Vương Quốc Màu Xám

Chương 220: Lo việc trong trước mới lo đến việc ngoài




Bạch Cập trở lại Thiên Lư Loan, việc đầu tiên là đi tắm rửa. Trời nóng mà thân thể hắn mẫn cảm, chịu không nổi mồ hôi dính dấp. Yến Trọng Hoan đã rất hiểu thói quen của hắn và SU nên chuẩn bị sẵn nước nóng từ sớm. Bạch Cập tắm xong, thay quần áo khác, cướp đồ uống lạnh mà Yến Trọng Hoan làm riêng cho Tần Thái rồi mới từ tốn đi lên phòng khách tầng hai. Cả Nhân Gian này chỉ có Sa Ưng và hắn mới dám để Tần Thái đợi lâu như vậy.

Lúc nãy cô đang còn tỉnh táo, chờ mãi đến khi buồn ngủ. Giờ cô đang cần nhiều năng lượng để hồi phục tổn thương hồn phách cho thiên lôi gây ra, nên cần ngủ rất nhiều. Lúc Bạch Cập đi vào trong, thấy cô đang nằm trên sô pha màu trắng như ngọc trai, trên người chỉ mặc váy ngủ bằng vải lanh, dưới tà váy là đôi chân như ngọc ngà đang thoải mái khép hờ. Sự chú ý của hắn bị dời khỏi đồ uống lạnh trên tay.

Hắn tùy tiện đặt cốc nước lên bàn, dùng bàn tay lạnh toát xoa xoa lên phần chân bị giấu trong gấu váy. Tuy chất vải lanh không mượt mà nhưng rất mềm mại, Bạch Cập không chút ngại ngùng mà cúi người đè Tần Thái xuống từ phía lưng cô. Hắn hôn lên vành tai, tay phải đang muốn vén làn váy lên thì đã bị một bàn tay khác nắm chặt.

Mắt TT  còn chưa mở: "Định làm gì?"

Bạch Cập thổi làn hơi nóng lên tai cô làm vừa tê vừa ngứa, giọng hắn lại rất lạnh lùng: "Cô còn chưa biết ta muốn làm gì sao?"

Tần Thái đẩy hắn rời khỏi người mình, nhổm dậy: "Mấy cơ thể dưới tầng hầm bị hỏng gần hết rồi."

Bọn họ đi khá lâu, tuy nơi này có Thích Ấn và Vô Địch Tử trông nom, nhưng bọn họ không hiểu hệ thống linh khí dưới tầng hầm, dẫn đến đa số các cơ thể vì linh khí không đi đến nơi cần nuôi dưỡng đều hỏng cả. Dưới làn địa khí cực lớn, các cơ thể đó sẽ không phân hủy ngay lập tức, vẫn giữ nguyên được trạng thái như lúc đang sống chỉ là không được như trước. Nhưng Bạch Cập là kiểu người không thích bạc đãi bản thân, chuyện ghê tởm như làm với thi thể sao có thể đồng ý?

Tần Thái đưa tay vuốt ve mặt hắn, Bạch Cập hừ một tiếng lạnh lùng tránh. Sư thúc mà không được thỏa mãn thì hắn sẽ không nghe lời đâu.

Tần Thái cười: "Chu Tế Xương cứ hành động lặt vặt ngày càng nhiều, tôi không muốn nhịn hắn nữa. Nhưng nếu phát sinh xung đột với hắn, sư phụ tôi sẽ không bàng quan đứng nhìn. Tôi không muốn chuyện này xảy ra, để tránh thương vong thì đành có lỗi với sư phụ một chút rồi.".

Bạch Cập cầm cốc nước trên bàn, tuy hắn là người tự cao tự đại nhưng không hề mù quáng cuồng vọng: "Thực lực giữa ta và Bạch Hà ước chừng ngang nhau, muốn bắt sống hắn thì cần cô ra tay."

Tần Thái cầm bản vẽ trên bàn đưa cho hắn: "Bày trận theo cái này, sư phụ có kính Côn Luân, lại có cả dị mắt nên trận này chỉ giam giữ tối đa được 1 tháng. Thời gian tuy ngắn nhưng cũng đủ với chúng ta rồi."

Bạch Cập đánh giá bản vẽ một chút, mày chau như muốn dính lại với nhau: "Cô rốt cuộc là Tần Thái hay là Lão gia tử?"

Tần Thái cười xinh đẹp: "Tôi cũng không ngại được gọi là sư phụ đâu."

Bạch Cập hừ lạnh, cầm bản vẽ đi thẳng. Hắn đến phòng khách nghiên cứu pháp trận bên trong, Tần Thái gọi Yến Trọng Hoan vào: "Mấy ngày tới sư phụ tôi có việc, không thể chăm sóc hai mẹ con Nguyệt Hiện. Anh giúp đỡ bên đó đi."

Yến Trọng Hoan đương nhiên không nhiều lời, lập tức phân phó Yến Tiểu Phi làm việc.

Tu vi của Bạch Cập vốn phi phàm, với pháp trận phức tạp chưa từng gặp này thì hắn chỉ mất hai canh giờ để thành thạo. Sau đó mang theo cả Tang Cốt Nê và Sa Ưng ra ngoài. Yến Trọng Hoan thuận tiện gửi cả Yến Tiểu Phi đi cùng để rèn luyện. Bạch Cập không có vấn đề, dù sao tu vi thằng nhóc này không tệ, có ích hơn Sa Ưng ở phương diện Huyền thuật nên đồng ý.

Khi đó Bạch Hà trên đường trở về từ chỗ Chu Tế Xương, anh đang đứng ở một ngã tư thì phát giác điều kì lạ, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Bạch Cập nhẹ nắm tay phải, giao xà kêu lên nho nhỏ rồi ẩn hiện trong tay, phong thái hắn vẫn bác nhã như cũ: "Anh đoán xem? Chà, chắc anh chẳng đoán được đâu. Là đồ đệ của anh bảo tôi đến giết anh đấy."

Bạch Hà đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt không mấy thay đổi: "Nếu thật sự muốn chặn giết tôi, sao chỉ phái một mình cậu?"

Bạch Cập nắm chặt giao xà, nháy mắt nó đã hóa thành trường kiếm, hắn nhẹ lật thân kiếm: "Con người anh, vẫn không có chút tế bào hài hước như trước."

Bạch Hà thật sự quá hiểu tính cách Bạch Cập. Anh vẫn biết hắn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Nguyệt Hiện, bây giờ có cơ hội phân cao thấp tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đối phương đã không có ý tốt, Bạch Hà lập tức rút kính Côn Luân ra, đây là thần khí thượng cổ, Bạch Cập không dám đối mặt trực diện nên né tránh. Giao xà vẫn cảm nhận được tâm ý của chủ nhân nên nó cực kỳ hưng phấn.

Ánh sáng màu tím nhạt từ kính Côn Luân chiết xạ từ ánh Mặt Trời, còn giao xà hóa thành giao long quấn một vòng quanh thân Bạch Cập, há miệng lớn đỏ như máu cuốn thẳng về phía Bạch Hà. Gió cát ùn ùn kéo đến, tay trái Bạch Hà bấm niệm chú, kính Côn Luân lập tức ngăn chặn như đông cứng cả đất trời, ánh sáng như có thực thể lao thẳng tới Bạch Cập. Bạch Cập nhanh chóng hóa giao long thành kiếm, chém một nhát về phía trước. Ánh sáng từ kính Côn Luân bị chém thành hai, tan biến trong nháy mắt còn sót lại vài đốm sáng vút qua như sao băng, chúng lại đổi hướng tấn công lần thứ hai.

Bạch Cập nhảy lên, kiếm hóa thành vô số bóng đen nuốt sạch từng ngôi sao. Lúc này Bạch Hà đã kết xong ấn hộ thân, Bạch Cập có dùng kiếm chém bao nhiêu lần thì Bạch Hà vẫn không ra tay, tất cả đều là chiêu thức phòng thủ. Anh không muốn tương tàn đao kiếm với Bạch Cập.

Lòng Bạch Cập hậm hực, còn Bạch Hà đã quá hiểu đứa em này của mình, anh nhất quyết không tấn công. Cứ như vậy cho đến khi phía sau vang lên tiếng còi, Bạch Cập hiểu ý rút lui. Bạch Hà đang chưa hiểu chuyện gì, bỗng dưới chân như biến mất khiến anh mất thăng bằng như bị kéo xuống, đang vận công lực nhảy lên thì Bạch Cập chém một kiếm xuống khiến anh hoàn toàn bị cuốn đi.

Yến Tiểu Phi và Sa Ưng, còn có Tang Cốt Nê chạy tới, Bạch Cập nhanh chóng hoàn thành mắt trận cuối cùng. Thành công giữ chân được Bạch Hà khiến tâm tình bọn họ không tệ. Yến Tiểu Phi nhìn chỗ Bạch Hà bị rơi xuống, chỉ thấy mặt đường bằng phẳng như chưa hề có sự thay đổi nào. Hắn kinh ngạc: "Không ngờ được Bạch Hà dễ lọt bẫy như vậy."

Bạch Cập không đáp, vừa rồi tuy ngắn nhưng xác thật Bạch Hà đã thắng được tiên cơ. Tuy kính Côn Luân của anh có ưu thế nhưng thực lực hai người đúng là có sự chênh lệch lớn. Nếu dốc hết toàn lực, chắc chắn hắn không là đối thủ. Yến Tiểu Phi nhắm thấy việc đã xong, không hề trì hoãn: "Sư phụ bảo tôi cấp đồ dùng đến cho vợ con Bạch Hà, tôi đi trước đây."

Bạch Cập bỗng nói: "Vợ Bạch Hà sao? Hừ, để ta đi."

Yến Tiểu Phi nghĩ dù sao hai người này cũng là anh em, để hắn đi chắc sẽ không có vấn đề gì. Sau khi về thì bị Yến Trọng Hoan dạy dỗ một trận, đây là cơ hội để móc nối quan hệ với Bạch Hà, vậy mà nhường việc tốt này cho người khác.

Yến Tiểu Phi đã chuẩn bị đầy đủ, Bạch Cập ném tất cả lên xe rồi lái tới nhà Bạch Hà ở ngoại ô. Là một căn biệt thự nho nhỏ, khoảng sân phía trước trồng cây ngô đồng, xung quanh không có nhiều nhà. Có thể thấy Nguyệt Hiện thích thanh tĩnh. Hôm nay giao chiến với Bạch Hà khiến hắn có phần khó chịu, không thèm gõ cửa mà đạp chân ga lái thẳng vào trong.

Một cô bé ba tuổi đang chơi nghe thấy tiếng, vừa chạy vừa giang tay: "Ba ba..."

Bạch Cập nhìn đứa nhỏ cột hai bím tóc, mặc váy hoa nhí điểm xuyết bướm bay, hắn càng thấy khó chịu hơn! Nguyệt Hiện đi từ trong ra, vốn trên mặt là ý cười dịu dàng, vừa thấy người tới lập tức cứng đờ: "Sao lại là anh?"

Cô chạy đến ôm Bạch Vũ vào lòng: "Anh có chuyện gì sao?"

Bạch Cập mở cốp xe xách đống đồ ra, ném vào trong. Nguyệt Hiện vẫn cứ ôm Bạch Vũ, cô mặc chiếc váy liền thân màu xanh nhạc, có lẽ đã sinh nở nên dáng người đầy đặn hơn trước. Làn da vẫn trơn mượt, chỉ có gương mặt như đã lấy đi vẻ trẻ con, thêm phần thành thục của phụ nữ.

Vì xách đồ liên tục khiến Bạch Cập toát mồ hôi dính nhớp, hắn ghét nhất là điều này, Nguyệt Hiện suy nghĩ rồi cầm khăn lông ướt cho hắn. Bạch Cập cầm lấy lau, Nguyệt Hiện hỏi: "Vì sao lại đưa đồ này tới đây?"

Bạch Cập hừ lạnh: "Sắp tới Bạch Hà không về một thời gian, tự cô lo chăm sóc bản thân đi."

Nguyệt Hiện biến sắc, nắm chặt lấy góc áo hắn: "Anh ấy bị làm sao?"

Sự khẩn trương và lo lắng hiện rõ trên mặt, càng làm tâm tình Bạch Cập tệ hơn: "Hắn bị lão Chu Tế Xương xúi giục đi ám sát Tiên Tri, mà bị Tiên Tri giết lại rồi."

"Cái gì?" Cả người Nguyệt Hiện như bị sét đánh, xụi người mất cả sức ôm Bạch Vũ. Bạch Cập đẩy cô ra muốn đi, nào ngờ cô lại nhào tới: "Mau nói cho tôi biết, Bạch Hà đang ở đâu???"

Vì đang kinh hoảng nên gần như dùng hết sức lực dán người vào cánh tay Bạch Cập, cách một lớp vải càng khiến da thịt thêm nhạy cảm. Lòng Bạch Cập hơi đổi, cả năm nay hắn đã không nếm nữ sắc. Nguyệt Hiện nắm chặt tay hắn, vừa khóc vừa kêu. Bạch Cập càng tức hơn: "Hắn quan trọng với cô thế sao? Con mẹ nó tôi nuôi cô, chăm sóc cô nhiều năm như thế, mà cô không thèm nhớ đến tôi một chút." Vốn dĩ đang khó chịu, lúc này hắn như một núi lửa phun trào: "Cô ở với tôi, cái ăn cái mặc có bạc đãi lúc nào không? Hắn làm được cho cô cái gì? Mà khiến cô chửa cái thứ gì kia?"

Hắn thẳng tay nắm Nguyệt Hiện lên, đối diện trực tiếp: "Vì sao cô cứ khăng khăng một mực với hắn thế hả?"

Nguyệt Hiện dùng sức đấm đá: "Anh mau buông tay, rốt cuộc Bạch Hà bị làm sao, sao lại không về nhà được..."

Cổ áo rộng có thể nhìn được phong cảnh bên trong, Bạch Cập hơi nuốt, Nguyệt Hiện lập tức nhận ra ánh mắt cô đã quá quen thuộc. Cô càng dùng sức giãy giụa càng khiến Bạch Cập tức hơn, dùng sức ôm ngang người cô lên, đi vào phòng. Bạch Vũ đứng bên ngoài thấy có người đánh mẹ cô bé liền nhào đến vừa khóc vừa đánh cắn. Bạch Cập không kiên nhẫn, một tay xách cổ áo cô bé lên, Nguyệt Hiện sợ đến mức trắng bệch: "Bạch Cập, đừng làm con bé đau, xin anh, nó chỉ là con nít thôi!"

Bạch Cập xách Bạch Vũ ném ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng cửa khóa lại. Đây là nhà tắm, bồn vệ sinh ngay đối diện cửa, bên trái là bồn rửa tay, bên phải là bồn tắm lớn. Bạch Cập một tay kéo Nguyệt Hiện lên, với sức của hắn thì Nguyệt Hiện không cách nào phản kháng được. Hắn không dùng chút sức nào ném Nguyệt Hiện vào bồn tắm, Nguyệt Hiện cầng khóc khiến hắn cầng phẫn nộ, bồn tắm không có nước, hắn tách hai chân Nguyệt Hiện ra, váy vóc bị vướng lộ ra từng tấc da thịt bóng loáng làm lòng người lưu luyến.

Nguyệt Hiện giãy giụa cực lực, cào cả một đường vào cổ hắn, Bạch Cập bị đau càng không khách khí, thẳng tay xé nát váy cô, Hắn vuốt ve từ dưới lên đến vườn mật: "Thật là đã lâu không đến đây, nó có nhớ tôi không?"

Nguyệt Hiện tức muốn hộc máy, sao Bạch Cập có thể đối xử với cô như vậy chứ? Mặt cô ướt đẫm nước mắt, dùng sức vừa đánh vừa đá nhưng đều phí công. Bạch Cập kéo khóa q/uần, thứ từng khiến cô vừa xấu hổ vừa hạnh phúc lộ ra, lúc này lại khiến Nguyệt Hiện cực kỳ sợ hãi: "Bạch Cập, tôi đã là vợ Bạch Hà, là chị dâu của anh rồi. Anh không được làm như vậy!"

Cô không nhắc đến Bạch Hà thì thôi, còn đã nhắc đến lại khiến hắn nổi giận lôi đình: "Chị dâu? Cô vốn là vợ của tôi đấy!! Lúc cô lên giường với hắn có nhớ đến hắn là anh tôi không?"

Hắn xé nốt quần trong mỏng manh, dùng sức ở eo đẩy vào. Nguyệt Hiện hét thảm thiết, thê lương cùng tuyệt vọng. Nơi đó vẫn ấm áp như cũ khiến Bạch Cập mải miết ra vào, thỏa sức rong ruổi. Còn Nguyệt Hiện giống như nàng tiên cá rời nước quá lâu, ban đầu còn giãy giụa vì sự sống, nay chỉ hô hấp gian nan, không nói nên lời. Đôi mắt Bạch Cập đỏ ngầu, duỗi tay xé áo cô thành từng mảnh nhỏ, đôi tay không ngừng di chuyển: "Tôi với cô ở bên nhau nhiều năm như vậy, tình cảm như thế! Con mẹ nó vừa ngủ với hắn liền thay lòng đổi dạ!! Hắn có làm được không?? Có làm cô sảng khoái được như này không??"

Nước mắt Nguyệt Hiện rơi như mưa, Bạch Cập lật cô lại, tiến thẳng vào từ sau lưng. Nguyệt Hiện không ngừng r/ên rỉ, thân thể mềm mại run rẩy. Từng cái từng cái Bạch Cập như dùng hết sức: "Buồn cười cho tôi vì thương cô mà chưa một lần được tận hứng! Thì ra làm hết sức con mẹ nó lại thích thế này!"

Nguyệt Hiện liên tục lắc đầu, khóc không thành tiếng. Tiếng khóc hụt hơi của Bạch Vũ truyền đến từ ngoài cửa, Bạch Cập cắn đầu vai cô, hắn vẫn chưa thỏa mãn mà tiếp tục, dường như hận không thể nghiền cô thành bột.

Đến khi bắt đầu thấy chán làm trong bồn tắm, hắn xách Nguyệt Hiện lên ấn vào bồn rửa tay. Da thịt mềm mại đập vào gạch men vừa lạnh vừa cứng, còn đau đớn như xương vỡ vụn. Gương hắt lên hình ảnh người phụ nữ vô định như bèo trôi, phía sau là người đàn ông không ngừng cử động, đôi tay liên tục xoa n/ắn đồi cao. Gương mặt xinh đẹp kia sớm đã loang lổ vệt nước mắt. Lúc trước Bạch Cập luôn dịu dàng, quan tâm đến cảm nhận của cô, mỗi khi làm đều khắc chế, sau đó đến với Bạch Hà, càng là sự săn sóc đến từng chi tiết. Cô chưa từng chịu phải sự bạo lực, thế nên sau khi Bạch Cập phát t/iết hết cả vào cơ thể này, xương cốt cô như muốn tan nát hết cả, cả người mềm nhũn tuột khỏi bồn rửa tay, không còn sức để bò.

Bạch Cập đứng dậy, Nguyệt Hiện rời khỏi hắn ngang trái vậy mà không một ai nghĩ cho hắn. Hắn cũng không muốn bị ai thương hại, nhưng cũng muốn có người hóa giải ấm ức chứ? Từng bước một đi đến nay, cuối cùng lại trở thành trò cười cho người khác. Hắn mặc kệ Nguyệt Hiện đang nằm trên mặt sàn, mở vòi nước tắm rửa sạch sẽ.

Nguyệt Hiện cố gắng đứng lên, cầm khăn tắm che cơ thể lại, Bạch Vũ còn đang ở ngoài, cô không thể để con gái mình thấy cảnh dơ bẩn như thế. Lúc Bạch Cập chuẩn bị mở cửa đi, cô gom hết dũng khí còn lại ngăn hắn: "Tôi cầu xin anh nói cho tôi biết, rốt cuộc Bạch Hà làm sao?"

Không biết mặt cô cọ vào chỗ nào mà đỏ ửng một bên. Bạch Cập đang phiền não, chỉ là phụ nữ thôi mà, muốn thì nơi nào chẳng có, đúng không? Sao cứ phải làm thế này! Hắn không quay đầu lại nhìn: "Qua mấy ngày hắn sẽ về."

Bạch Cập đi ra ngoài, Bạch Vũ đã khóc đến mức lạc cả giọng, nước mắt nước mũi tèm lem. Nguyệt Hiện nhanh chóng chạy đến bế con bé lên, nhẹ giọng dỗ dành. Lúc Bạch Cập mở cửa xe thấy cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã quá xa vời. Người phụ nữ nhu nhược trước kia, nay vì con gái đã có thể kiên cường đến thế.

Hắn vừa lái xe ra khỏi sân, thấy xe Yến Tiểu Phi nên dừng lại, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"

Yến Tiểu Phi ló đầu ra, không biết bị ai tát mà in cả dấu tay: "Tiên Tri đã biết chuyện tôi để anh thay tôi đến đây đưa đồ, chẳng biết sao lại tát tôi một cái. Cô ấy bảo anh lập tức trở về."

Bạch Cập không để ý tới hắn nữa, lái xe đi thẳng.

Trở về Thiên Lư loan trời đã tối, Yến Trọng Hoan ngồi xem báo trên sô pha phòng khách, thấy hắn trở về liền cau mày, truyền đến ánh mắt không tốt. Xem ra Tần Thái đã giận lắm, Bạch Cập chẳng quan tâm, gọi thì đến, xem làm gì được nhau!

Hắn đi tắm rửa trước, thay xong quần áo rồi mới đến phòng Tần Thái. Cô đang ngồi trên giường, bên cạnh còn có một cơ thể cô gái trẻ. Quả thật rất xinh đẹp, có vẻ tuổi không quá hai mươi. Làn da cực kỳ trắng trẻo, mặt mày thanh tú như non nước. Cô rất thành thục cởi bỏ quần áo Bạch Cập, tùy tay vứt áo sơ mi xuống đất, sau đó duỗi tay c/ởi quần.

Dáng người Bạch Cập thật sự không tồi, đương nhiên hắn không ngại để Tần Thái nhìn kỹ. Cô từng chút đè hắn lên giường, nhanh chóng làm một lần. Bạch Cập vừa mất sức ở chỗ Nguyệt Hiện, có thể thời gian gần đây kiêng cữ lại được nghỉ ngơi nhiều hơn, hắn khôi phục rất nhanh. Cho nên lần đầu tiên cực kỳ vui sướng.

Sau đó Tần Thái đến lần thứ hai, độ mẫn cảm với cơ thể của hắn quá cao, không cách nào chỗng đỡ lại mạnh mẽ nhanh đến lần hai. Tần Thái hoàn toàn mặc kệ, cô lôi hết mười tám cuốn võ công ra trận, Tần Thái không nghỉ ngơi đã leo đến lần ba. Bạch Cập thật sự ăn không tiêu, hắn nắm lấy tay cô nhưng Tần Thái kéo ra, nhanh chóng vào việc. Trán Bạch Cập rỉ mồ hôi, mỗi lần nơi đó bị chạm đến thì cảm giác như bị khổ hình, đau đớn không thể tả. Căn bản Tần Thái không muốn quan tâm, cứ nạp hắn vào cơ thể.

Bạch Cập không biết đêm đó đã chiến đấu tổng cộng bao nhiêu lần, cuối cùng mồ hôi hắn làm ướt đẫm cả khăn trải giường. Sau khi chấm dứt, Tần Thái ôm cơ thể mình đến ra ngoài, mặc kệ sắc mặt trắng nhợt nhạt của Bạch Cập. Khi Yến Trọng Hoan đi vào dọn phòng cũng phải giật nảy mình.

Lúc Yến Trọng Hoan nâng hắn dậy, cơ bắp Bạch Cập không ngừng run rẩy. Yến Trọng Hoan lần đầu thấy hắn như thế cũng hãi hùng khiếp vía: "Anh không sao chứ?"

Bạch Cập nắm lấy cánh tay Yến Trọng Hoan, vì dùng sức quá mạnh suýt chút bẻ gãy cả xương tay hắn ta: "Có thuốc giảm đau không?"

Yến Trọng Hoan vội vàng rút tay rồi đi lấy hòm thuốc, vừa hay gặp được Tần Thái, cô vứt cơ thể mượn kia cho hắn: "Rửa sạch sẽ, đưa xuống nuôi dưỡng ở tầng hầm đi."

Yến Trọng Hoan nhìn lại cửa phòng Bạch Cập đang nằm, thấy sắc mặt cô không ổn nên nhanh chóng đưa cơ thể vào nhà tắm.

Bạch Cập ở trong phòng ngây người cả đêm, đến tắm cũng không nổi. Hắn có ăn năn hối hận hay không thì không ai biết, nhưng từ đó về sau hắn không đi ngang qua nhà Nguyệt Hiện lấy một lần.

- -----------------------

DeYun có lời muốn nói:

Chúc các nàng một ngày Tết Trung thu vui vẻ, ấm áp với người mình thương yêu!!!

Yun đã tìm được việc mới rồi các nàng ạ, cũng đã dọn về sống hẳn với gia đình, môi trường mới khiến Yun quay cuồng nhiều hơn nhưng vẫn không quên lời hứa đâu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.