Khi Bạch Tuyết Lam trở về công quán cũng đã là mười một giờ tối.
Hắn biết Tuyên Hoài Phong hẳn đã ngủ sớm, nên khi tới trước viện bèn bước thật nhẹ nhàng, việc này đã trở thành thói quen của hắn. Ai ngờ vừa vào cửa viện lại phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng.
Tên này trước giờ đều suy nghĩ rất ranh mãnh. Hắn không vào phòng mà đi vòng ngược qua phía cửa sổ, lặng lẽ nhìn vào trong, thế nhưng chẳng thấy được Tuyên Hoài Phong đang làm chuyện gì thú vị, y chỉ đang ngồi dưới đèn lẳng lặng đọc sách.
Lúc ở một mình cũng nghiêm túc như vậy, y quả thực khiến cho tâm tư người ta có chút ngứa ngáy.
Bạch Tuyết Lam đi vào trong phòng, Tuyên Hoài Phong nghe được tiếng bèn đặt sách xuống, đứng dậy, vô cùng tự nhiên nói: “Về rồi à?”
Bạch Tuyết Lam ừ một tiếng, đứng trong phòng cởϊ áσ khoác, nghe thấy Tuyên Hoài Phong lắc chuông gọi đầy tớ trai đến dặn: “Tổng trưởng cần ăn khuya, mau chiên lại đồ ăn rồi đưa tới đây.”
Chỉ chốc lát sau đầy tớ đã mang đồ khuya nóng hổi đến, đặt trên bàn, xếp hai bộ bát đũa.
Bạch Tuyết Lam nhìn qua, một món là bánh bao kèm thịt kho như thường lệ, một món khác thì hơi lạ, là bánh ngọt được chiên vàng óng, tạm thời không đoán ra bên trong có gì.
Tuyên Hoài Phong chỉ cười nói: “Anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Bạch Tuyết Lam cầm một miếng bỏ vào miệng nhai, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm nhũn, trong vị ngọt rõ ràng của chuối tiêu lại mang theo vị ngọt khác nhè nhẹ, hình như còn ẩn giấu một loại nguyên liệu khác.
Hai vị ngọt hòa quyện vào nhau lại tạo ra một thứ hương vị khác lạ.
Trước giờ hắn ít ăn đồ ngọt, tuy món này là đồ chiên rán nhưng lại không ngấy. Ăn một mạch hai ba miếng, hắn không khỏi khen ngợi, hỏi Tuyên Hoài Phong: “Tự nhiên làm món ngon như thế cho anh ăn, có phải là định cầu xin gì không? Em nói đi, nếu có thể đồng ý thì nhất định anh sẽ đồng ý. Duy chỉ có việc này: ngày mai em không được phép mất bình tĩnh, em nhất định phải theo anh lên tàu hỏa.”
Tuyên Hoài Phong đang cầm đũa gắp một miếng, nghe lời này bèn kiềm không được mà gõ nhẹ lên mu bàn tay hắn: “Lời anh nói khó ưa quá đấy. Em tốt bụng làm ít đồ ăn khuya an ủi anh, vậy mà giờ lại thành em có mưu đồ bất chính, muốn bàn điều kiện với anh? Để em nói cho nghe, không biết hôm nay ai phái người tặng đến hai giỏ trái cây, bên trong có một nải chuối tiêu. Xem thời tiết hiện tại ở thủ đô, trừ khi chuối tiêu này được trồng trong phòng ấm rồi lại vận chuyển tới đây, nếu không thì có thèm đến đâu cũng chẳng có mà ăn. Em nhớ ở Quảng Đông có món ăn vặt, người ta lột vỏ chuối tiêu, khoét rỗng phía trong rồi nhét nhân hạt sen, hoa phù dung, bên ngoài đồ một lớp bột để chiên rán, tên là cởi…”
Chẳng hiểu tại sao y bỗng nhiên dừng lại, không nói tiếp.
Bạch Tuyết Lam vừa nghe y nói vừa cầm một miếng lên nhìn ngắm, không khỏi hỏi: “Sao tự nhiên em ngừng lại thế? Đến cái tên của món ăn vặt này mà em cũng định giữ bí mật à?”
Tuyên Hoài Phong đáp: “Bí mật gì đâu chứ. Nói tiếp lại cho anh cơ hội nói bậy nói bạ thôi.”
Bạch Tuyết Lam mỉm cười nói: “Lời em nói mới đúng là đáng ghét, nói chuyện cứ giấu giấu diếm diếm làm anh ngứa ngáy khó chịu. Chúng ta đang vừa ăn khuya vừa nói chuyện đàng hoàng, tại sao anh lại muốn nói bậy nói bạ? Em cứ thoải mái nói ra đi, để xem anh phản ứng thế nào?”
Tuyên Hoài Phong quan sát Bạch Tuyết Lam một lúc, hình như không quá tin tưởng, nhưng lại không tiện tỏ thái độ hoàn toàn không tin tưởng với hắn. “Được rồi. Vì món ngọt này được bóc vỏ ngoài đi, bao bột mì chiên thành màu vàng óng, nên các chuyên gia ẩm thực đặt cho nó một cái tên lột tả hình tượng, đó là: cởϊ qυầи áo, đổi cẩm bào.”
Lúc này Bạch Tuyết Lam bèn cười, bỏ đũa.
Tuyên Hoài Phong đã sớm đề phòng, vội vàng tránh sang một bên song vẫn không bì kịp bàn tay lanh lẹ của hắn, bị hắn tóm lại được, ôm vào trong lòng xoa nắn, giọng ma mãnh cười hỏi: “Đặt tên đúng là hay, không còn gì thích hợp hơn nữa. Em nói xem, ngay cả món ngọt kia cũng đã cởϊ áσ ra rồi, chúng ta còn mặc làm gì?”
Lập tức cởi chiếc thắt lưng da trên chiếc quần tây của Tuyên Hoài Phong.
Tuyên Hoài Phong hô lên: “Mau dừng tay! Mới nãy ai nói là sẽ ngoan ngoãn ăn đêm, tán chuyện? Mười một mười hai giờ tối mới về, đồ ăn còn chưa đụng được mấy miếng mà anh đã làm loạn lên rồi.”
Bạch Tuyết Lam ngạc nhiên nói: “Ủa chứ không phải đang ăn đây sao? Cái món ăn vặt ngon nhất thiên hạ này phải cởi hết quần áo rồi ăn sạch sành sanh mới đúng chứ.”
Cổ Tuyên Hoài Phong bị Bạch Tuyết Lam ngấu nghiến vừa hôn vừa cắn, cảm giác vừa ngứa vừa đau này khiến cơ thể y bốc nhiệt, cho nên y cũng không nghiêm túc chống cự nữa. Chốc lát sau, không kiềm nổi nữa, y bắt đầu thở dốc, khẽ nói: “Nhịn thêm lúc nữa không được sao? Món chiên này ăn lạnh không ngon. Anh nhờ vả ông chủ Bạch chăm sóc chị em, cho nên em mới cố ý dạy đầu bếp làm món này để cảm ơn anh.”
Bạch Tuyết Lam sao có thể tìm ra chút nhẫn nại nào trên người mình, đôi môi mân mê lên da thịt mịn màng mềm mại, mũi ngửi được hương thơm thanh nhã trên người Tuyên Hoài Phong, dù cho có ba phần thèm ăn cũng đã sớm chuyển hoàn toàn thành cơn đói tình.
Từ tháng mười, khi tiết trời chuyển lạnh, căn phòng của bọn họ đã bắt đầu đốt địa long.
(Địa long: Một hệ thống sưởi ấm từ dưới đất ngày trước của Trung Quốc.)
Trong phòng ấm áp tựa ngày xuân, song hắn vẫn sợ Tuyên Hoài Phong nhiễm lạnh, cho nên áo phía trên không nhúc nhích chút nào, nhưng lại rút thắt lưng da, cởi sạch quần tây và qυầи иɦỏ, xoay người khiến Tuyên Hoài Phong đưa lưng lại phía mình.
Nửa người trên của Tuyên Hoài Phong rạp trên bàn, mắt nhìn món “Cởϊ qυầи áo, đổi cẩm bào” vàng rụm cùng đĩa thịt kho đầy ăm ắp trước mặt, y chợt cảm thấy mình cũng thành một món ăn, chờ chồng mình tới hưởng thụ, bởi vậy mà không khỏi sinh ra vài phần xấu hổ, giùng giằng muốn ngồi dậy. Thế nhưng y lại bị Bạch Tuyết Lam đè xuống, cười nói: “Đừng lộn xộn, cẩn thận làm vỡ bát đũa.”
Gương mặt Tuyên Hoài Phong đỏ lên. “Bây giờ anh mới biết tiếc rẻ đồ đạc, em… Ai ui!”
Y đau đớn kêu khẽ một tiếng, Bạch Tuyết Lam đã tiến vào.
Theo nhịp độ ra vào kia, bắp đùi quấn quýt vào nhau, cảm giác trên da thịt ấy tựa như hai mảnh lụa nóng bỏng không ngừng va chạm ma sát.
Bạch Tuyết Lam không hề gấp gáp, thỉnh thoảng lại chậm rãi tiến vào trong từng chút từng chút một, bàn tay luồn dưới vạt áo thăm dò tìm kiếm, vuốt ve những đường cong trên lưng Tuyên Hoài Phong, thích thú ngâm nga khen ngợi: “Chuối tiêu được nhét đầy nhân bánh hạt sen lẫn hoa phù dung rồi, em thấy đúng không?”
Tuyên Hoài Phong bị “nhét nhân” đầy ắp, Bạch Tuyết Lam đưa đẩy một cái, trái tim y lập tức run lên, nào còn hơi sức để nói phải hay không. Hai tay ra sức nắm lấy góc bàn, hơi thở ướŧ áŧ, hổn hển nặng nề.
Bộ dạng nhẫn nại chịu đựng ấy cực kỳ quyến rũ.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Sao em lại không nói gì vậy? Đúng rồi, chỉ có mình anh ăn nên em giận. Đừng giận mà, để anh đút món ngon cho em ăn nha.”
Nhón một chiếc Cởϊ qυầи áo, đổi cẩm bào trên đĩa rồi đặt bên môi Tuyên Hoài Phong, dịu dàng nói: “Cục cưng à, há miệng nào, ăn một miếng thôi.”
Tuyên Hoài Phong bị “dày vò” nãy giờ mới cảm nhận được chút kɦoáı ƈảʍ, sự chú ý đều tập trung ở nơi bị người nọ “bắt nạt”, nào có nửa phần muốn ăn. Y vừa lắc đầu, chẳng ngờ Bạch Tuyết Lam đột nhiên đẩy tới khiến y kêu lên.
Nhân lúc y há miệng, Bạch Tuyết Lam lập tức bón miếng bánh vào miệng y, cười cợt nhả: “Phải thưởng thức thật kỹ lưỡng đấy. Em còn phải làm trọng tài quyết định xem rốt cuộc là phía trên ăn ngon hơn, hay phía dưới ăn ngon hơn cơ mà.”
Nói xong, tựa như xe hơi khởi động máy đến công suất lớn nhất, khí thế càng hùng hồn hơn.
Tuyên Hoài Phong hoàn toàn không ngăn được bất kể chiêu nào từ cái khí thế như sói như hổ đó. Bị hắn liên tục ra vào, eo y cọ lên mép bàn, vừa cảm thấy đau đớn lại vừa vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Đầu óc hoàn toàn tê liệt, hai bàn tay nắm hai góc bàn. Sau đó, ngay cả góc bàn cũng không nắm nổi nữa, chỉ có thể giang hai cánh tay như mất đi tri giác mà khua loạn trên bàn.
Bất chợt nghe thấy hai tiếng vang lanh lảnh, chẳng biết đã lùa thứ gì xuống đất, nhất thời cũng khó mà để ý đến nó. Tuyên Hoài Phong đột nhiên cảm thấy đến tiếng vang cũng có công dụng thôi tình như thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, động tác làʍ ŧìиɦ cũng kịch liệt hơn, luồng khí nóng trong cơ thể lại càng mãnh liệt.
Từ từ, tựa như có thứ gì đó từ bắp đùi vọt lên tận sống lưng, tiếp theo là một cái siết thật chặt.
Cổ họng Tuyên Hoài Phong phát ra thứ âm thanh trầm trầm đè nén, vừa giống rêи ɾỉ, lại vừa giống tiếng thút thít nức nở.
Dưới đáy bàn, nơi đó đã bị làm bẩn bởi thứ chất lỏng trắng đục.
Bạch Tuyết Lam tưới một đợt tinh chất vào cơ thể người yêu, tâm trạng vui sướng sảng khoái, trở người Tuyên Hoài Phong lại, thấy tai y đỏ như ráng mây, ánh mắt ngập nước mê ly, hai mảnh môi mỏng như tường vi vẫn còn ngậm miếng bánh ngọt màu vàng. Hình ảnh dâm mị đến đáng yêu không sao tả siết.
Đưa đôi môi lại gần môi Tuyên Hoài Phong, ngậm lấy nửa miếng bánh ngọt lộ ra bên ngoài.
Hai người môi dán môi, cắn miếng bánh ngọt từng chút từng chút một, song chẳng cảm nhận được chút ngọt ngào nào, chỉ thấy mùi vị của món ăn này đều trở thành hương vị của tình nhân. Không rõ hai người đã ăn xong miếng bánh từ khi nào, nhưng đôi môi vẫn triền miên trao nhau những nụ hôn nồng cháy.
Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, thứ nếm được cũng chỉ có hương vị ngọt ngào thoang thoảng.
Bạch Tuyết Lam hỏi: “Rốt cuộc là món nào ăn ngon hơn? Em nói anh nghe thử xem.”
Đầu gối Tuyên Hoài Phong như nhũn ra, miễng cưỡng dựa vào Bạch Tuyết Lam để đứng, hơi thở nặng nề hổn hển lộ ra chút biếng nhác khó lòng diễn tả. Y nhắm mắt lại, thì thầm: “Tay em dính nhiều dầu mỡ quá, để em đi tắm đi.”
Bạch Tuyết Lam nói: “Nhất định phải tắm chung.” Ôm Tuyên Hoài Phong vào phòng tắm, đặt y vào trong bồn tắm kiểu Pháp.
Tuyên Hoài Phong vừa nói được nửa câu: “Quần áo còn chưa…” thì chợt nhớ ra, cũng bởi vì hai từ cởϊ qυầи áo này mà bản thân thành món ăn khuya của tên kia, cho nên y bèn gác câu phía sau lại.
Vòi nước xối ào ào, chỉ chốc lát sau nước ấm đã đầy ắp, quần áo trên người cũng ướt đẫm. Bạch Tuyết Lam ngồi trên bồn tắm, vươn tay qua cởi nút cài trên bộ quần áo ướt sũng của Tuyên Hoài Phong.
Phòng tắm ngập tràn hơi nước, vải vóc ướŧ áŧ dán lên da thịt trắng nõn. Đây quả thực là hình ảnh diễm lệ động lòng người mà không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
Cởi xong quần áo cho Tuyên Hoài Phong, Bạch Tuyết Lam cũng trần trụi chen vào trong bồn tắm, để y ngồi tựa trước ngực mình, vô cùng hưởng thụ mà thở phào một tiếng.
Tuyên Hoài Phong khẽ hé mí mắt. “Đừng làm loạn nữa. Mai còn phải lên tàu hỏa đấy. Anh coi anh hành em đến nỗi không cựa quậy nổi nữa đây này, mai không lên xe được thì đừng có trách ngược lại em.”
Bạch Tuyết Lam cười nói: “Còn cần em nhắc nhở à? Anh tuyệt đối không cho em có cơ hội viện cớ trốn lên đường đâu. Tắm nào, sau đó chúng ta cùng đi ngủ để mai sảng khoái lên đường nữa, được không?” Với tay lấy chiếc khăn lông sạch trên giá treo bằng bạc cạnh bồn tắm, dịu dàng lau người cho Tuyên Hoài Phong.