Tại trấn Chu Dương, quả nhiên Lữ Liệt Thạch phát hiện được dấu vết đó, nhưng vị trí lại là một hầm trú ẩn. Lúc Lữ Liệt Thạch tìm thấy nơi này, Bạch Hà cũng vừa chạy tới, Lữ Lương Bạc chống trượng đứng bên ngoài.
Lữ Liệt Thạch kiểm tra cái hầm cả nửa ngày, bên trong chỉ có một người phụ nữ điên còn rất lớn tuổi. Có lúc lớn giọng chửi mắng, có lúc lại run bần bật nấp thật sâu.
Lữ Liệt Thạch cho người đi hỏi chuyện, biết tên người phụ này là Hoàng Tiểu Liên. Đa số người ở đây đã quên dần chuyện xưa liên quan đến người này, giờ có cố gắng nhớ lại thì cũng chỉ là vài chuyện vụn vặt lúc trà dư tửu hậu, có một đề tài tương đối thú vị mà thôi.
Lữ Liệt Thạch nhìn về phía Bạch Hà, hai người đều rất rõ, một Huyền thuật sư thật sự cao tay lập kết giới, thường cũng sẽ thiết lập chìa khóa. Muốn phá được kết giới này thì chỉ có cách tìm bằng được chìa khóa mà thôi.
Lữ Liệt Thạch nhanh chóng tìm người đóng vai Hoàng Tiểu Liên, kéo người trong thôn đến để dựng lại tình cảnh lúc trước.
Lúc này trấn Chu Dương đã phát triển hơn nhiều, người cũng nhiều hơn. Lữ Liệt Thạch quét dọn sạch sẽ khối đá lớn bên cạnh hầm, sau đó đưa người đóng giả Hoàng Tiểu Liên đứng lên trên.
Người dân tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, ai nấy vừa cười vừa chỉ trỏ bàn luận.
"Vì sao? Vì sao các người lại đặt điều như thế?" Cô gái "Hoàng Tiểu Liên" đứng trên đá cao, nước mắt dài ngắn khóc lóc kêu than, đáp lại chỉ là tiếng cười rộ lên. Bỗng nhiên bầu trời trấn Chu Dương vốn đang nắng ấm áp lại tối sầm đi.
Tất cả dân chúng xung quang lâm vào hoảng sợ, Lữ Liệt Thạch sai người đốt đuốc lên chiếu sáng. Có người lập tức chia nhau nhặt cành khô dồn lại đốt lửa. Cuối cùng không gian dần sáng hơn, hiện rõ cảnh vật chung quanh, hầm trú ẩn, ruộng bắp, quốc lộ. Những người lớn tuổi trong đám dân lẩm bẩm nói: "Đây chẳng phải là khung cảnh trấn Chu Dương năm đó sao?"
Lữ Liệt Thạch hưng phấn ôm lấy vai Bạch Hà: "Lão Bạch, tìm được cô ta rồi!"
Trấn nhỏ rộng tầm 50 kilomet vuông lúc này lặng ngắt như tờ. Lữ Liệt Thạch lập tức chạy về nhà cũ của Tần Thái, nhưng bên trong trống rỗng. Không chỉ nơi này, toàn bộ trấn Chu Dương đều trống không.
Cô ấy tái hiện lại trấn Chu Dương năm đó rất hoàn hảo, nhưng không tồn tại người nào. Giống như tòa thành chết.
Đám người Lữ Liệt Thạch bị vây trong kết giới tròn ba ngày, toàn bộ các Huyền thuật sư của Trật Tự tụ lại đây nhưng không phá được. Đến mức khát nước chỉ có thể uống nước sông, điều đáng sợ là không có thức ăn, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ chết đói ở nơi này.
Hơi thở tử vong dần bao trùm không gian, hầu như đã thử hết tất cả biện pháp, vừa đấm vừa xoa nhưng không có hiệu quả. Bạch Hà dùng dị mắt kiểm tra cẩn thận nguyên lý hình thành kết giới. Dù sao cũng là đệ tử của anh, cho dù dùng phương thức của Giang Vỹ Trúc thì vẫn không mất đi được nét riêng.
Anh nhanh chóng tìm được mắt trận, nhưng lại phát hiện: "Lão Lữ, chúng ta tìm sai chìa khóa rồi."
Lữ Liệt Thạch không thể tin được: "Sao có thể sai được?"
Bạch Hà chui vào hầm trú ẩn tìm kiếm, phát hiện Hoàng Tiểu Liên đang nấp bên trong. Toàn bộ trấn Chu Dương không còn một ai, chỉ có một người phụ nữ này. Mọi người im lặng, đây rốt cuộc là có ý gì?
Bạch Hà đỡ Tiểu Liên ra ngoài, dặn dò Lữ Liệt Thạch: " Lập tức sẽ biết ý nghĩa là gì."
Anh niệm pháp chú, cùng lúc đó không gian dần biến dạng rồi hình thành vết rách. Ánh đêm như mực nhạt dần, trở lại màu xanh thẳm. Bỗng, phía trước thay đổi cảnh vật.
"Tôi vẫn còn là xử nữ, tôi không hề dụ dỗ đàn ông của mấy người! Cha dượng tôi cũng chưa từng làm gì cầm thú, vì sao các người lại đặt điều xằng bậy đến mức đó?! Vì sao lại nói như vậy hả?!"
Đứng trên mặt đá cao cả mét là cô gái tên Hoàng Tiểu Liên 25 tuổi. Khi ấy cô mặc áo sơ mi in nền hoa nhỏ, quần dài kaki, tóc dài thắt bím rủ đến tận eo. Làn da trắng nõn không giống các cô gái nông thôn, dáng người cao gầy, eo lại nhỏ.
Cô ấy cởi từng thứ trên người xuống, xung quang tất cả đều là người trong thôn đến hóng chuyện, có người chăm chú nhìn, có người mắng, có người lại cười cợt, có người nghị luận liên tục. Gương mặt Tiểu Liên như khóc, lại như cười: "Tôi cho mấy người xem, cho mấy người xem..."
Ánh mặt trời chói gắt trên đầu, Bạch Hà bỗng tiến lên vài bước, Lữ Liệt Thạch ở bên cạnh lập tắc ngăn lại: "Lão Bạch, chúng ta không rõ thuộc tính của không gian này, nói không chừng cảnh này không dễ can thiệp đâu."
Bạch Hà khẽ lắc đầu, anh nhảy lên mặt đá cao, ngăn cản Hoàng Tiểu Liên tiếp tục cởi đ/ồ, sau đó lấy áo khoác của mình choàng lên người cô.
Xung quang im lặng.
Nếu năm đó, cũng có một người như vậy, chỉ cần làm một hành động đơn giản thì sau đó cũng sẽ không có người đàn bà điên kia. Cô ấy còn trẻ tuổi lại xinh đẹp như thế, đáng giá có được tình yêu trong sáng nhất với chàng trai anh tuấn nhất thôn.
"Thật xin lỗi." anh nhẹ nhàng vuốt tóc Hoàng Tiểu Liên, như đang dỗ dành một đứa trẻ "Tôi cố hết sức muốn cho cô bé đó thấy tất cả chân thiện mỹ trên đời, lại không hề biết trước đó, Thiên Đạo đã cho cô thấy tình cảnh tàn nhẫn nhất. Thật xin lỗi..."
Hoàng Tiểu Liên đang nép vào ngực anh bỗng biến mất như tan vào không khí, trước mắt nhóm Bạch Hà tối sầm lại, sau đó xuất hiện trong tầm mắt là ngã tư đường, người xe qua lại nườm nợp.
"Có chuyện gì thế này? Là pháp trận truyền tống sao?" Lữ Liệt Thạch thật muốn mắng đến mười đời tổ tông nhà Tần Thái, đúng là không hổ thầy nào trò nấy.
Bạch Hà chỉ đứng ven đường, ai có thể ngờ được chuyện của Hoàng Tiểu Liên năm đó đã làm cô sợ đến vậy. Thiên Đạo tàn nhẫn đến mức trực tiếp chôn ký ức đẫm máu đó vào lòng cô. Đấy chính là kết cục của kẻ yếu, hoặc kia là kết cục phải chờ người khác thương hại rồi giải cứu khỏi địa ngục.
Thật ra cô ấy không hề kiên cường như mọi người vẫn nghĩ, cô ấy chỉ mãi chạy về phía trước mà thôi, chỉ vì sợ hãi thứ đang đuổi theo phía sau.
"Chìa khóa của pháp trận thứ hai là gì thế?" Lữ Liệt Thạch đã không còn nhiều kiên nhẫn, nhưng trước tình huống này thì không kiên cũng phải nhẫn. Bọn họ đứng cạnh ngã tư đường một lúc lâu, thấy bên cạnh có một sạp bán báo nhỏ, Bạch Hà đi vào mua chai nước khoáng. Lữ Liệt Thạch nhìn vào ông chú bán báo: "Anh không tìm cô ta nữa sao?"
Bạch Hà nói: "Tuy rằng cô ấy để lại manh mối cho chúng ta, nhưng đây là ngã tư đường, chứng tỏ hãy đường ai nấy đi. Cô ấy không muốn chúng ta đi tìm."
Lữ Liệt Thạch phẫn nộ: "Nếu đã muốn từ bỏ, thì đến lúc giảng dạy các Huyền thuật sư mới kia cứ tẩy não bọn họ chiến đấu với cái tên Thiên hành giả tạo, để bọn họ chịu chết. Hoặc là chúng ta dứt khoát đầu hàng Tôn Chủ, dù sao hắn cũng là chủ cũ, không quan tâm đến chính cái gì nghĩa nữa đúng không?" Nói xong, ông ta nhẹ giọng: "Lão Bạch, không phải chúng ta tìm cô ấy, là Thiên Đạo muốn tìm. Cho nên Thiên hành giả sẽ lại phá hoại, cho nên con gái anh sẽ sinh bệnh tật, cho nên chúng ta mới đến nơi này. Nếu cô ấy đã nợ Thiên Đạo lớn như vậy, chắc chắn sẽ không được bỏ qua đâu. Sớm muộn gì Tần Thái cũng phải xuất hiện, chúng ta chỉ đang chủ động giải quyết vấn đề mà thôi."
Dòng xe cuồn cuộn lướt qua, Bạch Hà nhắm mắt lại: "Chờ."
Đồng hồ điểm hai giờ chiều, một chiếc xe Jaguar màu đen đi ra từ bãi đỗ xe, cậu nhóc gác cổng khách sạn Ôn Hàng chạy nhanh đến lấy chìa khóa rồi chạy về giao cho một người phụ nữ mặc váy đen và không thấy rõ mặt. Nhưng từ sát khí tỏa ra có thể khẳng định đây là một Huyền thuật sư.
Lữ Liệt Thạch mua gói thuốc từ ông lão bán báo, hỏi: "Ông chủ, người đi xe kia là ai vậy?"
Người bán báo tỏ vẻ chuyện gì cũng biết: "Cô ấy mà anh không biết sao? Là Âm dương sư nổi tiếng nhất thành phố này đấy, nghe nói đuổi thần đánh quỷ rất mát tay. Vốn khách sạn Ôn Hàng này bị ám nặng lắm, bao nhiêu là khách đều thấy. Nghe nói chính cô ấy dọn dẹp hết. Hiện tại hầu như lúc nào cũng ở lại khách sạn này, quan lớn gì đó đều tìm đến đây gặp cô ấy đó."
Lữ Liệt Thạch không nén nổi vui mừng: "Thật sự giỏi vậy sao?"
Ông bán báo ra hiệu ngăn cản: "Đừng không tin, mấy thứ này không nói được đâu."
Lữ Liệt Thạch mời ông ta điếu thuốc: "Là chuyện từ hai năm trước sao?"
Ông lão nhận lấy, thêm vài phần khách khí: "Đúng rồi, là chuyện hai năm trước đấy. Hiện giờ lại yên bình như thế đây."
Lữ Liệt Thạch quay đầu lại nhìn Bạch Hà, Bạch Hà nhẹ nhàng gật đầu.
Chiếc xe Jaguar dần dần rời khỏi khu vực trước khách sạn, nhóm Lữ Liệt Thạch nhanh chóng lái xe đuổi theo. Xe đi được nửa đường thì Bạch Hà nhẹ nói: "Trở về thôi."
Lữ Liệt Thạch đang định hỏi, bỗng cảm nhận được không biết từ khi nào đã mất dấu hoàn toàn. Vốn bọn họ đã lên đường cao tốc, chỉ cần đi thẳng là đến thành phố kế bên. Huyền thuật sư chân chính có thể sử dụng một nhành cây hay cọng cỏ để bày trận thi pháp, không cần thứ gì quá cao siêu, chỉ cần một tia nắng mặt trời, đều có thể làm pháp khí. Kéo đổ kiến thức thông thường, không đứng mãi trong giới hạn, rốt cuộc cô ấy đã làm được sau rất nhiều năm.