Vương Quốc Ảo

Chương 2: Hồi thứ 1 : Vương quốc ảo




Rất nhiều năm sau, tôi đứng trên một vách đá bên bờ biển, hướng ra đại dương, nhìn về Vương Quốc Ảo của mình, ngắm nhìn thần dân, nhìn lại những nổi chìm nơi trần thế, ngắm những con chim tuyết trên trời mà nước mắt đầm đìa.

Tôi tên là Ca Sách, lớn lên ở trong khu rừng tuyết phủ cùng với một bà pháp sư già không còn biết bà bao nhiêu tuổi, bà bắt tôi gọi là bà, nhưng bà lại gọi tôi là hoàng tử, hoàng tử lớn của đế quốc Ảo Tuyết. Tôi lớn lên trong khu rừng đó cùng một người em trai tên là Anh Không Thích. Hai chúng tôi là những nhà ảo thuật còn sót lại của đế quốc Ảo Tuyết.

Theo pháp điển ảo thuật, tên tôi có nghĩa là thành đen, còn tên em trai dịch ra là ảo ảnh. Hai chúng tôi khác mẹ, cùng một vua cha. Người là vị quốc vương vĩ đại nhất trong lịch sử của đất nước này, trong trận thánh chiến hai trăm năm trước, người đã đánh tan hầu hết thế lực của bộ tộc Lửa ở bên kia biển băng. Nhưng cuộc chiến này cũng làm cho cả vương tộc tôi bị trọng thương hầu như không thể vãn hồi, ba người anh trai và hai chị gái tôi cũng chết trong cuộc chiến kéo dài mười năm trời, cả gia tộc chỉ còn lại hai anh em tôi là những nhà ảo thuật. Cuộc chiến này cũng đã giết chết không biết bao nhiêu pháp sư, nhà chiêm tinh, nhà ảo thuật và võ sĩ.

Cuộc chiến đã để lại một vết thương trong ký ức mà không ai dám nhắc tới, mặt đất chỉ còn lại những tiếng gào thét và những đốm lửa, bầu trời chỉ một màu trắng lạnh lẽo mênh mang, khắp nơi một màu lửa đỏ rực. Khi còn ở trong hoàng cung, tôi bên lò sưởi ấm áp, người khoác chiếc áo lông cáo ngàn tuổi rất ung dung tự tại, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của vua cha và cái nhíu mày của mẫu hậu. Mỗi lần nghe tin bại trận, tôi lại thấy thân hình to lớn của vua cha run rẩy, còn mẫu hậu thì nước mắt đầm đìa. Khói lửa ngoài cửa sổ là bức tranh sinh động nhất trong ký ức thời thơ ấu của tôi. Bức tranh ấy đặt trên nền những tiếng kêu la gào thét tuyệt vọng của các anh chị tôi, những tiếng gào thét ấy luôn xuất hiện rất lâu trong giấc mộng của tôi. Mỗi khi tôi giẫy giụa tỉnh dậy, luôn nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo, già cỗi và đôi tay thô ráp, ấm áp của bà già đang vuốt ve hai má tôi, bà mỉm cười nói rằng, hỡi hoàng tử của ta, họ đang chờ con, con và họ sẽ gặp nhau. Tôi hỏi bà, như vậy có nghĩa là tôi cũng phải chết ư? Bà cười và nói: Ca Sách, con là Quốc vương tương lai, con làm sao chết được.

Năm đó tôi tròn chín mươi chín tuổi nhưng còn rất nhỏ, chưa đủ tư cách là một pháp sư. Cho mãi tới tận bây giờ, thời gian đã qua đi, ký ức về cuộc thánh chiến đã mờ nhạt, vậy mà mỗi khi tôi hỏi bà, bà vẫn luôn tươi cười nói với tôi rằng, hỡi hoàng tử yêu quý của ta, khi nào trở thành Quốc vương, con sẽ hiểu hết. Còn em trai tôi thì hầu như chẳng nhớ gì về trận chiến đó nữa. Mỗi lần tôi nhắc lại chuyện đó, em trai tôi chỉ cười như chẳng có gì xảy ra cả, nụ cười đầy gian giảo nhưng rất ngây thơ, trả lời rằng: thắng làm vua, thua làm giặc, đó là ý trời, đại huynh đâu cần phải buồn. Nói xong, nó ghé sát vào mặt tôi rồi hôn

lên lông mày tôi.

Sau cuộc chiến đó, hai anh em tôi lưu lạc nơi trần thế ba mươi năm ròng. Tôi nhớ, sau cuộc thánh chiến, bộ tộc Lửa đã tiến công đến chân thành Nhẫn Tuyết, tôi đã nhìn thấy mái tóc và con người họ đỏ như lửa, nhìn thấy ánh lửa tràn ngập khắp nơi và thi thể của bao nhiêu pháp sư thuộc bộ tộc Băng tan chảy ra trong lửa, tôi thấy mình đứng trên lầu thành, gió bốn phương ùa tới, thổi tung tà áo choàng dài của tôi. Tôi hỏi: thưa vua cha, liệu chúng ta có bị giết không? Vua cha không trả lời, mặt lạnh lùng nhưng ngạo nghễ. Cuối cùng, người chỉ lắc đầu chậm rãi mà kiên quyết, giống như một khối băng rắn chắc nhất trên đỉnh tuyết. Tôi và em trai được bốn mươi đại pháp sư hộ tống ra khỏi thành. Tôi nhớ mình vừa đi vừa quay lại nhìn tòa thành ngày càng nhỏ và xa dần ở phía sau mà đột nhiên nước mắt trào ra. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng thét như xé toang bầu trời nhợt nhạt của vương quốc, tôi biết rằng, đó chính là tiếng kêu bi thảm của con thú một sừng của chị tôi. Em trai tôi khép chặt tà áo lông cáo để tránh gió rồi nhìn tôi và hỏi nhỏ, đại ca, liệu chúng ta có bị giết không? Tôi nhìn vào mắt đứa em rồi ôm chặt nó vào lòng, nói với nó là không thể như thế được, chúng ta là một thần tộc mạnh mẽ và ưu tú nhất trên đời.

Bốn mươi pháp sư hộ tống chúng tôi lần lượt chết trên đường đi. Ngồi trên xe, tôi vẫn nhìn thấy thi thể của biết bao pháp sư và quân sĩ của bộ tộc Lửa, trong đó có một người tên là Kiệp Thuyên cùng lớn lên trong rừng tuyết với tôi.

Kiệp Thuyên là một cô bé rất đáng yêu, thông minh nhanh nhẹn, nhưng cô ta đã chết, chết trên một vách đá, một cây kiếm đỏ đâm thủng ngực cô găm cô lên vách đá đen, gió thổi mái tóc trắng dài và chiếc áo ma thuật màu trắng của cô đung đưa uốn lượn như một vũ điệu tuyệt mỹ. Tôi nhớ, khi xe đi ngang qua vách đá, mắt cô vẫn còn long lanh, tôi như nghe thấy lời cô nói: Ca Sách, hoàng tử thân yêu của em, chàng phải sống kiên cường.

Tôi nhớ, người ngã xuống cuối cùng là pháp sư Khắc Thác, một cận vệ của vua cha. Tôi và em trai từ trên xe bước xuống thì con thú một sừng kéo xe gục xuống. Khắc Thác quỳ xuống xoa lên mặt tôi rồi chỉ về phía đường chân trời vànói với tôi: Ca Sách, hoàng tử thân yêu của tôi, trước mắt là cửa vào trần thế, tôi không thể hộ vệ hoàng tử được nữa. Rồi Khắc Thác cười, tuyết rơi đầy trên khuôn mặt tuấn tú. Tôi thấy vết thương trên ngực anh ta là một dòng máu trắng tuôn chảy, từng giọt, từng giọt rỏ xuống mặt đất đen rồi loang ra chung quanh.

Ánh mắt của Khắc Thác mờ dần, và câu cuối cùng vẫn là tiếng gọi tên tôi: Ca Sách, Ca Sách, Hoàng đế tương lai của ta, hãy sống thật kiên cường, Hoàng tử thân yêu của ta!

Tôi ôm Thích trong tay đứng trên mặt đất, cảm thấy sợ hãi chưa từng thấy.

Thích ôm lấy mặt tôi và hỏi: "Đại huynh, liệu chúng ta có bị giết không?".

Nhìn khuôn mặt thơ ngây đó, tôi trả lời: "Không thể, huynh bảo vệ đệ, đệ phải sống để trở thành một quốc vương".

Mùa đông đến, tuyết rơi trên Vương Quốc Ảo Tuyết.

Mùa đông ở đây kéo dài mười năm, suốt mười năm, ngày nào cũng có tuyết rơi. Nhìn trời trắng tuyết, tôi bỗng nhớ về khu rừng tuyết, nơi không bao giờ có tuyết lớn cả, bốn mùa không rõ ràng, thời tiết luôn như cuối xuân đầu hạ, ánh chiều rực rỡ luồn giữa cây rừng.

Tiếng chim từ trên cao vọng xuống. Tôi quay lại thấy Thích đang đứng dưới gốc anh đào đã rụng hết lá, chỉ còn những cành cây trơ trụi chĩa thẳng lên trời xanh. Cảnh sắc cô liêu lạnh lẽo biết bao! Thích mỉm cười nhìn tôi, mái tóc Thích dài tới tận đất, còn tóc tôi mới dài gần gót chân. Thuật năng của bộ tộc băng chúng tôi được đánh giá ở độ dài của mái tóc, do đó sức mạnh của Thích rõ ràng hơn tôi, vì bẩm sinh đã như vậy rồi.

Thích nhìn tôi cười với nụ cười trong sáng, thật thà rồi nói: Đại huynh, tuyết rơi rồi, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này. Hoa tuyết rơi lả tả trên đầu, trên vai và khuôn mặt tuấn tú của đứa em tôi. Tôi nói: Sao đệ không dùng pháp thuật để tránh tuyết? Tôi định đưa tay lên làm phép tạo bức màn chắn tuyết thì Thích giơ tay trái lên, tay đeo nhẫn uốn cong nhẹ nhàng hóa giải pháp thuật của tôi rồi nói: Lẽ nào huynh ghét những bông tuyết rơi trên người mình? Thích nhìn tôi, thoáng nét cười u sầu. Rồi Thích quay lưng bỏ đi, nhìn bóng dáng Thích mà lòng tôi những xót xa. Đây chính là một pháp sư có mái tóc dài nhất và sức mạnh lớn nhất của vương quốc chúng tôi, cũng là người duy nhất không dùng pháp thuật để tránh tuyết, và cũng chính là đứa em trai duy nhất của tôi, người mà tôi yêu quý nhất đời: Anh Không Thích.

Trong ba mươi năm lưu lạc, hầu như tôi chẳng học được chút pháp thuật nào, chỉ biết biến nước thành những hoa tuyết hình con vật bé xíu và dùngcách này để kiếm sống. Trong thời gian này, chúng tôi phải không ngừng dời chỗ, trốn tránh bộ tộc Lửa truy đuổi giết hại. Một lần, có người lấy đi tất cả những con vật băng ấy của tôi nhưng lại không trả tiền, Thích thấy thế nghiến chặt răng trừng mắt nhìn người đó mà chẳng nói lời nào, người kia đẩy Thích ngã xuống đất. Tôi bèn bưng một bát rượu đưa cho ông ta, ông ta cười nham hiểm và mắng tôi là đồ súc sinh, muốn giết ta bằng rượu độc. Tôi bèn uống ngay một ngụm rồi cười mà nói rằng, hóa ra ông cũng rất sợ chết. Người kia nổi giận đùng đùng, giằng lấy bát rượu tu một hơi hết sạch rồi mắng rằng, ta sợ chó gì đồ tạp chủng nhà ngươi, nhưng bát rượu vừa cạn thì ông ta lăn ra chết.

Trước khi chết, mắt ông ta còn mở trừng trừng, tôi nói: Ông sai rồi, tôi không phải là kẻ tạp chủng mà là người có huyết thống thuần khiết nhất.

Tôi chỉ biến rượu chảy vào trong người ông ta thành băng rồi kết lại thành cây kiếm ba cạnh xuyên thủng ngực ông ta.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi giết người và cũng là lần đầu tiên phát hiện máu người trần màu đỏ tươi chứ không trắng như máu chúng tôi.

Tôi sợ hãi quay lại nhìn đứa em trai và thật không hiểu vì sao nó lại cười một cách tàn khốc và gian tà, nụ cười đó chỉ thoảng qua rồi biến mất ngay.

Khi người nọ ngã xuống, tuyết lại bắt đầu rơi đầy trời, những bông tuyết to như lông ngỗng, tôi ôm lấy em trai đứng dưới tuyết. Thích nhìn tôi và nói: "Đại huynh, chúng ta sẽ không bị người khác giết phải không?" Tôi nói, đúng vậy, chẳng ai giết được đệ cả, huynh sẽ bảo vệ đệ, nếu huynh chết, đệ sẽ thành quốc vương tương lai.

Khi tôi một trăm ba mươi chín tuổi thì gặp Lê Lạc, một pháp sư trẻ nhất và vĩ đại nhất của Đế quốc Ảo Tuyết. Người trong hoàng tộc phải tới một trăm ba mươi tuổi mới coi là người trưởng thành, vì vậy lúc tôi ôm đứa em trai bé bỏng đi trên con đường đầy tuyết lạnh thì mọi người đều cho là tôi đang bế con trai, chẳng ai nghĩ chúng tôi là hai hoàng tử cuối cùng của Đế quốc Ảo Tuyết cả.

Tôi còn nhớ, khi Lê Lạc xuất hiện, tuyết trên mặt đất đột nhiên bị cuốn lên che kín bầu trời, tất cả mọi người chạy tán loạn, chỉ riêng hai anh em tôi đứng yên bất động vì tôi không cảm thấy bất kỳ chút sát khí nào. Lê Lạc đứng trên con thú một sừng của mình, tuyết rơi lả tả xung quanh cô ta. Bỗng cô ta bước xuống, đi tới quỳ trước mặt tôi, hai tay chắp lại và nói: "Thưa quốc vương, thần tới đón Người trở về!"

Đó là mùa đông cuối cùng chúng tôi lưu lạc nơi trần thế, tuyết giống như tơ liễu, liễu là loài cây của trần gian mà tôi thích nhất, bởi hoa của nó trông giống như những bông tuyết rơi nơi thành Nhẫn Tuyết suốt trong mười năm.

Bảy ngày sau, ba chúng tôi tới chân thành Nhẫn Tuyết, nước mắt tôi đột nhiên tuôn trào. Khi ra đi, tôi vẫn còn là một đứa trẻ, nay tôi đã trở thành một hoàng tử khôi ngô tuấn tú như những đàn anh của mình và còn là một Quốc vương tương lai nữa. Bức tường thành mới đắp trông thật hùng vĩ, vua cha, mẫu hậu, các pháp sư và nhà chiêm tinh đang đứng trên đó nhìn chúng tôi, cười và vẫy gọi tên chúng tôi. Thích ôm lấy cổ tôi và hỏi: "Thưa huynh, chúng ta về nhà rồi phải không? Chúng ta sẽ không bị người máu đỏ giết nữa ư? Tôi hôn lên đôi mắt sáng long lanh của Thích và nói: "Phải, chúng ta đã về đến nơi!".

Khi cửa thành mở ra, tôi nghe thấy tiếng hoan hô vang dậy của mọi người trong triều đình. Trong giây phút ấy, tôi nắm chặt tay Lê Lạc và nói: Ta yêu nàng, mong nàng làm vương phi của ta! Nhiều năm sau, tôi luôn hỏi Lê Lạc rằng tôi đã yêu nàng sau bảy ngày gặpnàng, còn nàng vì sao lại yêu tôi? Nàng quỳ trước mặt tôi, đầu ngẩng lên nói rằng, nàng đã yêu tôi ngay khi từ trên lưng con thú một sừng nhảy xuống và quỳ trước mặt tôi. Nói xong nàng mỉm cười, những đóa anh đào màu trắng rơi trên mái tóc trắng của nàng, phấn hoa rơi xuống lông mày nàng. Mái tóc nàng không hoàn toàn trắng mà vẫn còn vướng chút màu xanh, còn tóc chúng tôi trắng một màu thuần khiết. Do huyết thống của nàng không thuần khiết, nên nàng chỉ có thể thành một pháp sư giỏi nhất mà không thể trở thành nhà ảo thuật được, nhưng tôi không để ý tới chuyện đó.

Năm hai trăm tuổi, tôi xin vua cha cho lấy Lê Lạc làm vợ Nhưng lúc đó, tất cả mọi người trong hoàng cung đều lặng im chẳng nói gì. Một tháng sau, một trận tuyến lớn chưa từng có đổ xuống vương quốc, Lê Lạc biết mất trong trận tuyết đó.

Sau đó, mẫu hậu rưng rưng lệ nói hết cho tôi biết: Vì vua cha không cho phép người không có huyết thống chính thống làm vương phi. Vương phi của tôi chỉ có thể là một nhân ngư nơi thủy cung tận đáy biển sâu.

Tôi nhớ khi tôi xông vào cung thất của vua cha thấy người đang ngự trên ngai băng rất cao, tôi dùng mọi phép thuật của mình để đánh bại người. Khi Người ngã xuống, tôi bước tới trước mặt Người và đột nhiên phát hiện ra Người đã quá già, một vị vua cha chinh chiến bốn phương nay đã xế bóng. Tôi bấtgiác rơi lệ, còn Người lại chẳng nói gì cả. Anh Không Thích lúc đó cũng đứng cạnh tôi, lạnh lùng nhìn, cuối cùng cười rồi bỏ đi.

Có người nói Lê Lạc đã xuống trần thế, có người lại nói nàng đã bị hóa giải pháp thuật và đưa tới ngọn núi thần, còn Tinh Cựu thì lại nói nàng bị chôn ở nơi sâu thẳm của biển băng rồi.

Về sau có lần Thích hỏi:

- Huynh có ý định tìm nàng hay không?

- Tìm? Có thể nàng đã chết.

- Chỉ là có thể. Cũng có thể nàng còn sống.

- Nhưng tìm thấy rồi sao nữa? Ta sẽ trở thành Quốc vương, mà nàng thì sẽ không thể là Hoàng hậu.

- Huynh thích làm Quốc vương đến thế ư? Lẽ nào huynh không muốn sống cùng Lê Lạc?

- Ta làm sao mà bỏ được vua cha, mẫu hậu, thần dân của mình và cả đệ nữa?

- Nếu đệ yêu một người, đệ sẵn sàng từ bỏ tất cả vì người đó.

Nói xong, Thích bỏ đi, còn tôi đang một mình giữa tuyết trắng mênh mông. Đây là lần đầu tiên tôi không dùng ảo thuật để tránh tuyết, để mặc tuyết rơi đầy vai.

Tối đó, tôi mơ thấy Lê Lạc, đúng như lời của Tinh Cựu, nàng bị chôn vùi nơi sâu nhất trong biển băng, nàng mỉm cười nhìn tôi và nói rằng đã yêu tôi ngay từ đầu gặp mặt. Rồi nàng gọi mãi tên tôi, thề rằng sẽ mãi mãi chờ đợi tôi...

Nàng từ trên lưng con thú một sừng bước xuống, gót sen nhẹ nhàng tiến đến quỳ trước mặt tôi, hai tay chắp lại, toàn thân nàng phủ một thứ ánh sáng trắng bạc lẫn màu xanh nhạt, nàng ngẩng đầu nhìn tôi và nói: "Quốc vương, thiếp xin đón chàng về...".

Tinh Cựu là nhà chiêm tinh trẻ nhất và vĩ đại nhất của thành Nhẫn Tuyết, cũng là người duy nhất còn sống sau khi bói cho Anh Không Thích. Sau khi Thích trưởng thành, có một mái tóc cũng trắng bạc như tôi, nhưng thỉnh thoảng có lẫn một vài lọn tóc đỏ như lửa.

Phụ hoàng đã từng sai bảy nhà chiêm tinh xem quẻ cho Thích, sáu người trước trong quá trình xem quẻ đều đột ngột nôn ra máu tươi rồi chết. Tinh Cựu là người thứ bảy, tôi còn nhớ khi đó, họ nhìn chằm chằm vào nhau rất lâu sau đó cùng cười, nụ cười đầy tà khí và gian ác.

Sau khi Tinh Cựu xem xong quẻ bói liền bước tới trước mặt tôi và quỳ xuống chắp tay lại nói: "Ca Sách, Quốc vương trẻ của ta, ta hứa sẽ dùng sinh mạng mình để bảo đảm an toàn cho người".

Nói xong ông ta quay sang nhìn Thích rồi bước đi. Ông cũng không hề nói cho ai biết về quẻ bói của mình.

Rất lâu sau, ông ta sai người hầu gái mang tới cho tôi một bức tranh, tranh vẽ một đoạn bờ biển, trên bờ có một tảng đá đen sừng sững, bên cạnh vách đá là những đóa sen hồng nở rực như lửa, trên trời, một con chim lớn màu trắng đang bay lượn.

Về sau, Thích nhìn thấy bức tranh ấy treo trong cung của tôi, đột nhiên trong mắt bỗng tràn ngập một màu tuyết trắng, nhưng chẳng nói câu nào và quay đi ngay. Một cơn gió không biết từ đâu đột ngột ào ào thổi tung tà áo dài trắng của Thích.

Tôi mang bức tranh vào nơi rừng sâu đầy tuyết sương mà tôi đã xa cách lâu ngày. Những cổ thụ vẫn rợp bóng, ánh nắng mặt trời xuyên qua vòm lá chiếu lên khuôn mặt màu trắng tinh khôi của tôi. Trên thảm cỏ xanh trải dài tít tắp, điểm tô những đóa hoa dại ly ly, dòng suối vẫn mềm mại uốn quanh, hai bên bờ những chú nai trắng và đám trẻ nô đùa, chúng đều mang dòng máu chính thống, còn có cả một số pháp sư và nhà chiêm tinh, nhưng không có nhà ảo thuật nào cả vì họ đều đã lớn.

Tôi tới trước mặt người bà, khẽ chào và nhìn lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà. Bà bước tới sờ lên mặt tôi, cười và nói:

- Quốc vương, người đã lớn và khôi ngô tuấn tú như vua cha của người rồi.

- Bà có thể cho ta biết ý nghĩa bức tranh này không? - Tôi hỏi.

- Hỡi Quốc vương trẻ tuổi, điều đó có thể được: 

Đây là bờ biển, gọi là Ly An, khối đá đen to này gọi là đá giam cầm, những người của vương quốc phạm vào điều cấm kỵ phải bị trói và giam cầm suốt đời trên khối đá này.

- Còn con chim ở trên là nghĩa gì?

- Đó là con chim tuyết lớn, loài chim này chỉ xuất hiện khi kết thúc mùa đông bắt đầu mùa xuân bởi tiếng kêu của nó có thể làm cho băng tan chảy.

- Vậy tại sao trong rừng tuyết ta chưa gặp nó bao giờ?

- Hỡi Ca Sách, đơn giản vì trong rừng này không có mùa đông, không có tuyết.

- Còn những bông sen kia có ý nghĩa gì vậy?

- Ta không biết. Có lẽ Tinh Cựu có thể nói cho người biết, ta già rồi, không thể làm điều đó được. Ta chỉ nhớ trước kia có một vị Quốc vương rất già nói cho ta hay rằng, loài sen đỏ ấy mọc lên và tồn tại ở bộ tộc Lửa, nó tượng trưng cho tình yêu tuyệt vọng, tan vỡ và không tiếc thứ gì cả.

- Ta và em trai ta đã qua kỳ thi cao nhất của ảo thuật rồi.

- Vậy ư? Kết quả ra sao? Còn lại được bao nhiêu hoa anh đào?

- Không! Chẳng còn lại gì cả.

Tôi thấy những nếp nhăn trên mặt bà như giãn ra, giống như con sóng lăn tăn. Bên tai tôi vẳng lại tiếng cười đùa trong trẻo của đám trẻ, tôi chợt nghĩ ra đã từ lâu lắm rồi chưa hề nghe thấy tiếng cười của Anh Không Thích.

Dốc Lục Anh là thánh địa của núi thần Ảo Tuyết, khắp nơi mọc đầy một loại hoa anh đào màu trắng không bao giờ tàn phai. Tôi và Thích trải qua thử thách cuối cùng ở nơi đây, trở thành nhà ảo thuật cao nhất. Điều mà chúng tôi cần làm là cuốn tuyết lên dùng những mảnh hoa tuyết bắn rơi những cánh hoa anh đào rồi dùng tuyết thế vào chỗ các cánh hoa. Tôi nhớ hôm đó, cả vua cha, mẫu hậu và mẹ của Thích là Liên Cơ đều tỏ ra rất vui, bởi hai anh em tôi đã sáng tạo ra một kỳ tích của vương quốc này, chúng tôi bắn không để sót một cánh hoa nào. Chỉ có điều khác là, khi cánh hoa cuối cùng do Thích bắn rơi xuống mặt đất thì còn rất nhiều bông hoa tuyết của tôi đang bay trên không trung.

Khi rời khu rừng tuyết, bà già tiễn tôi ra tận bìa rừng. Tôi ôm chặt lấy bà, đột nhiên thấy bà chỉ cao đến ngực tôi, vậy mà trước kia, khi còn nhỏ tôi luôn thích ngồi trong lòng bà.

- Bà ơi, thực ra cháu không muốn lớn lên chút nào cả. Tôi nói.

- Ca Sách, người là Quốc vương của tương lai, làm sao lại không lớn lên!

- Bà ơi, trước kia cháu cho rằng, vua ở mãi trên cao và người có tất cả, nay cháu mới phát hiện ra rằng, điều duy nhất mà một vị vua không có chính là tự do. Mà cháu lại vô cùng yêu tự do. Thực ra cháu rất muốn ra khỏi thành này, ra khỏi vương quốc tuyết phủ này. Ba mươi năm lưu lạc nơi trần thế, cháu rất vui, đã tận mắt nhìn thấy cuộc sống nhộn nhịp và tươi sáng của trần thế, thấy cả những ngày lễ tết vui vẻ và những ngày tang lễ buồn thảm của họ, và cháuđã đem cả sinh mạng của mình ra bảo vệ đứa em trai của mình, coi nó như bản thân mình. Bà ơi! Suốt đời bà sống trong rừng hẳn là không biết thực ra khi tuyết rơi thì tất cả đều trở nên lạnh giá, huống hồ ở trong thành, tuyết rơi liền mười năm sẽ còn lạnh tới mức nào?

Nói đoạn, tôi rời khỏi khu rừng, khi bước vào cổng thành, tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng nói của bà, bà nói:

- Hỡi Ca Sách, vị vua tương lai của ta, hoa sen đỏ sẽ nở, hai ngôi sao sẽ hợp làm một, vòng luân hồi của số phận đã bắt đầu, xin người hãy kiên nhẫn chờ đợi.

Sau khi Lê Lạc chết - tôi luôn cho rằng nàng đã chết - và bị vùi dưới đáy biển băng. Nhưng tôi luôn lặp lại một giấc mơ, trong mơ thấy mình và Thích đang cùng nhau bước trên con đường lạnh giá nơi trần gian, tuyết bay đầy trời.

Thích nói với tôi rằng, đại huynh, đệ lạnh lắm, huynh hãy ôm đệ đi. Tôi cởi áo ngoài ôm chặt lấy Thích, cùng lúc nghe thấy bước chân trên tuyết lạo xạo phía trước và rồi nhìn thấy Lê Lạc. Nàng bước tới, chắp hai tay vào nhau, nói với tôi rằng, hỡi Quốc vương, kẻ hạ thần sẽ đưa Quốc vương về nhà. Rồi nàng quay người bỏ đi, tôi muốn đuổi theo nhưng không sao cử động được, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn bóng dáng nàng mờ dần trong tuyết trắng.

Phần cuối của giấc mơ luôn xuất hiện một người tóc rất dài màu trắng bạc, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, dáng cao cao, mặc bộ quần áo choàng ảo thuật trắng như tuyết, giống hệt vua cha thời trẻ.

Người này quỳ trước mặt tôi, cười và hôn lên đôi lông mày của tôi và nói: "Thưa đại huynh, nếu không muốn về nhà thì đừng về nữa, xin đại huynh hãy tự do...".

Sau đó, tôi thấy rất lạnh, người đó lại hỏi tôi: "Đại huynh lạnh lắm à?".

Tôi gật đầu. Người đó vòng ngón trỏ của tay trái, lẩm bẩm đọc thần chú, bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện nhiều ngọn lửa đỏ rực như đóa sen hồng. Tôi vốn rất sợ ngọn lửa của bộ tộc Lửa, nhưng trong mơ tôi lại thấy rất ấm áp, khuôn mặt người đó mờ dần rồi biến mất trong màn sương.

Từ nhỏ, tôi đã là một đứa trẻ rất trầm tính, ngoài Thích ra tôi chẳng muốn nói chuyện với ai. Sau khi từ rừng trở về, tôi luôn mất ngủ. Hàng đêm, tôi luôn đứng trên nóc cung điện, ngắm ánh trăng nhảy múa trên mái ngói, nghe tiếng rì rào của rừng tuyết ở phía bắc rồi tự cười một mình, ánh trăng lạnh lùng chiếu trên khuôn mặt.

Tôi không muốn làm vua. Hồi các anh trai tôi còn sống, tôi mong khi mình lớn lên sẽ được lên núi thần Ảo Tuyết ẩn cư cùng Thích. Tôi đã nói mơước này của mình cho Thích nghe, tôi còn nhớ như in lúc ấy Thích cười rạng rỡ và nói với tôi rằng, đại huynh, xin đại huynh hãy nhớ lấy lời của mình.

Nhưng sau khi các anh của tôi đều bị chết cả, tôi không bao giờ nói tới nguyện vọng này cho Thích nữa, và Thích cũng chẳng bao giờ nhắc lại chuyện này.

Về sau, tôi gặp được Lê Lạc, hai chúng tôi nhiều đêm ngồi trên nóc cung điện cùng ngắm ánh trăng nhảy múa và hoa tuyết rơi đầy bờ cõi vương quốc.

Sau khi Lê Lạc chết, Tinh Cựu đã tạo cho tôi một giấc mơ và buộc tôi phải đi vào giấc mơ đó.

Trong mơ, tôi thấy Lê Lạc trong bộ áo trắng như tuyết, nàng đứng trên lưng con thú một sừng, tôi nghe thấy lời nàng nói: Trước đây rất lâu ta là người đơn giản mà hạnh phúc, ngày ngày luôn đắm chìm trong giấc mơ đẹp đẽ ngọt ngào, cho tới khi gặp Ca Sách, và vì chàng luôn mất ngủ nên đêm đêm ta thường ngồi cùng chàng trên nóc cung điện, cùng ngắm ánh sáng những vì sao đang nhảy múa dập dờn như những đóa hoa trên mái tóc trắng muốt của chàng.

Trong buổi tiệc sinh nhật tròn hai trăm bốn mươi tuổi, vua cha ngồi tít trên ỉm cười với tôi và nói: "Ca Sách, con sẽ trở thành người kế vị ngôi báu của ta, khi nào ta tròn ba trăm năm mươi tuổi, ta sẽ giao vương quốc này cho con".

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng hoan hô vang dậy khắp nơi, tất cả các pháp sư và các nhà chiêm tinh đều bái lạy, còn tôi, mặt vẫn lạnh lùng đứng yên giữa mọi người, lòng những trống rỗng.

- Thưa vua cha, có lẽ con xứng đáng làm Quốc vương hơn đại huynh.

Thích đứng cạnh cười nhưng nói rất kiên quyết.

- Anh Không Thích, con nói gì vậy? - Vua cha và các pháp sư đều nhìn Thích.

- Con nói có lẽ con làm Quốc vương thì thích hợp hơn đại huynh Ca Sách.

Nói đoạn, Thích quay sang tôi cười mỉm, cúi xuống hôn lông mày tôi và nói rằng tóc của đệ dài hơn đại huynh nhiều.

Tôi thấy mẫu hậu ngồi cạnh vua cha đưa mắt nhìn tôi tỏ ra rất quan tâm, còn Liên Cơ - Mẹ của Thích lại nở nụ cười rất nham hiểm.

Tôi nhớ hôm ấy, một pháp sư đức cao đạo trọng tên là Huyền Thạp đã kết thúc không khí căng thẳng đó, ông ta đứng dậy nói với Thích rằng: 

"ThưaHoàng tử, Quốc vương không chỉ là người có phép thuật cao cường, do vậy người không thể thay thế đại huynh Ca Sách được".

Thích bước tới sờ lên mái tóc của pháp sư và nói: Thưa pháp sư, những người tóc chỉ dài tới đầu gối như nhà ngươi, nếu có người tới giết thì ngươi làm thế nào? Liệu ngươi làm Quốc vương được bao lâu? Pháp sư, ta muốn giết ngươi thì ngươi làm thế nào?

Nói xong, Thích quay người bỏ ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng cười nham hiểm đầy tà khí vẫn còn vọng lại thành Nhẫn Tuyết.

Ba ngày sau, vị pháp sư nọ chết ngay trong phòng pháp thuật, quần áo còn nguyên, nhưng người thì tan ra thành nước, chảy dài tới mảnh đất ở vách Huyền Vũ, giống hệt như người chết bởi phép thuật của bộ tộc Lửa vậy.

Cái chết của vị pháp sư này làm cả thành lặng đi.

Mọi người nghi ngờ trong thành có người của bộ tộc Lửa trà trộn vào.

Tôi đi hỏi Tinh Cựu xem vì sao mà pháp sư chết, Tinh Cựu nói rằng biết thì có biết nhưng không thể nói cho tôi - một vị vua trẻ biết được. Tôi gặng hỏi vì sao mà ngay cả mình mà ông ta cũng không dám nói, ông ta đáp: Ngay cả Phụ hoàng thần cũng không dám nói bởi các nhà chiêm tinh của đất nước này có quyền tự do đoán mộng và tự do im lặng.

- Thôi được, ta đã mệt rồi, ta cũng không muốn tìm hiểu thêm nữa. Ta chỉ hỏi nhà ngươi chuyện cuối cùng, có người của bộ tộc Lửa mai phục trong thành của chúng ta không? - Tôi gặng hỏi.

- Thưa đức vua, không có! Nếu có thần sẽ tâu lên đức vua và xin lấy tính mạng để bảo vệ ngài, nếu có kẻ nào uy hiếp ngài, thần sẽ hết mình bảo vệ ngài.

- Vậy có phải pháp sư chết vì pháp thuật của bộ tộc Lửa không?

Tinh Cựu quay đi không trả lời câu hỏi của tôi, tuyết ào ào rơi xuống đầy vai ông ta. Tôi muốn dùng pháp thuật chắn tuyết cho ông ta nhưng rồi lại không làm nữa. Khi tôi trở về cung, tôi bỗng nghe thấy tiếng của Tinh Cựu theo gió bay tới, ông ta nói rằng, Ca Sách, quốc vương trẻ của ta, hoa sen đỏ sẽ nở, hai ngôi sao sẽ hợp lại, vòng luân hồi của số phận bắt đầu rồi, xin ngài hãy kiên trì chờ đợi...

Sau cái chết của pháp sư ba tháng, trong thành Nhẫn Tuyết bỗng lửa cháy ngút trời, lửa đỏ rực chiếu mặt mọi người. Đây là lần thứ hai kể từ cuộc thánh chiến lần trước, tôi lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của vua cha và bầu trời rực lửa. Nơi bốc lửa chính là Ảo Ảnh Thiên cung của Anh Không Thích.

Khi tôi tới đó, ngọn lửa đã nuốt chửng cả khu cung điện, tôi tận mắt nhìn thấy bao nhiêu cung nữ đang tan chảy trong lửa rồi cuối cùng biến thành làn khói trắng bay lên, giống như những gì xảy ra ở cuộc thánh chiến lần trước.

Tôi nghĩ ngay tới Thích và đột nhiên nhìn thấy nụ cười của Thích ở trên không trung. Tôi vội gõ vào ngón tay đeo nhẫn làm phép gọi gió cuốn tôi bay lên lao vào trong đám khói lửa mịt mùng kia.

Thích ngã trên mặt đất dưới vách đá Huyền Vũ, xung quanh chỉ còn vương lại rất ít bông tuyết bảo vệ.

Tôi ôm lấy Thích, nhưng nhìn thấy Thích đang dùng tay che mắt, dòng máu trắng tinh đang chảy ra qua kẽ ngón tay. Lúc ấy tôi buồn lắm, Thích vốn là người mà tôi đã thề phải lấy mạng sống của mình ra để bảo vệ, vậy mà tôi đã bảo vệ như thế này ư?

Thích nhìn tôi bằng một con mắt còn lại rồi ngất đi, chỉ kịp nói với tôi một câu duy nhất: "Đại huynh".

Tôi ôm chặt Thích vào lòng, nói với con người đang hôn mê đó: Bất kể kẻ nào muốn sát hại đệ, ta sẽ băm nó thành trăm mảnh, bởi vì đệ là tất cả của ta.

Tinh Cựu đang đứng giữa sương khói mịt mù, trên đài tế sao nơi núi thần Ảo Tuyết. Tôi hỏi:

- Tinh Cựu, ngươi có biết chuyện gì xảy ra ở Ảo Ảnh Thiên cung không?

- Thưa Quốc vương, thần biết. Phụ vương của ngài đã hỏi đúng như vậy, nhưng hãy tha thứ cho thần, thần không thể nói được.

- Vậy ta hỏi ngươi, có phải người bộ tộc Lửa gây ra không?

Tinh Cựu bước tới quỳ xuống và tâu:

- Thưa Quốc vương Ca Sách, chẳng có ai sát hại Anh Không Thích cả, người hãy tin thần. Có rất nhiều việc không đơn giản như nhà vua nghĩ. 

Thưa Ca Sách, hoa sen đỏ sẽ nở rộ, hai vì sao sẽ hợp làm một, vòng luân hồi của số phận đã bắt đầu, xin người hãy kiên trì chờ đợi...

Về sau, em trai tôi chỉ còn lại một mắt, mắt bên kia được che bằng một miếng da, tôi nhìn nó mà thấy đau lòng, nhưng nó luôn nói với tôi rằng chẳng sao cả, nụ cười của nó vẫn đẹp.

Thích cúi người xuống hôn lên lông mày tôi, gọi mãi tên tôi.

Hoa anh đào bị gió giật tung rơi đầy trên vai áo hai chúng tôi.

Sau những việc xảy ra, phụ hoàng bắt đầu lo lắng tới sự an toàn của vương quốc, hình như người bắt đầu suy nghĩ tới việc truyền ngôi lại cho Thích, đứa em trai có bản lĩnh cao cường. Mỗi lần tôi đi ngang qua Liên Cơ, luôn nhìn thấy nụ cười quái dị độc ác của bà ta.

Trên đại điện, phụ hoàng đã có lần hỏi có phải Thích rất muốn làm Quốc vương hay không, Thích trả lời là rất muốn và nói thêm điều mà đại huynh muốn là tự do, mong phụ hoàng hãy cho đại huynh tự do và nhường ngôi lại cho mình.

Nụ cười của Liên Cơ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Một lần, dưới gốc cây anh đào, tôi hỏi Thích, có thật đệ rất muốn làm Quốc vương hay không thì Thích hỏi lại vậy đại huynh có muốn làm Quốc vương không, tôi trả lời là không hề muốn mà chỉ muốn trở về sống trong rừng Tuyết, nơi đó không có tuyết lạnh, ấm áp như mùa xuân, và còn có một người bà là người đầu tiên dạy tôi ảo thuật.

Thích nói, nếu vậy thì hãy nhường ngôi Quốc vương cho đệ.

Hoa anh đào như những bông tuyết rơi đầy mặt đất, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu của chim tuyết, băng bắt đầu tan. Và nụ cười của Thích cũng làm nghiêng nước nghiêng thành.

Lại một mùa đông nữa đã đến, tuyết rơi đầy trời. Công chúa ở trong cung cấm dưới biển sâu đã lớn, tôi nghe nhiều người nói công chúa là người đẹp mê hồn và là người có dòng máu thuần khiết. Tất cả các vương phi trong Hoàng tộc đều là người ở trong cung này, cả mẫu hậu của tôi và Liên Cơ cũng vậy.

Trước một trăm ba mươi tuổi họ đều mang hình dáng nhân ngư, chỉ sau khi trưởng thành ở tuổi một trăm ba mươi, họ mới trở thành những người đẹp nghiêng nước nghiêng thành và về ở trong thành Nhẫn Tuyết.

Nàng công chúa nhỏ này sẽ thành Vương phi, nàng sẽ là Hoàng hậu tương lai. Phụ hoàng đưa công chúa vừa hóa thành người tới trước mặt tôi, tôi nhìnthấy khuôn mặt nàng và mỉm cười, nàng quỳ xuống trước tôi, chắp hai tay và nói: "Thưa Ca Sách, vị vua tương lai của thần thiếp". Trong giây phút đó, tôi đột nhiên nhớ tới Lê Lạc, nàng hiện đang sống ở tầng cuối cùng dưới đáy biển sâu, không biết liệu nàng có thể hóa thành một người cá có dòng máu chính thống hay không. Tôi nhìn công chúa lại ngỡ đó là Lê Lạc, khuôn mặt hai người sao giống nhau đến vậy. Nàng bước tới nắm lấy tay tôi, kiễng chân lên rồi hôn vào mắt tôi. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh lùng và nham hiểm của Thích.

- Thưa vua cha, có lẽ công chúa Lam Thường chọn con, vậy vì sao vua cha cứ nhất quyết lấy cho Ca Sách? Thích nói.

Thích bước tới trước mặt tôi, kéo công chúa về với mình, vuốt lên mái tóc nàng và nói:

- Mái tóc nàng thực sự là màu trắng bạc, nhất định nàng có dòng máu chính thống, hãy lấy ta, ta có thể bảo vệ nàng, không để cho nàng chịu bất cứ đau khổ nào.

- Hỡi Hoàng tử thân yêu của ta, người ta yêu chính là đại huynh của chàng, chàng mãi mãi chỉ là tiểu đệ trong trái tim ta. Ngay từ khi ta còn là nhân ngư đã quen biết đại huynh rồi. Ta yêu chàng và muốn trở thành vợ chàng. Ta tin rằng tự ta biết bảo vệ ta. Hãy để cho ta sống suốt đời với đại huynh. Công chúa nói.

Thích đột nhiên ghé sát tai công chúa thì thầm:

- Vậy ư? Nhưng người có pháp thuật mạnh nhất là ta chứ không phải là Ca Sách. Nếu ta giết Ca Sách thì nàng làm sao bảo vệ được đây?

Nói đoạn, Thích quay người đi thẳng, tiếng cười độc ác lẫn vào các bông hoa tuyết gieo rắc khắp nơi trong kinh thành.

Một tháng sau, Lam Thường chết dưới gốc cây anh đào, khi chết phần dưới của nàng vẫn là đuôi cá. Phụ hoàng và mẫu hậu giữ chuyện này kín như bưng, không cho ai hé nửa lời. Tôi chỉ nghe người ta đồn là công chúa tự sát, nhưng lúc nào tôi cũng bị nụ cười nham hiểm và độc ác của Liên Cơ vây chặt.

Tôi hỏi bà già trong rừng: "Bà ơi, tại sao khi công chúa chết vẫn mang đuôi cá, chẳng phải nàng đã biến thành người rồi sao?"

- Ca Sách, dòng hoàng tộc nhân ngư hàng trăm ngàn năm nay đều là dòng nội hôn, xuất thân cao sang quyền quí, họ có sức mạnh tuyệt đối điều khiển nước, cho nên Hoàng thất kết hợp với họ sẽ cho ra đời những thế hệ cósức mạnh vô song. 

Đây chính là lý do vì sao Lê Lạc không thể trở thành Hoàng hậu được. Dòng tộc nhân ngư khi người nào được một trăm ba mươi tuổi sẽ biến thành hình người, nhưng trước khi họ chưa kết hôn với người trong Hoàng tộc, nếu bị vấy bẩn sẽ lập tức trở lại hình nhân ngư. - Bà già đáp.

- Bà ơi, vậy bà có biết ai vấy bẩn công chúa không?

- Ta không biết!

- Thế có phải công chúa tự sát không?

- Ta cũng không biết? Ta đâu phải nhà chiêm tinh. Có lẽ Tinh Cựu có thể nói cho ngươi biết.

Ca Sách tìm Tinh Cựu hỏi:

- Tinh Cựu, người có thể nói cho ta biết công chúa chết như thế nào không?

- Tự sát! Dùng nước đâm thủng tất cả nội tạng của mình.

- Vì sao nàng phải tự sát?

- Vì công chúa bị vấy bẩn, thân dưới biến thành đuôi cá khiến nàng thấy nhục nhã. Nàng rất yêu Hoàng tử.

- Vậy người có thể nói cho ta hay kẻ nào vấy bẩn nàng?

- Thưa nhà vua, trước đây thần luôn nói không thể với ngài, nhưng lần này, thần có thể cho Quốc vương xem một giấc mơ, giấc mơ của chính Người, trong giấc mơ đó có ẩn chứa nhiều bí mật, nếu Người nhìn thấy giấc mơ đó thì sẽ giải đáp được mọi thắc mắc.

Giấc mơ mà Tinh Cựu đưa đến cho tôi trong lần thử thách cuối cùng khi tôi và Thích đang cùng luyện phép thuật. Cả hai chúng tôi cùng gõ vào ngón tay đeo nhẫn bàn tay trái, niệm thần chú cuốn tuyết lên khỏi mặt đất. Tôi bước ra từ trong đó, nhưng nghĩ mãi không hiểu vì sao ông ta lại cho tôi xem giấc mơ này. Mãi khi mùa đông gần kết thúc, vua cha mới trịnh trọng tuyên bố trước quần thần rằng, tôi sẽ là người kế vị. Chính hôm ấy, tôi lại mơ thấy giấc mơ lần trước, và lần này tôi đã tìm ra câu trả lời cho mọi chuyện.

Trong giấc mơ, khi tôi và Thích cùng làm pháp thuật, tôi dùng tay trái gõ ngón đeo nhẫn, còn ngón tay phải của Thích thì cứ co vào duỗi ra liên tục, mà động tác này chính là thế tay khi làm ảo thuật của bộ tộc Lửa. Trên con đường chạy ra khỏi thành tôi cũng nhiều lần thấy Thích làm như vậy.

Tôi hỏi Tinh Cựu:

- Hãy nói cho tôi biết ông nắm được bí mật từ bao giờ?

Ông ta nói ngay từ khi ông bắt đầu làm chiêm tinh và đã kiểm tra lại thi thể của sáu nhà chiêm tinh đoán việc cho Thích và phát hiện ra nguyên nhân cái chết của họ. Chính là do Thích dùng phép thuật giết họ, cũng tức là biến nước trong cơ thể của họ thành băng rồi dùng băng đâm thủng nội tạng của họ, vì Thích là Hoàng tử nên không ai nghi ngờ gì cả, những nhà chiêm tinh nọ cũng không đề phòng, cho nên Thích dễ dàng ra tay hơn.

Còn bản thân Tinh Cựu khi thấy Thích trổ phép thuật đã phá được ngay nên chẳng làm gì được. Nhưng Thích đã biết Tinh Cựu đề phòng nên hôm đó, chờ ọi người đi hết, Thích mới nói:

- Tinh Cựu, ngươi là nhà chiêm tinh vĩ đại nhất, nhưng nếu nhà ngươi quên hết chuyện hôm nay đi, nhà ngươi sẽ tiếp tục được sống, nếu không nhà người sẽ phải chịu tất cả những phép thuật của vương quốc này. Sau đó Thích cười, cái cười vô cùng nham hiểm.

- Vì sao Thích không dùng người khác tới đoán việc? - Tôi hỏi:

- Vì ông ta không muốn người khác biết ông ta có phép thuật của bộ tộc Lửa.

- Còn cái chết của Huyền Thạp thì sao?

- Cũng do Thích giết.

- Còn trận hỏa hoạn ở Ảo Ảnh Thiên cung?

- Do Thích đốt.

- Vậy cái chết của công chúa Lam Thường? Có phải cũng do Thích giết không?

- Do Thích vấy bẩn công chúa, công chúa xấu hổ nên tự vẫn.

- Còn bức tranh mà ngươi mang cho ta có nghĩa gì vậy?

- Bẩm Quốc vương, có những chuyện cho đến nay thần vẫn chưa thể nói được. Ví như việc vào năm Thích trở thành người, Thích gọi thần tới xem vận hạn, hạ thần là người đầu tiên xem cho Thích. Lần đó, thần cũng cho Thích một giấc mơ, một giấc mơ rất kỳ quái nhưng rất đẹp mà thần chưa thấy bao giờ. Sẽ có một ngày thần dâng Quốc vương giấc mơ đó, vì chính Người là chủ nhân của giấc mơ.

- Nay nhà ngươi có thể nói cho ta biết được chưa?

- Chưa được. Nhưng có một giấc mơ khác thần có thể đem đến cho nhà vua.

Nói đoạn, Tinh Cựu bước lên đàn tế sao. Còn tôi đứng trước cửa thành Nhẫn Tuyết, nhìn thấy tuyết che phủ khắp nơi, nhìn về phía đường chân trời phía bắc, màu xanh của khu rừng Tuyết trải dài tít tắp mà lòng nặng trĩu. Trong phút giây đó, tôi nghe thấy tiếng những giọt nước khi công chúa chết tan chảy nhỏ xuống, nghe thấy cả những âm thanh khi cung Ảo Ảnh Thiên đổ sập trong đống lửa, nghe thấy tiếng hát của công chúa nhân ngư khi chết và cuối cùng là tiếng gọi "Đại huynh" của Thích trong lửa khói.

Nước mắt tôi chảy ra ở bậc thềm và biến thành băng ngay.

Từ xa, vọng lại tiếng thì thầm của Tinh Cựu: Hỡi Ca Sách, vị vua trẻ của ta, hoa sen đỏ sẽ nở rộ, hai vì sao sẽ hợp làm một, vòng luân hồi của số phận đã bắt đầu, xin Người hãy kiên trì chờ đợi...

Đêm đó, tôi ngồi trên cung điện, dưới ánh trăng trong như nước suối, tôi lại mơ thấy công chúa Lam Thường, nàng vẫn là một nhân ngư nhỏ nhắn đang bơi lội trong không trung. Đồng thời tôi còn nghe thấy tiếng lòng của nàng giống hệt như tiếng hát du dương uyển chuyển đang hát về ánh trăng của những con nhân ngư trong truyền thuyết.

"Ta biết người đàn ông đang ngồi trên kia chính là Ca Sách, vị vua tương lai của Đế Quốc Ảo Tuyết. 

Ta luôn thấy chàng đêm đêm đều tới ngồi ở đó, mắt tràn ngập ánh sao đêm, trên khuôn mặt còn khắc ghi lại đường nét của những cơn gió lạnh, đôi hàng lông mày chênh chếch.

Gió từ bốn phương ùa tới thổi tung mái tóc dài tới đất và tấm áo choàng ảo thuật trắng như tuyết của chàng, mái tóc chàng như những sợi tơ lấp lánh. Ta không biết vì sao chàng lại luôn mất ngủ ta chỉ biết từ khi gặp mặt chàng, đêm đêm ta đều tới đây để tưởng tượng ra ta luôn được ở bên chàng, cùng nhau đắm chìm trong ánh sao đêm.

Bà nội từng nói với ta, ta là đứa trẻ xinh đẹp nhất trong cung cấm dưới biển sâu, ta có thể trở thành vương phi, thành vợ của chàng. Ca Sách, Quốc vương tương lai của ta, ta sẽ đêm đêm cùng ngồi với chàng trên nóc hoàng cung, cùng nhau ngắm sao đêm... Hỡi Ca Sách, Quốc vương tương lai của ta, xin chàng hãy chờ đợi thiếp...

Khi tôi nhìn thấy Thích đang đứng cạnh con suối Kiệm ở ảo ảnh Thiên cung, bóng Thích in rõ trên mặt nước, tuyết phủ kín cây anh đào bên cạnh, hoa tuyết thỉnh thoảng rơi xuống nước làm lay động bóng Thích. Tôi hỏi:

- Đệ, mắt của đệ còn nhìn thấy không?

- Không, nhưng không sao - Nụ cười lúc ấy của Thích mới ngây thơ và đẹp đẽ biết chừng nào!

- Vì sao con mắt đẹp như vậy mà đệ nỡ đốt cháy nó đi?

Thích nhìn tôi chẳng nói gì. Một lúc lâu Thích mới chậm rãi nói: Đại huynh, Tinh Cựu đã nói với huynh những gì rồi?

- Chẳng nói gì cả. Chẳng qua huynh muốn nhìn lại đôi mắt của đệ, đệ hãy bỏ miếng da che mắt xuống đi.

- Nếu đệ không bỏ?

- Đệ không có quyền lựa chọn, bởi huynh là Quốc vương tương lai chứ không phải đệ.

- Được thôi! Có lẽ đã tới hồi kết rồi - Thích từ từ gỡ bỏ miếng da bịt mắt ra, cuối cùng thì tôi nhìn thấy một con mắt hoàn toàn lành lặn, chỉ có điều tròng mắt đỏ như lửa mà thôi!

- Vì sao đệ lại phải học ảo thuật của tộc Lửa?

- Bởi vì nó rất mạnh.

- Đệ cần pháp thuật mạnh đó để làm gì?

- Chính là vì ước nguyện lớn nhất của đời đệ.

- Làm Quốc vương phải không? Có phải là ước muốn lớn nhất của đệ không?

Thích nhìn tôi chẳng nói gì.

- Có phải công chúa là do đệ giết không?

- Đúng vậy!

- Vì sao?

- Vì nàng ngăn cản đệ không cho đệ làm Quốc vương.

- Còn nàng Lam Thường thì sao?

- Nàng cũng vì đệ mà chết. Vì người mà nàng chọn là đại huynh chứ không phải đệ, mà sự lựa chọn đó ảnh hưởng tới phán đoán của vua cha.

- Ôi! Ta thật không ngờ vì chuyện đó mà đệ đã trở nên như vậy!

- Đại huynh có thể nói là đệ vì ngôi vua. Đệ đã từng nói với huynh rằng đệ có một ước muốn và vì nói đệ có thể hy sinh tất cả. Chẳng một ai có thểngăn trở đệ - Thích sờ lên tóc mình rồi nói tiếp - Đại huynh hãy nhìn mái tóc đệ, nó dài như vậy nên không ai có thể ngăn cản đệ được.

Khi Thích dứt lời, thanh kiếm băng trong tay tôi đã xuyên qua ngực Thích.

Thích nhìn tôi và nói: "Đại huynh, không thể ngờ đại huynh giết đệ thật". Nói xong, Thích cúi xuống, miệng mỉm cười, hôn lên mắt tôi rồi nói:

"Đại huynh, sau khi đệ chết, xin đại huynh tự do...". Cuối cùng, mắt Thích từ từ nhắm lại, ngả vào lòng tôi như một đứa trẻ ngủ ngon lành. Một dòng máu trắng như tuyết chảy từ ngực ra tràn xuống mặt đất phủ đầy hoa anh đào trắng, nhưng dòng máu chảy tới đâu, ở đó mọc ngay lên những bông sen đỏ như lửa. Tuyết rơi xuống phủ đầy người hai anh em tôi.

Sau đó, tóc tôi đột nhiên mọc rất dài, dài như tóc của Thích, phủ đầy lên người tôi.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy bà già đang đứng phía sau tôi nở nụ cười rất từ bi và tự nhiên. Bà vẫn gọi tôi như ngày nào "Ca Sách, Hoàng tử thân yêu của ta". Tôi bước tới ôm chặt lấy bà, khóc hu hu như một đứa trẻ.

Khi còn ở trong rừng, tôi lớn lên trong ngôi nhà gỗ của bà, tiếng cười của Thích như vẫn còn văng vẳng đâu đây. Bà chải đầu cho tôi và nói tóc tôi dài lắm. Chợt tôi nghĩ tới mái tóc của Thích mà cảm thấy đau nhói trong tim. Tôi vẫn như nhìn thấy tấm thân gầy còm của Thích đang chạy trên tuyết trắng, nhìn thấy người đàn ông đẩy ngã Thích bị tôi giết dưới trần gian, nhìn thấy mình đang ôm đứa em bé bỏng lê bước trong gió tuyết nơi trần thế, nhìn thấy những dấu tích trong rừng nơi anh em tôi lớn lên, tôi nhìn mũi kiếm của mình đâm vào ngực Thích, rồi mắt Thích từ từ nhắm lại, máu trào ra mặt đất, và tôi nhìn thấy ở đó nở đầy những đóa sen hồng và nơi đó ấm áp như mùa xuân.

Tôi nói cho bà tất cả những điều đó, bà yên lặng nhìn tôi mỉm cười và nói Thích để lại cho tôi một giấc mơ và bà muốn giao cho tôi.

Giấc mơ mà bà mang lại cho tôi còn chân thực hơn cả giấc mơ của Tinh Cựu, tôi không hiểu vì sao, có lẽ do giấc mơ quá dài, hoặc do tôi và Thích là người cùng huyết thống gần gũi mà trong mơ tôi thấy mình không phải là Ca Sách nữa, mà chỉ nhớ mình là Anh Không Thích - hoàng tử nhỏ tuổi của vương ngốc Ảo Tuyết.

Tôi là Hoàng tử thứ hai của Đế quốc Ảo Tuyết tên gọi Anh Không Thích.

Tôi và đại huynh Ca Sách, người của thành Đen cùng lớn lên trong rừng tuyết.

Tôi và đại huynh từng lưu lạc chốn trần gian ba mươi năm trời. Ba mươi năm ấy là quãng thời gian vui nhất trong đời tôi.

Đại huynh dùng phép ảo thuật duy nhất để che chở tôi nơi trần thế.

Cũng vì tôi mà đại huynh lần đầu tiên giết người.

- Lúc ấy nhìn vẻ mặt lạnh lùng của huynh mà lòng tôi ấm áp lạ thường.

Mỗi lần tuyết rơi, đại huynh muốn ôm tôi vào lòng, dùng vạt áo che cho tôi ấm, nên cho mãi tới sau này tôi không dùng phép thuật để tránh tuyết.

Tôi mong đại huynh ôm tôi trong lòng mãi mãi như vậy. Nhung từ sau khi chúng tôi trở về thành Nhẫn Tuyết, đại huynh không ôm tôi nữa và chúng tôi cũng mất tự do. Nhưng tôi còn nhớ, đại huynh đã từng nói với tôi rằng, cái mà đại huynh yêu quý nhất đó là tôi và tự do.

Tôi luôn nhìn thấy đại huynh ngồi một mình ngắm trăng trên nóc hoàng cung, nhìn tuyết rơi, tôi rất đau khổ mỗi khi nhìn bóng dáng cô đơn của huynh. Đặc biệt là từ sau khi Lê Lạc chết, đại huynh hầu như không bao giờ cười, vậy mà trước kia, đại huynh luôn cười với tôi, mắt hơi nhắm lại, hàm răng trắng muốt, mái tóc dài mềm mại rủ xuống che lấy khuôn mặt của tôi.

Bởi đại huynh muốn làm Quốc vương nên Lê Lạc phải chết, đại huynh không phản kháng gì. Nhưng tôi biết rõ tiếng gào thét trong lòng đại huynh đã từng nói với tôi, thực ra người không muốn làm Quốc vương, chỉ muốn ẩn cư tại núi thần Ảo Tuyết làm một ẩn sĩ tiêu diêu tự tại làm bạn với rượu và hát ca.

Tôi đã từng thề rằng, nhất định phải mang lại tự do cho Ca Sách dù cho phải hy sinh tất cả, cho nên tôi phải trở thành Quốc vương để rồi sẽ dùng quyền lực tối thượng của mình mang lại hạnh phúc mà huynh mong mỏi. Tôi biết những hành động của mình Ca Sách sẽ không đồng ý nhưng tôi vẫn làm mà không hề hối tiếc. Còn Huyền Thạp, Lam Thường và cả cung điện Ảo Ảnh Thiên trong mắt tôi cũng chỉ như một đám mây trôi, chỉ có sự vui vẻ của Ca Sách mới là niềm tin cuộc đời tôi.

Thực ra, kể từ khi tôi lớn lên, đại huynh luôn là một vị thần duy nhất trong tôi.

Khi đại huynh đâm nhát kiếm vào ngực tôi, tôi thấy quá đau đớn, không phải vì tôi đã mất đi sinh mạng của mình mà bởi vì cho đến phút chót tôi vẫn không mang lại được tự do cho đại huynh, địa vị Quốc vương sẽ trói chặt cả cuộc đời đại huynh. Khi tôi ngã xuống, một lần nữa đại huynh ôm lấy tôi và đó là lần đầu tiên người ôm tôi kể từ khi trở về thành Nhẫn Tuyết, vậy là tôi đã thấy mát lòng. Tôi muốn nói với đại huynh rằng, xin đại huynh hãy tự do bay đi, nhưng tôi chưa kịp nói ra lời thì đã không bao giờ nói được nữa. Tôi nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều bông tuyết rơi xuống vai áo đại huynh, rơi lên đầu, lên mặt huynh. Tôi sợ đại huynh cảm thấy lạnh, nên tôi đã cố cong ngón tay trỏ lại, niệm chú, biến tất cả những giọt máu của mình chảy ra thành những đóa sen hồng rực lửa vây quanh lấy người đại huynh.

Đại huynh! Xin người hãy tự do...".

Khi tôi nước mắt đầm đìa tỉnh dậy từ trong mộng, tôi lại nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của bà, tôi lao tới ôm chặt lấy bà mà khóc và hét toáng lên.

Trong khi ôm chặt lấy bà, tôi sơ ý đụng vào chiếc trâm cài tóc, tóc trắng của bà tung ra phủ kín mặt đất, quả là tôi chưa bao giờ thấy ai có mái tóc dài như vậy.

Tôi hỏi:

- Bà ơi, tóc bà...

Bà chỉ cười mà không nói gì. Sau đó tôi nghe một giọng nói lạnh lùng từ sau lưng vọng lại rằng, chính bà mới là người có pháp thuật mạnh nhất của đất nước này, bà chính là mẫu hậu của ông nội phụ hoàng, nay bà là pháp sư và thầy chiêm tinh giỏi nhất vương quốc, bởi vậy bà mới cho tôi được giấc mơ đó.

Tôi quay lại thì thấy Tinh Cựu đang mặc bộ quần áo trắng toát, ông mỉm cười bảo tôi hãy đi cùng ông, tới một nơi khác, nơi đó là giấc mơ dành cho Thích của tôi và cả tôi nữa.

Tinh Cựu tiếp tục nói, trước khi chết, Thích có nói với ông ta là, nếu ngày nào đó mình chết chắc chắn sẽ chết trong tay tôi, bởi chỉ có tôi mới dễ dàng giết chết Thích được. Thích nói sau khi chết nhờ Tinh Cựu truyền hết thần lực của mình sang cho tôi và cho tôi giấc mơ này.

Tôi sờ lên mái tóc đột nhiên dài ra của mình mà chẳng nói được gì.

Tinh Cựu dẫn tôi tới bờ biển băng, nơi này có vẻ như rất quen thuộc với một vách đá đen sì, những con sóng trắng trào bọt, chim tuyết bay lượn. Tôi hỏi:

- Tinh Cựu, đây là nơi nào vậy?

- Ly An, là nơi thần đã từng vẽ.

- Vậy người dẫn ta tới đây làm gì?

- Để nói cho Quốc vương biết kiếp trước của mình.

- Kiếp trước đó ra sao?

- Mời Quốc vương đi vào giấc mơ sẽ thấy hết.

Tôi bước vào giấc mơ, sau đó phát hiện ra rằng mình vẫn đứng ngay trên bờ biển nọ, chỉ khác là không có bóng dáng của Tinh Cựu mà thôi. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra trên tảng đá giam cầm có một người đang bị trói, tóc xõa ra bay tung trong gió biển, mặt mũi người nọ rất giống vua cha.

Một con chim tuyết to lớn đang đậu trên vai ông.

Chim ơi, ngươi biết ta muốn gì nhất không? Đột nhiên tôi nghe thấy người kia nói, cái tôi muốn chỉ là tự do. Tôi rất muốn đập nát tảng đá đó, cho dù thịt nát xương tan tôi cũng không muốn bị cầm tù trên tảng đá đó, làm mất hết tự do. Người kia dừng một lát rồi lại cười, ông ta lắc đầu nói tôi làm sao mà hiểu nổi, mà có nói cho tôi cũng chẳng ích gì. Ông ta nhìn con chim rồi than thở rằng, sau khi ra đời ông ta chỉ muốn tôi thành hoàng tử của Vương Quốc Ảo Tuyết chứ không muốn làm Quốc vương, bởi như vậy tôi sẽ có được tự do mà tôi muốn, bởi từ khi ra đời, tôi đã rất muốn tự do. Sau đó con chim kia bay vút lên không rồi lao mạnh xuống tảng đá, nó cứ làm như vậy cho tới khi chết gục trên đá, một dòng máu tươi chảy tràn ra tảng đá rồi đỏ rực như những đóa sen hồng. Còn người kia, những sợi xích trói tự nhiên cũng được cởi ra, ông ta mỉm cười rồi gieo mình xuống vách đá, trong nháy mắt, sóng biển đã nuốt chửng ông ta.

Sau đó, tôi lại nhìn thấy Tinh Cựu, gió biển thổi làm tung sóng lên ướt hết tà áo trắng của ông.

Ông ta giơ tay phải lên, tôi nhìn theo phía tay ông chỉ, nhìn thấy vách đá đen kia.

Tôi sờ vào những vết máu trên đá, những vết này hầu như đã mất hết rồi, chỉ còn một vài chỗ máu chảy vào kẽ nứt của đá là được lưu lại mãi mãi.

Tinh Cựu nói rằng, pháp sư bị cầm tù trên vách đá do phạm điều cấm kỵ đó chính là tôi kiếp trước. Tôi vội hỏi:

- Tinh Cựu, ngươi nói giấc mơ này là của Thích, vậy Thích đâu?

- Kiếp trước của Thích cũng ở đây, đó chính là con chim tuyết.

Đột nhiên tôi cảm thấy một cơn đau dữ dội xuyên qua lồng ngực, tôi há mồm ra, một dòng máu trắng tinh khiết trào ra khỏi miệng nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất đen, những nơi máu chảy tới đều mọc lên những đóa sen đỏ như lửa và ở đó ấm áp như mùa xuân.

Trên cao, một con chim tuyết đang bay ngang qua trời, khi tôi nhìn lên, nó rít lên một tiếng lảnh lót rồi bay vút lên cao hơn.

Đại huynh, xin người hãy tự do...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.