Vượt Lên Hàng Đầu

Chương 20




Charles đóng tập hồ sơ lại, anh đã tốn hơn một tháng để thu thập đủ các chứng cứ cần thiết. Albert Cruddick, thám tử tư mà Charles đã chọn từ cuốn sổ vàng là người đắt giá nhưng kín đáo. Số liệu, thời gian, địa điểm hoàn toàn phù hợp. Chỉ toàn là tên Alexander, vẫn là những buổi hẹn hò, bữa ăn trưa tại nhà hàng Prunie, rồi theo sau là khách sạn Stafford. Chúng chưa chạm được vào tưởng tượng của ngài Cruddick, nhưng rồi cuối cùng nhà thám tử cũng miễn được Charles cho biết sự cần thiết phải đứng tại lối ra vào của tòa nhà Kinh tế, đôi khi hai lần trong tuần, hàng giờ cho đến khi kết thúc.

Bằng cách nào đó anh cố gắng không để lộ mình. Anh cũng ghi lại cho mình ngày tháng và thời gian mà Fiona nói rằng cô đi đến các khu vực cử tri. Sau đó anh gọi người quản lý ở Sussex Down và sau khi che giấu những điều muốn hỏi, anh tìm ra những câu trả lời chứng minh những lý lẽ của Cruddick phát hiện ra.

Charles cố gặp Fiona thật ít trong thời gian này, và tìm cách giải thích rằng bộ luật dự khoản về tài chính chiếm từng phút của anh.

Charles đặt tập hồ sơ lên bàn cạnh chiếc ghế anh ngồi và kiên nhẫn đợi điện thoại. Anh biết chính xác cô đang ở đâu vào lúc này và ý nghĩ này làm dạ dày anh đau nhói. Chuông điện thoại réo.

- Mục tiêu đã rời cách đây 5 phút, - giọng nói vọng tới.

- Cám ơn, - Charles đáp lại rồi gác máy. Anh biết rằng cô phải mất hai mươi phút nữa mới về đến nhà.

- Sao anh lại nghĩ rằng cô ấy không gọi taxi mà lại đi bộ? - Một lần anh hỏi Cruddick.

- Hãy tống khứ khỏi mọi dự đoán đi. - Cruddick nói hoàn toàn như người làm chủ mọi hành động.

Charles rùng mình. "Còn anh ta, anh ta sẽ làm gì?". Anh không thể gọi là Alexander hay ngay cả chỉ là Dalglish, không một lúc nào ngoài "anh ta".

- Anh ta đến câu lạc bộ Lansdone bơi mười lần hay chơi bóng quần trước khi trở về nhà. Bơi và bóng quần cả hai đều giải quyết được mọi vấn đề. - Cruddick vui vẻ giải thích.

Chiếc khóa quay trong ổ. Charles ôm lấy vai rồi nhặt tập hồ sơ lên. Fiona đi thẳng vào phòng khách và bị sốc khi thấy chồng ngồi trong chiếc ghế bành và một cặp tài liệu bên cạnh.

Cô trấn tĩnh lại rất nhanh, đi tới và hôn vào má anh. "Điều gì làm anh về nhà sớm như vậy, anh yêu?". Những đảng viên Đảng Lao động được nghỉ à?". Cô cười một cách vụng về với câu pha trò của mình.

- Điều này, - anh đứng lên nói và đưa tập hồ sơ cho cô.

Cô cởi áo khoác và vứt lên chiếc ghế bành. Sau đó mở tập giấy ra và bắt đầu đọc. Anh chăm chú quan sát cô. Đầu tiên là hai má cô nhợt nhạt đi, sau đó hai chân co lại và cô sụp vào chiếc ghế. Cuối cùng cô bắt đầu nức nở.

- Điều đó không phải là sự thật, không một chút nào cả - cô chống lại.

- Cô biết rất rõ từng chi tiết đều rất chính xác.

- Charles, anh là người em yêu. Em không quan tâm đến anh ta, anh phải tin điều đó.

- Cô là người tôi đã có thể chung sống lâu nhất. – Charles nói.

- Cùng sống chung? Em đã chỉ còn sống một mình kể từ khi anh được vào Quốc hội.

- Tôi đã có thể về nhà nhiều hơn, nếu như cô dã cho thấy một vài sự quan tâm khi bắt đầu một gia đình.

- Và anh nghĩ rằng em phải tự kết tội? – Cô hỏi.

Charles bỏ qua lời chỉ trích và tiếp tục "Vài phút nữa tôi sẽ đi đến câu lạc bộ của tôi và sẽ qua đêm ở đó. Tôi cho cô bảy ngày để đi khỏi đây. Khi quay về, tôi muốn rằng nơi đây không còn có dấu hiệu gì hoặc tài sản của cải gì như những thỏa thuận ban đầu.

- Em sẽ đi đâu đây? – Cô khóc lóc.

- Cô có thể hỏi người tình của mình đầu tiên, nhưng chắc chắn là vợ anh ta sẽ chống lại. Nếu thất bại điều này, cô có thể ở lại nhà cha cô.

- Nếu em từ chối ra đi? – Fiona hỏi, bắt đầu xác định rõ.

- Lúc đó tôi sẽ quẳng cô ra ngoài như mọi người làm với một con điếm và lôi cả Alexander Dalglish ra tòa trong một trường hợp ly dị bẩn thỉu.

- Hãy cho em một cơ hội. Em sẽ không bao giờ nhìn tới anh ấy nữa. - Fiona van xin và bắt đầu khóc to hơn.

- Có vẻ như tôi nhớ những lời cô đã nói trước đây với tôi và thực tế tôi đã cho cô một cơ hội khác. Kết quả là tất cả đều rất dễ nhìn thấy. - Anh chỉ vào những tài liệu rơi xuống sàn.

Fiona ngừng khóc khi cô nhận ra rằng Charles không chút lay chuyển.

- Tôi sẽ không còn gặp lại cô nữa. Chúng ta sẽ chia tay nhau ít nhất là hai năm, và khi chúng ta sẽ chịu đựng được, cuộc ly dị sẽ yên ả hơn. Nếu như cô gây cho tôi bất cứ điều gì phiền phức, tôi sẽ chôn chặt cả hai người xuống bùn đen. Hãy tin tôi đi!

- Anh sẽ lấy làm tiếc, Charles. Tôi cũng hứa rằng anh sẽ rất tiếc về điều này.

Cô biết rằng cô phải lập toàn bộ kế hoạch sao cho chồng mình không khi nào biết được. Cô ngồi một mình trong nhà cân nhắc vài cách khác nhau mà cô có thể lừa anh. Sau vài tiếng suy nghĩ không kết quả, cuối cùng một ý tưởng đã lóe lên. Cô nhắc đi nhắc lại mọi cách giải quyết và hậu quả cho đến khi cô tin rằng không có điều gì có thể sai lầm được. Cô giở sổ danh bạ và ấn định một cuộc hẹn cho buổi sáng hôm sau.

Cô bán hàng giúp cô chọn một vài bộ tóc giả, nhưng chỉ có một chiếc là hợp với cô.

- Tôi cho rằng nó làm cho cô trở nên thanh lịch hơn, tôi cần phải nói điềuđó.

Cô nghĩ rằng nó không đúng vậy – nó làm cho cô trở nên kinh khủng hơn – nhưng cô hy vọng nó giúp ích cho mục đích của mình. Sau đó cô dùng mi mắt giả, bôi son môi cô lấy ở Harrods và cởi bỏ chiếc áo sát người in hoa từ phía sau mà cô chưa khi nào thích cả. Chắc chắn sẽ không ai nhận cô ở Sussex, và cô cầu nguyện nếu anh ấy có phát hiện ra thì anh ấy sẽ tha thứ.

Cô chậm rãi lái xe về ngoại ô London. Cô sẽ phải giải thích cho mình thế nào nếu như cô sẽ bị bắt? Anh ấy sẽ vẫn không hiểu khi anh ấy phát hiện ra sự thật? Khi cô đến khu vực bầu cử, cô đỗ xe phía cạnh đường và đi lên đi xuống High Street. Không ai có vẻ nhận ra cô nên cô mạnh dạn tiếp tục thực hiện ý định. Và khi đó cô nhìn thấy anh.

Cô đã hy vọng rằng anh ở lại thành phố sáng sớm nay. Cô như ngừng thở khi anh tiến thẳng về phía cô. Khi anh bước ngang, cô cất tiếng: "Chào buổi sáng". Anh quay lại, mỉm cười và chào lại "Chào buổi sáng" như anh phải nói với bất kỳ một cử tri nào. Tim cô trở lại nhịp bình thường và cô quay lại xe của mình.

Cô lái xe đi và hoàn toàn tin rằng cô có thể làm được việc đó. Cô nhắc lại vài lần điều cô sắp phải nói. Rồi bỗng cô nhận thấy mình đã đến nơi. Cô đỗ xe ở bãi đỗ đối diện với ngôi nhà và dũng cảm bước lên.

Vì Raymond đứng bên ngoài phòng Hội đồng Chính phủ nên một vài đồng nghiệp bước tới chúc mừng anh. Chính xác vào lúc 10 giờ Thủ tướng bước vào, chào mọi người rồi vào chỗ của mình ở trung tâm chiếc bàn gỗ hình chữ nhật. Hai mươi mốt thành viên khác theo sau ngài và ngồi vào vị trí của mình. Chủ tịch Nghị viện, ngài Michael Foot, ngồi bên trái còn Bộ trưởng bộ Tài chính và ngài Ngoại trưởng ngồi đối diện ngài Thủ tướng. Raymond được hướng dẫn ngồi vào chỗ tại cuối bàn giữa vị Ngoại trưởng xứ Wales và Bộ trưởng bộ Nghệ thuật.

- Tôi muốn được khai mạc cuộc họp - Thủ tướng mở đầu - bằng sự chào mừng ngài Davit Owen Bộ trưởng bộ Ngoại giao và ngài Raymond Gould Bộ trưởng bộ Thương mại. Hai mươi mốt vị thành viên Nội các rì rầm: "Đã nghe. Đã nghe" theo một cách bảo thủ kín đáo. Davit Owen cười rạng rỡ, Raymond thì hạ mắt nhìn xuống.

- Quan chưởng ấn, sẽ là tốt nếu ngài cho bắt đầu.

Raymond ngồi xuống và quyết định rằng ngày hôm nay anh sẽ chỉ có nghe.

Khi quay về nhà Charles biết ngay rằng Fiona đã đi khỏi. Anh cảm thấy một sự nhẹ nhõm. Sau một tuần ở câu lạc bộ, anh cảm thấy vui sướng vì trò chơi đã kết thúc, một sự đổ vỡ sạch sẽ. Anh chạy vội vào phòng khách và dừng lại: có điều gì đó không ổn. Phải mất một vài phút trước khi anh nhận ra được điều mà cô đã làm.

Fiona đã mang đi tất cả các bức tranh của gia đình.

Không còn bức Wellington treo trên lò sưởi, không còn Victoria đằng sau chiếc sofa. Nơi hai bức Turners và Constabel đã treo, không có gì hơn là vệt bụi mỏng khuôn theo hình bức tranh. Anh bước tiếp vào thư viện: VanDyck, Murillo và hai bức họa nhỏ của Rembrandt cũng không còn. Charles chạy xuống đại sảnh. Không thể như thế được, anh nghĩ, khi anh đi qua chiếc cửa mở của phòng khách. Nhưng đúng như vậy. Anh nhìn chằm chằm lên bức tường trắng, nơi mới tuần trước còn treo chân dung vẽ ngài công tước thứ nhất của Bridgewater. Caharles rút từ túi sau ra cuốn sổ và gọi điện ngay. Ngài Cruddick im lặng nghe câu chuyện.

- Hãy nhớ những điều nhạy cảm với công chúng, ông Hampton. Cruddick nói với giọng bình thường, không bối rối – có hai cách đến được sự việc. Anh có thể cười và chịu đựng điều này, hay chọn một cách tôi đã sử dụng thường xuyên trong quá khứ…

Do những yêu cầu của công việc nên Raymond gặp Kate ít hơn và không có gì từ Joyce ngoài hai lần một tháng anh đến Leeds. Anh làm việc từ 8 giờ sáng đến khi anh ngủ thiếp vào buổi đêm.

- Và anh quý từng phút một của nó – Kate nhắc anh khi anh có lúc nào đó than thở. Và Raymond cũng được cảnh báo về những thay đổi tinh tế trong cuộc sống của anh từ khi anh trở thành thành viên của chính phủ Nội các. Cung cách anh xử lý với mọi người, cách mà những ý nghĩ sáng chói của anh nhanh chóng được tiếp nhận, cách nịnh bợ hầu như thấy ở từng miệng lưỡi. Anh bắt đầu thích thú với mọi sự thay đổi trong địa vị mình, cho dù Kate đã nhắc anh rằng chỉ Nữ hoàng mới có thể được quyền quen với điều đó.

Tại hội nghị của Đảng năm đó, anh được đề nghị một chỗ ở Hội đồng quản trị Quốc gia. Mặc dù thất bại trong khi bầu cử anh cố gắng để hơn một vài vị Bộ trưởng và anh chỉ kém Neilen Kinnock, một người mới được các liên đoàn ưa thích, chỉ có vài phiếu.

Charles nhấc điện thoại lên và quay số mà không cần nhìn. Người hầu gái trẻ Bồ Đào Nha trả lời.

- Cô Fiona có nhà không?

- Cô chủ không có nhà thưa ông.

- Cô có biết cô ấy ở đâu không? – Charles hỏi rõ ràng và chậm rãi.

- Đi vào thành phố, sẽ quay lại lúc 6 giờ. Ông có cần để lời nhắn lại không?

- Không cám ơn – Charles nói - chiều tối tôi sẽ gọi lại.

Anh đặt ống nghe xuống.

Như mọi khi ông Cruddick nghĩ đúng về hành động của Fiona. Charles gọi điện ngay cho ông ta. Họ thỏa thuận gặp nhau và lập kế hoạch trong 20 phút.

Charles lái xe đến Bolton, đỗ xe bên lề đường cách xa nhà bố vợ vài yard và ngồi đợi. Sau vài phút, một chiếc xe tải lớn chạy đến gần góc phố và dừng lại ngoài ngôi nhà số 36. Ngài Cruddick nhảy từ ghế tài xế. Ông ta mặc chiếc áo khoác dài mầu nâu và đội chiếc mũ lưỡi trai. Đi cùng với ông là người phụ việc trẻ, anh khóa phía sau xe tải lại. Ông Cruddick gật đầu với Charles trước khi bước vào cửa thềm trước nhà.

Người hầu gái Bồ Đào Nha trả lời khi anh bấm chuông:

- Chúng tôi phải đến thu xếp đồ đạc cho cô Hampton.

- Không hiểu - Người hầu gái nói.

Cruddick lấy từ trong chiếc túi một bức thư dài lấy từ đống giấy tờ của cô Hamptopn. Cô hầu gái không có khả năng đọc được bức thư đồng ý nhận chức vụ Chủ tịch Câu lạc bộ Croquet ở Hurlingham của chủ cô, nhưng cô ta nhận ra ngay nét chữ và chữ ký của Fiona Hampton. Cô gật đầu và mở rộng cửa ra, kế hoạch cẩn thận mà ông Cruddick đã vạch ra đang được đi đúng hướng.

Cruddick lắc đầu làm dấu cho Hampton theo sau. Charles cẩn thận ra khỏi xe và thận trọng kiểm tra hai bên đường trước khi anh băng qua. Anh cảm thấy thật bất tiện trong chiếc áo choàng mầu nâu và rất ghét chiếc mũ mà Cruddick đưa cho anh. Nó hơi nhỏ và Charles nghi ngờ rằng trông anh rất kỳ quặc nhưng cô hầu người Bồ rõ ràng không nhận ra sự không phù hợp giữa kiểu cách quý tộc của anh và chiếc áo lao động mà anh đang mặc. Họ không mất nhiều thời gian để tìm ra chỗ cất giấu những bức tranh. Nhiều bức được chồng lên nhau ở đại sảnh chỉ một hoặc hai bức vừa mới được treo. Bốn mươi phút sau, cả ba người đàn ông đã đưa chiếc xe và sắp xếp yên ổn ngoại trừ bức chân dung của Holbein vẽ Công tước thứ nhất xứ Bridgewater không thể tìm thấy ở đâu cả.

- Chúng ta cần phải lên đường – Cruddick nói có hơi chút bối rối nhưng Charles vẫn tiếp tục tìm. Trong 35 phút, ông Cruddick ngồi gõ bánh xe, trước khi Charles tin rằng bức tranh đã được mang đi cất giấu ở một nơi nào khác. Ông lấy mũ vỗ vào người hầu gái trong khi người bạn đồng hành của ông khóa phía sau chiếc xe tải.

- Bức tranh quý lắm phải không ông Hampton?

- Đó là vật gia phả của gia đình và có thể bán được hai triệu bảng tại cuộc bán đấu giá – Charles nói sự thật trước khi quay về xe của mình.

- Một câu hỏi ngu ngốc, Albert Cruddick – Cruddick tự nói với mình khi ông ta quay chiếc xe và lái xe về quảng trường Eaton. Khi họ về đến nơi, người thợ khóa đã thay cả ba chiếc khóa ở cửa trước và đang sốt ruột đợi họ trên bậc cửa.

- Tiền mặt, không hóa đơn, thưa các ngài. Hãy tạo khả năng cho tôi và vợ tôi hàng năm đến Ibiza được miễn thuế.

Khi Fiona trở về từ chuyến đi của cô đến Sussex, các bức tranh đã được treo trả về chỗ cũ trừ bức của Holbein. Ông Cruddick nhận một tấm séc rất giá trị và ông ta có thể phác ra cảnh tượng ngài Hampton "cười và chịu đựng" điều đó.

- Anh rất lấy làm mừng – Simon nói khi nghe được tin mới – và lại ở tại bệnh viện lớn Pucklebridge à?

- Em đã trả lời một mẩu tin đăng trên tạp chí cần một người tư vấn chính ở khoa Phụ sản.

- Có lẽ tên tuổi của chúng ta cũng giúp được việc ở đây chăng?

- Tất nhiên là không – Elizabeth nhấn mạnh.

- Thế việc xảy ra như thế nào?

- Em không xin việc với tư cách là bác sỹ Kerslake. Em điền vào hồ sơ tên thời con gái Drummond của em.

- Simon im lặng trong giây lát. "Nhưng họ có thể sẽ nhận ra em" anh phản đối.

- Em đã kiểm tra toàn bộ từ Estee Lauder để tin rằng họ đã không thể nhận ra, và hiệu quả làm anh cũng phải trở nên ngốc nghếch.

- Đừng có mà cường điệu lên thế - Simon nói.

- Em đã đi qua anh tại đại lộ Pucklebridge và nói: "Chúc ngài buổi sáng tốt lành", còn anh quay trở lại và chào em.

Simon nhìn cô không tin: "Thế nhưng nếu họ tìm ra thì sẽ thế nào".

- Họ hầu như đã biết – Elizabeth trả lời bẽn lẽn – ngay sau khi họ đề nghị em giữ công việc, em đã đến gặp ông bác sĩ chính và nói hết sự thật với ông ấy. Ông ấy đã không nói với ai từ lúcđó.

- Thế ông ấy không cáu à?

- Còn lâu nhé. Thực tế ông ta nói em cũng suýt bị trượt công việc này bởi vì ông ấy thấy em có vẻ không an toàn với các bác sĩ hay phóng túng bừa bãi và chưa lập gia đình.

- Còn với nhà chính trị gia đã có vợ này thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.