[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 4 - Tung Hoành

Quyển 3 - Chương 27-1: Part 1




Nhân dịp chính phủ đạt được thắng lợi lớn trên phương diện trị an cùng hội đàm sáu nước sắp tới, dưới sự cố gắng của ủy ban mỹ hóa và các đồn cảnh sát phân bố khắp nơi, bộ mặt thành phố lại càng được tôn thêm vài phần thịnh vượng. Trên đại lộ Bình An, các cửa hàng cửa hiệu nằm san sát nhau, người đi đường cũng nhiều hơn bình thường, nhưng nếu che đi hình ảnh những người ăn mày quần áo tả tơi trong góc phố, thì khung cảnh nơi đây đúng là bức tranh về một thời đại hưng thịnh.

Mỗi lần hải quan tổng thự điều động nhân lực, quy mô đều vô cùng rầm rộ.

Trước sau đều có mấy chiếc xe chở đầy hộ binh khiến cảnh tượng bừng bừng sát khí, tất cả cùng che chở một chiếc Lincoln màu đen ở giữa.

Tuyên Hoài Phong luôn cảm thấy phô trương thế này quả thực rất giống kiểu nhà giàu mới nổi, nhưng hôm nay giương mắt nhìn hành vi này của Bạch Tuyết Lam, y cũng khó phàn nàn. Hắn đã từng bắn lén người ta, chẳng trách trong lòng lại có phòng bị, không chịu thư giãn lấy một giây.

Âu cũng là chuyện tốt.

Tuyên Hoài Phong và Bạch Tuyết Lam ngồi cùng một hàng ghế da trên chiếc Lincoln, y quay đầu nhìn Bạch Tuyết Lam, hỏi: “Anh bắt em mặc đồ âu màu trắng, vậy tại sao anh lại mặc quân phục của hải quan tổng thự thế này?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Trên phương diện mỹ học của phương tây, họ gọi điều này là đối lập. Anh mặc thế này không đẹp à? Sao em không nói sớm, để anh đi thay bộ khác trước khi ra khỏi cửa.”

Tuyên hoài Phong nói: “Em thuận miệng hỏi một câu thôi, anh cần gì thay bộ khác.”

Y quay đầu sang hướng khác, nhìn người đi đường và phong cảnh lướt ngược ngoài cửa xe.

Ngồi trên xe của mình nên Bạch Tuyết Lam chẳng có lấy một chút kiêng kị, hắn vươn tay ôm hông y, đặt cằm lên vai trái y từ phía sau, thì thầm: “Anh nhận ra đấy, em lại che giấu suy nghĩ gian giảo gì đó rồi, không chịu nói thật cho anh biết.”

Tuyên Hoài Phong thờ ơ nói: “Trước giờ em chưa từng có suy nghĩ gian giảo gì cả. Vừa rồi chỉ là một câu nói đùa thôi, anh nói nghiêm trọng quá rồi đấy, đừng nói tiếp nữa.”

Bạch Tuyết Lam càng tò mò truy hỏi: “Nói đùa cái gì? Sao lại sợ anh tưởng thật? Không được, em nhất định phải nói cho anh biết. Nếu không nói, anh sẽ dùng đại hình.”

Vừa nãy, Tuyên Hoài Phong thấy trong xe oi bức, lại nghĩ rằng chưa tới hội trường nên đã len lén làm biếng một lúc, y không cài cúc chiếc áo khoác mà để nó hơi phanh ra.

Bạch Tuyết Lam liền luồn tay vào trong chiếc áo khoác trắng của Tuyên Hoài Phong, lần mò về phía nách, cong ngón tay cù Tuyên Hoài Phong qua lớp áo sơ mi.

Tuyên Hoài Phong thấy nhột, y lập tức bật cười, vừa tránh vừa nói: “Mau dừng tay, làm quần áo nhàu nhĩ sẽ khó ra ngoài gặp người ta.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Em mà không nói, anh sẽ gãi cho đến khi cái áo sơ mi này lủng một lỗ lớn.”

Tuyên Hoài Phong vốn cũng chẳng có gì không nói ra được, cho nên y liền tỏ vẻ đầu hàng với kẻ đang hoành hành ngang ngược kia, quay mặt lại, mỉm cười cất tiếng: “Em vốn định nói đùa với anh thôi. Định bụng bảo anh mặc quân trang thế này là vì muốn khiến vị Hàn tiểu thư kia thích thú. Thời buổi bây giờ ấy mà, rất nhiều tiểu thư khuê tú của các gia đình lớn đã chán nhìn đàn ông mặc áo dài hay đồ âu rồi, họ đều chê mặc như vậy thiếu khí thế mạnh mẽ. Trên báo có một đoạn tin tức nói là: Trong thời buổi chiến tranh loạn lạc này, đàn ông là quân nhân cũng có thể coi như kị sĩ. Tuy nhiên, nếu em nói ra điều đó… chỉ sợ anh không những không cảm thấy buồn cười, mà còn phải hao tâm tổn trí giải thích, vậy nên không nói nữa cho xong.”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Em càm ràm nói cả buổi như thế là muốn ám chỉ… bộ quân trang trên người anh sẽ mê hoặc Hàn tiểu thư?”

Tuyên Hoài Phong đáp: “Đó thấy chưa. Em biết anh sẽ kéo đề tài theo hướng này mà, như vậy thì làm gì còn tí hài hước nào nữa. Cho nên em mới không nói cho anh biết.”

Bạch Tuyết Lam áp người tới trước, ghé sát vành tai y cắn mạnh một cái, mặt mày rạng rỡ nói: “Đề tài này hay đấy, nếu em chịu mỗi ngày đều ghen vì anh một hai lần, vậy đời này anh còn mong gì hơn nữa đây?”

Từ tai đến mũi, lại hôn thẳng xuống cổ Tuyên Hoài Phong.

Hơi nóng phả lên da thịt mịn màng, tưởng chừng như muốn “hấp” nó thành màu hồng.

Bị hắn khiến cho không khống chế được ý thức, hơi thở Tuyên Hoài Phong trở nên dồn dập, thấp giọng nói: “Không được, sắp đến phủ tổng lý rồi, cẩn thận lại bị người ta đàm tiếu.”

Bạch Tuyết Lam quấn lấy y như thuốc mỡ, chỉ quan tâm đến việc hôn y, nói: “Hôn hai cái có sao đâu, em cứ hợp tác với anh một chút xem nào, bằng không, em mà cứ giãy giụa thế này sẽ rách quần áo, lát nữa mới thực sự bị người ta chê cười.”

Một khi hắn phát điên lên thì rất to gan lớn mật, hơn nữa còn bất chấp hậu quả.

Không còn cách nào khác, Tuyên Hoài Phong chỉ có thể phối hợp với hắn.

Dọc đường đi, hai người cùng nhau ngọt ngào ở trên xe.

May mà khi đến phủ tổng lý vẫn chưa gây ra sự cố gì lớn, hai người ngồi trong xe chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề, chải qua đầu tóc rồi mới bình tĩnh xuống xe.

Bạch tuyết Lam mặc một thân quân trang thẳng thướm, chân đi đôi bốt to đen kịt sáng bóng, bước từng bước đầy khí thế ở phía trước. Tuyên Hoài Phong mặc đồ âu, bộ dạng vô cùng điển trai, tay cầm một túi công văn theo ở phía sau.

Vào trong phủ tổng lý mới phát hiện bài trí bên trong đã được đổi mới hoàn toàn.

Dọc theo mái hiên của phòng xá chung quanh đều được treo một dãy đèn lồng màu đỏ nhung, phía trong là bóng đèn điện. Giữa trần đại sảnh treo vô số quốc kỳ và những dải lụa màu ngũ sắc, hầu nam ăn mặc lịch thiệp vắt những chiếc khăn lông trắng trên cánh tay, đi tới đi lui như đưa thoi để phục vụ rượu cùng đồ ăn, cũng có những người phụ trách việc dẫn đường.

Các loại đồ dùng ở phía đông đã được cất đi để tạm thời bố trí thành một sân khấu cực kỳ hoa lệ, dàn nhạc Tây Dương được thuê tới đang biểu diễn ở đó.

Các vị khách xuất hiện ở đây đều là những tên tuổi đứng trong hàng ngũ tinh anh của thủ đô, nam thì mặc trang phục xa hoa phóng khoáng, nữ đương nhiên cũng váy áo rực rỡ, trang điểm lộng lẫy.

Cả Bạch Tuyết Lam lẫn Tuyên Hoài Phong đều rất quen thuộc với các trường hợp trọng đại thế này, bước vào đại sảnh liền trò chuyện một hai câu với những người mình quen biết, uống chút đồ uống.

Đến giờ, dàn nhạc Tây Dương bỗng nhiên thôi chơi bản vũ khúc ngoại quốc du dương, sau đó gõ lên một hồi trống ‘thùng thùng thùng’ khiến lòng người kích động. Những ngọn đèn to dùng để chiếu sáng đại sảnh đã bị chuyển hướng lên ban công lầu hai, nơi được trang trí cực kỳ rực rỡ hoa lệ.

Hai cánh cửa vốn đóng trên ban công mở ra, Bạch tổng lý được người người vây quanh bước tới, đứng trên ban công mỉm cười vẫy tay chào.

Mọi người phía dưới ngửa đầu lên, đồng thời hoan hô vui mừng.

Ai cũng cảm thấy hình ảnh đó hết sức khí thế.

Chờ tiếng hoan hô lặng dần đi, Bạch tổng lý đứng trên ban công nói xuống: “Buổi vũ hội hôm nay hoàn toàn là thành ý của tôi, tôi tổ chức nó dành cho bạn bè. Bạn bè trong lời nói của tôi là những người bạn thường xuyên gặp gỡ ở thủ đô, cũng như các vị khách phương xa không ngại lặn lội ngàn dặm để đến được nơi này, bất kể là vị nào cũng đều là khách quý của tôi.”

Tổng lý phát biểu, kiểu gì mọi người cũng tâng bốc, cổ vũ.

Cho nên, hắn mới chỉ nói vài câu như vậy thôi, phía dưới đã vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Hắn trang trọng dừng lại, chờ tiếng vỗ tay lặng xuống mới nói tiếp: “Chắc hẳn mọi người đều biết, việc chính phủ nghiêm khắc chỉnh đốn trị an năm nay rất hiệu quả. Tỷ như đợt trước, trong thành phát sinh một vụ án lớn, cục cảnh sát cùng các ngành khác hợp tác trợ lực, nên chỉ trong mấy ngày đã phá được vụ án, giải cứu thành công một người thuộc giới thượng lưu. Tôi muốn báo cho mọi người một tin tức tốt, người được giải cứu – ngài Anjar Charts cũng tới tham dự. Bây giờ, tôi sẽ mời ngài ấy ra gặp mặt mọi người!”

Nói xong, hắn bước sang đứng ở bên cạnh.

Một người đàn ông ngoại quốc tóc vàng thân mặc âu phục, ngoại hình khôi ngô bước ra từ phía sau hắn, xuất hiện ở ban công.

Đọc được vụ án bắt cóc kinh thiên động địa kia trên báo, mọi người chung quy đều có vài phần đồng tình, đồng thời cảm thấy: người ngoại quốc mà cũng bị bắt cóc, đúng là hơi vô dụng rồi.

Nhưng hiện tại nhìn thấy hắn, ấn tượng đầu tiên là cách ăn mặc thuộc hàng thượng đẳng và bề ngoài điển trai, trong lòng cũng dâng bèn dâng lên ba phần ngưỡng mộ.

Các vị tiểu thư thường xem phim ngoại quốc đều cảm thấy cách hắn xuất hiện cực kỳ oai phong, rất có phong độ của các minh tinh ngoại quốc, cho nên họ liền vỗ tay nhiệt tình gấp bội.

Toàn bộ phòng khách đều trở nên sôi nổi.

Tuyên Hoài Phong ngẩng đầu nhìn kỹ người xuất hiện trên ban công, chợt cảm thấy hơi kinh ngạc.

Bất kể trường hợp nào, Bạch Tuyết Lam vẫn sẽ luôn quan sát người yêu của mình, hắn lập tức nhận ra biểu hiện mất tự nhiên của y, nhỏ giọng hỏi: “Em quen hắn? Sao trước giờ anh chưa từng nghe nói.”

Tuyên Hoài Phong thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng trả lời hắn: “Thật không may, đúng là quen biết hắn. Trước kia em học tập ở Anh, hắn cũng được xem như một trong số các bạn học của em, chẳng qua bọn em không học chung một lớp. Anh biết đấy, trường đại học ngoại quốc thường xuyên có người đến kẻ đi, người không quen biết nhau rất nhiều. Trước kia hắn không phải họ Charts, cho nên nhắc đến tên này, em thật sự không ngờ lại là hắn.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Chuyện này cũng chẳng có gì, việc người ngoại quốc đổi họ xảy ra thường xuyên hơn người Trung Quốc chúng ta nhiều.”

Tuyên Hoài Phong không đồng ý cũng chẳng phủ định, chỉ nói: “Chắc vậy.”

Hai người đang thì thầm trao đổi, những người bên cạnh lại hoan hô một trận, thật chẳng biết người ngoại quốc kia vừa diễn thuyết cái gì khiến lòng người kích động như thế. Hắn nói xong, tổng lý dẫn rất nhiều người xuống đại sảnh, gia nhập vào hàng ngũ các vị khách, rồi kêu dàn nhạc Tây Dương tấu nhạc, tấu lên một bản nhạc khiêu vũ.

Buổi vũ hội xem như chính thức bắt đầu.

Trong đại sảnh có rất nhiều khách, nhất thời không thể đếm hết, ngập mũi toàn là mùi nước hoa ngoại quốc và son phấn, trước mắt thì xuất hiện đủ loại ngọc ngà trân châu, trâm cài tóc, hoa tai, rồi cả những chiếc cổ áo lông vũ cỡ lớn.

Thấy Tuyên Hoài Phong quét mắt nhìn đám người trong đại sảnh, Bạch Tuyết Lam lên tiếng hỏi: “Em nhìn gì vậy?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Giúp anh tìm vị Hàn tiểu thư kia chứ sao. Việc giao tiếp của anh và cô ấy đã miễn cưỡng kéo dài đến hôm nay rồi, nếu không ân cần một chút sẽ thực sự đắc tội với người ta đấy.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Ai cần em nhọc công quan tâm đến chuyện này? Tôn phó quan tự biết làm việc. Em nhảy với anh một bản đi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Hai tên đàn ông lại nhảy với nhau… anh không sợ khiến người ta kinh hãi sao. Muốn điên cũng đừng phát điên ở nơi như thế này, Bạch tổng lý đang nhìn chúng ta đấy.”

Bạch Tuyết Lam cười lạnh, “Mặc xác ánh mắt của tổng lý đại nhân. Anh cũng không tin, chẳng lẽ Bạch Tuyết Lam anh muốn nhảy với ai một bản cũng phải viết một bản báo cáo cho chỉnh phủ rồi chờ được phê chuẩn?”

Ôm lấy hông Tuyên Hoài Phong, trực tiếp kéo y đến sàn nhảy.

Trước mặt ngần này khách khứa, Tuyên Hoài Phong sao có thể lôi lôi kéo kéo giằng co với hắn cho được. Y đành phải cố gắng gượng cười với người chung quanh, để mặc Bạch Tuyết Lam ôm mình, bước chân khiêu vũ theo điệu nhạc, tạm thời coi như mình đang làm một người giúp hắn luyện nhảy.

Hai người bọn họ, một quân trang, một âu phục trắng muốt, vóc dáng không sai biệt lắm, đều là người có phong cách và diện mạo tuấn tú. Hai người như vậy lại ôm nhau khiêu vũ theo điệu nhạc tây dương thế này quả thực vô cùng ưu nhã, vô cùng đẹp mắt.

Trên sàn nhảy, hai người nhanh chóng trở thành tiểu điểm của mọi người.

Xoay người một cái, một cặp khiêu vũ bên cạnh không kịp tránh né, hai bên bất cẩn đụng tay nhau.

Tuyên Hoài Phong vội vàng nhẹ giọng áy náy, “Xin lỗi.”

Nâng mắt nhìn, hóa ra là Lâm Kỳ Tuấn và Âu Dương Thiến hợp thành bạn nhảy.

Lâm Kỳ Tuấn cười lúng túng.

Âu Dương Thiến lại vừa nhẹ nhàng khoe dáng khiêu vũ vừa hỏi: “Vậy là có người không tìm được bạn nhảy, cho nên hai người mới cùng nhau luyện tập? Tôi thật không tin hai vị lại rơi vào nguy cơ không tìm được bạn nhảy.”

Bạch Tuyết Lam khó có dịp được lớn mật lãng mạn cùng người yêu công khai thế này, thế mà lại gặp phải hai kẻ… là người hắn không muốn gặp, tâm trạng cực xấu nhưng ngoài mặt lại chẳng tỏ vẻ gì khác thường, cười ung dung tiếp lời Âu Dương Thiến, “Điệu nhảy trước đó tôi đạp phải chân một vị phu nhân. Bây giờ tôi thực sự không dám gây họa tiếp nữa, chỉ có thể phiền Tuyên phó quan huấn luyện cho.”

Âu Dương Thiến gật đầu cười với hắn, không nói gì nữa.

Lâm Kỳ Tuấn đã sớm đau lòng đến quặn cả ruột, ôm vòng eo mảnh khảnh của Âu Dương Thiến, chậm rãi khiêu vũ đến vị trí khác.

Khúc nhạc đã được hơn một nửa, xuyên qua bờ vai Tuyên Hoài Phong, Bạch Tuyết Lam thấy Tôn phó quan nháy mắt ra giấu với mình ở bên ngoài sàn nhảy.

Thế nhưng hắn không lập tức rời đi, năm ngón tay nhẹ nhàng khoát lên ngang hông Tuyên Hoài Phong, nhỏ giọng hỏi: “Sao em không nói lấy một chữ vậy? Em không cam lòng khiêu vũ với anh một bản, nên trong lòng đang tức giận?”

Từ khi vào sàn nhảy, Tuyên Hoài Phong luôn rũ mắt xuống.

Nghe Bạch Tuyết Lam hỏi, đôi mắt Tuyên Hoài Phong vẫn chằm chằm nhìn mặt đất, thấp giọng nói: “Tai vách mạch rừng, anh đừng hỏi em mấy thứ linh tinh này nữa.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Vậy em nói cho anh biết đi, em có đang tức giận hay không, bằng không tại sao cứ luôn tránh ánh mắt anh như vậy, khiến tim anh căng thẳng.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Ai lẩn tránh ánh mắt anh hả. Em luôn nhìn xuống dưới chân là do không muốn giẫm lên giày anh. Sao anh không nghĩ đến việc đây là lần đầu tiên em nhảy bước nhảy của phái nữ?”

Bạch Tuyết Lam nghe vậy mới nhớ ra chuyện đó.

Hắn nở nụ cười khiến hai hàm răng trắng như tuyết lộ ra.

Tuyên Hoài Phong nói: “Tưởng em không ngẩng đầu lên là không biết anh đang cười trộm đấy hả? Anh ngang ngược đáng ghét quá rồi đấy.”

Trong lòng Bạch Tuyết Lam ngập tràn hương vị ngọt ngào, hận không thể ôm chặt y trước mặt mọi người, trao cho y một nụ hôn dài thật sảng khoái, cho nên hắn đành phải đè nén tình yêu cuồng nhiệt của mình xuống, thấp giọng nói: “Hoài Phong, chúng ta cứ khiêu vũ như vậy cả đời thì tốt biết bao.”

Giọng nói ấy mang theo chút trầm khàn.

Tuyên Hoài Phong nhịn không được liền ngẩng đầu nhìn hắn, khi ánh mắt y chạm phải ánh mắt hắn, chính y cũng trở nên si dại.

Tiết tấu dưới đôi bàn chân y trở nên rối loạn, thực sự đã đạp lên đôi bốt quân nhân của Bạch Tuyết Lam, để lại đấy một dấu bụi.

Khoảnh khắc ấy vừa đúng lúc vũ khúc triền miên tấu lên nốt nhạc cuối cùng.

Phái nam trên sàn nhảy đều lịch thiệp thẳng người buông lỏng tay, khom lưng lịch sự cúi chào bạn nhảy xinh đẹp của mình, khiến cho những tràng pháo tay liên tiếp vang lên.

Bạch Tuyết Lam nhân cơ hội dắt tay Tuyên Hoài Phong ra khỏi sàn nhảy, lúc đến một góc khuất mới nói với y: “Em nghỉ ngơi một lúc đi, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”

Sau đó liền một mình rời khỏi góc phòng, nhanh chóng đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.