Vương Phi Trùng Sinh Ký

Chương 1




Bùi Ngọc Kiều từ sau khi tỉnh lại, không hề nói câu nào.

Trong Vọng Xuân uyển, vài nhóm người đến đến đi đi, hoặc là lo lắng, hoặc là xem náo nhiệt, nhưng đối với đại đa số người trong phủ mà nói, việc này không quan trọng.

Bởi vì ai cũng biết trưởng nữ Đông Bình Hầu phủ là một đứa ngốc, từ nhỏ ngu dốt, không giống hài tử khác ba bốn tuổi biết lễ nghĩa, bảy tám tuổi biết đọc biết viết. Bùi Ngọc Kiều mãi đến năm chín tuổi mới hiểu chuyện, năm nay vừa mới mười lăm, tuy là trời sinh bộ dáng không tầm thường, thế nhưng không có sở trường gì. Đi ra ngoài cửa, mọi người trước mặt không nói, sau lưng chỉ nói Bùi gia đáng thương.

Cho nên, một đứa trẻ ngốc như vậy, dù là vấp ngã một lần, có ngốc thêm một ít, dường như cũng không làm sao.

Nhưng mà, dù những người kia không quan tâm, nô tỳ bên người nàng đã vội tức giận đau lòng.

Trúc Linh liên tục để kim đâm vào tay, thở dài đem đế giày bỏ xuống đi tới. Dùng ngọc câu (*) vén màn che thêu phù dung hoa màu hạnh, nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Bùi Ngọc Kiều.

(*) ngọc câu: móc bằng ngọc

Tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài (*) dường như vẫn ngồi, áo ngủ bằng gấm kéo đến bên hông, thân mình tựa vào gối, đôi mắt mặc ngọc tràn đầy vẻ mờ mịt.

(*) phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa

Ban đầu tiểu thư ngốc nghếch thật nhưng vẫn còn biết nhận thức, thấy nàng liền lộ ra hai má lúm nhỏ xinh, ngọt ngào như mật. Mắt Trúc Linh đỏ lên, nàng tám tuổi đã đi theo bên người Bùi Ngọc Kiều. Chủ tử thiên chân khả ái, lại hào phóng, trong phủ nô tỳ đều nói, đi theo bên người đại cô nương, đúng là có phúc khí.

Nhưng hiện tại......

Thật hoàn toàn mất hết đầu óc, làm sao còn có thể xuất giá đây?

“ Cô nương.” Trúc Linh thử gọi nàng một tiếng.

“Thái phu nhân biết cô nương còn chưa nói chuyện, gấp đến độ cơm trưa cũng không ăn. Lão nhân gia từ xưa đến nay đều thương người, hiện lại nhiễm phong hàn, chịu không nổi khổ sở. Cô nương, người nên mau chóng tốt lên đi chứ!”

Nghe được thanh âm, mắt Bùi Ngọc Kiều đột nhiên giật giật, ánh mắt dừng ở trên mặt Trúc Linh.

Kỳ thật nửa ngày này đối với nàng mà nói, làm sao không dày vò đây?

Nàng vốn là Sở Vương phi. Hoàng hậu mời vào trong cung ngắm hoa, ai ngờ bị độc xà cắn trúng mắt cá chân, thái y bó tay không có cách nào, Sở Vương lại không ở bên người. Thời gian càng dài, thân thể càng không nghe sai khiến, nàng cho rằng bản thân mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Cũng không biết là sao thế này, mở mắt ra đã trở về năm mười lăm tuổi, chỉ thấy người trong phòng đi tới đi lui. Tất cả đều là hình dáng của vài năm trước, nàng sợ đến mức không thể nói chuyện.

Hoảng hốt một lúc lâu.

Bùi Ngọc Kiều vươn tay giữ chặt tay áo Trúc Linh hỏi:“Trúc Linh, người đã chết rồi còn có thể sống sao?”

Thanh âm vẫn là ngọt ngào, mềm mại như gạo nếp, chỉ là Trúc Linh không nghĩ tới câu đầu tiên nàng hỏi là cái này, lắc đầu nói:“Này, điều này sao có thể chứ, trừ phi là...... Phật sống?”

Trúc Linh cũng mới mười ba tuổi, làm sao có thể trả lời chuyện này.

“Phật sống?” Bùi Ngọc Kiều nhớ đến đại phật toàn thân màu vàng gặp ở trong miếu. Trong lòng tràn đầy nghi hoặc,“Ta không phải Phật, ta cũng đã phá giới điều......”

Thái phu nhân thờ phụng thần phật, đời trước thường mang nàng đi miếu, mong mỏi đầu óc nàng có thể trong sáng, từng đề cập qua năm giới luật Phật giáo, không sát sinh, không trộm cắp, không dâm tà, không vọng ngữ(*), không uống rượu.

(*) vọng ngữ: nói dối; nói bậy; nói dóc; nói năng xằng bậy; lời nói dối

Nàng đã uống qua rượu, nàng còn nhân lúc Thái phu nhân nghe kinh phật, vụng trộm đem thịt khô giấu trong tay áo lấy ra ăn.

Như vậy, bản thân như thế nào còn có thể sống thêm một lần đây? Bùi Ngọc Kiều khó có thể hiểu, suy nghĩ hồi lâu khiến đầu ẩn ẩn đau, liền không nghĩ đến nữa, cùng Trúc Linh nói:“Ta đi xem tổ mẫu.”

Nàng xốc chăn lên.

Trúc Linh vội nói:“Cô nương nếu không thoải mái, liền không cần đi, nô tỳ sợ người lại trúng gió. Thái phu nhân nơi đó, có thể sai người đến báo một tiếng.”

“Không, ta muốn đi.” Bùi Ngọc Kiều nghĩ rằng, đầu đau cũng phải đi. Bởi vì cơ thể của mẹ ruột nàng rất yếu, sau khi sinh muội muội Bùi Ngọc Anh, Thái phu nhân sợ nàng mệt nhọc, tự mình chăm sóc Bùi Ngọc Kiều. Có thể nói, nàng là Thái phu nhân nuôi lớn. Sau này mẹ ruột qua đời, phụ thân cũng chưa từng tái giá, bà cháu lại càng ở chung một chỗ, cảm tình không phải là nhỏ.

Trúc Linh thấy nàng kiên trì, chỉ phải nghe theo.

Trạch Lan thấy chủ tử khôi phục như lúc ban đầu cũng khá cao hứng, lấy quần áo tới, nhướn mày nói:“Cô nương đi gặp Thái phu nhân cũng tốt, để Thái phu nhân xem xét để ý, vô duyên vô cớ, Tam cô nương tại sao lại đẩy người.”

Đại phòng có Bùi Ngọc Anh, Bùi Ngọc Kiều hai tỷ muội, Tam cô nương Bùi Ngọc Họa này chính là chi thứ hai độc nữ.

Trúc Linh kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi:“Thật sự là nàng ta đẩy?” Lại ảo não,“Ta tới muộn một chút, liền ra xảy ra chuyện như thế này. Nhưng mà Tam cô nương tuy có chút tùy hứng, không hẳn sẽ, hay là cô nương nhà khác......”

Hôm qua vốn là thọ đản sáu mươi của quốc cữu gia, nhà nhà đi chúc thọ. Bùi gia cũng không ngoại lệ, nhiều người như vậy, ai âm thầm ra tay cũng khó nói.

Nhưng Trạch Lan một mực chắc chắn:“Trừ nàng, còn có ai? Ta chính mắt nhìn thấy, chắc chắn là vì cô nương không cẩn thận làm rơi vòng tay kia của nàng ta, nàng ta liền nhân cơ hội trả thù.”

Trong khi hai người nói chuyện, Bùi Ngọc Kiều đã nhấc chân đi ra cửa.

Trúc Linh liền nhanh chóng đem chiếc ô vẽ sơn thủy ở phía trước chắn gió.

Một hàng ba người hướng phòng chính mà đi.

Nhìn thấy đại cô nương bình yên vô sự, thủ vệ bà tử nhanh như chớp đi bẩm báo cho Thái phu nhân.

Trong phòng nhị phu nhân Mã thị, nhị cô nương Bùi Ngọc Anh, Tam cô nương Bùi Ngọc Họa đều có mặt, cùng Thái phu nhân, sợ bà vì chuyện của Bùi Ngọc Kiều mà quá mức thương tâm.

Mã thị này là Nhị thẩm của Bùi Ngọc Kiều, ngày thường đều trương bộ mặt tròn ôn hòa, mắt hạnh mũi quỳnh, cũng được coi là tiểu mỹ nhân thanh tú, chỉ là mỗi ngày xử lí chuyện vất vả, đã xuất hiện một số nếp nhăn.

Nàng đoan đoan chính chính ngồi, hết an ủi Thái phu nhân, lại nói những chuyện khác:“Thôn trang ngày hôm qua đưa tới mấy chục giỏ tuyết lê, cũng đã phân phát ra ngoài. Hiện còn dư rất nhiều, con dâu nhìn hay là đưa cho Chu gia chút, Chu phu nhân thích ăn.”

Bùi gia năm đó cùng thái - tổ Hoàng đế tranh đấu giành thiên hạ, được phong Hầu Tước, đồng thời cũng ban vô số đất đai rộng lớn. Vân huyện ngoài kinh thành liền có đại thôn trang, hợp với hai đỉnh núi, tất cả đều mọc đầy trái cây dại.

Mỗi năm đều chín rồi rụng xuống, cũng không biết đã lãng phí bao nhiêu. Mấy năm trước biết được mới biết tiết kiệm, mang đi làm mứt, lại hỏi Hoàng gia hạt giống nào tốt tốt hơn, trồng ở trên núi. Nay nở hoa kết trái, nhà mình hưởng dụng, mới biết được tiện lợi. Chu gia này, là Tào quốc công phủ, hai nhà vốn có kết giao.

Thái phu nhân gật gật đầu:“ Con làm chủ đi.”

Ngữ khí thản nhiên, quả thật bà còn có tâm sự, đại nhi tử Bùi Trăn ở Đại Đồng xa xôi, đang cùng ngoại giặc giao chiến, mấy tháng rồi chưa từng gửi thư báo, không biết sống chết.

Lúc này nghe nha hoàn nói Bùi Ngọc Kiều tiến đến, Thái phu nhân vui sướng vạn phần, nâng lên thân thể từ trên giường, hướng cửa nhìn.

Mành vải màu xanh thẫm được vén lên, chỉ thấy một cô nương dáng người cao gầy bước liên tục, mau mau đi tới, trên người mặc một chiếc áo hà hoa hồng nhạt, một cái quần hoa nhỏ màu sắc ngọt ngào, bên hông đeo ngọc thạch hình một con cá lớn rủ xuống, mi mục như họa, chưa nói đã cười.

Giống như vào đông, trên trời chiếu xuống một tia nắng ấm, tất cả mọi người không nhịn được nhìn mặt nàng.

Bùi Ngọc Kiều đi đến trước giường Thái phu nhân, cũng không thỉnh an, một đầu nhào vào trong lòng bà.

Thái phu nhân đã là lão thái thái, tuổi đã hơn năm mươi, dáng người cũng rất là đẫy đà, mặc áo bông thật dày, hai tay nàng ôm không hết eo của bà. Nhưng cảm giác này quen thuộc như vậy, khiến nàng lưu luyến.

Thái phu nhân thoải mái cười to:“Thật tốt, xem xem, cùng ngày thường đều như vậy. Kiều nhi nha, vẫn là trẻ con.” Bà sờ sờ mặt của nàng,“Còn đau sao, như thế nào lại đến? Trời lạnh như vậy, ngộ nhỡ cảm lạnh.”

Bùi Ngọc Kiều ngẩng đầu, trên mặt đã đầy nước mắt:“ Muốn gặp tổ mẫu còn quan tâm cái gì có lạnh hay không chứ.” Nàng cúi đầu cọ cọ trong lòng Thái phu nhân.

“Đứa nhỏ này, cũng đã lớn rồi, còn có ta một thân bà già, con nghe có buồn nôn không?” Thái phu nhân cười hiền hậu, lại giễu cợt,“Tự ta cũng ngại khó ngửi.”

“Không khó ngửi nha, tổ mẫu thích sạch sẽ, cả người đều thơm mát.” Bùi Ngọc Kiều thích tổ mẫu, nếu thật có, nàng cũng không ngại.

Thái phu nhân nghe cao hứng, vỗ nhẹ lưng nàng:“ Đã dạy bao nhiêu rồi, ngồi phải có bộ dáng của ngồi.”

Bùi Ngọc Kiều ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ở bên giường, hai tay đặt ở đầu gối, mặt một bộ dáng trung thành, nhìn thật giống chó con. Thái phu nhân nuôi sủng vật.

Tam cô nương Bùi Ngọc Họa xì cười ra tiếng.

Người như vậy mà cũng là trưởng nữ của Hầu phủ bọn họ, nói ra cũng thật mất thể diện!

Mã thị liếc nhìn cảnh cáo nàng một cái.

Mắt thấy ý tứ hàm xúc cười nhạo đầy mặt Bùi Ngọc Họa, Bùi Ngọc Anh nhíu mày, đứng dậy đi tới ngồi bên người Bùi Ngọc Kiều nói:“ Tỷ nãy giờ không nói gì, muội lần trước cũng không tiện hỏi, lần này ngã nặng như vậy, nhưng là ai đẩy tỷ?” Lại cùng Thái phu nhân bẩm báo,“ Lần trước gặp bà tử nói xằng bậy, con đã cho người phạt, còn mời tổ mẫu chuộc tội.”

Nguyên nhân bởi vì Bùi Ngọc Kiều ngã trước mặt Trầm công tử Trầm Mộng Dung vừa đẹp trai vừa nghiêm minh. Có một số người tâm địa xấu xa, lại nói Bùi Ngọc Kiều nhìn ngốc, nhưng cũng biết quyến rũ đàn ông.

Lời này khiến Bùi Ngọc Anh giận dữ, nàng cùng Bùi Ngọc Kiều tuy là chị em ruột, nhưng nàng rất quyết đoán mạnh mẽ, từ trước đến nay không nương tay, cho người bên cạnh tiến lên dạy bảo.

Thái phu nhân liếc mắt nhìn Mã thị:“ Nên đánh. Con đợi lát nữa tra một chút, là ai khởi xướng, nghiêm trị bán ra ngoài đi!” Bà đưa tay xoa bóp ấn đường, cũng hỏi Bùi Ngọc Kiều,“Kiều nhi, rốt cuộc tại sao con lại ngã?”

Thật sự quá khéo, Thái phu nhân không thể không nghi ngờ.

Nói đến chuyện này, ý cười trên mặt Bùi Ngọc Họa vội vàng vụt tắt, ném một câu:“Con cũng không trông thấy, chắc là đường trơn chứ sao, mấy ngày trước vừa mới mưa.”

Mọi người vẻ mặt khác nhau.

Bùi Ngọc Kiều nhớ tới đời trước, cũng là tình huống này, đều chờ nàng đến giải thích nguyên nhân.

Không sai nàng tuy rằng ngốc, nhưng cũng biết lần này ngã trước mặt Trầm Mộng Dung, mất hết mặt mũi, chỉ là ngày đó có nhiều người, không biết là ai động thủ, nàng chỉ cảm thấy có người đẩy nàng, lại có Trạch Lan xác nhận, tự nhiên tin tưởng là Bùi Ngọc Họa gây nên.

Kết quả Thái phu nhân tức giận, phạt Bùi Ngọc Họa, Bùi Ngọc Họa không cam lòng bị oan uổng, ở bên hồ nước bắt nàng nói rõ lý lẽ, Bùi Ngọc Anh vì bảo vệ nàng, vô ý rơi vào trong hồ.

Mùa đông khắc nghiệt, nước lạnh làm thân thể bị thương, lúc đầu không phát hiện, sau này gả đi mới biết, khó có thể mang thai. Bùi Ngọc Anh từ đó cùng Bùi Ngọc Họa kết thù, không chết không ngừng.

Mà những việc ấy, nguyên nhân đều vì câu nói của nàng ngày hôm nay.

Khó trách lúc trước nàng gả cho Tư Đồ Tu, hắn nhắc nhở nàng, cẩn thận họa là từ miệng mà ra.

Suy nghĩ một lát, Bùi Ngọc Kiều nhẹ giọng nói:“Kỳ thật là Trầm công tử đột nhiên đi ra, ta bị dọa đến, đạp lên rêu xanh mới ngã, không ai đẩy con cả, tổ mẫu......” Nàng lay lay tay áo Thái phu nhân,“ Làm cho người lo lắng rồi, con chuyện gì cũng không làm được. Đi đường cũng bị ngã như vậy.”

Thái phu nhân thở dài:“Ta chỉ sợ con ngã bị thương, cái khác có gì đâu, ta đã từng này tuổi rồi, còn không hiểu rõ người sao?”

Đơn thuần như Bùi Ngọc Kiều, không có lòng dạ, sao lại đi quyến rũ người khác được? Bản thân nó cũng đã tự nói, có lẽ là ngoài ý muốn thật, không thì đứa nhỏ này cũng không giấu được.

Chỉ là về phía Trầm Mộng Dung......

Thái phu nhân nhìn về phía Mã thị: “Tuy nói nam nhi như trong nhà Đại Lương, nữ nhi lại cũng không được sơ sẩy.” ( câu này mình không hiểu lắm T^T)

Mã thị vội vàng đáp ứng một tiếng.

Bùi Ngọc Họa nghe ra ý trách cứ, trong lòng lo sợ. Trần gia gia giáo không nghiêm, các cô nương gia phóng túng, giật giây các nàng cùng đi nhìn lén Trầm Mộng Dung, nàng cũng tâm viên ý mãn đi theo.

Khi đó, hơn mười người trốn ở sau hòn giả sơn, ai cũng không chú ý ai, chỉ lo xem người, kết quả liền xảy ra loại chuyện này. May mắn Bùi Ngọc Kiều không có đổ tội cho nàng, không thì nàng nhảy sông cũng không xóa hết được. Nàng không khỏi hướng Bùi Ngọc Kiều cười cười.

Tam muội tuy nói ngày thường không hòa hợp, nhưng vẫn chưa đến mức thành thù. Bùi Ngọc Kiều giải quyết được một chuyện lớn, thả lỏng thân thể, chậm rãi thở ra một hơi.

Mã thị đi ra ngoài chờ, liền gọi Bùi Ngọc Họa vào trong phòng ân cần dạy bảo.

“Chỉ lo chuyện của Ngọc Kiều, ta lại quên mất con. Lần này Thái phu nhân niệm tình con tuổi còn nhỏ, không có cách nào trách phạt. Trở về chép năm mươi bản nữ giới cho mẹ!”

Bùi Ngọc Họa giọng hờn dỗi:“Mẹ à, mẹ muốn con mệt chết sao. Trời lạnh như vậy, da tay con muốn nứt ra.”

Mã thị lạnh mặt.

Bởi vì bà chỉ có một đứa con gái, coi nó như châu như bảo mà nuôi dưỡng, cũng chưa bao giờ muốn quát nó. Nhưng Bùi Ngọc Họa thật sự hư không chịu nổi, lại giống với đứa ngốc kia, cùng mấy cô nương đi nhìn lén nam nhi, còn ra thể thống gì!

Bà nheo ánh mắt lại, gọi người đi lấy thước.

Bùi Ngọc Họa vội vàng cầu xin tha thứ:“Mẹ, con viết là được, mẹ đừng nổi giận, con nhất định sẽ viết thật tốt!”

Xem dáng vẻ nhu thuận của nàng, Mã thị mới từ bỏ, nhưng mà Trầm Mộng Dung này xuất thân từ danh môn thế gia, tài mạo song toàn, con gái hiếu kỳ còn có thể tha thứ được. Còn về bà, cũng hi vọng có thể có con rể như vậy.

Chỉ là...... Bùi Ngọc Kiều mắt đã sắp sang tuổi mười sáu, lại không có người đến đề thân. Môn hộ cao thì khinh thường, môn hộ thấp lại muốn mặt mũi, sợ người khác nói bán nhi tử cầu vinh, cưới con dâu ngốc. Nhưng nàng là đích trưởng nữ, không gả đi, cô nương phía dưới như thế nào cho phải? Chẳng phải là đều bị nàng làm chậm trễ?

Mã thị nhéo nhéo khăn tay, dù có thế nào, đều phải nghĩ biện pháp gả ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.