: “Cô muốn nói gì?”

Vệ Uy Nhuy nói: “Bây giờ cô ấy thật sự vẫn lưu luyến cậu sao? Biết đâu nhắm người khác rồi.”

Nhậm Tây An nghe được ẩn ý của cô ấy: “Lão Vệ, có thể nói chuyện dễ nghe không?”

Vệ Uy Nhuy nhíu mày: “Này, tôi có thành kiến nhìn cô ấy mà cậu đã không vui muốn bao che rồi ư? Hai tuần trước cậu còn tăng ca ở Max mỗi ngày, không có người này. Cho dù gặp nhau vào ngày đầu tiên cậu rời khỏi, thì như vậy mới bao lâu chứ?”

Thời gian không lâu lắm, nếu tính từ lúc bắt đầu gặp lại.

Cũng quả thật là gặp gỡ đột ngột, nên ban đầu anh rất kháng cự.

Anh có thể chấp nhận việc Trình Lê lập kế hoạch đến tìm anh hơn, như vậy anh càng sẽ tin quyết tâm đi về phía anh hôm nay của cô hơn. Cô lập kế hoạch đến, càng khiến anh dễ chấp nhận hơn việc gặp nhau bất ngờ.

Nhưng sự nghiêm túc như vậy, suy nghĩ mấy lần cũng vứt bỏ.

Nhậm Tây An nói rất khẳng định: “Cô ấy không phải là người như vậy.”

Sẽ không vì tiền, vì danh, vì lợi.

Đôi mắt anh trong veo, không một gợn sóng.

Vệ Uy Nhuy thấy anh cố chấp mà hơi tức giận: “Cái ý chí mà kiếp sống vận động viên của cậu mài giũa đâu rồi? Người phụ nữ đến tấn công một cái là cậu đã bị đánh gục ư?”

Nhậm Tây An hỏi ngược lại: “Tăng Duyệt không phải là phụ nữ?”

Chưa đánh hạ được.

Vệ Uy Nhuy: “…”

Cô ấy cảm thấy nghẹn họng.

Ngay sau đó cô ấy chỉ vào Nhậm Tây An giậm chân nói: “Cậu cẩn thận dẫn Đát Kỷ về, mất cả Max đấy.”

Nhậm Tây An nghe vậy thì cười một cái.

Vệ Uy Nhuy dùng cách so sánh rất thú vị.

Anh đâu có quyền thế như vua Thương chứ.

Trình Lê càng không phải là họa thủy của anh.

Vệ Uy Nhuy thấy anh cười thì cũng không làm căng nữa, cuối cùng chỉ nói: “Chỉ nhắc nhở cậu thôi, trong cả đám chỉ có mình tôi là mạng bận tâm lo nghĩ.”

Cô ấy xoay người định đi.

Nhậm Tây An gọi cô ấy lại: “Lão Vệ.”

Vệ Uy Nhuy quay đầu.

Nhậm Tây An nhìn khuôn mặt trang điểm chuyên nghiệp tinh xảo của cô ấy, trầm giọng nói: “Cô có thể tiếp tục tin vào ánh mắt của tôi, giống như khi chúng ta khai thác hướng đi trước đây vậy. Tôi cũng sẽ tin bản thân mình.”

Đều kiên định hơn một chút.

Sự lựa chọn này sẽ không sai.

Thứ mà anh cảm thấy đúng, người mà anh cảm thấy tốt thì sẽ không xấu.

Vệ Uy Nhuy nghe anh nói như vậy thì xoay hẳn người lại: “Tư thế đừng có thấp, từng bị người ta bỏ rơi thì chờ cô ấy chủ động hơn, tranh lý lẽ. Chuyện thật sự không biết thì hãy hỏi nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn, đừng đoán, càng đừng coi cái mình đoán là thật.”

Nhậm Tây An gật đầu, cảm thấy khi Vệ Uy Nhuy nói câu này thì khóe mắt cô ấy ươn ướt, đây là kinh nghiệm của người từng trải thật sự.

Kinh nghiệm của cô ấy và Lý Thành Khê.

Nhậm Tây An phải hiểu quá khứ hơn một chút, hồi ức giữa vợ chồng cũng phải chia sẻ.

Nhưng dù thế nào thì quá khứ cũng đã qua.

Anh bảo cô nói, nếu cô thật sự vẫn không nói… anh thật đúng là không cần tương lai ư?

Mấy ngày anh luôn giãy giụa khi nóng khi lạnh này, đáp án đã có.

Không thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.