Bà vú nhìn nam tử
xinh đẹp tuyệt luân đang cười vui vẻ như vậy, khẽ mím môi, không phải vì khuôn mặt tươi cười của nam tử kia, mà vì nam tử kia lại không tức giận với đứa bé.
Phải biết rằng nam nhân kia rất chú trọng mặt mũi của mình.
Thế nhưng đứa bé khiến cả người hắn toàn phân và nước tiểu, hắn lại có thể vui vẻ nói đùa.
"Bà vú cũng cho ta ôm đứa bé một cái được không?" Tiểu quỷ nào đó đứng một
bên bị lạnh nhạt rốt cuộc không nhịn được nữa, đáng thương kêu lên.
"Các ngươi chưa đặt tên cho nàng hả?" Nam tử xinh đẹp lóe lên một tia vui
mừng trong mắt, mà Tử Lan Thanh bị bà vú ôm vào trong ngực thấy vui mừng trong mắt nam tử kia đột nhiên có dự cảm xấu.
Nam nhân này sẽ không lấy thêm cái ‘ học vấn ’ gì ở tên của nàng chứ?
"Thân phận của đứa bé hơi đặc biệt, cho nên. . ." Bà vú chần chờ nói, sau khi tiểu vương gia mang đứa bé về, bọn họ lập tức điều tra thân phận của
nó, mà đứa bé này. . .
Thân phận thật sự của đứa bé này rất đặc
biệt, không chỉ là vì nàng là nữ nhi được tiểu vương gia nhặt về, nguyên nhân quan trọng hơn là. . . cha mẹ ruột thịt của nàng.
Cho nên mẫu phi tiểu vương gia mới có thể thuyết phục tiểu vương gia nhận đứa bé làm nghĩa nữ.
Mà về phần tên tuổi của đứa bé, bọn họ không có tư cách đặt.
"Nếu như nàng không có tên, thì hay là đăt một chữ ‘quyên’ đi , ngụ ý xinh
đẹp, tốt đẹp." Nam tử xinh đẹp tùy ý nói, nhưng vẻ mặt của hắn rất kiên
định, dễ nhận thấy, hắn muốn đứa bé nhất định phải có danh tự này.
"Chuyện này. . ." Bà vú hơi khó khăn nhìn hắn, tên của đứa bé không phải nàng có thể quyết định được.
Lúc này, Tử Lan Thanh cũng tò mò nhìn nam tử kia, cái chữ ‘ quyên ’ này
không giống như có ý gì khác nha! Nhưng tại sao trong mắt nam tử tuấn tú kia lại thoáng qua một tia tính toán.
"Không được không được,
danh tự này không được! Quyên đúng có ý là xinh đẹp tốt đẹp, nhưng đi
chung với họ sẽ không được." Tiểu quỷ kia không ngừng lắc đầu, vì cái
tên kia thật sự khó nghe.
Tử Lan Thanh nghe được giọng của tiểu
quỷ kia, lóe lên một tia sáng tỏ trong mắt, thì ra nếu ghép chung với họ thì sẽ không được.
Chỉ là. . .
Nàng thật sự không biết tiểu quỷ này họ gì!
"Có cái gì không được!" Hình như nam tử xinh đẹp rất tức giận, hắn vất vả
đi đến phủ của tiểu quỷ này, nhưng không ngờ, tiểu quỷ này dám làm trái
lời mình.
Nhất thời nam tử xinh đẹp thật muốn bóp chết này tên tiểu quỷ này.
"Chu Quyên* cái tên này nghe như chuồng heo* vậy, không dễ nghe chút nào."
Khi tiểu quỷ mao đầu vừa nói ra đột nhiên sợ sệt nhìn nam tử xinh đẹp
một cái, rụt cổ lại, nhưng cuối cùng hắn vẫn nói ra hết.
Chu Quyên : 朱娟 [zhū juān] đọc gần giống với 猪圈 [zhū quàn] (chuồng heo).
Mà khi nghe được câu nói của tiểu tử kia, Tử Lan Thanh hít vào ngụm khí lạnh.
Chuồng heo!
Nam nhân này thật đúng là độc, đặt tên cho một bé gái là chuồng heo, không
phải nàng chỉ lưu lại trên người hắn một ít phân thôi sao? Vì sao hắn
lại dùng cách độc ác như vậy hả? Xem ra, nàng tính kế nam nhân này có
vẻ hơi nhẹ rồi.
"Vậy ngươi nói xem tên gì thì dễ nghe?" Nam tử
xinh đẹp tuyệt luân đương nhiên tức giận, thật không biết tiểu quỷ này
sao lại bênh vực đứa bé kia như thế.
Cái miệng kia của hắn không
phải suốt ngày nói ghét đứa bé này sao? Tại sao khi hắn giúp đỡ tính kế
đứa bé này, tiểu tử kia lại còn làm trái lại, không biết trong lòng hắn
đang nghĩ như thế nào nữa.
"Dù sao cái tên chuồng heo này không dễ nghe." Tiểu quỷ lẩm bẩm một câu.
"Được, ngươi đã nói ta đặt tên không dễ nghe, vậy thì ngươi đặt một cái tên
cho ta xem thử, nếu không…..Nàng sẽ dùng cái tên này!" Thái độ nam tử
xinh đẹp rất kiên định.
Nghe được cái tuyên bố bá đạo kia, bà vú nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì.
"Ta. . . Ta cảm thấy Tử Lan cũng không tệ! Dễ nghe hơn cái tên kia nhiều!"
Đột nhiên tiểu quỷ mao đầu nhìn thấy hoa tử lan phía bên ngoài
nên thuận miệng nói.
"Ta cũng cảm thấy cái tên Tử Lan không tệ." Bà vú vội lên tiếng trước nam tử xinh đẹp kia. Rõ ràng, bây giờ nàng
đứng về phía đứa bé và tiểu vương gia.
Thấy mình đã bị cô lập
hoàn toàn, nam tử xinh đẹp tuyệt luân cũng không giả bộ thanh cao nữa,
đành phải căm tức há miệng, sau đó phất tay áo rời đi.
Trong lúc đó, trong phòng chỉ còn lại ba người Tử Lan Thanh.
Sau một lúc lâu, bà vú mới chậm rãi mở miệng, "Tiểu vương gia, không phải
ngươi ghét đứa bé này sao? Tại sao lần này lại nói giúp nàng." Bà vú tò
mò, nàng có thể thấy được tiểu vương gia thật sự có điểm không thích đứa bé, thậm chí đến mời sư phụ hắn, nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng về phía
đứa bé này.
Tiểu quỷ mao đầu nghe thấy lời bà vú cũng rất nghi hoặc.
Tại sao hắn lại bênh vực đứa trẻ này? Không phải con nhóc đáng ghét kia đã đoạt sủng ái của bà vú sao?
Cuối cùng, tiểu quỷ cũng nghĩ ra nguyên nhân, "Nàng là con gái của ta, cho
dù muốn khi dễ cũng chỉ để mình ta khi dễ!" Tiểu quỷ kia nói rất nghiêm
túc, trong lòng âm thầm quyết định, về sau muốn khi dễ đứa bé này thì
hắn phải tự nghĩ cách.
Không bao giờ để người khác giúp nữa.
Vì đứa bé này là nữ nhi của hắn, người khác tuyệt đối không thể khi dễ.
Nhìn vẻ mặt kiên định của vương gia, bà vú vui mừng cười một tiếng, cầm tay
Tử Lan Thanh nhẹ nhàng đặt ở trong tay tiểu vương gia, "Nhớ lời người
nói hôm nay."
Nói xong câu này, bà vú xoay người rời đi.
Mà lúc này, trong căn phòng xa hoa tràn đầy phong cách cổ xưa này chỉ còn Tử Lan Thanh với tiểu quỷ mao đầu.
"Hắc hắc he he. . ." Tiểu quỷ kia âm hiểm cười.
Nghe được nụ cười âm hiểm của tiểu quỷ kia, Tử Lan Thanh trợn trắng cả mắt.
Tiểu quỷ này, vừa rồi vẫn còn đang cảm động vì câu nói của hắn, không
ngờ hắn lại trở về bộ dạng ban đầu rồi !
Vẻ mặt muốn khi dễ nàng viết rất rõ ràng trên mặt mà hắn cũng không biết thu lại một chút.
"Con nhóc kia! Mặc dù ta không biết vì sao ngươi có thể mở miệng nói chuyện
khi còn nhỏ như vậy, nhưng ta tin ngươi tuyệt đối không phải là yêu
tinh, cho nên. . . chắc chắn ngươi không hề biết pháp thuật gì." Giọng
của tiểu quỷ kia rất hưng phấn.
Đây là suy nghĩ mấy ngày của hắn.
Nếu như con nhóc này biết pháp thuật, thì lúc đầu nàng cũng sẽ không bị
người ta ném ở ven đường thiếu chút nữa đói chết. Hơn nữa dù hắn từng
hung hẵn khi dễ nàng trong bảy ngày, nếu nàng có thể phản kháng thì đã
phản kháng từ lâu rồi, cho nên!
Con nhóc này trừ nói được, thì hoàn toàn không có bản lãnh khác.
Tại sao nàng có thể nói chuyện, có lẽ chỉ vì con nhóc này quá thông minh! Thông minh đến mức biến thành yêu nghiệt!
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Tử Lan Thanh lại mở miệng lần nữa, lần này, nàng
hoàn toàn thu hồi vẻ mặt một đứa bé không biết gì, cười nhạo nhìn tiểu
quỷ trước mặt, nàng không tin hắn có thể làm gì được nàng!
Cứ coi như nàng không có những thứ như vậy thì như thế nào, dù sao nàng đâu
quan tâm chuyện tiểu tử này khi dễ mình, chuyện tiểu quỷ này khi dễ nàng thật sự không là cái gì với những khổ sở nàng đã trải qua ở kiếp trước.
Cho nên, tuỳ hắn lăn qua lăn lại!
"Ta muốn như thế nào? Hắc hắc. . . Ngươi nghĩ xem, nếu ta mà nói với bà vú
sau này ta sẽ tắm cho ngươi, ngươi có nghĩ bà vú sẽ từ chối đề nghị này
không?" Tiểu quỷ mao đầu hưng phấn nói.
Đây là kế sách hắn vừa nghĩ đến, hắn thấy cái mưu kế này cực kỳ không tệ nha.
Người ta đều nói da mặt của con gái rất mỏng, không biết có thật không.
"Ngươi dám! Có tin ta cắn chết ngươi hay không!" Tử Lan Thanh bị chọc tức,
tiểu quỷ này dám đánh chủ ý trên cơ thể nàng, dù hiện tại nàng chỉ hơn
mấy tháng, nhưng. . . Dù đời trước đã trải qua ba mươi năm, nàng không
cho bất kỳ nam nhân nào nhìn qua cơ thể của mình.
Mà tên tiểu tử này, lông còn chưa mọc hết, lại muốn ‘ khi dễ ’ nàng!
"Hừ, ngươi cho rằng ta không dám sao! Hiện tại ta sẽ thay tã cho ngươi!"
Tiểu quỷ mao đầu đi mấy bước rồi vọt lên giường, sau đó bắt đầu cởi lung tung quần áo Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh đáng thương dù liều mạng giãy
giụa, nhưng vẫn không chạy thoát ma trảo của tiểu quỷ mao đầu này.
Dù sao hiện tại nàng chỉ hơn mấy tháng, sức lực có lớn hơn đi nữa nữa cũng không thể bằng tiểu quỷ này.
Vì vậy. . .
Chưa đến vài phút, quần áo Tử Lan thanh đều bị cái tên tiểu quỷ chết tiệt cởi không còn một mống.
Tử Lan Thanh liều mạng che vị trí mấu chốt của mình, nhưng. . . cuộc sống
dạo này của nàng trôi qua quá nhàn nhã, cánh tay nhỏ phì phì ngắn ngủn
này làm sao có thể che dấu hết.
"Ah? Làm sao ngươi không có tiểu
kê kê*?" Âm thanh của tiểu quỷ mao đầu hơi lớn, một câu nói như vậy,
khiến Tử Lan Thanh xấu hổ tới chết.