[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 5 - Tranh Vanh

Quyển 2 - Chương 16-1: Part 1




Tầng trên bệnh viện cũng rất ồn ào.

Triển Lộ Chiêu bị Tuyên Hoài Phong đuổi ra khỏi phòng bệnh nên chỉ có thể dẫn Khương ngự y trở lại tầng bốn. Mặc dù chẳng ai muốn chủ động đề cập tới chuyện mất mặt chừng này, thế nhưng sắc mặt không thể gạt được người khôn ngoan. Tuyên Hoài Mân thấy quân trưởng trở về nhưng không còn phong thái như lúc ra khỏi cửa, hắn liền hiểu sự tình không thuận lợi.

Đương nhiên Tuyên Hoài Mân sẽ không tùy tiện động vào việc mang tính rủi ro lớn như thế, có điều nhân lúc rảnh rỗi, hắn hỏi Khương ngự y ở trên hành lang. Nói dăm ba câu, hắn cũng đoán được tám chín phần.

Tuyên Hoài Mân chẳng chút phiền lòng như Triển Lộ Chiêu, chỉ cười lạnh một tiếng. “Ai mà nghĩ ra được nhỉ? Hắn lại có cốt khí như thế cơ đấy. Chưa chắc đã không phải chuyện tốt.”

Nói xong, đôi tròng mắt hắn chậm rãi quét qua mấy hộ binh Quảng Đông vác súng trên hành lang, bộ dạng vừa giống như thờ ơ vừa như đang suy tư điều gì đó, một lát sau mới hỏi Khương ngự y. “Y theo ông nói, nếu không có thuốc của ông, vị ở tầng dưới sẽ không trụ được?”

Khương ngự y là người già thành tinh, mấy ngày nay đã sớm nhận ra Tuyên Hoài Mân có tình cảm với Triển Lộ Chiêu. Thế nhưng Tuyên Hoài Mân tuy có suy nghĩ của Tuyên Hoài Mân, tiếc rằng quân trưởng cũng có suy nghĩ của quân trưởng, phải làm sao đây?

Trái đắng tình cừu, loạn lạc dù lớn đến đâu thì trong mắt những người từng trải đều là chuyện bé xé ra to mà thôi.

Khương ngự y vượt đường xa mà đến, sau một hồi tiêu tốn tiền tài trên người quân Quảng Đông, ông đã biết quân trưởng là người cần phải nịnh bợ.

Nhưng vị phó quan kề cận bên quân trưởng cũng không thể tùy tiện đắc tội.

Chính bởi vậy, Khương ngự y trả lời: “Quả thực sức khỏe của vị tầng dưới đã rất suy yếu rồi, nếu kéo dài, chắc cũng chỉ vài ngày nữa là mạng của cậu ta sẽ chấm dứt. Tục ngữ nói rất hay, Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai có thể giữ ngươi đến canh năm.”

Tuyên Hoài Mân nghe xong, trong lòng lại chẳng mảy may buồn bã sầu não gì, trái lại còn truy hỏi: “Đúng là không giữ được?”

Khương ngự y không tiện khẳng định lời này, đành ho khan một tiếng. “Khó mà nói chắc. Giữ được, hay không giữ được, cuối cùng vẫn phải xem ý quân trưởng thế nào. Nếu quân trưởng ra nghiêm lệnh, vậy cho dù lão hủ không đủ khả năng cũng sẽ sử dụng hết bản lĩnh gia truyền của mình để tranh với Diêm Vương một phen.”

Tuyên Hoài Mân thầm mắng lão già này giảo hoạt, đang định nói gì tiếp thì bỗng nghe Triển Lộ Chiêu ở trong phòng quát lên. “Đều chết ở đâu rồi?”

Ngữ khí vô cùng khó chịu.

Tuyên Hoài Mân không nói tiếp với Khương ngự y nữa, vội đẩy cửa đi vào, cười hỏi: “Muốn gì nào?”

Triển Lộ Chiêu chẳng thèm cởi đôi bốt to mà nằm ngửa trên giường, dùng hai tay làm gối, gương mặt hiện vẻ không kiên nhẫn, đôi lông mày rậm trông đen hơn thường ngày, thấy Tuyên Hoài Mân đi từ bên ngoài vào liền hỏi: “Làm gì đấy?”

Tuyên Hoài Mân nói: “Trong phòng bệnh oi bức, đi ra ngoài hít thở không khí một chút. Anh khát hả?”

Tuyên Hoài Mân đi tới, mở quầy tủ lấy một bình nước nóng, rót nửa ly thủy tinh nước nóng lại hòa thêm nửa ly nước lạnh, đưa đến bên giường.

Triển Lộ Chiêu luôn chán ghét hành động ôn tồn đến chán ngấy của hắn, huống chi hôm nay lại đang khó chịu, thấy hắn bưng nước đến, miệng lập tức nói: “Biến biến biến!” Xua tay phẩy ra ngoài.

Tuyên Hoài Mân không để ý, ly nước nhoáng lên, nước sánh ra ngoài, bắn lên người Tuyên Hoài Mân, khăn trải giường cũng ướt một mảng.

May mà chỉ là nước ấm chứ không phải nước nóng.

Tuyên Hoài Mân chưa nói lời nào, Triển Lộ Chiêu ngược lại còn tức giận, trở mình ngồi dậy trên giường, chỉ vào mũi hắn mắng to: “Con mẹ nó, mày đúng là không chịu yên tĩnh mà!”

Tuyên Hoài Mân biết hắn không phải vì nước làm ướt khăn trải giường, mà là vì bị Tuyên Hoài Phong chọc tức nên muốn tìm mình để xả giận, liền hỏi lại: “Tôi không chịu yên tĩnh như thế nào? Tôi rót cho anh một ly nước cũng là sai sao hả?”

Bởi vì không kiêng kỵ với Triển Lộ Chiêu nên giọng nói còn pha chút mất kiên nhẫn, không tính là quá hùng hổ, nhưng hai lỗ tai đã đỏ bừng cả lên.

Triển Lộ Chiêu liếc hắn một cái: “Ngoại trừ châm trà bưng nước, mày còn có thể làm gì nữa? Cái bộ dạng kinh tởm này của mày khiến người ta nhìn đã khó chịu.”

Tuyên Hoài Mân chìa tay sang hai bên nói: “Tôi còn cách nào khác? Tư lệnh đã đích thân ra lệnh rồi, những chuyện vốn thuộc chức trách của tôi giờ đều giao hết cho Trương phó quan làm. Nếu anh có chuyện đại sự đứng đắn gì muốn tôi giải quyết thì cứ nói ra. Anh nghĩ xem, những nhiệm vụ anh giao cho tôi xử lý từ trước tới giờ có cái nào tôi làm không tốt chưa?”

Từ khi theo Triển Lộ Chiêu, hắn có làm một vài việc. Tính tình Triển Lộ Chiêu mặc dù không được tốt nhưng cũng chẳng phải kẻ ăn nói linh không biết giữ lời. Hắn chỉ hừ hừ hai tiếng liền ngả người nằm ra sau, mười ngón tay lại đan vào nhau như cũ mà gối sau đầu, ngông nghênh phe phẩy chân.

Nhìn thì nhàn nhã, kỳ thực tâm trí đang gửi ở tầng dưới.

Bởi vậy, cặp chân kia lắc một hồi rồi chẳng đung đưa tiếp được nữa.

Triển Lộ Chiêu buông chân xuống, cao giọng gọi: “Người đâu!”

Người Tuyên Hoài Mân bị ướt nên đi sang phòng bên đổi quần áo, mới vừa mở cửa chợt nghe Triển Lộ Chiêu gọi người liền hỏi: “Lại có gì muốn căn dặn nữa?”

Triển Lộ Chiêu nói: “Không gọi cậu.”

Tuyên Hoài Mân nói: “Sao tự nhiên lại lựa chọn người thế? Hôm nay anh nóng nảy quá đấy.”

Triển Lộ Chiêu chẳng để ý đến Tuyên Hoài Mân, vẫn gọi người tới. Một hộ binh bên ngoài đi đến, hỏi hắn có gì căn dặn. Triển Lộ Chiêu dặn dò vài câu, hóa ra chỉ có một việc cực nhỏ muốn người ta đi làm.

Tuyên Hoài Mân chờ hộ binh đi rồi, quan sát Triển Lộ Chiêu, thấy hắn đứng ngồi không yên, cơ hồ ngay cả một sợi tóc trên đầu hắn cũng bồn chồn lo lắng, liền nói: “Anh ở bệnh viện nhiều ngày rồi, chắc là bí bách, ra ngoài tản một một chút nhé? Chẳng phải đám bác sĩ ngoại quốc này đã nói không khí trong thành tốt cho bệnh nhân đó sao? Cách đây không xa có công viên Long Hồ, nếu anh bằng lòng, tôi cùng anh đi dạo một vòng nhé?”

Triển Lộ Chiêu bực mình. “Lúc nào rồi mà cậu còn muốn đi dạo công viên? Muốn đi dạo thì cậu tự đi dạo đi, lão tử không hầu!”

Tuyên Hoài Mân thấy thái độ Triển Lộ Chiêu ác liệt như vậy, hắn lại mềm mỏng hơn một chút, mỉm cười nói: “Anh không đi, tôi đi còn ý nghĩa gì nữa? Chẳng qua tôi thấy anh đứng ngồi không yên như vậy nên không khỏi khó chịu hộ anh thôi. Cứ như thế, chả bằng ra ngoài giải sầu một chút.”

Triển Lộ Chiêu nói: “Khó chịu hơn nữa thì lão tử vẫn bằng lòng chờ ở đây!”

Tuyên Hoài Mân nghe hắn thốt ra chữ “chờ” liền hiểu, trái tim cứng như được đúc từ sắt thép của hắn chung quy vẫn rơi xuống căn phòng bệnh tầng dưới. Tâm trí hắn không khỏi tối đen lại, thu nụ cười trên mặt, nhìn Triển Lộ Chiêu thật sâu rồi chậm rãi buông mắt xuống, cơ thể ngửa ra sau dựa vào ghế, không thốt một từ.

Một kẻ yêu nói chuyện trước mặt Triển Lộ Chiêu như hắn bỗng nhiên im lặng, trái lại còn khiến cho người ta chú ý.

Triển Lộ Chiêu xoay người trên giường cũng cảm thấy không thú vị, bèn đưa ngang chân từ trên giường, dùng bốt điểm lên đùi Tuyên Hoài Mân một cái. “Tự nhiên cậu giả câm giả điếc gì thế?”

Ban đầu, Tuyên Hoài Mân chẳng nói lời nào, bị hắn đá liên tục vài cái, cuối cùng đã thực sự hơi đau, biết rằng Triển Lộ Chiêu sắp giận thật nên đành phải mở miệng: “Tôi giả câm giả điếc chỗ nào? Tôi đâu thể lúc nào cũng quang quác nói chuyện, ở đâu ra mà lắm chuyện thế? Huống chi anh còn phải đợi người, tôi yên tĩnh một lúc chờ cùng anh, làm sai chỗ nào nào?”

Chẳng hiểu tại sao, Triển Lộ Chiêu ngược lại còn cười: “Cậu chỉ cố tình giả vờ hào phóng. Cho dù muốn giả làm cái bình hoa trong phòng khách nhà giàu, thì cậu ấy mà… chỉ có thể làm cái bình dấm chua thôi. Con mẹ nó chứ, đừng có nói hươu nói vượn nữa, đến đây đấm chân cho tôi.”

Quân trưởng có lệnh, Tuyên Hoài Mân không thể không theo.

Huống chi Triển Lộ Chiêu cười nói với hắn cũng coi như hình thức nhượng bộ, bóng tối trong lòng Tuyên Hoài Mân cũng đành nhạt đi vài phần, thầm nghĩ: Rốt cuộc hắn vẫn không coi mình là người ngoài, bằng không tại sao lại để ý xem mình nói cái gì? Mình không thể không nhận phần tình cảm này được.

Tuyên Hoài Mân ngoan ngoãn đứng dậy khỏi ghế, đến ngồi xuống bên mép giường, vừa đấm chân cho Triển Lộ Chiêu, vừa tìm vài đề tài hắn thích để tán gẫu.

Trong mười câu thì có tới tám chín câu là Tuyên Hoài Mân nói, Triển Lộ Chiêu chỉ thỉnh thoảng đáp một câu. Chung quy hắn vẫn bất an.

Cứ như vậy trải qua hai tiếng đồng hồ, chợt có người gõ cửa phòng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.